Chương 26: Phân chia tài sản
Tưởng Văn ngồi ở khách điếm chờ người đưa hàng tới, gần đến nửa đêm mới có người tới gọi hắn dậy. Giao hàng hóa cho hắn, và tự giới thiệu là Trương quản gia. Tưởng Văn mở hàng ra, vừa nhìn đã thấy rất đẹp, trong lòng hắn không phải nghĩ mấy thứ này giá trị bao nhiêu tiền mà nghĩ nếu Chu Vũ Hàm đeo lên sẽ xinh đẹp nhường nào.
"Cái này ngươi phải xử lý cẩn thận, không nên để cho người khác biết là ai đưa cho ngươi." Trương quản gia nhỏ giọng nói, bởi vì bây giờ sức khỏe của lão gia tử rất suy yếu, với lại hiện tại Đại phu nhân quản lý rất chặt chẽ. Phu nhân đã đem lòng sinh nghi rồi, Tam thiếu gia muốn trước khi lão gia ch.ết sẽ bán được món hàng này. Cũng không muốn phu nhân phát hiện ra.
"Tôi biết rồi, nhưng giờ phải bán như thế nào đây?"
"Ta nói cho ngươi biết, các phu nhân nhà quan lại rất yêu thích các loại bảo thạch ( đá quý ) này."
"Tôi hiểu rồi. Tôi có thể mượn trước một ít bạc không?" Tưởng Văn đã nghĩ ra cách bán hàng, nhưng lại không có bạc.
"Nếu bán xong hàng này, thiếu gia của chúng ta sẽ chia cho ngươi một phần lợi nhuận. Nhưng không được để người khác điều tr.a ra, dù bất kỳ tình huống nào. Loại bảo thạch này ít nhất hai trăm lượng." Nói xong, Trương quản gia móc ra hai lượng bạc đưa cho hắn rồi rời đi.
Lúc này Tưởng Văn nghĩ đến nhỡ đâu là hàng lậu, ngộ nhỡ bị bọn họ giết người diệt khẩu thì sao. Bây giờ ngẫm lại thì thấy lúc đó do hắn quá vọng động, chỉ nghe bên nhà nhạc phụ nói Triệu chưởng quầy là người tốt liền hoàn toàn tin tưởng ông ta. Nếu mất nhiều hơn được hoặc bị bắt thì phải làm sao đây, càng nghĩ càng lo sợ, tự dưng sinh ra loại cảm giác muốn chạy trốn. Dù sao hắn cũng chỉ là một người dân bình thường, có lẽ cũng có một chút dũng khí nhưng chưa bao giờ trải qua chuyện làm ăn lớn như vậy, có điều lo lắng cũng là tất nhiên.
Nhưng sau một hồi bình tĩnh suy nghĩ lại, muốn cầu phú quý trong nguy hiểm, vừa muốn kiếm tiền vừa không muốn liều mạng, làm gì có chuyện tốt như thế. Hắn chuẩn bị cất đồ đạc rồi đi ngủ. Trương quản gia đứng bên ngoài nhìn thấy trong phòng tắt đèn, cười không phát ra tiếng rồi rời đi, nhưng đêm nay Tưởng Văn ngủ luôn mơ thấy ác mộng.
Sáng hôm sau, Tưởng Văn ngủ thẳng cho đến khi mặt trời lên cao, rửa mặt rồi mua hai cái bánh bao ăn lót dạ, chủ yếu là đồ ăn ở khách điếm quá đắt. Ăn xong phải đến cửa hàng mua mấy thứ cần thiết, nếu không muốn bị ai phát hiện chỉ có thể cải trang, biến đổi quần áo thành một phú thương có gia cảnh sa sút, còn cố ý thêu dệt câu chuyện nói mình vốn là người đi biển làm ăn bởi vì gặp sự cố, tổn thất hơn phân nửa tài sản. Còn phải nộp tiền bồi thường, cuối cùng chỉ còn cách đem bảo bối quý giá của mình cất giữ bao năm nay mang ra bán lấy tiền mặt.
Lại tiện thể hỏi thăm một người đi đường sống ở vùng này là nhà ai giàu nhất, ai cũng nói là Trương gia. Tưởng Văn cũng nhân tiện hỏi một chút về Trương gia, gia chủ Trương gia Trương Văn Huy sức khỏe rất yếu, có ba con trai, con trai cả và con trai thứ hai tất cả mọi người đều nói vô cùng tỉ mỉ, nhưng mọi người đối với Trương gia Tam thiếu gia đều không biết nhiều lắm, năm nay đã hai mươi tuổi nhưng vẫn chưa lấy vợ. Có người nói sức khỏe của hắn không tốt nên không có cô nương nào nguyện ý gả cho hắn, có người lại nói hắn lớn lên rất xấu xí, lời đồn nào cũng có. Nhưng có một điều khẳng định chắc chắn, là đến tận bây giờ hắn vẫn chưa đón dâu.
Nhưng cái quan trọng là Tưởng Văn chưa muốn đến Trương phủ ngay, người có tiền vĩnh viễn kém hơn kẻ có quyền, bởi vậy ở đây Tri phủ đại nhân mới là lớn nhất. Đi tới cửa sau của nhà Tri Phủ, đang dáo dác nhìn xung quanh một hồi, liền có một quản gia đi ra ngoài hỏi hắn có chuyện gì không.
Tưởng Văn kể câu chuyện của mình ra, quản gia xem xét lại bộ dáng của nam nhân này rồi trực tiếp dẫn hắn vào nhà. Sau đó đi ra ngoài, một lúc sau có một nữ nhân bước vào hỏi hắn có bảo thạch không? Tưởng Văn bảo có rồi bày các loại bảo thạch ra, phụ nhân kia chọn lấy một bảo thạch màu xanh ngọc rất đẹp, hơn nữa cũng rất sảng khoái trả ba trăm lượng bạc. Bán xong ra ngoài phủ, Tưởng Văn phát hiện quá trình buôn bán rất trôi chảy, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng nghĩ mãi cũng không ra.
Bên trong Tri Phủ, người vừa mua hàng của Tưởng Văn, bà ta đang nói chuyện cùng với một nam nhân: "Phu quân, ta đã đem bảo thạch đưa đến cửa tiệm để bọn họ đẩy nhanh tốc độ làm đồ trang sức. Chuẩn bị đeo trong bữa tiệc của Tiền phu nhân."
Người nam nhân kia phảng phất như có điều suy nghĩ gật đầu cũng không nói thêm cái gì, chỉ nói: "Phu nhân cực khổ rồi." Bà ta thấy hắn như vậy thì biết ngay hắn lại nghĩ tới người phụ nữ kia, bà ta biết mình vẫn luôn là thế thân của một nữ nhân khác! Chỉ có điều, được ở bên cạnh hắn bà ta đã cảm thấy rất hạnh phúc.
Tưởng Văn lại đến phía ngoài Trương phủ làm bộ tùy ý hỏi thăm phu nhân nào có nhiều tiền nhất? Gã sai vặt kia nhìn thấy hắn như vậy thì cho rằng có người tới nịnh bợ. Lập tức hếch cằm tỏ vẻ ta đây, Tưởng Văn vừa nhìn thấy hắn ta tỏ thái độ như vậy thì hiểu rõ, cố nhịn đau móc ra một nén bạc, đánh giá khoảng hai lượng. Gã sai vặt lập tức gọi người tới dẫn hắn đến gặp Lưu nhũ mẫu, trong khoảng thời gian này hắn ta kiếm được cũng kha khá. Loại người khó dây dưa nhất chính là hạng người này.
Lưu nhũ mẫu này từ nhỏ đã hầu hạ Đại phu nhân, là người nhà mẹ đẻ phu nhân nên rất trung thành với bà ta. Nếu phu nhân không tiện ra tay xử lý, cũng đều do bà ta giải quyết, trên tay đã dính không ít máu tanh.
Lưu nhũ mẫu nhìn Tưởng Văn đánh giá trên dưới một lần. Tưởng Văn lập tức đưa ra mười lượng bạc, nhưng Lưu nhũ mẫu tựa hồ không thèm để ý. Hắn móc ra ngay hai mươi lượng, lúc này Lưu nhũ mẫu mới cầm lấy và đặt trong ống tay áo, hỏi hắn đến làm gì.
Tưởng Văn thuật lại giống hệt lời đã nói với phu nhân Tri Phủ, hơn nữa còn chèn thêm một câu, phu nhân Liên Tri Phủ đã mua hàng, với lại không phải ai cũng tùy tiện bán được, chỉ bán cho phu nhân vừa có tiền lại vừa có khí chất. Lại mang hàng cho Lưu nhũ mẫu xem trước.
Lưu nhũ mẫu vừa nghe thấy phu nhân Tri Phủ đã mua thì cũng muốn khuyên phu nhân mua cái này, lại nghe thấy có tiền có khí chất thì càng vui vẻ. Vừa nhìn thấy hàng này thì nghĩ ngay đến phu nhân nhất định sẽ thích, nói một câu ‘chờ một chút’ liền tiến vào phòng bên trong.
Đi đến gian phòng nói lại cho phu nhân nghe, lúc đầu phu nhân vẫn không đồng ý nói gần đây thân thể lão gia không được tốt, đâu cần rêu rao như thế, nhưng Lưu nhũ mẫu nói bây giờ thừa lúc hắn ta đang thiếu tiền nên có thể mua nhiều thêm mấy món đồ, sau này để lại cho tiểu thư hoặc là tiểu thiếu gia.
Trương phu nhân vừa nghe cảm thấy cũng đúng nói Lưu nhũ mẫu dẫn hắn ta vào bên trong, kết quả Trương phu nhân chọn một viên bảo thạch màu lam và màu hồng nhạt, còn thêm một khối bảo thạch màu đỏ tươi rất to, khối bảo thạch màu đỏ tươi này chính là loại bảo thạch tốt nhất.
Cuối cùng thương lượng giá tiền, thật ra thì Tưởng Văn cũng không hiểu về giá cả lắm nhưng căn cứ vào giá của phu nhân Tri phủ thì bán một ngàn năm trăm lượng. Quả nhiên, Trương phu nhân vừa nghe giá tiền liền nhíu chân mày, Lưu nhũ mẫu liếc mắt nhìn Tưởng Văn ý tứ chính là quá đắt. Tưởng Văn cũng phối hợp liền nói một ngàn hai trăm lượng. Trương phu nhân mặc dù vẫn chê đắt nhưng nhìn khối bảo thạch lớn kia cũng đồng ý đi vào trong lấy ngân phiếu ra thanh toán.
Đi tới ngoài cửa, Lưu nhũ mẫu chìa một bàn tay ra, Tưởng Văn sửng sốt một chút mới hiểu được rồi móc ra năm mươi lượng. Cho đến khi ra khỏi phủ, Tưởng Văn phát hiện vẫn bán hàng rất thuận lợi! Mặc dù hơi có chút sợ hãi nhưng vẫn kiếm được không ít bạc, thật ra thì những món hàng này các phu nhân đi dạo quanh cửa hàng Kim Ngân (vàng bạc) cũng phải tốn hơn trăm lượng bạc.
Đợi đến khi Tưởng Văn đi ra phủ, Tam thiếu gia ở trong sân nghe thủ hạ bẩm báo nói phu nhân đã mua hàng, Trương Duy Đình lập tức cười to, đúng là ‘nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài’, để cho hắn kiếm tiền cũng tốt, nhưng tại sao ở chỗ Tri phủ cũng bán hàng thuận lợi như vậy. Chẳng qua nếu đã giúp đỡ hắn thì chính là bạn không phải địch, nếu có dịp nhất định sẽ gặp gỡ, nhưng bây giờ hắn còn đang cân nhắc khi nào thì đi báo cáo cho cha hắn biết mới tốt.
Ngày thứ hai Tưởng Văn chỉ bán được một khối, có nhà còn không được vào cửa. Nhưng đến ngày thứ ba thì buôn bán rất đắt khách. Các phu nhân tới mua rất nhiều, ai tới chậm chỉ có thể chọn cái dư thừa của người khác để lại. Đến cuối cùng chỉ còn sót lại mấy khối nhỏ vụn mà người của cửa hàng trang sức Kim Ngân cũng đến mua về, để làm đồ trang sức đeo tay cũng rất đẹp.
Buôn bán tốt như vậy là do phu nhân Tri Phủ ngày đó đeo lên thật sự rất đẹp, Khổng Tước được làm trông rất sống động, lại dùng bảo thạch khảm thành con mắt Khổng Tước, vào ban đêm sáng lấp lánh xinh đẹp. Một đám phu nhân nhìn thấy lập tức hỏi thăm mua ở đâu, sau đó buổi tối trở về cùng phu quân giằng co cả buổi. Tin tức kia bị Trương phu nhân biết được nghĩ thầm may mình có con mắt tinh tường nên mua hàng sớm, lại thầm hận mình không thể đi ra ngoài khoe khoang một trận.
Tưởng Văn tính toán bán được tất cả năm ngàn năm trăm lượng, làm sao mà đến bây giờ người kia còn chưa xuất hiện. Hắn không biết buổi sáng hôm nay người hầu ở Trương gia đi vào phòng phát hiện lão gia đã ch.ết, toàn bộ phủ lập tức náo động.
Tại từ đường, Trương gia Đại thiếu gia - Trương Duy Minh và Đại thiếu phu nhân Chu thị, Nhị thiếu gia Trương Duy Hiên và Nhị thiếu phu nhân Khâu thị cùng Tam thiếu gia Trương Duy Đình đứng ở một bên, tộc trưởng tuyên bố gia sản những người được thừa kế.
"Vị trí gia chủ dành cho Duy Minh. Duy Hiên được một trạch viện, có sáu gian cửa hàng, năm điền trang, ba bến tàu. Duy Đình một trạch viện, sáu gian cửa hàng, ba điền trang, hai bến tàu. Xong xuôi tang sự các ngươi liền chuyển ra ngoài. Được rồi, các vị có dị nghị gì không?"
"Lão gia cho các ngươi bao nhiêu tiền mà các ngươi để lại nhiều gia sản cho bọn họ như vậy? Trương gia một năm kiếm bao nhiêu tiền chứ? Năm cái cửa hàng mà đòi đuổi chúng ta đi sao, đừng có mơ!" Không đợi tộc trưởng nói xong, Như phu nhân liền thét lên.
"Quá càn rỡ, không có quy củ. Chúng ta cũng đọc theo di chúc, không cần ngươi vu hãm cho bọn ta." Trưởng lão quát mắng.
"Ý tứ của lão gia! Ta hầu hạ lão gia lâu như vậy cũng không nghe thấy lão gia nói gì, tại sao ông ấy lại nói với các ngươi?" Như phu nhân bây giờ đã không thèm giữ hình tượng rồi, có được chút gia sản nhỏ nhoi như vậy, thật sự là quá đáng mà.
Trên mặt Trương Duy Đình lạnh nhạt nhìn bọn họ diễn trò khôi hài nhưng trong lòng một trận cười lạnh, mặc dù biết rõ Đại phu nhân vô sỉ, tuy nhiên hắn lại không ngờ bà ta lại vô sỉ đến mức này. Mỗi người cho sáu cửa hàng, năm điền trang rồi đuổi bọn họ đi.
Trương gia không phải cự phú (gia sản kếch sù), nhưng một nửa cửa hàng trên đường ở kinh thành là sở hữu của Trương gia, một nửa bến tàu cũng thuộc Trương gia, Trương gia cũng có thuyền riêng để vận chuyển hàng hóa. Hàng năm có thể thu biết bao nhiêu lợi nhuận, chỉ chia chút gia sản nhỏ nhoi như vậy mà Như phu nhân cam tâm mới có quỷ đấy!
Các trưởng lão cũng có chút chột dạ, nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân tặng không ít đại lễ, hấp dẫn người ta nhất chính là mỗi năm có thể thu được lợi nhuận từ bến tàu. Mặc dù chỉ có một phần nhưng cũng không phải ít. Như Phu nhân cũng hận không có biện pháp lột trần bọn họ, cũng chỉ tự trách nhà mẹ đẻ mình không có tiền để đút lót, nghĩ tới bây giờ đã không còn cách nào thay đổi, không bằng kiếm nhiều thêm một phần.
"Lão gia! Người nhìn đi, ngươi vừa mới đi không bao lâu những người này liền khi dễ cô nhi quả phụ chúng ta. Vì sao ngươi không mang chúng ta đi theo, để lại chúng ta chịu khổ như vậy đây." Như phu nhân trả vờ thương tiếc, khóc lên giống như rất đau khổ. Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân đứng bên cạnh khuyên bảo, nhìn qua cũng không biết là thật hay giả. Nói xong vừa nhìn thoáng qua mọi người vừa hô: "Ta muốn đi tìm Thanh thiên Đại lão gia phân xử! Những người này làm sao có thể ác độc như thế được!"
Vừa nghe nói muốn đi gặp quan, tộc trưởng bị bức phải lôi kéo Trương Duy Minh vào bên trong thương lượng. Như phu nhân vừa thấy mục đích của mình đạt được như ý nguyện lập tức nín khóc, thật ra thì bà ta cũng không dám gặp quan, ai biết bọn họ có thể mua chuộc được quan phủ hay không.
Một lát sau, tộc trưởng đi ra ngoài nói lão Nhị và lão Tam, mỗi người hàng năm có thể thu thêm một phần lợi nhuận, nhưng mỗi năm lợi nhuận bao nhiêu còn không phải do Trương Duy Minh định đoạt.
Như phu nhân xem xét tình thế cũng đành chịu vậy, mặc dù có chút không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể nín nhịn như thế, hơn nữa tự dưng còn tiện nghi cho tên tiểu tử không công kia. Như phu nhân có thể được sủng ái lâu như vậy mà không bị Đại phu nhân diệt trừ thì thấy đây cũng là một người là có tâm kế, biết tiến lùi là thế nào. Trương Duy Đình nhìn những trò khôi hài kết thúc, cũng không nói thêm cái gì liền rời đi.