Chương 15
Những ngày tiếp theo, Hàn Băng luôn tránh mặt Linh, anh luôn cố gắng phủ nhận những nhịp đập nhanh của con tim mình khi nhìn thấy nó.
Anh tránh mặt nó chứ không phải là không quan tâm xem nó làm gì, anh vẫn nhìn nó từ xa, vẫn dõi theo nó.
Lúc này anh mới nhận ra, Ngọc Linh cô đơn hơn anh nghĩ, lúc nào Linh cũng chỉ có 1 mình, tấm lưng gầy ấy một mình lững thững khắp nơi, chẳng có 1 cánh tay đùa nghịch của 1 người bạn nào khoác qua cả.
Khương Uyên – em gái anh, chẳng hiểu dạo này làm gì mà không nói chuyện hay chơi cùng nó, để nó 1 mình thân thiết với Mai Chi “bạch cốt tinh” kia.
Hàn Băng lo lắng, sợ sẽ có 1 ngày nó bị hãm hại, chơi xấu. Giờ đã sang đông, đầu tháng 11, những tán cây trong trường đã trơ trụi hết lá, đám con gái tụm năm tụm ba dưới gốc cây buôn chuyện giờ đã chẳng còn thay vào đó lại là các cặp đôi công khai yêu đương, thể hiện tình yêu của mình dưới sân trường mùa đông lạnh buốt.
Cặp thì trao cho nhau cái ôm để truyền cho nhau hơi ấm, cặp thì cùng nhau đeo 1 đôi găng tay,… Quả thực, mùa đông chính là mùa khiến cho người ta cô đơn nhất và trống trải nhất. Đã gần 3 tháng kể từ ngày Kiều Ngọc Linh cắt đứt quan hệ với Trấn Vũ.
Kiều Trấn Vũ giờ đã trở thành tổng giám đốc một công ty con của hãng thời trang nổi tiếng.
Nhờ tài điều hành và tài năng của mình, chỉ trong 3 tháng, anh đã tìm được chỗ đứng trong lĩnh vực thời trang.
Chỉ cần nhắc đến My Key là không ai là không biết đến Kiều Trấn Vũ – người mà các cô gái lựa chọn làm chàng trai lý tưởng của cuộc đời mình.
Nổi tiếng như vậy, Trấn Vũ vẫn không quên được em gái mình.
Anh đã thuê người tìm Ngọc Linh nhưng vẫn chẳng có tung tích gì hết, tất cả 0 vẫn hoàn 0. Tại quán bar Home, có một chàng trai điển trai, ăn mặc phong cách đang uống rượu 1 mình.
Các cô gái ăn mặc sexy thi nhau đến cùng uống rượu để may mắn có diễm phúc trở thành người tình 1 đêm của chàng nhưng chàng trai này không những không hưởng ứng mà còn lạnh lùng khướt từ rất phũ phàng.
Và 1 tiếng gọi: -Chào bạn chí cốt, lâu lắm mới có dịp gặp mặt.
Tự nhiên mày gọi tao ra đây làm gì? Nhật Minh à, tao đang chán lắm mày ạ.
Mày xem đi, tao cái gì cũng có hết, tiền tao giờ chẳng thiếu, sự nghiệp như ý, tiếng tăm nổi tiếng vậy mà thứ tao cần nhất lại chẳng có được.
Làm gì có chuyện đấy, mày giờ cần chỉ hô 1 tiếng “ muốn” là cái gì người ta chẳng mang đến.
Mày mà nói “ muốn có người yêu” thì sẽ có hàng ngàn cô gái xếp hàng từ đây vào Thành phố Hồ Chí Minh đợi mày chọn ấy chứ.
Chàng trai nốc 1 cốc rượu mạnh cười lạnh.
Thứ tao thiếu đâu phải là tình yêu, thứ tao thiếu chính là gia đình.
Chỉ tại tao quá là quá quoắt nên người thân duy nhất của tao cũng bỏ đi rồi.
Tao thuê người tìm khắp nơi mà chẳng thấy được gì cả.
Thế người mày nói đến là ai, mày nói cho tao đi, có khi tao lại giúp được mày đấy Trán Vũ.
Đó là em gái tao, Ngọc Linh.
Nó xinh lắm mày ạ.
Nó có đôi mắt to vô cùng đáng yêu, đôi môi anh đào chúm chím.
Nói chung là, nếu tao không phải anh trai của nó thì tao cũng đã yêu nó từ lâu rồi.
Em mày có phải Kiều Ngọc Linh không, năm nay 15 tuổi, có đôi mắt ánh tràm, khi cười có cái răng khểnh trông rất duyên đúng không?-Nhật Minh, mày biết nó sao?-Ừ, cô bé ấy là học sinh trường tao.
-Học sinh trường mày? Làm gì có chuyện đấy, mày 22 tuổi, còn nó mới 15 tuổi, sao mà học cùng nhau được chứ? Nhật Minh – chàng trai thầy giáo chính là bạn tốt của Trấn Vũ từ thời đại học.
Hồi ấy, họ đẹp trai nhất trường lại thân với nhau nên được mệnh danh là Hoàng Tử.
Thấy câu hỏi của Trấn Vũ rất ngớ ngẩn, Nhật Minh liên đánh 1 cái vào đầu anh.-Mày bị thiểu năng à, tao là thầy giáo, thầy giáo đấy.
Là thầy giáo thì đương nhiên phải trong trường học rồi.
-Vậy mày biết em tao thật sao? Bây giờ mày dẫn tao đến gặp nó liền đi -Tao có nghe chuyện của mày với Linh rồi, tao nghĩ là mày không nên gặp nó bây giờ, nó thương mày nhưng cũng giận mày lắm -Tao mặc kệ, mày có biết tao tìm nó lâu lắm rồi không? Tao phải gặp nó, phải xin lỗi nó, phải bù đắp tất cả những gì tao gây ra._ Trấn Vũ bị kích động, đôi mắt lạnh ngày nào giờ đang lã chã nước mắt, hùng hồ đòi Nhật Minh dẫn đi ngay.
Nhật Minh đau đớn khi thấy bạn mình như vậy mới đấm cho cho Vũ 1 cú đau đớn.
Trấn Vũ ngã xuống ghế, đôi mắt nhòe đi vì nước mắt.
-Vũ, mày bình tĩnh đi, khi nào thích hợp tao sẽ dẫn mày đến gặp Linh, được chứ? Đừng như vậy, Linh thấy mày như này nó cũng đau lòng lắm.
Nhật Minh đứng dậy tính tiền, xong rồi đưa Vũ về nhà.
Ngồi trên xe của Minh, Vũ đau đớn kể: “ Ngày mai, là sinh nhật Linh rồi mày ạ.
Lúc trước, khi nó còn nhỏ, tao đã hứa, vào ngày 4/11 hàng năm sẽ cùng nó ngồi cạnh chiếc bánh kem có nến thật to, cùng nhau ước những điều ước.
Nhưng tao hứa mà chẳng năm nào thực hiện được, tao chỉ lo cho việc học của mình mà chẳng quan tâm nó, tao đã ác độc nói do nó sinh ra mà tao mất ba mẹ vào ngày sinh nhật của nó.
Nếu mày là nó, mày có tha thứ cho tao không? Là tao thì tao cũng chẳng tha thứ cho mình.
Vậy mà Linh chẳng giận tao, vẫn tốt với tao, nó còn cho mình là gánh nặng của tao rồi tự ý bỏ đi để giải thoát cho tao.
Đến cuối cùng, Linh cũng chẳng ghét bỏ tao, vẫn nghĩ cho tao, vẫn coi tao là anh nó.
Tao thấy thất vọng về mình quá.” Trấn Vũ cứ luyên thuyên 1 lúc rồi thiếp đi trên xe của Minh. Hôm nay, Linh bị siêu thị M đuổi việc vì đã làm đổ nước vào giày của khách.
Không những nó bị đuổi việc mà còn bị ăn 2 cái tát trời giáng của vị khách đó nữa.
Đúng là xui xẻo.
thế là từ giờ nó lại phải ăn uống tích kiệm hơn để đủ tiền trả nợ rồi.
Lững thững đi từ bến xe bus về trường, gió đông lạnh buốt cứ thi nhau lùa vào chiếc áo mỏng nó đang mặc trên người.
Người nó cứ run lên cầm cập, đôi tay trắng giờ đã chuyển sang màu hồng đỏ vì quá lạnh.
Nó cố gắng chạy để tăng nhiệt độ cơ thể, cuối cùng nó cũng chui được vào căn phòng kí túc ấm áp của mình.
Gột đi những bụi bẩn, nó học lại bài xong rồi ngủ 1 giấc trên chiếc giường ấm áp. Giấc ngủ đến với nó thật nhanh, nó bình thản ngủ ngon lành mà không hề biết ngày mai sẽ là 1 ngày đầy sóng gió……….