Chương 23
Linh cứ chạy, chạy mãi và đến một nơi nào đó mà nó cũng không thể biết được.
Nơi này yên tĩnh đến kì lạ, lành lạnh đến nỗi sợ hãi nhưng lúc này đây, tâm trạng của một người vừa mới thất tình với sự đáng sợ của thiên nhiên thì cái nào khiến người ta đau khổ hơn? Nó giàn dụa nước mắt, hét: “ Gia đình, bạn bè tôi chẳng có thứ gì vậy mà giờ đến cả người yêu cũng ra đi.
Là do tôi hay do trời không muốn tôi có sự yêu thương từ người khác vậy? Tại sao, tại sao cứ phải là tôi chứ? Nếu trời đã không muốn cho tôi sự yêu thương thì tại sao lại tạo ra tôi làm gì, tại sao lại cho tôi có mặt trên đời này làm gì để rồi tôi phải tự bươn trải mà sống.
Nhìn những nữ sinh trung học khác tung tăng vui vẻ tới trường, sống sung sướng không phải lo tới cơm áo gạo tiền, người thân yêu thương lo lắng từng chút, từng chút một, tôi cảm thấy ghen tị với họ.
Còn tôi thì… chẳng có gì cả, người bà mà tôi quý nhất đã đi theo ba mẹ tôi rồi, anh trai mà tôi coi như người cha thứ hai của mình cũng chẳng cần tôi, anh coi tôi như một kẻ giết người và tôi đã chọn cách rời xa anh trước.
Cuộc sống sao lại tàn nhẫn với tôi thế, tại sao lại thế, TẠI SAOOOO?” Đau đớn, nó khụy gối xuống mặt đất, đấm lia lịa xuống mặt đất đầy đá ấy.
Bàn tay trầy xước, rớm máu.
Tay nó đau nhưng sao có thể so sánh với trái tim của nó bây giờ, trái tim ấy đau gấp ngàn lần, vạn lần với bàn tay của nó.
Chợt nó đứng dậy, tiến lại gần hồ nước vương đầy lá rụng, ngước nhìn bầu trời đang mưa nặng hạt, nó thì thầm: “ Bà à, sâu con đến với bà đây, bà đợi cháu nhá!” Nó mỉm nụ cười buồn, nhảy “ ùm” xuống hồ nước sâu ấy.
Người nó cứ chìm, chìm mãi xuống dòng nước lạnh chớm xuân.