Chương 6
Thanh Châu thành, ngõ trúc bình an, thanh lãnh mà yên lặng.
Hắn cùng phu nhân rời đi. Vân Viễn ngồi tựa vào cánh cửa. Nắng chiều chênh vênh, hoàng hôn rợn ngợp.
Ai vỗ vai y? Quay người, ngoảnh đầu lại, khuôn mặt cười tươi như hoa đập vào mắt.
“Có nhớ ta không?” Cười đến mức muốn đánh.
Nhớ. Nhớ đến nỗi muốn dùng trà nóng làm ngươi phỏng ch.ết.
“Ta hồi kinh thành nhập hàng.” Hắn không có nửa điểm hổ thẹn, cười giống như một oa nhi đòi ăn kẹo, “Ta một đường phong trần mệt mỏi, ngươi thế nào cũng phải cho ta chén bích loa xuân thượng hảo để nghênh đón đi.”
Quay về kinh thành của ngươi mà uống! Vân Viễn xoay người, đóng cửa, đóng cửa.
Trà khách bất ngờ, vô tội kêu: “Vân chưởng quỹ, ngài thế nào đuổi ta nha!”
Người kia gõ cửa, cao giọng: “Cài trâm của ta, đeo vòng của ta, họ Vân a~ Ngươi mặc quần áo xong không nhận người!”, kêu như một hoàng hoa đại khuê nữ bị vấy bẩn thanh bạch.
Ngậm máu phun người!
Là ai thoát y phục của ai?
Là ai mặc xong quần áo thì đi mất?
Chưởng quỹ mặt đỏ ửng loạng choạng mở cửa muốn nói lí luận. Hắn kéo tay y, ôm chặt vào lòng, đầu lưỡi ɭϊếʍƈ một bên tai, phả hơi thở nóng hổi: “Ngươi không vui? Ta đây cho ngươi thoát một lần rồi.”
Rất tốt. Rất tốt. Ngõ trúc bình an chưa bao giờ nhiệt nháo như vậy.
~Hoàn~
—————
(*) trúc báo bình an: trong “Dậu dương tạp trở tục tập”, Đoạn Thành Thức ghi rằng: “Ở Bắc Đô, duy chùa Đồng Tử có một khóm trúc chỉ cao vài thước, tương truyền trong chùa mỗi lần báo cáo khi có sự là trúc bình an.” Sau người ta dùng điển này nói về tin tức yên lành.
cử án tề mi, nghĩa là nâng khay ngang mày. Đây là một điển tích Trung Hoa xưa nói về chàng Lương Hồng chăm học, biết trọng liêm sỉ, khí tiết, giữ đạo thanh bần cao đẹp. Chàng lấy nàng Mạnh Quang tính nết đoan trang đức hạnh nhưng dung mạo xấu xí (là một trong ngũ xú Trung Hoa). Mạnh Quang đối với chồng rất mực cung kính. Mỗi bữa cơm, đối diện, nàng nâng khay ngang mày để tỏ lòng kính trọng chồng. Do vậy có điển tích “Cử án tề mi”.