Chương 8

Chiều hôm qua sau khi xuống máy bay, anh cũng không có thời gian về căn hộ của mình mà phải đi đến Đại học S để thảo luận về đề án chiều nay sẽ phổ biến trong cuộc họp giữa hai khoa.


Vừa bước một chân vào cổng trường thì Phương Tử Nhiên đã lao tới ôm chầm lấy anh rồi một mực cướp anh khỏi tay giáo sư Lưu trong khi ông ấy vẫn còn cố gắng tròn đôi mắt so với đường chỉ lớn hơn một tí của mình.


Nhìn nhìn người đang cố gắng hết sức kéo anh đi lúc đó tự dưng lại có cảm giác mình giống như khúc xương trắng bị Phương tiểu cẩu cướp đi vậy. Thì ra tên này bất mãn việc anh không thông báo giờ xuống sân bay, nói cái gì mà bạn thân chí cốt xa cách bao năm không nhớ tình nghĩa. Anh thật muốn chửi mẹ nó một tiếng, tuy nhiên vì vợ, vì đứa con tương lai anh phải là người đàn ông hoàn mĩ ở hiện tại mới được.


Sau khi trút hết bất mãn, Phương Tử Nhiên mới nói đến chuyện chính, cậu ta tới là muốn mật báo những nhân tài y khoa của trường cho anh biết. Chuyện này vốn anh cũng có thể biết từ giáo sư nhưng có một điểm thật rất cần đến Phương Tử Nhiên. Bởi vì cậu ta biết rõ ngoài tài năng ra thứ quan trọng hơn hết mà anh muốn ở sinh viên cùng hoàn thành nghiên cứu phần mềm kết hợp y học với anh lần này đó là nhân phẩm của người đó. Nên biết rằng trong quá trình nghiên cứu hay thiết kế bất cứ cái gì xuất phát là tổ đội thì tài năng là rất quan trọng nhưng không có nhân phẩm thì kẻ tài năng bạn chọn sẽ biến thành quả bom.


Theo như lời Phương Tử Nhiên thì có ba ứng cử viên đáng để soi xét.
Hạ Hi, là một nữ sinh viên khá tài năng, tính tình dịu dàng, rất được lòng của mọi người xung quanh, trong học tập rất chăm chỉ, có làm một vài bài nghiên cứu kết quả đạt được khá tốt.


Trương Bằng, là nam sinh trầm tĩnh, ít nói chuyện với người khác nhưng thật ra rất ôn hòa, cậu ta đã từng tham gia cuộc thi nghiên cứu về tim mạch, thành quả nghiên cứu của cậu ta được công nhận là một phát hiện mới.


available on google playdownload on app store


Người còn lại là Triệu Tử Thi, học trò cưng của giáo sư Trịnh. Khi nghe đến cái tên này anh thầm giật mình, trái tim hơi khác thường. Mục đích anh về đây ngoài việc tìm người cùng anh hoàn thành một phần mềm máy tính có khả năng phân tích sức khỏe của con người còn có Triệu Tử Thi.


Cô là của anh, trước đây, bây giờ và sau này. Cũng không phải anh có suy nghĩ này từ năm 8 tuổi, lúc đó anh cũng chỉ thích cô như một đứa em gái mà thôi, nhưng thời gian anh ở bên Mĩ người anh nhớ đến cũng chỉ có cô, công việc học tập của anh cũng không có thời gian càng không đủ dung lượng để chứa thêm người khác. Mười mấy năm bộ nhớ chạy quét không biết bao nhiêu lần nhưng mỗi lần đều chỉ còn cô, Triệu Tử Thi. Cứ như vậy cô cũng không còn là đứa em gái trong tim anh nữa.


Cho nên khi nghe Phương Tử Nhiên nhắc đến, anh hơi mất bình tĩnh mà nhấn mạnh tên cô, có điều một tên ngốc về EQ cậu ta thì chắc chắn chả phát hiện ra cái gì. Ngược lại còn nói về bộ ba kỳ nữ của phòng A.303, một người không quan tâm gì ngoài nghiên cứu Triệu Tử Thi, một người nhìn cái gì cũng dính tới luật Trịnh Nhu, một người cái gì cũng quan tâm trừ ngành học của bản thân Triệu Mẫn...


Nghĩ lại cũng thật khéo đấy, vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đến, anh và Phương Tử Nhiên còn đang nói về bộ ba kì nữ thì cậu ta liền chỉ về phía không xa bên kia nói: A, cậu nhìn thấy cô gái mặc áo trắng bên kia không, cô ta là Trịnh Nhu cùng với Triệu Mẫn và Triệu Tử Thi là bạn thân, tớ nghe nói ba người họ có chuyện gì của nhau đều biết cả...


Khi nghe Phương Tử Nhiên nói đến đây, trong đầu anh dần xuất hiện bước đầu tiên của kế hoạch. Đúng là chiều hôm qua khi thấy Trịnh Nhu lần thứ hai là anh cố ý nói cho cô ta biết trước đây mình từng sống ở Trấn A, lại tạo cảm giác bản thân là cố ý nói ra. Theo lời Phương Tử Nhiên, anh đoán Trịnh Nhu sẽ nghi ngờ, sau đó... giúp anh đưa tin này về cho tiểu Thi, anh cũng muốn xem cô ấy có nhớ mình không đây.


Đang mải suy nghĩ thì bên ngoài vang lên giọng oai oái của Phương Tử Nhiên:"Này, Tống đại Boss, cậu không định ăn trưa luôn sao, 2h là phải họp rồi đấy"
Tống Hồ Ly bình tĩnh nhìn màn hình máy tính đang nhấp nháy mấy cái hệ số đang chạy, cười khẽ:"Đã biết, tắm đã"


Cũng không nghe xem người bên ngoài kia còn muốn nói cái gì, anh lấy bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn trong tủ đi vào phòng tắm. Khoảng 20 phút sau, khi Phương Tử Nhiên hết kiên nhẫn lại định làm ầm lên thì cửa phòng ngủ mở ra.


Trước của phòng là Tống Hồ Ly với chiếc sơ mi trắng thoải mái phối hợp với chiếc quần tây càng làm đôi chân dài thêm miên man, không có gì để tả, nói chung là rất soái. Cái loại vừa nhìn đã yêu của mấy thiếu nữ đấy thôi.
Phương Tử Nhiên nuốt miếng, chửi thầm một câu mẹ nó.


"Này, cậu cao bao nhiêu?"
" m85"
Nhìn từ trên xuống dưới:" Vậy dài bao nhiêu?"
Nhìn từ dưới lên trên, lại nhìn xuống dưới:"Dài hơn của cậu?"
Phương Tử Nhiên mắt cá ch.ết:"Này, cậu nhìn đi đâu vậy, tôi hỏi chân"
Tống Hồ Ly nhếch miệng:"Chẳng lẽ "chân" cậu mọc chỗ khác, tôi là đang nhìn "chân" cậu"


Phương Tử Nhiên nghẹn:"Tống đại Boss, cậu vô sỉ"
Tống Hồ Ly khinh bỉ:"Tôi mới biết là nhìn chân người khác cũng là vô sỉ đấy, huống hồ cậu nghĩ mình là con gái?". Không thèm nhìn tên tiểu cẩu này nữa, cầm lấy tài liệu đi ra cửa.


Phương Tử Nhiên nhanh chóng theo ra sau: cậu mới không thèm hơn thua với tên hồ ly này, lần nào cũng thua chả thấy hơn được con mẹ gì.


Phương Tử Nhiên vốn là đầu gỗ của khoa công nghệ thông tin trường Đại học S, điều này ai cũng biết. Cậu ta trước đây rất nhút nhát nhưng kể từ khi gặp Tống Hồ Ly chẳng hiểu sao thay đổi lối sống, trở thành một kẻ dở hơi, phát ngôn đi trước não, hay chửi thề... Nhưng cũng không thể phủ định cậu ta là thiên tài đâu.


Đuổi theo Tống Hồ Ly vào trong thang máy, cậu ta đẩy vai anh nói:"Cậu đi họp đấy, mặc đồ trẻ trung thế làm gì, tính hút hồn mấy em nữ sinh khoa y sao?"
Tống Hồ Ly gật đầu:"Ừ, tạo ấn tượng tốt"


Phương Tử Nhiên kinh ngạc:"Thật bị tôi nói trúng, trước đây chẳng phải cậu nói phụ nữ đều không nằm trong lập trình của cậu sao?"
"Đúng vậy"
Phương công tử hồ đồ:"Vậy tại sao lại phải gây chú ý"
"Tôi không quan tâm phụ nữ có chú ý không, tôi là muốn vợ tương lai nhìn"


Câu nói của anh được Phương Tử Nhiên tự lí giải rằng anh sẽ tìm một người trong số đó là người yêu đi. Nếu Tống Tử Nhiên biết được suy nghĩ này của cậu chắc chắn anh sẽ nói: sự ngu ngốc này cần phải được đưa ra nghiên cứu đấy.


"Nhưng mà chẳng phải vợ tương lai thì người ta cũng hay gọi là, là cái gì ấy nhỉ...". Gãi gãi đầu:"Ừ, đúng, giống trong mấy bộ phim nói cái gì đây là người phụ nữ của tôi đấy thôi"
Anh thản nhiên bước ra khỏi thang máy, nhẹ nói:"Đó là họ, không phải tôi"


"Vậy cậu giới thiệu cô ấy thế nào?"
"Là vợ tôi"
"Khác nhau nhiều lắm à?"
Anh khẳng định:"Tất nhiên". Lại nhếch miệng:"Theo pháp luật, vợ chỉ có một, còn phụ nữ... mở miệng ra là có cả đống "người phụ nữ của tôi""


Vừa đi vừa huyên thuyên, cuối cùng cũng ngồi vào xe, là xe của Phương Tử Nhiên. Anh định vài hôm nữa sẽ đi mua một cái cho. Dù sao anh còn sống ở đây khá lâu.
Ngồi ghế sau, Tống Hồ Ly nhắm mắt:"Cậu lái xe êm một chút, tôi muốn nghỉ"


Phương Tử Nhiên trợn mắt: câu này thì cậu hiểu đấy, ý bảo cậu im đi chứ gì, hừ.


Từ căn hộ đến trường đi khoảng 10 phút, lúc đầu cậu định đi nhà hàng gần đây ăn, nhưng Tống Hồ Ly bảo không cần, vào trường ăn sẵn tiện đến sớm gặp giáo sư Trịnh, có rất nhiều vấn đề phải bàn bạc trước.


Xe chạy vào cổng sau của trường, bỗng Phương Tử Nhiên lớn giọng:"Này Tống đại Boss, nhìn bên kia xem, phía bên thư viện ấy, đó là ba kỳ nữ mà tớ nhắc tới"


Tống Hồ Ly nghe vậy liền mở mắt nhìn. Phương Tử Nhiên thấy vậy lại nói tiếp:"Trịnh Nhu thì cậu biết rồi, hai người còn lại, cái người có khuôn mặt trẻ con nhưng dáng người bốc lửa là Triệu Mẫn, còn bạn nữ đeo mắt kính trông hết sức khả ái kia là Triệu Tử Thi"


Nói xong nhìn sang bạn mình vẫn thấy anh nhìn chăm chú hướng đi của ba người, không khỏi tò mò:"Cậu nhìn kĩ thế làm gì, mà cậu có định chọn Triệu Tử Thi là người hợp tác thì suy nghĩ kĩ một chút, cô ấy rất quỷ dị đấy..."
Tống Hồ Ly ngắt lời:"Họ đi đâu vậy?"


Phương Tử Nhiên cũng không bất mãn, có lẽ là bị cắt ngang quen rồi:"À, hướng đó là đi nhà ăn".
Anh suy nghĩ một chút:"Tôi chợt nhớ ra có chút việc quan trọng phải gặp giáo sư Trịnh gấp, cậu đi ăn trước đi"


Xe dừng vào bãi đỗ, Phương Tử Nhiên cũng không thấy gì kì lạ, nói:"Vậy tớ đi trước, cũng mua cái bánh ăn tạm đi"
"Được"


Nhìn theo hướng nhà ăn, anh thầm nhếch miệng: chậc, tự dưng lại hồi hộp. Thầm cười mình một tiếng. Anh bước về phía dãy phòng của giáo sư, vừa đi vừa nghĩ đến người tên Triệu Mẫn, hình như anh đã gặp ở đâu rồi thì phải.
...






Truyện liên quan