Chương 12

Đèn trong phòng họp giảm nhẹ xuống. Giáo sư Lưu chậm rãi đi lên bục phát biểu. Nở một nụ cười không thấy mắt, nói:


"Chào các bạn, đến với buổi họp hôm nay tôi muốn các bạn tiếp thu được một hình thức áp dụng thực tế mới. Đó là sự kết hợp giữa IT và Y học. Cũng phải nói thêm ngày hôm nay vai trò của tôi chỉ là người giới thiệu chứ không phải là người tham gia, thế nên các bạn trẻ, hãy thể hiện khả năng của mình cho thật tốt".


Đèn tắt. Màn hình trong phòng hiện lên một sơ đồ biểu thị mối quan hệ giữa hai ngành. Nhìn hơi khó hiểu. Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên:


"Tôi biết các bạn nhìn vào sẽ khó hiểu, nên tôi sẽ dựa vào sơ đồ trên để nói rõ cho các bạn. Tôi là Phương Tử Nhiên, sinh viên năm cuối khoa công nghệ thông tin, xin phép được thuyết trình về vấn đề này"


Giọng nói này vang lên khiến tầm mắt sinh viên đang chăm chú nhìn màn hình hướng về phía bục phát biểu. Phương Tử Nhiên lúc này khác hẳn với một tên đầu gỗ ngày thường. Quần tây áo sơ mi nghiêm chỉnh, ánh mắt nghiêm túc lạnh lùng. Nhìn giống như một người khác vậy.


Sự thật cũng chứng minh đàn ông khi làm việc quả thật là cmn soái. Phương Tử Nhiên cứ với dáng vẻ đó thuyết trình hơn một tiếng đồng hồ đã cuốn đi không biết bao nhiêu trái tim màu hồng của sinh viên nữ khoa y rồi.


available on google playdownload on app store


Sau khi hoàn thành phần của mình, cậu nhìn xuống phía dưới sinh viên:"Tôi vừa mới trình bày chính là quy trình hợp tác lần này giữa hai khoa. Hẳn là các bạn đã hiểu, có ai còn thắc mắc điều gì hay không ".


Ngừng một phút không có ai lên tiếng. Phương Tử Nhiên hướng ánh mắt về phía cửa khuất sau rèm che, nói:"Nếu không ai còn thắc mắc, vậy tôi xin giới thiệu với các bạn người sẽ hướng dẫn và hợp tác với các bạn lần này, tiến sĩ IT đến từ trường XXX của Mĩ, Tống Hồ Ly.


Khi nghe đến cái tên này, trong phòng họp phải nói là cảm xúc đan xen lẫn lộn.
Có người thầm cảm thán bậc phụ huynh nào lại có thể cho ra một cái tên trâu như thế.
Có người hào hứng, mở to mắt trông mong cái người gọi Hồ Ly có thật là hồ ly hay không.


Có người đốt pháo bông trong đầu, nhìn chằm chằm người kế bên chờ bản mặt ngu ngốc của ai đó.
Có người trái tim hẫng một nhịp, ký ức khi còn bé chợt ùa về.
Lại nói đến Tống Hồ Ly sau khi nghe tên mình thì từng bước đi lên bục phát biểu, ánh mắt từ đầu chỉ hướng về một người.


Sau khi anh xuất hiện, trong phòng họp một lần nữa bão cảm xúc dâng trào.
Cmn, tên trâu người cũng trâu. Thế méo nào hôm nay tưởng còn chấm ʍút̼ được em nào đó bên khoa y. Tình hình này chắc lại phải ăn chay rồi đi.
Cmn, thật soái a, thật muốn nuôi hồ ly a. Phương Tử Nhiên gì gì đều là mây bay a.


Cmn, sao mặt ai đó không phát ngốc, không lẽ tính sai?


Trịnh Tử Thi không phải không phát ngốc mà căn bản vì hồn xuất rồi nên chưa kịp giật cơ mặt. Cố gắng bình tĩnh lại, cô chậm rãi đưa đôi mắt đầy nghi hoặc lên nhìn. Ngay lập tức chạm phải một màu lam sâu thẳm, một nụ cười nhàn nhã, tất cả đối với cô đều quen thuộc. Cô biết đó chính là anh, đôi mắt kia cô chẳng bao giờ quên.


Viết ra thì lâu, thực tế mọi chuyện xảy ra rất nhanh.
Khi bão cảm xúc qua đi, Tống Hồ Ly bắt đầu bài phát biểu của mình.


"Rất vui khi được gặp các bạn, tôi là Tống Hồ Ly, bản phần mềm hợp tác lần này là của tôi. Hiện tại tôi đến đây là hi vọng trong các bạn sẽ có ai đó có thể cùng tôi hoàn thành nó...


Giọng nói trầm thấp, thoáng có sự biếng nhác kết hợp với thần thái trí thức mạnh mẽ đem trái tim của hầu hết sinh viên cả nam lẫn nữ bắt lại.
Ở dưới Triệu Mẫn sớm đã mất kiên nhẫn, lấy tay chọt chọt người bên cạnh:"Này, Thi Thi, đó không phải là trúc mã của tụi mình à?
"..."


"Này, cậu có nghe tớ nói không đấy"
"..."
Triệu Mẫn đắc ý rồi, mặt ai đó đến giờ vẫn chưa hoạt động lại. Khoái chí liền lấy tay nhéo.
Triệu Tử Thi ăn đau khẽ hừ một tiếng:"Cậu làm gì?"


Triệu Mẫn một bộ mặt chính nhân quân tử đáp:"Tớ hỏi đó không phải là Tống trúc mã hay sao a, mặt cậu cứ đần ra. Phải làm vậy cậu mới nghe".
"Làm sao biết được, trên đời này người trùng tên cũng không thiếu".
"Quan trọng là nãy giờ người ta nhìn cậu không biết bao nhiêu lần rồi"


Triệu Tử Thi nghẹn, cô quả thật nhìn thấy, cũng biết đó là ca ca Hồ Ly trước đây của mình, chính vì thế mà tim cô vẫn chưa thể bình tĩnh được.


Nhìn mu bàn tay có chút đỏ một chút, lại liếc bản mặt hả hê của ai đó một chút, xong cũng nhớ về tuổi thơ một chút. Sau đó dứt khoát nhìn lên người trên bục phát biểu, chờ khi ánh mắt chạm nhau liền bày ra biểu cảm như thể đã chịu thiên đại uỷ khuất.


Tống Hồ Ly cảm thấy tim mình dường như bị cái tiểu móng vuốt không ngừng gãi gãi vào, rất ngứa.
Vì để không phụ lòng con mèo nhà mình xem ra anh phải làm một chút chuyện. Nghĩ vậy anh liền cao giọng, hướng mắt xuống dưới:"Bạn học Triệu Mẫn, bạn cảm thấy thế nào về phần mềm này?"


Triệu Mẫn còn đang chọc ghẹo Triệu Tử Thi đến quên trời quên đất, nghe tên mình được gọi thì giật mình. Thầm nói một câu không tốt. Nãy giờ cũng không để ý bên trên đang nói cái gì a. Càng nghĩ càng thấy lo, cái mông không ngừng vặn vẹo, người khác nhìn vào còn tưởng bị nổi nhọt ngồi không được.


Triệu Tử Thi một mặt thản nhiên quan tâm bạn:"Đứng lên đi, tớ sẽ nhắc cậu, đừng để mất mặt"
Triệu Mẫn nhìn cô, lấp lánh như nhìn thấy Bồ Tát. Thế nên cô cũng dùng ánh mắt phổ độ chúng sinh để đáp lại.


Nhận được hậu thuẫn, Triệu Mẫn tự tin duỗi chân đứng lên. Tuy nhiên lại bi ai nhận ra hạnh phúc đến nhanh mà đi lại càng nhanh, mặt mếu quay đầu nói khẽ với Triệu Tử Thi: "ai có thể nói cho tớ biết tại sao cái người vừa gọi tên tớ kia hiện tại lại nhìn người khác hay không a. Tại sao micro đáng lẽ di chuyển về phía tớ bây giờ lại không thấy đâu a".


Triệu Tử Thi một mặt chính nhân quân tử:"Nguyên nhân là người ta vốn dĩ không có gọi cậu a~~~"
Cô vừa dứt lời thì Tống Hồ Ly cũng thanh thanh giọng, nghi hoặc nhìn Triệu Mẫn hỏi:"Bạn học này, bạn có việc gì sao?"


Triệu Mẫn không biết làm sao, đưa mắt nhìn Bồ Tát lại phát hiện Bồ Tát vốn không thèm nhìn cô. Lại đưa mắt nhìn xung quanh... bi ai a.
"Khụ... Tôi là... tôi cũng tên Triệu Mẫn a".


Tống Hồ Ly à một tiếng như hiểu ra:"Thật xin lỗi, tôi là theo danh sách để gọi tên. Chắc do người soạn đánh sai nên ở đây tôi chỉ thấy có một cái tên Triệu Mẫn thôi".


Triệu Mẫn vừa ngồi xuống liền nghẹn: Ta kháo, này còn không phải nói tiểu cẩu này là đi họp chui a. Mất mặt, thật là mất hết mặt mũi mà.
Tống Hồ Ly cũng không tiếp tục làm khó. Quay sang tiếp tục vấn đề hỏi đáp của mình.
Triệu Mẫn thấy vậy thì yên tâm. Máu chó lại lần nữa được bơm đầy.


"Tử Thi ch.ết tiệt, cậu cố ý có phải không!"
"Tớ cố ý cái gì?"
"Cậu đừng có chối, vừa rồi tớ lo nên mới không để ý, giờ nghĩ lại còn không phải cậu ghi thù tớ nên mới nói người Tống trúc mã kêu là tớ a".


Triệu Tử Thi chưa kịp lên tiêng thì bên này Trương Bằng đã nhanh chóng nói giúp cô:"Bạn học Triệu Mẫn, bạn bình tĩnh chút, chắc là hiểu lầm thôi. Thi Thi cũng không biết tên cậu chưa được ghi vào danh sách mà"


Triệu Mẫn muốn phun khói:"Cậu ta rõ ràng là biết tôi đi cửa sau mới vào được đây, làm gì có chuyện không biết tên tôi không có trong danh sách chứ"


Người ta nói nóng quá hóa ngu quả thật không sai. Triệu Mẫn đang vô cùng nghiền ngẫm câu nói này. Vừa rồi không kìm được tức giận cho nên âm lượng có hơi lớn khiến cho một đống ánh mắt lại di chuyển về hướng này. Kể cả người đang phát biểu, Tống Hồ Ly cũng phải ngó qua.


"Bạn học Triệu Mẫn, bạn lại có việc gì sao?"
"..."
Triệu Tử Thi nhịn không được cười một tiếng. Lại hướng ai đó tròn mắt một cái. Muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu.
Sau hai lần mất mặt, máu chó cũng đã cạn. Triệu Mẫn ngoan ngoãn ngồi, không thèm để ý đến người kế bên nữa.


Triệu Tử Thi vừa buồn cười vừa hả hê. Chăm chú nhìn Tống Hồ Ly đang nói trên kia. Trong đầu không ngừng xoay chuyển: coi như tháo ghim được một người. Còn ba người nữa cứ từ từ tính tiếp. Tống Hồ Ly a, anh cũng thoát không được. Trưa hôm nay anh là muốn diễn kịch sao, vậy để em viết tiếp kịch bản đi. Nghĩ như vậy, bên khóe môi nở một nụ cười ma


mị, ánh mắt hoa đào hơi híp lại.
Một số người sống lưng bắt giác mà lạnh.
Bên này Triệu Tử Thi có ghim, bên kia Tống Hồ Ly có X.
Vì vậy, sống lưng một lần nữa lại lạnh. Vì vậy, cái vòng lẩn quẩn này còn dài. Đủ để sau này không ai dám gây thù với họ.


Tống Hồ Ly phía trên nói cũng đã hơn một tiếng. Tuy nhiên trong quá trình này anh không chú trọng việc trao đổi với sinh viên, chủ yếu đều là các câu hỏi đáp gợi mở. Với anh, chọn một người không thể chỉ thông qua giao tiếp ngôn ngữ nói là đủ. Anh muốn có bản báo cáo của họ nhằm biết được mức độ hiểu và nhận biết của ai hơn ai, sau đó mới thông qua trao đổi trực tiếp xác nhận độ nhạy bén.


Tống Hồ Ly bước gần hơn xuống dưới, giọng nói cũng lớn hơn:"Qua cuộc họp này, hẳn các bạn đã nắm được cốt lõi của phần mềm kết hợp y học của tôi. Ngày hôm nay tôi không trao đổi trực tiếp với các bạn để quyết định ai là người sẽ cùng tôi hợp tác. Tôi muốn các bạn cho tôi một bản báo hoàn chỉnh, thời gian nộp bắt đầu tính từ ngày mai. Các bạn nộp đến giáo sư đầu ngành của mình, tôi sẽ nhận lại. Hãy suy nghĩ thật kĩ, có hay không quan tâm đến phần mềm này, có hay không đủ tự tin và có hay không quyết tâm hoàn thành nó. Như vậy, buổi họp hôm nay đến đây là kết thúc. Hẹn gặp lại và chúc các bạn một buổi chiều vui vẻ"


Anh nói vừa dứt, một tràng vỗ tay thật lớn vang lên. Triệu Mẫn lại xuỳ một cái khinh bỉ:"Mọi người gì trong khi mắt chỉ nhìn có một người a"
Triệu Tử Thi cũng không thèm chấp nhất với con miêu tiểu cẩu này, thu lại tài liệu của mình đi thẳng ra ngoài. Triệu Mẫn cũng nhanh chóng theo sau.


Trương Bằng từ đầu tới cuối ít lên tiếng, dù cho chiến tranh giữa hai cô nàng họ Triệu diễn ra ngay cạnh mình cũng không biết. Vì cậu rất quan tâm đến phần mềm này, cho nên cậu tập trung nghe nó rất kỹ. Thấy Triệu Tử Thi đang đi phía trước, cậu nghĩ đến điều gì liền hướng cô gọi:"Thi Thi, đợi tôi một chút"


Cô nghe vậy, quay đầu lại:"Có việc gì sao, Trương Bằng?"
...
Tống Hồ Ly nhìn cô ra khỏi phòng họp mới bước tới cửa sau. Anh biết giờ vẫn chưa phải lúc nói chuyện với cô ấy.


Bên ngoài, Phương Tử Nhiên một bộ dạng cà lơ cà phất chờ sẵn, hề hề nói:"Cậu cũng trâu a, lại ra tay với Triệu Mẫn, cậu ta đắc tội cậu khi nào?"
Tống Hồ Ly lười biếng nhếch miệng:"Tội của cậu ta rất nhiều. Có điều phải đính chính"
"Đính chính gì?"


"Cái đó không gọi là ra tay, mới chỉ khởi động một chút"
"...". Vậy thế nào mới là hơn một chút nữa đây. Phương Tử Nhiên thầm thương cảm cho ai đó.
...






Truyện liên quan