Chương 2: Anh là người tốt
Cung Cửu Triệt ngồi trên ghế salon, hờ hững cầm điều khiển từ xa, ánh mắt liếc tiểu ngu ngốc kia một cái, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, duỗi đôi chân ngắn ra ngồi dưới đất.
Hắn không nhịn được phun ra một chữ: "" Ngốc! ""
Lạc Tiểu Tương phồng hai má lên, sau đó nghiên đầu, dùng ánh mắt nhờ sự giúp đỡ, không ngừng làm bộ mặt moe, chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước.
Cung Cửu Triệt xem ti vi, hoàn toàn làm như không nhìn thấy.
Đáy mắt Lạc Tiểu Tương có chút mất mát, mềm mại kêu một tiếng: "" Anh...""
"" Nói! ""
Giọng nói Cung Cửu Triệt lạnh băng.
Lạc Tiểu Tương bĩu môi, giọng nói đầy ủy khuất: "" Tay em kéo vali vào không được, anh giúp em với, anh là người tốt. ""
Cung Cửu Triệt liếc cô ghét bỏ, hai tròng mắt đột nhiên xẹt qua một tia giễu cợt, giọng nói hắn lạnh lẽo: "" Tôi không phải người tốt! ""
Con ngươi đen nhánh của Lạc Tiểu Tương xoay tròn, sau đó dần đong đầy nước, môi trề ra, hít mũi, chuẩn bị khóc lớn...
Cung Cữu Triệt đi tới bên cạnh, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của Lạc Tiểu Tương, lộ ra nụ cười tà: "" Tôi sẽ giúp cậu mang vào, nhưng mà, từ nay về sau tôi sẽ gọi cậu là Tương Du Bình(*), cậu phải đồng ý ""
"" Được! ""
Lạc Tiểu Tương gật mạnh đầu, con ngươi như hai quả nho đen chiếu lấp lánh.
Tên cô là Lạc Tiểu Tương, Tương Du Bình? Thật dễ nghe.
Cung Cửu Triệt mang vào giúp cô.
Lạc Tiểu Tương lanh lẹ đứng lên, nhón chân lên ôm vào cổ Cung Cửu Triệt, mắt híp lại một đường, ngọt ngào mở miệng nói: "" Anh, anh đúng là người tốt! ""
Cung Cửu Triệt chán ghét gỡ tay cô ra khỏi cổ mình, miệng cong lên.
Hắn xoay người ngồi trên ghế salon, liếc nhìn Lạc Tiểu Tương: "" Mẹ tôi đi ra ngoài mua thức ăn rồi lát nữa mới về. Nước, trái cây, bánh kem, socola... những thứ này đều là mẹ tôi mua cho cậu, tự lấy ăn ""
Đôi mắt trong suốt Lạc Tiểu Tương phát sáng, ɭϊếʍƈ môi một cái, sau đó lựa ra quả táo lớn nhất, ôm vào trong người, mềm mại nói: "" Cám ơn anh ""
Cung Cửu Triệt nhàn nhạt liếc cô, cô mặt váy yếm màu hồng, bím tóc cao, dưới cái gọn gàng đó là đôi mắt to tròn ngập nước, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng gặm táo.
Cung Cửu Triệt cau mày: "" Cậu chú ý một chút, đừng ăn luôn con sâu trong quả táo vào bụng ""
Lạc Tiểu Tương đưa khuôn mặt nhỏ khó hiểu lên: "" Tại sao em phải chú ý? Nó mới phải chú ý em nha! "" nói xong cô tiếp tục gặm chẹp chẹp quả táo
Lạc Tiểu Tương ăn xong, cô lấy một bức tranh trong balo của mình ngọt ngào nói: "" Anh, cái này em tặng anh, do chính tay em vẽ nha ""
Cung Cửu Triệt thờ ơ nhìn qua bức tranh.
Hai đứa trẻ.
Xấu quá.
Tay nắm tay, ngồi với nhau ở trên cánh đồng bông vải, còn có hai con chó nằm bên cạnh chân của chúng. Dòng chữ xiêu vẹo phía trên bên trái viết " Cung Cửu Triệt ", " Lạc Tiểu Tương ".
Chữ Cung quá lớn, chữ Cửu quá nhỏ, chữ Triệt viết sát viền, bị dư ra ba nét.
Chữ Lạc viết tách ra, chữ Tiểu bị lệch, chữ Tương chắc khó viết nên dán cái một chấm màu đen.
Ánh mắt Cung Cửu Triệt tràn đầy chán ghét, sau đó hỏi: "" Mặc quần áo màu đen là tôi? ""
Lạc Tiểu Tương nhảy đến trước mặt hắn, đem bức tranh cầm cao lên: "" Mặc quần áo màu đen là em, mặc quần áo màu hồng nhạt là anh! ""
Cung Cửu Triệt nhíu mày một cái, hắn nói tiếp: "" Chúng ta ngồi trên đó ăn kẹo đường? ""
Lạc Tiểu Tương nhăn mặt: "" Đó là mây trắng, không phải kẹo đường! ""
Cung Cửu Triệt hừ lạnh một tiếng, sau đó sờ cằm: "" Ừ, vẽ hai con chó rất tốt ""
Lạc Tiểu Tương ngẩng đầu, trợn tròn con mắt, nói rõ ràng từng chữ: "" Đó là hai con mèo nhỏ! ""
----
Chú thích:
(*) Tương Du Bình: chai nước tương:v