Quyển 1 - Chương 26: Mau giải thích với mẹ anh

"Lom bị người ta nguyền rủa à?"
"Mẹ ơi, bây giờ là thời đại nào rồi? Không còn ma thuật hắc ám nữa đâu mẹ."
"Im ngay, Lom!" Bà Supansa gọi Diêu Tử Đồng ngồi vào ghế ở hành lang, bà và ông Montree ngồi đối diện với cô để hỏi chuyện cho rõ ràng.


Nghe cô nói hết những gì đã thấy khi gặp Lom lần đầu tiên, bà Supansa nhẹ hít vào một hơi, ôm tim. Thật sự giống như lời thầy bói nói, Lom gặp phải bất hạnh.
Nhưng Lom nhất quyết không tin và phản bác lời của Diêu Tử Đồng, khiến bà Supansa phải nghiêm khắc quát nhẹ anh.


"Mẹ đang nói chuyện với..." Bà Supansa nhẹ trừng mắt với Lom, sau đó quay sang nhìn Diêu Tử Đồng, "Với..." Bà chờ đợi cô giới thiệu tên của mình.
"Ali ạ." Diêu Tử Đồng gật đầu, mỉm cười, tiếp theo cô nhìn thoáng qua Din. Sao anh ta lại im lặng như vậy?


"Phải rồi, Ali. Hả?!" Bà Supansa vừa cười trìu mến nhìn Diêu Tử Đồng xong liền giật mình, Ali? Không phải bạn gái của Din?
Vậy còn...còn lời thầy bói nói thì sao?
Cô bé không phải là cô gái dành cho Lom?


Không chỉ riêng bà Supansa, mà ông Montree cũng kinh ngạc không kém, bị hố là chuyện nhỏ. Nhưng anh em tranh giành là chuyện lớn à.
Lom ngồi bên ghế gỗ sát lan ca với Din, anh hơi cong khóe môi, mắt mang ý cười nhìn hết thảy. Chuyện hay bắt đầu!


Din sâu kín nhìn Diêu Tử Đồng, anh cũng không lên tiếng nói rõ ràng, vì trong đầu anh lúc này có vô số câu hỏi cần được giải đáp.
Diêu Tử Đồng khó hiểu, mờ mịt nhìn mọi người. Sao bà Adisuan lại ngạc nhiên như vậy?
"Có chuyện gì sao ạ?" Cô nhịn không được nên mang thắc mắc hỏi ra miệng.


available on google playdownload on app store


"Không, không có gì đâu cháu." Bà Supansa khẽ lắc đầu, nhưng trong lòng rối ren. Ôi! Phải làm sao đây?!
"Ai dùng ma thuật để yểm Lom vậy Ali?" Bà Supansa tạm gác lại ưu tư trng lòng, hỏi lại chuyện vừa rồi, bà thân thiết nhìn Diêu Tử Đồng.


"Cháu cũng không rõ ạ. Chỉ biết rằng họ có mối thù rất lớn với Wayupak. Vì thế họ mới sai ác ma tới đây tấn công Wayupak. Ả ma nữ đó và chủ nhân ả rất mạnh. Ngay cả Rak và Yom cũng không bắt được." Cũng may bà Adisuan tin lời cô, nếu không cô cũng hết kiên nhẫn để tiếp tục cứu mạng tên Lom payu này.


Xem kìa, anh ta vẫn còn dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cô, như đang nhắc nhở cô không được nói thêm nữa.
Tôi sợ anh sao?
Anh càng hâm dọa tôi càng nói để gia đình anh tin. Sau đó anh sẽ biết tay tôi!


"Khoan đã! Cháu cũng có Kumarn thong là Rak và Yom ở bên sao?" Ông Montree đã không còn bất ngờ nữa, thay vào đó là hiếu kỳ.
"Bố không cần ngạc nhiên đâu ạ. Cô ấy nói mình có Rak và Yom, rồi còn nhìn thấy hồn ma bảo vệ và ác quỷ. Nhiều lắm đấy. Đều là bịa chuyện." Lom cắt ngang, cười nhếch môi nói.


Hôm nay mọi người đều có mặt đông đủ ở đây, anh phải nói rõ hết, để cả nhà biết cô gái này không bình thường tới cỡ nào. Nhất là Din, vì cô ấy là bạn gái của Din.
"Tôi không bịa đặt." Diêu Tử Đồng nghiêm túc nhìn Lom, đôi mắt màu tím ẩn hiện lốc xoáy.


"Cô chứng minh đi." Lom đựa người vào lan can, nhếch mày nhìn cô, "Có làm được không?"
"Cô ấy không nói dối." Đến lúc này, Din mới lên tiếng. Anh thản nhiên nhìn Diêu Tử Đồng, rồi nhìn thoáng qua mọi người, "Cô ấy đã giúp Tararin đuổi đi những hồn ma quấy rối, kẻ chủ mưu là ông Wasan."


Lời Din nói, bà Supansa và ông Montree tin tưởng tuyệt đối, vì con trai lớn của họ không bao giờ nói dối, cũng không dễ dàng nói giúp cho ai khi chuyện chưa chắc chắn.


"Hả? Mấy em nói gì? Họ làm vậy thật à?" Bỗng nhiên Diêu Tử Đồng nghiêng đầu sang trái, nói chuyện một mình khiến cho mọi người kinh ngạc, ông Montree và bà Supansa nhìn dáo dát xung quanh, Lom cười khẩy, Fai khó hiểu nhìn cô đăm đăm. Riêng Din, anh đang chờ đợi.


"Rak và Yom nói rằng trong đồ ăn mà cô chú mang đến, có trộn thuốc ngủ." Diêu Tử Đồng nói câu đầu tiên, mọi người ngoại trừ Lom liền mở to mắt, tới khi cô nói hết, họ đã hoàn toàn thất kinh, "Vì cô chú muốn Wayupak ngủ và mang anh ta đến chỗ bác sĩ, đúng không?" Diêu Tử Đồng cười tà.


Ông Montree sờ sờ sau đầu, bà Supansa đảo loạn ánh mắt. Fai cầm ly nước lên uống xem như không có chuyện gì, nhưng Lom đã bắt đầu tr.a khảo, "Có thật không, Fai?"


"Hửm?" Fai suýt chút nữa đã sặc nước vì bị gọi đích danh, anh chớp mắt, vẻ mặt như thường nhìn qua Lom, "Đâu có đâu có. Nếu em muốn anh ngủ thì chỉ cần một đòn là xong mà." Fai giơ giơ nắm đấm, đính chính.


Lúc này Din đã quay sang hướng khác, đưa lưng về phía Fai. Xem như chuyện này không liên quan tới mình, anh không biết gì cả.


Lom nhìn biểu hiện và sắc mặt có vẻ đáng ngờ của người nhà mình, anh nhẹ híp mắt, đi sang bưng lên tô cháo đang đặt trên bàn và quay trở về, đứng trước mặt Fai, "Nếu vậy, em có thể ăn bát cháo này cho anh xem không?" Lom cười mỉm, gõ muỗng vào miệng tô vang lên tiếng beng beng, thân thiện nhìn Fai.


Fai nhìn vào tô cháo, sau đó hướng mắt lên nhìn Lom, cười hì hì, "Bây giờ em no lắm." Fai cảm giác mình bắt đầu đổ mồ hôi lạnh rồi, nếu Lom bắt anh ăn bát cháo này thật, chẳng phải anh biến thành tự mình hại mình?
Lom lập tức nắm lấy cằm Fai, gằn từng tiếng, "Ăn cho anh xem."


"Em no lắm! Để Din ăn đi." Fai bị túm cằm, nhẹ nhăn mày vì rất khó khăn khi nói chuyện, cũng không quay đầu được. Anh đưa tay nắm lấy vai Din, giật giật, "Để Din ăn đi mà. Din ơi!" Anh cầu cứu Din.
"Ăn mau cho anh!"
Diêu Tử Đồng cười khẽ nhìn anh em nhà họ, không khác gì những đứa trẻ lớn đầu.


"Din!" Fai vẫn tiếp tục cầu cứu.
"Ăn đi!" Lom ép sát không tha, những quỷ kế này chỉ có thể là tên nhóc tinh quái này nghĩ ra thôi.
Bị Fai kéo vai mãi, Din không tình nguyện xoay người lại, giải vây cho Fai, "Mọi người làm vậy chỉ vì lo cho em thôi."


"Đúng đó." Fai gật mạnh đầu, nhờ câu nói của Din mà Lom đã buông tha cho cằm của Fai. Anh nhẹ thở phào, cũng may thoát nạn.
Ra đời là phải có sự trả giá Fai à, ai bảo anh thường xuyên tính kế người khác. Giờ đại nạn buông xuống, anh cũng biết sợ?


"Mẹ!" Lom không vui nhìn vào bóng lưng của mẹ mình, không ngờ lần này anh lại bị cả nhà tính kế, xém chút biến thành chuột bạch cua bác sĩ Nat.


"Mẹ cũng là lo cho con mà." Bà Supansa hơi ngoái đầu nhìn Lom, tiếp theo bà quay sang, mỉm cười với Diêu Tử Đồng, "Nhưng giờ mẹ thấy không cần mang Lom tới bác sĩ nữa. Đúng không Ali?"


"Dạ." Diêu Tử Đồng cười tươi, trong lòng cũng ám thích vì Lom đã đen hết cả mặt. Cô tiếp tục nói vào, "Vì cách duy nhất để cứu Wayupak là loại bỏ được ma thuật trên người anh ấy."


"Không! Tôi sẽ không làm theo lời cô. Tôi không phải nạn nhân của trò lừa đảo này của cô." Lom cương quyết, ám trầm nhìn Diêu Tử Đồng. Dù cho cả nhà tin cô ấy, anh cũng không tin.


"Lom!" Bà Supansa nhắc nhở con trai, "Nhưng mẹ đồng ý với Ali. Con phải làm theo cô ấy để mọi người thấy thoải mái." Bà lo cho tính mạng của Lom, đứa nhỏ này cứng đầu nhất nhà, Nếu phải dùng biện pháp mạnh để Lom nghe theo, bà cũng sẽ làm.


"Mẹ à! Con đã nói với mẹ là con không sao cả mà." Lom nhăn nhó mặt mày, nói gì cũng nhất quyết không đồng ý. Anh không thể thua cô gái quái gỡ này.


"Vậy thì mẹ cho con một tuần. Nếu con không trở về như trước đây, thì con phải làm như những gì Ali nói." Bà Supansa không để cho Lom có đường "sống", bắt buộc anh phải ngoan ngoãn cúi đầu cam chịu.
"Mẹ à!"


"Đây là lệnh của mẹ!" Bà Supansa quay người, hai tay ôm ngực, mỉm cười đầy quyền uy, để lại cho Lom một bóng lưng "miễn bàn cãi".


Lom cứng họng, thở dài vì tức tối. Anh chống tay trên lan can, cảm thấy mình uất ức vô cùng. Bất chợt nghe được tiếng cười khúc khích đầy thích thú, anh liền quay sang, chỉ tay về phía Fai, ánh mắt như đang cảnh cáo.
Fai lập tức thu lại nụ cười, vẻ mặt như thường, nhìn trời nhìn đất không nhìn Lom.


Din nhẹ giơ khóe môi, ánh mắt sâu thẳm nhìn Diêu Tử Đồng đang nói chuyện với mẹ mình. Không ngờ bản sự của cô lại lớn như vậy, có thể khiến mẹ anh tin tưởng và yêu thích ngay lần đầu gặp mặt.


"Chúng ta về nhà dùng cơm thôi mẹ. Không phải hôm nay mẹ mời cô Ali làm khách sao?" Fai đứng lên, đi sang chỗ bà Supansa, cười đáng yêu nhìn xuống bà.
Nghe vậy, bà Supansa mới chợt nhớ tới một chuyện đau đầu. Bà nên tác hợp Ali cho ai đây?


Ông Montree quan sát sắc mặt của vợ mình, biết bà đang nghĩ gì, ông cũng đau đầu. Tối nay thế nào vợ ông cũng lải nhải bên tai suốt cho xem.


Mọi người cùng nhau về nhà Adisuan, vừa nhìn thấy vườn hoa trước cửa, hai mắt của Diêu Tử Đồng sáng lên, "Đẹp quá!" Nếu mẹ cô ở đây, chắc chắn cũng reo lên như cô, bởi vì hoa hồng cũng là loài hoa mẹ cô thích.


"Đây là do chính tay ba tôi trồng, mẹ tôi chăm sóc đó, cô Ali." Fai cười nho nhã, tiến lại gần Diêu Tử Đồng, "Cô thích hoa hồng không?"
Diêu Tử Đồng nhẹ gật đầu, "Mẹ của tôi cũng tự tay chăm sóc một vườn hoa hồng, nên tôi cũng học cách trồng nó."


"Ở đây tuy rằng có đủ loại, nhưng cô vẫn không trồng được hoa hồng xanh và hoa hồng tím." Bà Supansa nhẹ than thở, lần nào bà thử thì cũng thất bại.
"Nếu cô không chê, cháu trồng giúp cô." Ở nhà cô không thiếu hai loại hoa đó, là do chính tay cô giúp mẹ mình trồng vào ngày lễ của mẹ.


"Thật sao cháu? Vậy thì còn gì bằng." Bà Supansa vui mừng tới nỗi nắm chặt lấy bàn tay của Diêu Tử Đồng, ông Montree buồn cười lắc đầu. Vợ ông, chỉ quan tâm con và hoa hồng trước, ông đều phải xếp sau.


Vừa bước vào nhà, người làm đang đứng hai bên đều niềm nở cúi đầu, "Chào cô Ali ạ!" Diêu Tử Đồng nhận ra Bopa và Jantoo trong số họ.


"Ôi! Bopa và Jantoo không có nói dối, cô Ali thật xinh đẹp đó ạ!" Nghe tiếng, Diêu Tử Đồng chuyển mắt nhìn sang, một người phụ nữ trung niên tròn trịa, có nốt ruồi ngay miệng đang cười tủm tỉm nhìn cô.


"Đây là quản gia trong nhà, Kanya." Bà Supansa mỉm cười, nhẹ giọng nói với Diêu Tử Đồng, "Mau qua đây ngồi đi cháu, thức ăn đều dọn lên hết rồi." Bà để Diêu Tử Đồng ngồi bên tay phải của mình, Din, Lom, Fai và ông Montree cũng lần lượt ngồi xuống. Sắp xếp theo, ông Montree ngồi bên tay trái vợ mình, rồi tới Fai, Lom, Din, giữa Din và Diêu Tử Đồng cách một cái ghế.


Bà Kanya bắt đầu múc cơm cho từng người, Bopa phụ trách rót nước, còn Jnatoo múc canh.
"Mời cô Ali dùng cơm ạ." Bà Kaya cứ nhìn Diêu Tử Đồng bằng ánh mắt lóe sáng không ngừng khiến cô có chút ngượng ngùng.


Bà Supansa nhẹ hừ một tiếng, nhắc nhở bà Kanya, "Tại tôi mừng quá đó thưa bà chủ. Nhà chúng ta rốt cục có thêm nữ chủ nhân rồi." Bà Kanya nói đúng ý bà Supansa nên bà ấy mặt tươi như hoa, trìu mến nhìn Diêu Tử Đồng.
Cô hơi nghệch ra, nữ chủ nhân?
Chuyện này là sao?


Hình như có gì đó hiểu lầm rồi!
"Cháu là thư ký của anh Pathapee ạ." Diêu Tử Đồng nhìn bà Kaya, nhưng cũng như đang đính chính lại với mọi người.
"Aw! Không phải cô Ali là bạn gái của cậu Din sao ạ?" Bà Kanya giật mình kinh ngạc.


"Đúng ạ?" Bopa và Jantoo cũng không tin, rõ ràng Nakree quả quyết chính tai nghe được ông bà chủ nói cô Ali là bạn gái của cậu Din mà.
Diêu Tử Đồng nhìn qua Din, anh đang im lặng dùng bữa, cúi mi, vẻ mặt lạnh nhạt như thường càng khiến cho cô nóng nảy. Sao anh ta không phản bác chứ?


Cô nhẹ khụ một tiếng, giống như đang ra ám hiệu, nhưng Din vẫn vờ như không nghe thấy gì, ăn cơm của mình.
Diêu Tử Đồng lập tức lấy điện thoại ra, để dưới bàn và nhắn tin nhanh cho Din, "Anh mau giải thích với mẹ của anh đi. Tôi không phải bạn gái anh mà."


Tiếng tít tít vang lên, Din bình thản cầm di động lên xem, sau đó đặt bên cạnh dĩa cơm, anh tao nhã dùng khăn lau nhẹ miệng, rồi nhìn lướt qua mọi người, "Cô Ali...không phải là bạn gái của con." Câu đầu tiên khiến cho bà Supansa hụt hẫng, nhưng câu tiếp theo lại khiến bà nở nụ cười tươi, tâm trạng vui mừng vô cùng, "Nhưng sau này còn chưa chắc."


Lom mím chặt môi, nhẹ nheo mắt nhìn Din rồi lại nhìn Diêu Tử Đồng. Cô ấy thật sự không phải bạn gái của Din? Nhưng Din chưa hề mời cô gái nào về nhà, dù là một tách trà cũng không có chứ đừng nói tới dùng cơm. Vậy chứng tỏ Din thật sự để ý cô ấy.


Fai vuốt nhẹ đuôi chân mày, giơ lên khóe môi, ánh mắt sâu xa khó lường.
Ông Montree nhìn Din, rồi nhướng mày nhìn qua vợ mình. Thật sự quá linh nghiệm rồi, mấy ngày trước ông và vợ mới đi cầu phúc xin nhân duyên cho các con, hiện tại con trai lớn thật sự chớm hoa đào. Vợ ông nhất định sẽ gọi thông báo cho Nam.


Người làm trong nhà chẹ miệng cười trộm, vì họ thấy Diêu Tử Đồng phùng má, ai oán nhìn Din. Còn anh nhướng mi nhìn cô một cái, sau đó vẫn dửng dưng không quan tâm tiếp tục dùng bữa. Họ nghĩ hai người đang liếc mắt đưa tình với nhau.


Diêu Tử Đồng khóc không ra nước mắt, sao Pathapee lại để cô rơi vào hiểu lầm thế này?!!






Truyện liên quan