Chương 28: Chuyến tàu cuồng loạn (25)
Tang thi nói khó nghe một chút chỉ là từng cái thi thể, chúng nó sẽ không bơi lội, toàn thân cứng đờ cũng khó có thể bay tới nơi này. Cho dù có một hai con có thể bay tới nơi này thì cũng không có gì lo lắng.
Thân thể của Amery càng ngày càng chuyển xấu, vết thương vẫn cứ rỉ huyết không ngừng, hơi thở càng ngày càng yếu, mồ hôi lạnh thấm ướt trên trán.
“Thúc thúc không có làm sao a,” Emma ngồi bên cạnh có chút lo lắng mà nhìn về phía Lucas.
"Chỉ mong có thể qua a, còn lại 1 giờ nữa thôi,” Lucas dùng băng gạc cố gắng dữ chặt lấy vết thương nói.
Khi hai người còn đang thay nhau giúp Amery thay băng, bỗng nhiên từ phía khoang thuyền vang lên âm thanh nổ lớn làm mặt biển có chút gợn sóng.
Emma giật mình, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động. Cả hai người không hẹn mà đồng loạt dõi mắt về phía thuyền hàng. Một cột khói đen đặc cuồn cuộn bốc lên, kèm theo ánh lửa đỏ rực cháy sáng cả một góc trời.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Emma hỏi, giọng đầy khó hiểu.
Chưa để họ kịp suy nghĩ nhiều, bầu trời vốn đang u ám bỗng tối sầm lại, chỉ còn lộ ra mặt trời đỏ hoe như máu.
Từ giữa ngọn lửa cùng khói đen, một bóng hình cao lớn dần dần bay lên.
Đó là một người, hoặc ít nhất là hình dạng giống con người. Cơ thể hắn phủ đầy máu khô, từng giọt nhỏ xuống như mưa đỏ. Mái tóc bạc óng ánh, lấp lánh ánh kim loại khi ánh sáng đỏ của mặt trời chiếu lên. Trên lưng hắn là một đôi cánh lớn, mỗi sợi lông vũ đều như lưỡi dao sắc nhọn, phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Đôi mắt hắn rực đỏ, tỏa ra sát khí ngùn ngụt, dường như có thể xuyên thấu tâm can bất kỳ ai đối diện.
Cả người lơ lửng giữa không trung, đôi cánh đập nhè nhẹ tạo ra tiếng rít lạnh người. Bóng dáng hắn phủ dưới ánh trăng đỏ như máu, đầy uy nghiêm và kinh hãi, khiến cả không gian xung quanh như bị áp đảo bởi sự hiện diện của hắn.
Emma cùng Lucas đứng ch.ết lặng tại chỗ, cơ thể cứng đờ như bị đóng băng, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.
"Đó là… cái quái gì?" Emma run rẩy hỏi, giọng gần như không thành tiếng.
Lucas nuốt khan, cảm giác toàn thân lạnh toát, bàn tay theo bản năng siết chặt chuôi đao. "Có thể là… tang thi biến dị."
Bóng người ấy, tựa như hiện thân của thần ch.ết, chậm rãi quay đầu về phía hai người, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng, khiến trái tim cả hai người đập thình thịch trong lồng ngực.
Từng tiếng rít gào của gió như tiếng khóc thét của quỷ dữ vang lên, hòa lẫn với âm thanh sóng biển đập vào thuyền, khiến cả không gian càng thêm hỗn loạn và đáng sợ. Sóng biển bắt đầu dâng cao, từng con sóng đen ngòm như muốn nuốt chửng cả con thuyền nhỏ bé mà ba người đang bám trụ.
[[ Đó là Dung Khiêm a ]]
[[ Oa, đúng là dung khiêm ]]
[[ Nhưng sao có thể bay a ]]
[[ Đừng có nói là Khiêm ca biến thành tang thi nha ]]
[[ Tại chủ bá không cứu ảnh, chó má chủ bá đi ch.ết đi ]]
[[ Cần tìm gấp thông tin chủ bá, cần gửi lưỡi lam ]]
[[ Các ngươi nghĩ cái gì vậy, bị nhiễm là gio hắn kém thôi chứ nói cái gì ]]
[[ A, ở đây toàn phật Online a, thích thì các người đi mà cứu chứ đừng ép buộc đạo đức ai cả ]]
Lúc cả phòng chat đang chia thành hai phía để hỏi thăm cha mẹ lẫn nhau thi bóng người lơ lửng trên không trung chỉ khẽ nâng tay, không gian lập tức như bị xoắn lại. Cơn gió càng ngày càng mạnh, tựa như hàng ngàn lưỡi dao sắc bén quất vào da thịt.
Lucas cảm nhận được áp lực khủng khiếp từ cơn bão đang cuốn lên. Hắn vội vàng hét lớn. "Cẩn thận! Bám chắc vào con thuyền này!"
Emma hốt hoảng nhìn cả người bị sóng lớn hất tung lên. Đôi tay nhỏ bé của nàng với lấy không khí trong vô vọng, cố gắng tìm thứ gì đó để bám víu.
Lucas lao về phía nàng, một tay giữ lấy sợi dây buộc trên thuyền, tay còn lại vươn ra, nắm lấy cổ tay Emma trước khi nàng bị hất xuống biển.
Cả hai người nhìn nhau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán hòa lẫn cùng nước mưa. Lucas thở hổn hển, dùng hết sức kéo Emma lại gần, cố định nàng vào sợi dây.
Nhưng khi hắn quay đầu tìm kiếm Amery, trái tim như ngừng đập. Trên boong thuyền, chỗ Amery ngồi dưỡng thần trước đó, giờ đây trống rỗng.
"Amery thúc thúc!" Lucas hét lên có chút hoảng loạn, ánh mắt quét khắp nơi nhưng chỉ thấy bóng đêm và những con sóng dữ dội.
"Thúc thúc đâu rồi?!" Emma gào lên, giọng nàng có chút run rẩy, nước mắt hòa lẫn với nước mưa, chảy ròng ròng trên má.
Lucas nghiến chặt răng, cố gắng trấn tĩnh lại.
Nhưng ngay khi hắn định nhìn xuống xem, một cơn sóng lớn hơn ập tới lật úp toàn bộ con thuyền. Lucas cùng Emma không kịp phản ứng, cả hai bị nước biển lạnh buốt nhấn chìm.
[[ Ha ha ha, đền mạng cho Khiêm ca đi ]]
[[ Chó má chủ bá, đi ch.ết đi ]]
[[ A, chủ bá đừng có bị làm sao nha ]]
Dưới làn nước tối đen như mực, Lucas cảm nhận được sự lạnh lẽo bao trùm. Hắn nắm chặt tay Emma, cố giữ cho cả hai không bị cuốn trôi ra xa. Nhưng áp lực dưới nước quá lớn khiến Lucas bắt đầu cảm thấy khó thở, tầm nhìn bắt đầu mờ đi.
Ngay khi hắn định từ bỏ thì đột nhiên bên tai vang lên “Tích” một tiếng, quen thuộc ký tự ở trước mặt xuất hiện.
[ ngài đã sinh tồn 30 ngày, “Chuyến tàu cuồng hoan” thành công sống sót. Ngài đạt được 100 điểm sinh tồn. ].
Cái gì?.
Lucas còn chưa hiểu cái gì xảy ra thì đột nhiên trước mắt lóe lên một tia sáng khiến hắn theo bản năng mà che mắt lại.
Chờ một lần nữa mở mắt ra thì đã không còn là ở trên biển.
Lucas nhìn bốn phía.
Trang trí hào hoa gian phòng bày đầy máy móc khám chữa bệnh, hắn nằm ở trên giường bệnh có chút mềm mại, dương quang xuyên thấu qua pha lê chiếu vào trên người hắn, trong không khí trần đầy mùi hương hoa hồng.
Đây là đâu?
Lucas nhìn nhìn chính mình trên người, mặt trên thứ gì đều không có. Không có bất kỳ vết thương nào trên người.
Cho nên tất cả chỉ là một giấc mơ? Nhưng cái kia trò chơi cũng quá chân thật.
Đột nhiên toàn bộ phòng đều có chút ảm đạm xuống, phảng phất như là lại vào cái không gian trò chơi kia, quen thuộc văn tự lại suất hiện ở giữa không trung.
[ chúc mừng ngài vòng thứ nhất trò chơi khiêu chiến thành công, đợt thứ hai trò chơi sẽ được thông báo sớm nhất. ].
Lại xuất hiện.
Ở phía dưới còn có một cột chữ nhỏ.
[ tên: Lucas Stark.
Đánh số: 000001.
Cấp bậc: 1 cấp.
Điểm sinh tồn: 100].
Lucas cảm giác được trên cổ tay xuất hiện một trận nóng rát, mặt trên xuất hiện một chuỗi con số 000001.
“Tích tích!”.
Bảng thông báo đột nhiên hiện lên một cái icon. Một cái màu đen cùng có một chút đỏ icon, phía dưới viết hai chữ “Sinh tồn”.
Lucas đưa tay lên, ngón tay chạm vào màn hình lơ lửng trước mặt. Ánh sáng từ màn hình phát ra một thứ cảm giác kỳ lạ, vừa mờ ảo vừa có một chút rực rỡ.
Không giống như dự đoán rằng ngón tay sẽ xuyên qua màn hình vô thực, Lucas cảm nhận được một sự tiếp xúc rõ ràng, lạnh lẽo và trơn nhẵn, như chạm vào mặt kính phủ sương.
Hắn cau mày, nhấn nhẹ thêm một lần nữa mà lần này màn hình phát ra một âm thanh nhỏ như tiếng chuông ngân.
"Tích."
Dòng chữ trên màn hình bắt đầu thay đổi.
"Chào mừng người chơi: Lucas.
Tiến trình hiện tại: 47%.
Tùy chọn hành động: [Khởi động] - [Thông tin] - [Thoát]"