Chương 44: Thủy mộ thành (5)
Lucas mở ra điện thoại, nhìn tin tức vẫn đang trực tiếp ở hiện trường bão cuồng phong phóng viên tin tức cả mặt đều bị gió thổi đến méo mó, cả người nghiêng thân thể, cố gắng đưa tin tình huống hiện tại.
[ khoảng cách bão cuồng phong đổ bộ còn có hai giờ nữa, hiện tại chúng ta có thể nhìn đến gió đã rất lớn, căn cứ chuyên gia báo cáo lần này bão cuồng phong rất lớn, ảnh hưởng toàn bộ Đông Nam bộ.].
Trừ bỏ cái này, trên mạng còn có rất nhiều video ngắn về bão cuồng phong chính mình đều đang làm những gì.
Có người mạo hiểm đưa điện thoại di động vươn ra ngoài cửa sổ, trực tiếp cảnh tượng bão đang càn quét.
Có người ở trước màn ảnh cầu nguyện.
Còn có người nhân cơ hội tuyên truyền mạt thế, chưa đầy ba phút video đã bị xóa.
Lucas xem thử thế giới này mạng xã hội, không nghĩ tới trò chơi này có thể làm được như thế chi tiết.
Khiến Lucas có một loại cảm giác, cái này là cái thật sự thế giới giống nhau.
“Trò chơi hệ thống?".
“Chó má trò chơi?".
“Ngu si đầu óc trò chơi?".
Lucas đối với không khí hô rất nhiều lần, nếu trong phòng này có Tony thì nhất định hắn cho rằng Lucas là bệnh tâm thần.
Trò chơi này đặc biệt não tàn, trừ bỏ trò chơi bắt đầu và kết thúc, còn có tìm được không gian đạo cụ ở ngoài, còn về trí tuệ chắc thua cả quản gia nhà hắn Jarvis.
“Hỗ trợ khách hàng, ngươi có ở đây không? Ta muốn khiếu nại các ngươi a.”.
Bão cuồng phong đã trải qua được hai giờ, Lucas một người nhàm chán mà tự kỉ nói chuyện.
[[ Chủ bá đây là làm cái gì a, hai giờ trôi qua chỉ ngồi niệm kinh sao? ]]
[[ Chủ bá đây là gọi hệ thống a, nhưng không có cái gì xảy ra cả ]]
[[ Thay vì vậy. Tại sao chủ bá không ra ngoài xem thử bên ngoài a ]]
Nhìn đến mấy làn mưa đạn này, Lucas đúng thật là không có gì để nói, người ta là hố cha hố mẹ, có mấy người còn muốn hố hắn a, còn có mưa đạn kêu hắn ra ngoài thực hiện thử thách 24h sinh tồn ngoài trời bão a, bộ sống này chưa đủ khổ hay gì mà còn muốn tăng độ khó cho game a.
"Các ngươi đang nghĩ cái gì a, ta lúc này sống có khá gì ăn mày không mà còn muốn ta ra ngoài ×2 độ khó.”
[[ Cái gì khó a, chúng ta thấy ngươi hết ăn rồi nằm chứ có làm cái gì đâu mà khó ]]
[[ Chủ bá không khác nào con Milu nhà ta nuôi, ngày ngày chỉ ăn rồi ngủ ]]
"Các ngươi… Các ngươi, dám so sánh ta với con chó ” Lucas mặt càng ngày càng đen, nếu mà cái bảng thông báo trước mắt là vật thể thì hắn đã tiện tay mà đấm một cái rồi.
[[ A, ta có nói Milu là con chó à, chủ bá đây là tự nhận nha ]]
[[ Hahaha, lầu trên cho quả hố không ai né nổi ]]
"Hư, kệ các ngươi đấy, ta đi ngủ,” Lucas không thèm để ý đến mưa đạn mà lăn qua lộn tại trên giường, chưa đầy năm phút đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm Lucas hoảng sợ ngồi bật giậy, còn tưởng rằng nói bậy trò chơi bị trả thù a.
Lúc này hắn mới để ý bên ngoài, toàn bộ thành thị bị chìm vào trong bóng tối, có thể là nhà máy điện lực bị bão cuồng phong phá hư làm toàn bộ thành phố Hải Dương Xanh bị mất điện.
Gió bão càng ngày càng mạnh, che trời lấp đất nước mưa theo gió to cuốn tới, trên đường phố cây cối bị thổi đến đong đưa như sắp gãy đến nơi, đèn đường, cột mốc đường bị gió to thổi bay đi.
Lucas ở trên tầng bẩy đều đang lung lay, phòng đối diện vang lên cửa sổ bị phá vỡ.
Cả đêm, Lucas đều ở nửa ngủ nửa tỉnh trạng thái.
Lo lắng kính cửa sổ ngăn không được bên ngoài gió bão, càng lo chính là cái này chung cư đang lung lay.
Một đêm qua đi, toàn bộ cư dân tuy rằng cảm thấy tòa nhà lung lay, nhưng vẫn có thể kiên trì ở được.
Lucas nghe cả đêm tiếng gió gào thét ngoài cửa, mắt có chút thâm vì không chợp mắt được bao lâu.
Nhưng ở trên lầu lại không được may mắn như hắn, cửa sổ toàn bộ vỡ nát, trong phòng bị nước mưa hất vào ướt nhẹp còn không nói, chủ phòng còn bị mảnh kính vỡ cứa vào người làm chảy máu không ngừng, sáng sớm liên được đưa bệnh viện.
Toàn bộ thành phố xe cấp cứu cùng phòng cháy tất cả đều xuất động, nơi nơi có thể thấy được đủ các loại xe hướng tới gần nhất bệnh viện chạy.
Bên ngoài mưa to vẫn còn tiếp tục.
Lucas ở notebook bắt đầu ghi chép ngày thứ chín có cái gì kì lạ xảy ra.
Bây giờ mới chỉ là tai nạn khúc nhạc dạo.
Toàn thành phố tuy rằng dừng cung cấp điện lực, nhưng internet cùng tín hiệu vẫn phải có, chỉ là không được tốt cho lắm.
Lucas nhìn mạng xã hội phần lớn đều là đang thảo luận về cơn bão này, còn có người đăng bài xin giúp đỡ, trong nhà có người bị thương, ai có thể hỗ trợ đưa đến bệnh viện không.
Lúc này giúp người càng ngày càng ít, xin giúp đỡ ngược lại càng ngày càng nhiều.
[ ai có xe không? Tọa độ XXX khu XXX, mang theo ta đi chung với. Trong nhà có người già bị thương, có thù lao khi trợ giúp. ].
[ Dưới tàu điện ngầm toàn bộ bị ngập, hơn nữa trên đường nước đã ngập quá đầu gối, xe trên đường rất ít khiến ta phải đợi mãi mới có một chuyến có thể đi. ].
[ bênh viên hiện tại đã chật kín người, bác sĩ cùng y tá cũng không lo được hết mọi việc, vết thương nhẹ thì chỉ cần ra quầy thuốc mua băng gạc cùng thuốc sát trùng là được, về nhà chính mình tự băng bó đi.].
Lucas đọc ở bên dưới đủ các loại tin nhắn, đại khái minh bạch tình huống bên ngoài.
May mắn chính là thành phố Đại Dương Xanh vẫn còn an toàn, không phải như mấy thành phố đối diện sau một đêm bão cuồng phong đi qua, trong tin tức còn đang truyền phát tin chính phủ mấy thành phố đấy còn đang thành lập tạm thời chỗ tránh nạn, có thể chăm sóc những người bị thương cùng những người bị cơn bão quét qua phá hỏng nhà cửa khiến không còn nơi nào có thể ở.
Trong tiểu khu của hắn còn có người chuyên môn đi thống kê những phòng bị cơn bão phá hỏng.
Lucas lúc này cửa phòng bị gõ vang, bên ngoài là cái đầu trọc trung niên nam nhân.
Trung niên nam nhân thấy mở cửa ra chỉ là một cái nhóc con mắt mũi chưa sạch thì có chút sửng sốt, ánh mắt khẽ nhìn ra phía sau Lucas, “Nhóc con, chỉ có một mình người ở đây sao?”.
“Có việc sao?”.
Lucas đứng ở cửa nhàn nhạt hỏi.
“A, chúng ta là người của ủy ban trật tự khu này, đến đây thống kê xem có người nào bị thương không, với lại xem xem phòng ốc có bị tổn hại gì không." Trung niên nam nhân muốn lộ ra hòa ái mỉm cười, nhưng vì hắn hút thuốc khiến cả hàm răng đều vàng làm người nhìn không quá thoải mái.
“Phiền toái cung cấp một chút tên họ đăng ký, nếu phòng ốc hư hao không thể ở thì có thể đi ra hành lang đợi chia chỗ ở.".
“A, cảm ơn.” Lucas khách sáo mà nói, “Nhà của chúng ta có ba người, ta tên Lucas, cha ta tên Joni, Mẹ ta tên Elan, căn phòng không bị hư tổn.”.
“Ba người a.” Trung niên nam nhân ánh mắt lộ ra hoài nghi.
“Đúng vậy, cha mẹ ta vẫn còn đang ngủ trong kia.” Lucas mặt đều không chút lung tung mà nói.
Người trung niên cũng ngượng ngùng mà xông vào nhìn xem trong phòng có hay không người, xoát xoát viết tên ba người lên bảng đăng ký rồi rời đi.
Trò chơi này cũng quá chân thật.
Chờ những người này đi rồi, Lucas lại một lần cảm thán cái chó má mày trò chơi độ chân thật.
Đem cửa phòng khóa lại, lucas còn đem mắt mèo dán lên băng dính phòng ngừa bên ngoài có người nhìn vào bên trong.
Một người có kinh nghiệm cày phim tận thế như hắn thì làm sao mà có thể quên những điều cơ bản như này được a.