Chương 3: Thiết quân luật tại Thành phố
Tiền trong tài khoản Thích Miên đều đã dùng để mua vật tư, cô chủ yếu là còn chờ tới một vạn đồng tiền ứng trước kia.
Lễ quốc khánh sắp chấm dứt, vé máy bay vé xe lửa xe khách đều không dễ mua, vé sớm nhất mà cô mua được chỉ là vé máy bay sáng sớm mai.
Thích Miên không thể giải thích hành vi của mình với người nhà, cô chỉ có thể dùng tiền tiết kiệm mua vé. Vật tư mua cho gia đình là mua từ trên mạng, vừa tiết kiệm thời gian cùng chi phí. Chuyển phát nhanh cùng một thành phố tốn nhiều nhất là hai ngày sẽ đến, nhưng đồ tùy thân cô muốn mang theo cần phải mua ngay.
Trải qua mạt thế, Thích Miên không tín nhiệm bất luận vật tư nào không ở trong tầm tay.
Tiêu hết số tiền vừa tới tay, Thích Miên khiêng ra bao lớn bao nhỏ đi ra ngoài, còn chưa đi tới cổng trường cô đã thở hổn hển. Thích Miên không cấm nhíu mày lại.
Nhà cô là mở võ quán, tuy rằng từ nhỏ đã thập phần chú trọng luyện tập cường tráng thân thể, nhưng so với tố chất thân thể cường mạnh dẻo dai ở năm năm sau mạt thế thì cái thân thể trước mạt thế này quá mức suy nhược.
Xem ra khi về đến nhà, chuyện thứ nhất là nhờ ba và chú giúp cô định ra một kế hoạch huấn luyện.
Cự tuyệt vài nam sinh muốn giúp đỡ, Thích Miên gian nan mở ra cửa phòng ký túc xá, người bên trong nhìn thấy cô thì chấn động, vội vàng đi lên hỗ trợ.
"Mẹ ơi...... Miên Miên cậu phát tài? Mua nhiều đồ như thế!" Từ Bạch Diễm kinh hô.
Nhà Từ Bạch Diễm là cảnh sát, tố chất thân thể không tồi, còn cao hơn Thích Miên một ít, khung xương cứng cáp, hàm dưới phương duệ, tóc ngắn tươi khỏe.
Cô đỡ giúp bao túi Thích Miên đang cầm, bạn cùng phòng Trương Khê ngồi xếp bằng trên ghế chơi game, ngữ khí chua lòm: "Người ta vẫn luôn có tiền như vậy."
Hai người đang vội dỡ hàng cũng không để ý đến cô ta.
Trương Khê lại hỏi: "Thanh Thanh không về cùng với cậu? Hai người không phải cùng đi chụp ảnh?"
"Thời gian chụp của chúng tôi không giống nhau, tôi không biết cậu ấy đi đâu." Thích Miên giải thích, để đồ xuống khắp nơi, "Tôi đi rửa mặt."
Cô đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lấy di động của Lý Thanh ra nhắn tin cho Trương Khê, khi đi ra ngoài quả nhiên nhìn thấy Trương Khê vội vã tắt máy, đổi áo ngủ đi ra ngoài.
Từ Bạch Diễm khách sáo hỏi: "Cậu đi đâu?"
Trương Khê trả lời: "Thanh Thanh sinh bệnh, tôi đi xem cô ấy."
Từ Bạch Diễm không ngạc nhiên chút nào, nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm: "Có tiền kiếm thì chạy thật mau."
Trương Khê làm chuyện gì đều đi theo Lý Thanh, Lý Thanh không thiếu tiền, chỉ cần Trương Khê giúp mình làm việc, nhỏ như đem cơm, lớn như thi hộ, tiền trả đều không ít.
Chỉ chớp mắt đã thấy Thích Miên ngồi dưới đất, dứt khoát, lưu loát mà gỡ bao bọc từng cái quần áo, đồ ăn, dược phẩm, thậm chí còn lều trại và túi ngủ.
Từ Bạch Diễm trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đồ vật chất thành núi, nhất thời không nói nên lời: "Cậu, cậu..."
Thích Miên không trả lời. Động tác cô nhanh chóng, trong chớp mắt bên chân đã có một ba lô căng phồng, nhìn hình dạng là khẳng định bên trong không ít thức ăn quần áo, ngay cả hai bên sườn túi cũng nhét hai bình nước đầy.
Trong khi Bạch Diễm ngây người, Thích Miên đã bắt đầu nhét đồ vào ba lô thứ hai.
Từ Bạch Diễm hỏi: "Cậu muốn đi cắm trại dã ngoại? Oa cậu sao lại mua cái ba lô xấu như thế...... Còn có cái bộ quần áo thể thao này, tuyệt đối là cái xấu nhất tớ đã từng thấy! Thẩm mỹ của cậu bị giảm đi hay sao?"
Thích Miên thấp giọng: "Tặng người."
Từ Bạch Diễm lắc đầu thở dài: "Xấu như thế ai mà muốn......"
Giọng cô đột nhiên im bặt, trừng mắt nhìn ba lô căng phồng bị đẩy đến trước mặt, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra: "Đưa cho tớ?"
Thích Miên gật đầu.
Từ Bạch Diễm ôm ba lô không biết làm sao, nhìn Thích Miên nhét vào ba lô kia lương khô, đèn pin, khẩu trang, đường trắng, thậm chí còn có thuốc hạ sốt, băng vải.
Hả? Đường trắng?
Từ Bạch Diễm cảm thấy món này không hợp: "Cậu đem đường trắng làm gì?"
"Ăn."
Từ Bạch Diễm: "......" Bạn cùng phòng của cô thật kỳ quái nha, ngoại trừ con nít còn có ai ăn loại đường làm gia vị này?
Thích Miên xác thật không phải để ăn.
Thích Miên rũ mắt.
Đường trắng có thể chế loại bom giản dị.
Đây là đời trước một lão cảnh sát ở một tỉnh dạy cho cô. Đường trắng cộng thêm thuốc sát trùng, thuốc tẩy làm thành bom, tính năng ổn định, thanh âm vang dội, có thể ném mạnh đi xa hấp dẫn thây ma, tạo ra cơ hội thoát vây.
Những vật tư giống như vậy, cô cũng mua không ít gởi đến biệt thự phía nam, không ăn nhưng được dùng làm nhiều thứ.
Dọn xong hơn nửa tòa núi nhỏ, thể lực Thích Miên căn bản tiêu hao không còn gì, cô cầm bình nước màu xanh quân lục ào ào uống vào bụng.
Từ Bạch Diễm: "Cậu có phải muốn tham gia cái gì cắm trại dã ngoại hoài cựu hay không? Nếu cậu muốn bình nước quân trang 87 thì nói với tớ, nhà tớ có một đống, chân chính công nghệ quân sự, tuyệt đối chất lượng cao hơn nhiều so với đồ mua bên ngoài."
"Không kịp."
Mạt thế đào vong, bình nước quân dụng là vật chứa tốt nhất.
Đời trước, lúc mạt thế mới bắt đầu, cô ngại bình giữ ấm quá nặng nên không mang theo, sau đó khi trốn chạy nhìn lại bình nước khoáng bị một lỗ rò thì tới khóc cũng không dám, bởi vì đó cũng là nước, sợ bị tiêu hao.
Từ Bạch Diễm rối rắm mà nhìn cái ba lô xấu đến không đành lòng kia, cuối cùng vẫn cầm nó lên, tùy tay đặt bên cạnh giường ngủ, lại bị Thích Miên ngăn cản: "Để vào trong tủ."
Từ Bạch Diễm: "A?"
Thích Miên lặp lại: "Để trong ngăn tủ, đóng cửa cho kỹ, trong hai ngày này không cần đi ra ngoài."
Tối mai 24 giờ, khi Hồng Dạ mở ra, cô ấy sẽ biết mình không nên ra cửa.
"Vì sao?" Từ Bạch Diễm mê hoặc không thôi, "Ngày mai tớ có khóa mà —— từ từ, chúng tôi không phải cùng nhau đi học sao?"
Thích Miên đeo ba lô lên, thử nhảy nhảy, xác nhận ba lô hoàn toàn không ảnh hưởng tới hoạt động tay chân của mình: "Tớ không đi."
Từ Bạch Diễm vội nói: "Cậu muốn đi đâu?"
"Tớ sáng mai về nhà."
Nếu không phải đêm nay đã không còn vé bay về Trường Nam, buổi sáng mai cô đã ở nhà chuẩn bị công sự phòng ngự.
Đời trước không bảo vệ tốt người nhà, đời này cô muốn bảo bọn họ bình yên không lo.
"Ngày mai là khóa của Diều Hâu mà cậu không đi, muốn ch.ết sao!" Từ Bạch Diễm sợ không nhẹ.
Thích Miên nghĩ nghĩ, mới nhớ lại trong miệng Từ Bạch Diễm Diều Hâu là ai, là giáo sư dạy phác họa lúc đó, rất khắc nghiệt, yêu nhất là chấm chuyên cần, có thể mắng sinh viên nghỉ học từ văn phòng tới cổng trường đại học. Tiết học lần này là để báo cáo kết quả của đợt trước, Diều Hâu một hai nhất định phải xếp lịch vào kỳ nghỉ quốc khánh, làm sinh viên phía sau lưng oán trách không biết bao nhiêu.
Nếu Hồng Dạ không đến, nếu ngày hôm sau thái dương vẫn lặng lẽ chiếu sáng như thường, Thích Miên nhất định sẽ là người hưng phấn nhất mà tham gia khóa học.
Thích Miên biết được cô không có khả năng thuyết phục Từ Bạch Diễm trốn học ở lì ký túc xá, cô lùi lại yêu cầu: "Ngày mai lên lớp xong thì trở về ngay không cần ra cửa. Buổi tối bất luận có cái gì dị thường cũng không được đi ra ngoài."
"Hả? Vì sao?" Từ Bạch Diễm lắc đầu, "Vậy cũng không được, tới muốn đi tham gia huấn luyện người tình nguyện cho hội nghị thượng đỉnh."
Thích Miên bắt giữ được từ ngữ mấu chốt: "Hội nghị? Cái gì hội nghị?"
"Cậu là cá hay sao, chuyện đó mà còn không nhớ, mới nói với cậu hôm qua. Năm nay hội nghị thượng đỉnh châu Á sẽ khai mạc ở cao ốc Quan Châu, tớ muốn tới đó làm ŧình nguyện viên, đêm mai bắt đầu huấn luyện."
Thích Miên nhăn chặt mày, chuyện 5 năm trước cô thật không nhớ rõ.
Khi đó hết thảy như thường, nghe được Từ Bạch Diễm nói chuyện này cũng chỉ nghe qua rồi thôi, không để trong lòng.
"Không thể không đi?"
Từ Bạch Diễm trực tiếp cự tuyệt: "Không được. Tớ thật vất vả mới ghi danh được, vì lần này tớ đã luyện nói đến đơ cả miệng."
"......" Thích Miên trầm mặc một lát, "Xuất hiện dị thường lập tức quay lại, không cần ở lại bên kia."
Dựa theo đời trước, cô và Từ Bạch Diễm cùng bị vây ở ký túc xá, chứng tỏ Từ Bạch Diễm sẽ quay về trước khi Hồng Dạ xảy ra, đời này hẳn là cũng sẽ như thế.
Ở trong một không gian độc lập càng an toàn. Đặc biệt là khi Hồng Dạ phát sinh lúc nửa đêm, không ít người ch.ết ở trong lúc ngủ mơ.
Lúc này cô nói cái gì cũng vô dụng.
"Miên Miên cậu xảy ra chuyện gì?"
Từ Bạch Diễm nhìn bạn cùng phòng cổ quái, lo lắng nói: "Vì sao bỗng nhiên nói như vậy, thật cổ quái, thật giống như có có chuyện đại sự sẽ phát sinh......"
Sau đó trấn an: "Có đại sự gì cũng sẽ không xuất hiện ở Quan Châu đâu! Gần đây toàn thành tăng mạnh giới nghiêm, kiểm tr.a an ninh cái gì cũng nghiêm khắc rất nhiều, ba tớ và Diễm ca đều nói Quan Châu sẽ là an toàn nhất."
"Giới nghiêm?" Thích Miên trong lòng nhảy lên, tay đang mở bao tức khắc dừng lại.
"Ừ...... Tớ cũng không rõ lắm." Từ Bạch Diễm hồi tưởng, "Vốn là không nghiêm như thế, chỉ là mấy hôm trước thành phố Lĩnh Nam kế bên có phát sinh nổ mạnh ở một viện nghiên cứu. Tuy rằng nói là ngoài ý muốn, nhưng lại vừa kịp lúc với thời gian hội nghị châu Á diễn ra."
Thích Miên kéo chặt ba lô, sửa sang lại cho tốt: "Tớ đi đây."
"A? Cậu đi đâu!" Từ Bạch Diễm vội la lên, "Chuyến bay của cậu không phải là ngày mai sao?"
"Đi nhà ga mua vé, mua được thì đi ngay đêm nay."
Từ Bạch Diễm: "............"
Cô phải đi về, càng sớm càng tốt.
*
Cùng thời gian, văn phòng đại đội chuyên án thành phố.
"Đội phó, đây là danh sách đặt hàng của các cửa hàng ba tháng gần đây."
Tần Diễm cầm lấy báo cáo lật lật, bên cạnh Tề Lân cầm ly nước ấm nhìn nhìn, lên tiếng: "Nhiều như thế!"
Người cảnh sát đem báo cáo tới trả lời: "Nhãn hiệu thuốc sát trùng Clo này là hàng mới lên thị trường năm nay, hiệu quả rất khá mà doanh số cũng rất tốt."
Tề Lân xuy một tiếng, nói: "Có thể không khá sao, chỉ thêm chút thuốc sát trùng đường trắng gì đó mà có thể thổi lên trời cả cái viện nghiên cứu."
"Đi tr.a đi, nếu cần thì xin thêm hỗ trợ." Tần Diễm lật tới tờ cuối cùng, ánh mắt bỗng chựng lại, "Người này vì sao lại cố ý đánh dấu?"
Người đưa báo cáo cúi đầu xem: "A, người này tên "Thích Miên" mua không nhiều lắm, nhưng mà cô tôi đồng thời mua đường trắng, thuốc tẩy, nếu so với thành phần bom bên kia có vài phần giống nhau."
Đầu lưỡi Tần Diễm hung hăng trượt qua hàm răng: "Tìm hiểu tình huống của cô ta."
Cảnh sát: "Tuân lệnh!"
Người cảnh sát chạy ra đi vài bước, Tần Diễm lại ra tiếng dừng, biểu tình lãnh ngạnh: "Không, hiện tại lập tức đi đại học Quan Châu, đưa cô ta tới cục cảnh sát!"