Chương 19: Ga tàu điện ngầm Tây Hoa Đào (1)
Không khí quá mức quỷ dị.
Ở ngoài phòng Giang Hành Chu và Thư Ngọc đang đứng, người sau còn để tay lên cánh tay người trước. Trong phòng Thích Miên đang nằm, Thích Văn Duệ và La Minh vừa nấu nước đường vừa trông chừng cô.
Thích Văn Duệ nhìn ra bên ngoài, nhìn nhìn lại vào bên trong, trong lòng sinh ra một cảm giác như vợ chính thức bệnh nặng, ông chồng và vợ bé đứng đó diễu võ dương oai.
Thích Miên nhìn Giang Hành Chu, còn không kịp cao hứng anh giếŧ được con thủy sí cấp hai trở về thì cô có thể làm ra vũ khí thay thế, cảm xúc chua xót quen thuộc đột nhiên dâng lên trong đầu.
Cô vội vàng dùng sức cắn môi, sợ chính mình anh anh anh ra tiếng.
Sau đó cô trơ mắt nhìn con thủy sí kia bị biến thành bụi trong tay Giang Hành Chu.
Thích Miên: "......"
Thích Miên: ""
Trong nháy mắt Thích Miên cảm thấy thật vô ngữ.
Nếu anh đem con thủy sí này lại đây, vậy sao còn làm trò mà hủy nó đi? Chân trước của nó là vật liệu tuyệt vời để chế tạo đao, cô hiện tại không lấy được trúc đao, chỉ còn biết trông cậy vào đánh được con dị chủng nào đó để làm thanh đao.
Sau đó, anh cầm nó tới, chỉ vì để trước mặt cô mà biến nó thành tro? Anh làm ăn kiểu gì vậy?
Trong lòng Thích Miên ủy khuất cực kỳ, nước mắt lập tức rơi lộp bộp, cuối cùng miệng không nhịn được mà khóc thành tiếng: "Anh anh..."
Mới anh anh không được mấy tiếng, đã thấy lông mày Giang Hành Chu nhăn lại càng chặt, bỗng nhiên anh tiến nhanh tới, cúi người xuống mở rộng vòng tay bế Thích Miên lên.
Hơi thở đàn ông nóng bỏng ập vào trước mặt Thích Miên, còn mang theo chút triền miên hơi ẩm.
Thích Miên đột nhiên không kịp phòng ngừa, ở trong vòng tay Giang Hành Chu, ôm lấy cổ anh, bàn tay nhỏ vịn trên đầu vai, đôi mắt toát ra vẻ ngây ngốc.
Thích Miên:......?
Anh làm gì?
Giang Hành Chu rút trúc đao từ bên người La Minh ra, La Minh hoảng hốt vội vàng muốn cản, lại bị ánh mắt lạnh nhạt của Giang Hành Chu đảo qua.
La Minh lập tức túng.
Giang Hành Chu ôm Thích Miên đi ra ngoài, Thư Ngọc vội vàng bước nhanh theo, đuổi kịp: "Anh muốn đi đâu?"
Mạt thế đến, con người sử dụng lại phương thức chiếu sáng nguyên thủy nhất, lửa. Trong thành có mấy chỗ lửa trại, người ngồi xung quanh trò chuyện liên miên, thây ma bên người cửa sắt gãi sồn sột, cánh tay hôi thối vói vào qua những khe hở trên cửa, phát ra từng đợt than khóc.
Giang Hành Chu mặt vô biểu tình nói: "Mở cửa."
Người canh gác ban đêm sửng sốt, không rõ nguyên nhân nhìn về phía Thư Ngọc ở phía sau. Sắc mặt Thư Ngọc không quá đẹp, ý đồ muốn trấn an cảm xúc Giang Hành Chu: "Anh muốn làm gì? Bên ngoài hiện giờ đều là thây ma, buổi tối vừa lúc lại là thời điểm chúng hoạt động nhiều nhất. Anh muốn mang cô ấy ra ngoài cũng không nên lỗ mãng như vậy."
Thích Miên cũng ngơ ngác mà đối diện với Giang Hành Chu, hít hít mũi, hỏi: "Anh làm gì?"
Giang Hành Chu không trả lời, Thư Ngọc nhìn người trông cửa, không ra tiếng lắc lắc đầu.
Người trông cửa không chịu mở cửa.
Giang Hành Chu nhíu mày, nhìn lên hướng đầu tường, lui ra phía sau vài bước, nhún người lấy đà nhảy lên đầu tường, quân ủng vừa chạm tới đầu tường, lập tức nhảy ra ngoài lọt vào giữa đám thây ma.
Nghe được tiếng Tiểu Tuyết vừa ra tới hét chói tai.
Người sau cửa sắt trơ mắt nhìn hai người bị đám thây ma bao phủ, Thích Văn Duệ và La Minh đều nóng nảy, động tay động chân muốn mở cửa, người trông cửa vội vàng ngăn lại: "Bọn họ muốn tự sát, nhưng đừng hại chúng tôi! Thời gian này đám thây ma khủng bố biết bao nhiêu các người không biết sao? Cửa này không thể mở!"
Thư Ngọc đứng ch.ết trân tại chỗ, không thể tưởng tượng nhìn ra ngoài cửa: Anh ấy muốn làm gì? Anh ấy điên rồi, ngay cả không thể hiểu được tự mình muốn ch.ết, còn lôi kéo cô ấy cùng nhau tuẫn tình hay sao?
Vừa ngay lúc đó, giữa đám thây ma xuất hiện một luồng ánh đen, đao kia tựa hồ tạo ra một cơn gió rực rỡ.
Giang Hành Chu ôm cô gái nhỏ trắng nõn, tùy ý múa may trường đao, một lần lại một lần công kích thật lưu loát, ánh đao đi qua tới đâu, vô số đầu thây ma rơi xuống lộp bộp. Trong chớp mắt, thây ma tụ tập ở cửa bị Giang Hành Chu diệt hơn phân nửa.
Anh ôm Thích Miên như bay giữa đàn thây ma, nhanh chóng tạo ra một con đường.
Sau đó nhảy vào cao ốc thương mại lớn nhất ở vòng xoay Tây Hoa Đào.
Người bên trong cánh cửa sôi nổi kinh hô ra tiếng.
"Sao có thể!"
"Đó là đàn thây ma, anh, anh, anh ta còn ôm một người."
"Anh ta thật lợi hại!"
Nhiệt huyết dâng đầy người Thư Ngọc, trong lòng chỉ có một trận cuồng nhiệt: Là anh ta, cô muốn anh ta!
Chỉ có anh ta mới xứng đôi với cô!
Đám thây ma bằng mắt thường cũng có thể thấy được giảm xuống nhanh chóng, Thư Ngọc ra lệnh: "Sẵn hiện tại đi ra ngoài, đi trung tâm thương mại lấy vật tư!"
Người bên trong nhất trí đồng ý, nhanh chóng cầm vũ khí mở cửa ra, Thích Văn Duệ và La Minh lao ra trước nhất.
Thích Miên vẫn luôn bị Giang Hành Chu ôm vào cao ốc, cả người vẫn còn ngây ngốc.
Cô như cũ nước mắt vẫn không ngừng rơi, đôi mắt hơi bị đau, cầm lòng không được mà cúi đầu lên trên quần áo anh cọ cọ, mạch máu chỗ cổ Giang Hành Chu thật ấm áp, cô không nỡ rời đi, cằm dựa vào đầu vai anh sưởi ấm, nhưng vẫn còn hơi khụt khịt.
"......" Sao cô ấy có thể khóc thành như vậy?
Giang Hành Chu hơi chựng lại, một tay nhẹ nhàng vươn lên vỗ vỗ Thích Miên như trấn an.
"Anh muốn làm gì?" Thích Miên đầy khó hiểu.
Hơn nửa đêm chạy tới nơi này, là mạch não không bình thường?
Giang Hành Chu không nói một tiếng, tiếp tục tiêu diệt thây ma bên trong, chạy lên thang cuốn đã hết hoạt động, đi lên lầu bảy khu bán hàng xa xỉ.
Anh đặt Thích Miên lên trên quầy, xoay người đi vào cửa tiệm, lúc quay trở về thì ôm một đống son môi túi xách váy áo đẩy đến trước mặt cô. Anh đứng rất gần Thích Miên, người hơi cúi xuống, đôi tay dựa lên trên quầy thủy tinh, như giam cầm Thích Miên vào trong lòng ngực.
Thích Miên ngửa đầu nhìn, mê hoặc không thôi.
Một đôi bàn tay ấm áp bỗng nhiên nâng khuôn mặt nhỏ lên, ngón tay hơi mang vết chai dùng sức lau đi nước mắt trên mặt Thích Miên: "Không được khóc!"
Mỗi giọt nước mắt rơi xuống, tim anh như bị nước sôi nhỏ vào, bỏng rát. Giống như có một cảm xúc xa xôi nào đó xuyên qua thời không, dừng lại trong lòng ngực, làm anh thật đau lòng.
Thích Miên ngơ ngẩn.
Cơn tác dụng phụ bủn rủn nhất qua đi, nước mắt Thích Miên ngừng rơi, cô ngơ ngác đối diện với anh. Tối nay ánh trăng hơi nhàn nhạt, đôi mắt Giang Hành Chu đen nhánh, nhìn tuyệt đẹp.
Thích Miên chậm chạp chớp chớp mắt, Giang Hành Chu môi mím chặt, sắc mặt lạnh lùng lại khẩn trương.
Anh ấy... là bởi vì không muốn thấy cô khóc nên mới một đường xuyên qua đàn thây ma, đem đưa cho cô túi xách và váy hay sao?
Thích Miên ngửa đầu nhìn thẳng vào tròng mắt anh, nở nụ cười mềm như bông: "Vậy về sau em muốn cái gì, anh đều có thể cho em sao?"
Giang Hành Chu gật đầu.
Ánh mắt Thích Miên dừng ở trúc đao trên tay anh, vươn ngón tay ra, rục rịch vuốt vuốt, nắm lấy chuôi đao cùng với tay Giang Hành Chu: "Em muốn cái này cũng có thể cho em sao?"
Tay nhỏ non mềm mang theo ấm áp vuốt ve trên tay anh.
Giang Hành Chu cứng đờ, từ chỗ làn da tiếp xúc mà nhanh chóng lan tràn ra cả người, trong nháy mắt theo xương sống dâng lên đại não, nổ tung, giống như pháo hoa bùng nổ.
Cô ấy có ý gì?!
Là ý anh nghĩ tới hay sao? Cô ấy... muốn anh?
Cô ấy làm sao dám!
Giang Hành Chu chần chờ ngừng lại trong mắt Thích Miên, cô tức khắc cảm thấy thật buồn cười.
Cô liền biết, đàn ông nói không thể tin. Người câm nhỏ của cô còn từng thề qua rất yêu cô.
Cũng may cô không nói ra cô muốn cây đao này, bằng không bị anh ấy cảnh giác cũng không phải là chuyện tốt, hiện tại quan hệ của họ còn chưa được coi là quá gần gũi.
Bất quá, ít nhất cũng có tiến bộ.
Thích Miên lộ ra nụ cười vô hại: "Đùa với anh thôi, anh thật tin hay sao?"
Tấm lưng cứng đờ của Giang Hành Chu chùng xuống: "Đương nhiên không có."
...... Không biết vì sao trong lòng đột nhiên càng tức giận.
Thậm chí rất muốn đi ra ngoài lại giếŧ thêm mấy con thây ma.
Giang Hành Chu nhăn chặt mày ấn ấn ngực, anh đương nhiên vì nghĩ không đứng đắn về Thích Miên mà không vui.
Khi đám người Thích Văn Duệ, La Minh và Thư Ngọc xông lên, nhìn thấy được Thích Miên ngồi trên quầy thủy tinh, cao hứng đang lựa chọn mấy cái váy hoa, còn thỉnh thoảng ướm lên người.
Giang Hành Chu ngồi ở bên người cô, mái tóc đen nhánh còn nhỏ nước, chân dài buông thõng trên mặt đất, trúc đao màu đen để dựa một bên, ánh mắt nhìn Thích Miên đầy thâm thúy mà đến chính anh cũng không phác giác ra.
Thích Văn Duệ: Tôi cảm thấy không khí có điểm quái nhưng tôi không biết không đúng chỗ nào.
La Minh: ! Oa?
"......" Thư Ngọc nhìn một màn trước mắt, ghen ghét đến thiếu chút nữa hộc máu. Cô rốt cuộc nơi nào không bằng loại tiểu bạch hoa này?!
Bọn họ vừa đi lên, trong nháy mắt ánh mắt Giang Hành Chu thu liễm lại, anh đi tìm găng tay, đeo vào, sau đó mới cầm đao lên.
La Minh nhìn thấy anh không bạo phát, quả thực cám ơn trời đất: "May mắn cảm xúc cậu còn ổn định."
Khi cảm xúc Giang Hành Chu ổn định, anh có thể dùng đao, nhưng lúc trước đa số thời điểm dùng đao, Giang Hành Chu đều đã tiến vào trạng thái mất khống chế, cho nên càng bị trúc đao phóng đại thêm cảm xúc.
Thích Miên lại cầm một áo sườn xám thêu rất tinh xảo khoa tay múa chân, Thư Ngọc nói chua lè: "Bây giờ là mạt thế, mấy cái váy này nhìn thì đẹp chứ không xài được, không nguy hiểm còn không sao, gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?"
Thích Miên nhìn Thư Ngọc chớp chớp mắt, khuôn mặt thiên chân vô hại, bởi vì bị thương thanh âm còn hơi yếu ớt, lại đúng lý hợp tình nói: "Không sao nha, chung quanh tôi có ba dị năng giả. Đặc biệt Hành Chu lợi hại như vậy, sẽ bảo hộ tôi, đúng không?"
Giang Hành Chu trầm mặc gật đầu, Thích Miên vô tội mà nhìn về phía Thư Ngọc, trong ánh mắt đầy vẻ không có biện pháp nha tôi được bảo hộ quá tốt thật là quá buồn rầu.
Chợt Giang Hành Chu bỗng nhiên đứng dậy, từ đống đồ lấy ra một váy lụa màu hồng phấn, đưa cho cô, ánh mắt đầy nghiêm túc, "Anh cảm thấy cái này thật thích hợp với em."
Nụ cười Thích Miên cứng lại, khóe mắt trừu trừu.
La Minh cười tủm tỉm đáp: "Đúng rồi, chúng tôi đều sẽ bảo vệ Tiểu Thích thật chu đáo, nếu tôi không nổi thì còn có Hành Chu."
Hơn nữa người con gái mà cô ghen ghét này, chính là có thể dùng 800 loại phương thức giếŧ ch.ết người nha, chỗ nào cần đến bọn họ bảo hộ.
La Minh chép miệng, nói sang chuyện khác: "Thư tiểu thư không phải muốn thu thập vật tư hay sao? Không đi xuống phía dưới nhìn xem sao?"
Thư Ngọc nơi nào không rõ La Minh không thích mình, quay đầu, tức giận rời đi.
Tiểu Tuyết rối rắm một lát, không có lập tức đi theo, tay nắm lấy góc áo, đỏ mặt nói với La Minh: "Thực xin lỗi."
La Minh ngạc nhiên: "Làm gì đột nhiên nói xin lỗi với tôi?"
"Anh, anh hoàn toàn không nói phải cho Thích tiểu thư dùng thuốc, có phải anh biết..." Có phải anh biết cô nói cần dùng thuốc đều là gạt người?
"À." La Minh tiếp lời, "Biết."
Tiểu Tuyết mặt đỏ lên, lại lần nữa nhỏ giọng nói thực xin lỗi, nhanh nhanh chạy đi.
"Một em gái rất đáng yêu." La Minh hắc hắc cười, "Nhưng mà không có chủ kiến gì."
......
Thích Miên không thể thật sự mặc mấy cái váy hoa hòe đó, vết thương ở chân và phổi của cô không nhẹ, Thích Văn Duệ đỡ cô tới phòng thay quần áo, Thích Miên thay vào đồ thể thao.
Đến khi cô đổi quần áo xong, Thích Văn Duệ muốn đi lên đỡ, Giang Hành Chu đã đi trước một bước, lần thứ hai vòng tay bế cô lên.
Thích Miên bị anh ôm đến trước cửa sổ, nhìn về phía bờ đê thật dài. Giờ phút này nước sông hai bên bờ đê đã không còn là màu bạc hiền hòa, vừa nhìn qua đều là màu lục thật đậm.
Vô số thủy sí từ dưới nước bò ra tới, tụ tập ở hai bên mặt nước cùng đường đê, phát ra tiếng rên ɾỉ ầm ĩ.
"Lúc em ở dưới nước không thấy rõ," Thích Miên hỏi Giang Hành Chu, "Thủy sí kia trên lưng có mấy cánh?"
Giang Hành Chu: "Ba cánh."
"Vậy đó là thủy sí đực." Thích Miên như suy tư gì, "Thủy sí sinh hoạt có điểm giống ong mật, một con mẹ đẻ trứng, con đực sẽ đem "chất dinh dưỡng" để vào trong trứng, đám còn lại phụ trách bảo vệ, một con đực ch.ết đi, cả tộc đoàn đều sẽ rên ɾỉ. Nó ở cấp hai còn không tính quá mạnh, nhưng thường là hành động theo quần thể, lực sát thương thật lớn."
"Nếu có dị năng giả hệ điện thì thật ra sẽ khắc được nó." Phóng vào nước một luồng điện, cái gì cũng đều thu phục được, nhưng đời trước cô biết dị năng giả hệ lôi điện thật khan hiếm, khan hiếm có lẽ chỉ sau dị năng trọng lực áp chế của cô, hay là hiện tại thêm vào dị năng phân giải vật thể của Giang Hành Chu.
Hiện giờ không có khả năng từ trên trời rơi xuống một dị năng giả lôi điện.
"Vậy phải làm sao?" La Minh buồn bực không thôi, "Hiện tại không chỉ quân đội vào không được, chúng ta cũng ra không được."
Thích Miên sâu kín liếc anh một cái: "Quân đội vốn dĩ có thể đi qua từ mặt bắc cầu."
Cô lại nhớ con đường quân đội đi ở đời trước, lúc ấy cô và Từ Bạch Diễm đuổi kịp đoàn xe, sau đó còn có đại học y dược Quan Châu, đại học công nghiệp Quan Châu, cuối cùng mới là khoa quản lý công.
Cho nên, đoàn xe là đi từ khoảng cách đại học Quan Châu gần hơn đường Tây.
La Minh rơi lệ đầy mặt. Video đồ phụ nữ hại người quá!
Thích Miên nhìn đám màu xanh lục, nhớ lại cảnh tượng dưới nước một lần, cá biến dị màu bạc, trứng thủy sí dị chủng, còn có....
Một đường hầm đen nhánh xuất hiện trong đầu cô.
"Không, tiến vòng xoay không chỉ có bốn cách." Thích Miên ánh mắt tỏa sáng, "Còn có con đường thứ năm —— tàu điện ngầm!"
Tuyến tàu điện ngầm Quan Châu có 8 đường, sau khi đi ngang qua trung tâm thành phố, từ đáy sông đường hầm sẽ tiến vào vòng xoay Tây Hoa Đào, sau đó xuyên tới hướng đông.
Không có thời gian để Thích Miên nghỉ ngơi, cô ăn vào không ít tinh hạch, thân thể khôi phục được một chút thì vội vàng đi xuống khỏi lầu bảy, đi ngang qua đám người điên cuồng thu thập vật tư, hướng tới tầng ngầm.
Loại trung tâm thương mại này thông thường sẽ có một cửa ra vào trạm tàu điện ngầm, đối diện với tầng ngầm. Bởi vì toàn thành phố Quan Châu bị giới nghiêm khẩn cấp, trạm tàu điện ngầm này cũng bị đóng cửa.
Cơ bắp Thích Văn Duệ căng ra, nâng miệng cống hình thoi trên mặt đất lên, một tiếng thép bị vặn kẽo kẹt vang lên, trạm tàu điện ngầm tối om hiện ra trước mặt mọi người.
Phía dưới quá đen, giống như một cái miệng khổng lồ chờ đợi nuốt chửng tất cả.
Thích Văn Duệ lấy tới mấy cái đèn pin công suất cao. Thư Ngọc sau khi do dự, cuối cùng cự tuyệt dẫn người xuống, chỉ hứa hẹn ở trên tiếp ứng.
Thích Miên vốn dĩ cũng không có gì hy vọng với cô ta. Đây là một người khôn khéo lại ích kỷ, ở mạt thế sẽ có thể sống được rất tốt. Cô không tín nhiệm Thư Ngọc, để lại Thích Văn Duệ và La Minh chờ bên trên.
Giang Hành Chu nghĩ chỉ mình anh đi xuống, nhưng bị Thích Miên kiên quyết cự tuyệt, đây vốn là nhiệm vụ của cô, cô ngược lại muốn chính mình đơn độc đi xuống, cũng đồng dạng bị Giang Hành Chu cự tuyệt.
Giang Hành Chu ôm Thích Miên đi xuống dưới, thương thế của anh hồi phục tốt hơn Thích Miên rất nhiều, lúc trước còn chút vị máu trên người, ban nãy giống như Thích Miên, anh cũng thay quần áo, những khí vị này đã tan đi mất.
Bốn phía đều là tiếng nước òm ọp, còn có rất nhiều xà trùng chuột kiến bò qua lại. Dưới tay Thích Miên phát hiện được có chút căng thẳng nho nhỏ, cô nao nao, dùng thân thể ấm áp của mình áp chặt lấy anh.
"Nếu không thoải mái thì đừng đi xuống." Thích Miên khuyên nhủ, liên tiếp hai lần, trạng thái Giang Hành Chu đều không đúng lắm.
"......" Giang Hành Chu không nghĩ tới phản ứng thật nhỏ của mình cũng bị cô phát giác.
Giang Hành Chu không nghe lời, đi từng bước một xuống bậc thang, đèn pin đảo qua những thiết bị và thi thể bị các loại dị chủng hủy diệt. Tiếp tục đi xuống dưới, tiếng nước nhỏ giọt càng thêm rõ ràng, thậm chí còn có thể nghe được âm thanh dòng nước chảy.
"...... Mẹ anh đã định giếŧ ch.ết anh." Giang Hành Chu bỗng nhiên thấp giọng.
Thích Miên lẳng lặng nghe.
Giang Hành Chu tiếp tục nói: "Lúc ban đầu là nhốt anh ở trong tối, sau đó thiếu chút nữa để anh ch.ết đuối. Anh chỉ có mẹ, mẹ chỉ có mình anh, nhưng bà ấy vẫn cứ muốn giếŧ anh."
Tay Thích Miên hơi hơi siết lại.
Vòng sáng nho nhỏ từ đèn pin phòng ra hai bóng người âm trầm đáng sợ trên cửa kính. Giang Hành Chu dùng trúc đao phá vỡ cửa, cửa kính nhanh chóng vỡ vụn, ầm ầm rơi xuống đất.
Từ bên trong nhanh chóng bò ra vô số kiến và bọ, bò ra khắp nơi. Giang Hành Chu che chở cho Thích Miên nhảy xuống.
"Bởi vì sợ nước mà để em bị nhốt lâu dưới nước, một lần là đã quá đủ."