Chương 76
Dị chủng cấp bốn bảo hộ Lý Tâm Tâm nhảy bổ vào, cánh tay vượn thật dài nện xuống, Thích Miên xoay người, mũi đao kéo ra thành đường trên mặt đất.
Lý Tâm Tâm đứng trên đầu con vượn to, vòng tròn màu kim loại trong mắt xoay thật nhanh, cơ hồ như biến thành màu vàng ròng. Từ trán nó vươn ra vô số xúc tua, bay múa trong không trung như rắn uốn éo, sau đó đâm vào trong não con vượn.
"Đi tìm ch.ết!" Thanh âm non nớt như điên cuồng, lại như vô cùng bình tĩnh, chấn động tới tới lui lui trong đầu mọi người, những người yếu thế lập tức bị ảnh hưởng, đau đớn nằm sấp trên mặt đất.
Lương Tiêu treo trên ngọn cây, mũ giáp lại nứt ra vô số đường rãnh. Nút lấy băng dán lại dán thêm một vòng.
Cùng với âm thanh là bàn tay mạnh mẽ của con vượn cào tới, bẻ gãy cây đại thụ ngăn giữa nó và Thích Miên. Thích Miên nhanh chóng nhảy lên.
Tóc húi cua khoái ý cười to: "Đúng! Cứ như vậy, Tâm Tâm, giết nó, giết mấy đứa hại ch.ết ba ba!"
Con vượn đuổi theo Thích Miên, nhanh chóng leo lên trên, Thích Miên ngẩng đầu: "ch.ết nên là mày!"
Cô đột nhiên buông tay, thân thể trụy hạ xuống, con vượn cúi người đi bắt, đầu ngón tay sắc bén cơ hồ sắp bắt được cô, phía sau Thích Miên đột nhiên mở ra quả cầu đen, Thích Miên biến mất, giây tiếp theo xuất hiện ở gần Lý Tâm Tâm!
Trọng lực thêm đến mức tận cùng, cô rơi thẳng xuống, hướng tới Lý Tâm Tâm!
"Keng ——"
Một kích này thế nhưng bị Lý Tâm Tâm chặn lại! Xúc tua múa may như rắn ngăn trở đi Thích Miên, nó giống như đã sớm có chuẩn bị!
Lý Tâm Tâm cười dữ tợn: "Mày cho rằng......"
Giọng nó bỗng nhiên biến mất, bởi vì nó nhận ra được xúc tua nó chặn lại không phải cây đao màu đen mà là một bụi gai màu đen cứng rắn.
Phía sau nó, một đoạn ánh đao hoàn toàn đi vào giữa ngực, cơ hồ cùng lúc, bụi gai đen lại lần nữa đâm thủng Lý Tâm Tâm và con vượn phía dưới thân nó.
"Ách a ——" Lý Tâm Tâm há miệng phun ra máu đen.
Thân thể nho nhỏ bị Thích Miên và Giang Hành Chu một trên một dưới vây bên trong, không ngừng run rẩy, đứa nhỏ xấu xí bởi vì đau nhức và phẫn nộ mà phun ra từng ngụm từng ngụm máu, thét chói tai.
"Các người đi tìm ch.ết, đi tìm ch.ết!"
Thích Miên sắc mặt đột biến: "Nó cuồng hóa!"
Cô và Giang Hành Chu đồng thời thối lui, thi thể con vượn rơi xuống, phần lưng Lý Tâm Tâm lồi lên, xương sắc bén đâm thủng bộ váy nó mặc, một bộ cánh thiêu thân thật lớn lòi ra, cái bụng bành trướng, bay lơ lửng trong không trung.
Cái váy trắng rách nát dính đầy máu đen cùng bột phấn rơi ra từ bộ cánh, bột phấn kia theo gió bay đi, rơi trên mặt đất trên mặt tóc húi cua và đám người đứng dưới đất, sau đó nhanh chóng tan rã.
Mấy dị năng giả vốn dĩ đang tấn công Nút và Lương Tiêu, bức cho Nút ôm Lương Tiêu đào thoát quanh co trong rừng, sau khi bị bột phấn rơi lên thân thể, hòa tan đi, bọn họ kêu thảm thiết rồi ngã xuống, lăn lộn, tru lên, một người lại một người biến thành dị chủng.
Chỉ có tóc húi cua thầm mắng một tiếng, tay mắt lanh lẹ cắn một ống thuốc, lại rút ra một cái mặt nạ đính lên mặt.
Phấn kia cũng rơi lên gò má Thích Miên, ngắn ngủi trong đầu cô xuất hiện một mớ hỗn độn, ngay sau đó Thích Miên kiên định phủi nó đi.
Cô lập tức nhìn về phía Giang Hành Chu, sắc mặt anh hơi trắng đi, tránh thoát chậm hơn Thích Miên nửa nhịp.
Nhưng nhờ nửa nhịp này mà cánh Lý Tâm Tâm đã đủ, nhìn thật mềm mại lại càng cứng rắn hơn sắt thép, Thích Miên kéo Giang Hành Chu lui nhanh về phía sau, cây đại thụ chỗ họ vừa đứng trong nháy mắt bị đâm xuyên, cành cây sắc bén chém ngang khóe mắt Thích Miên.
"Làm sao vậy?" Thích Miên lo lắng hỏi.
Giang Hành Chu nhìn thấy Thích Miên vì anh mà bị thương, bụi gai đen trong nháy mắt bùng nổ, yểm hộ thân hình bọn họ, anh che chở cô mà không nói một lời.
Bụi gai sắc bén đâm liên tục vào xúc tua Lý Tâm Tâm phát ra tiếng vang loong coong. Lý Tâm Tâm đỡ trái hở phải, triệu hoán đám dị chủng đến như sóng triều, chưa kịp tới chiến trường ở đây đã bị bụi gai hoặc dị năng trọng lực nghiền nát.
"Phốc!"
Một tiếng đâm thủng máu thịt trầm đục vang lên, Lý Tâm Tâm bị bụi gai đen thọc thành cái sàng.
Giang Hành Chu biểu tình tối tăm, đem nửa người còn lại của Lý Tâm Tâm dán chỗ thân cây, nắm lấy đôi cánh, lạnh giọng: "Cái gì dị chủng vương, bất quá chỉ là một thứ hủ sinh thôi!"
Đầu người xấu xí hoàn toàn bị xé nát, cánh vỡ thành vô số mảnh, rơi lả tả cùng với bột phấn.
Tóc húi cua nhìn đám bột phấn, không dám tin tưởng mà trợn mắt.
Lý Tâm Tâm...... Đã ch.ết?
Sao nó lại ch.ết?!
Nó không phải dị chủng vương sao, sao lại ch.ết! Bọn họ có nhiều dị chủng như vậy, còn có tới nhiều người như vậy, thế nhưng không thể giế.t ch.ết đám kia!
Đại nhân sẽ giết hắn! Hắn sẽ ch.ết!
Tóc húi cua quay đầu liền chạy, hắn không có Lý Tâm Tâm, dị chủng bốn phía hoàn toàn không nghe theo lệnh, không ngừng hướng tới cái thân thể tươi mới của hắn mà công kích, chỉ lát sau cả người tóc húi cua đều là máu.
Bụi gai đen gạt hắn ngã, bó hắn lên, gai sắc bén đâm sâu vào trong cơ thể, hắn đau kêu thảm thiết không ngừng.
Thích Miên dẫn theo hắn, dây leo đen cuốn lên Nút khiêng Lương Tiêu, năm người lại lần nữa xuyên qua đường hầm đen, trong chớp mắt rời khỏi đàn dị chủng đi tới một chỗ cao.
Giang Hành Chu lục soát sạch sẽ đồ vật trên người tóc húi cua, ngay cả nhãn áo sơ mi cũng bị lột ra, Thích Miên nhìn nhãn hiệu, lại nhìn thoáng qua hình xăm như chữ E trên sau cổ hắn, cô hạ mắt xuống.
Hắn không thuộc về bất kỳ thế lực nào cô biết ở đời trước, cũng không thuộc về nhóm nào mà Tề Lân đã nói cho cô biết trong đời này.
"Là mày phái người đuổi giết Lương Tiêu?"
Tóc húi cua kêu thảm, không chịu trả lời, Thích Miên lập tức chém đi nửa bàn tay, hắn kêu thảm thiết cơ hồ ngất đi, lại bị bụi gai đen đang trói chặt hắn đánh thức.
"Lại kêu một tiếng khiến cho mày muốn ch.ết cũng không thể." Thích Miên cười lạnh.
Dám trực tiếp đến Yến Tân bắt Lương Tiêu, mang theo nhiều dị năng giả như vậy, thậm chí có cả dị chủng vương mà đuổi tới đây, như vậy thực lực của chúng ở căn cứ sợ là đã có địa vị chủ chốt.
Thích Miên bỗng nhiên nhớ tới một hành động lúc trước của hắn, cô cầm lấy nhãn hiệu, đưa lên mũi nhẹ nhàng ngửi, lại xem ở góc áo sơ mi, dùng tuyết tan làm sạch đi máu dính trên đó.
Cô cúi đầu lại ngửi một chút, sắc mặt chắc chắn: "Mày đến từ phía bắc."
Tóc húi cua đã đau đến không còn sức kêu r.ên, nghe được những lời này chợt bị ngạc nhiên, thoáng run rẩy.
"Phía bắc đế đô có một vùng rừng đầm lầy, bên trong tràn ngập loại dị chủng thực vật ôn hôn, cho nên khi Lý Tâm Tâm dị biến thành thiêu thân, bột phấn rớt ra từ cánh phát tán khắp nơi, mày mới lấy ra mặt nạ nhanh như vậy, bởi vì ngày thường mày đã quen sinh sống trong hoàn cảnh là như thế."
"Các người có thể sinh tồn ở khu rừng đầm lầy toàn là dị chủng... cho nên tồn tại càng mạnh mẽ hơn so với Lý Tâm Tâm."
Tóc húi cua sắc mặt vặn vẹo.
Đầu ngón tay Thích Miên nhẹ nhàng gõ gõ vỏ đao.
Đời trước, khu rừng đầm lầy phía bắc kia không có bất luận một căn cứ gì. Bởi vì dị chủng hoành hành bên trong, không ai dám đặt chân đến, cho đến khi Giang Hành Chu hủy diệt đế đô, đầm lầy tự nhiên cũng quy thuận theo dị chủng vương.
Xem ra đời này, có người nắm giữ bên trong, thành lập căn cứ riêng.
Người đàn ông ôm nửa bàn tay của mình, thở d.ốc: "Đừng nghĩ đến việc muốn biết bất cứ chuyện gì từ tao! Giế.t ch.ết tao, tụi bây cũng sống không được bao lâu! Tụi tao đã biết chúng bây là ai, mày, mày, còn có mày, chúng bây đều sẽ bị ch.ết!"
Thích Miên lãnh đạm: "Nếu hỏi không ra được gì, giết đi."
Con gà nằm trong lòng ngực Nút khóc rầm rì, Nút đau lòng đang mát xa cho nó, nghe Thích Miên nói vậy lập tức ngẩng đầu, vọt tới chỗ người đàn ông, móc từ trong miệng con gà ra một đống tua vít, há miệng chờ, tua vít chờ.
Tóc húi cua lộ vẻ hoảng sợ cùng hận ý, đột nhiên khặc khặc cười quái dị: "ch.ết đi, ch.ết! Chờ tao ch.ết, người câm của chúng bây cũng chôn theo cùng tao!"