Chương 98: Nguồn gốc mạt thế (8)
Thích Miên không tự chủ siết chặt đao: "Chu ca đâu?"
Lâm Ân trả lời: "Nghỉ ngơi tại chỗ, cậu ta không có việc gì."
Lâm Ân đi tới chỗ cô.
Bước chân Thích Miên không động, nhưng cơ bắp toàn thân căng ra chuẩn bị, tùy thời có thể lui về phía sau: "Tôi không có gì để phải lo lắng."
"Tôi biết." Lâm Ân buông tay xuống, "Cô cũng biết, tôi thật dễ dàng suy nghĩ quá độ."
Lâm Ân cũng nhận thấy được khí thế toàn thân Thích Miên thay đổi, anh bất đắc dĩ cười khổ một chút, không rối rắm đến chuyện Thích Miên vẫn bảo trì cảnh giác với mình nữa.
Anh chuyển đi sang hướng khác, đi vài bước, lộ rõ ý mình không định tới gần: "Bọn họ đi hướng nào? Tôi đuổi theo, cô trở về chăm sóc cho Hành Chu là được."
Thích Miên trầm mặc: "Anh không có dị năng công kích, anh không ngăn được họ, ngược lại sẽ làm mình lâm vào nguy hiểm."
"Không sao." Tay anh ấn lên vách đá vừa mới "khép lại", "Tự bảo vệ mình tôi vẫn có thể làm, tôi cũng không nghĩ làm gì họ, chỉ muốn giữ chân họ lại chờ cô tới thôi."
Nụ cười của anh quá ấm áp nhìn không ra vấn đề gì, Thích Miên im lặng thêm chút nữa, buông đao xuống: "Cũng được. Tôi đi về trước, nếu anh tìm được họ thì cho tôi biết. Dị năng tinh thần của anh mạnh như vậy, hẳn là có biện pháp?"
1
Lâm Ân quả thực không cự tuyệt, anh nói: "Cô mau đi đi, Hành Chu bị thương không nhẹ."
Thích Miên nhìn theo lòng bàn tay anh, đất đá đã theo ý anh mở ra hai bên, lộ ra đường đi đen nhánh phía sau.
Lâm Ân bước vào đó, quay đầu nhìn lại Thích Miên, ánh mắt đầy vẻ quan tâm cùng thúc giục.
Thích Miên cầm theo đao trở về, đi ra vài bước lại quay đầu lại, Lâm Ân giống như đã đi vào khá sâu trong con đường tối đen, nhưng khoảng cách lúc cô vừa quay đầu đi dường như chỉ mới chớp mắt.
Thích Miên chưa bây giờ thấy Lâm Ân vội vàng như thế.
Trong lòng Thích Miên hơi nghi ngờ, nhưng chung quy không đi tìm tòi rốt cuộc tại sao Lâm Ân lại như vậy, cô tiếp tục đi tới vài bước.
Vách đá bên cạnh cô bỗng nhiên vỡ ra, bị dị năng không gian phá vỡ ra một hố to thật lớn, Thích Miên nheo mắt lại, nhìn thấy đoàn người đang chậm rãi đi tới.
......
Tên thủ lĩnh muốn thở không nổi.
Không phải bị Tần Chiếu đánh, cũng không phải bị thương gì, chỉ là đơn giản vì vận khí đen đủi của mình mà thở không nổi.
Vì sao rõ ràng cố ý đi lệch khỏi quỹ đạo con đường từng đi qua, vậy mà còn có thể vòng tới vòng lui quay lại chỗ cũ?!
Thủ lĩnh nhìn con đường phía trước bị Lâm Ân phá vỡ, trở thành con đường trốn chạy, cùng với con đường mới phá ra, vừa lúc tạo thành góc vuông 90 độ.
1
Làm bậy bạ vậy mà cũng thành góc vuông! Còn vừa đúng lúc đụng phải cô ta!
Tên thủ lĩnh cảm giác được Tần Chiếu tựa hồ muốn tỉnh dậy, cơ hồ đồng thời trước mặt áp tới sát khí nặng nề ——
Một thân dính đầy máu, mũi chân Thích Miên chỉa xuống đất, cấp tốc chạy đến, thân hình nhanh đến nỗi giống như một tia chớp!
Đất đá bốn phía bị đứt gãy dẹp lép từng tầng tầng chồng lên, dị năng Thích Miên thậm chí đuổi không kịp thân hình cô!
Đại não tên thủ lĩnh ong ong, còn chưa phản ứng lại, thân thể đã theo bản năng làm ra chuyện hắn vốn dĩ không phản ứng được, đó là cõng Tần Chiếu lách sang một bên.
Tiếp theo nháy mắt, mặt đất chỗ hắn vừa đứng đã nứt thành muôn vạn khối, hai dị năng giả đứng bên cạnh lập tức bị ch.ết tươi!
Đất đá văng ra, tim thủ lĩnh đập cuồng loạn, đầy đầu mồ hôi lạnh, sắc mặt đỏ bừng.
Hắn không kịp nghĩ mình như thế nào lại có thể phản ứng nhanh đến như vậy, không rảnh chờ nghe mệnh lệnh Tần Chiếu, xoay người cất bước chạy đi.
Phía sau tiếng gió cuồng bay, tốc độ cực đại, hắn có thể cảm giác được đao kia cơ hồ cắt đi gót chân hắn, máu tanh tưởi bắn đầy, cái ch.ết như ập xuống.
Một lần nữa hắn lại lấy một góc độ hoàn toàn không thể tưởng tượng được mà đảo đi, đao kia khó khăn lắm mới cắt trúng gót chân, máu tràn ra, nhưng hắn không cảm thấy đau.
Cô ta sẽ giết đại nhân!
Cô ta sẽ giết họ!
Tuyệt không thể dừng lại, hắn không thể dừng lại!
Loại tín niệm chôn sâu dưới đáy lòng này cuồn cuộn dâng lên, tràn đầy suy nghĩ của hắn.
Tốc độ hắn đạt tới mức đáng sợ, dị năng giả không gian đi theo căn bản theo không kịp, tên thủ lĩnh chỉ thuần túy dựa vào sức mạnh mà xuyên qua đám bùn đất và đất đá.
Nhưng phía sau còn có người mau hơn hắn!
Trên thực tế, từ chỗ bọn chúng và Thích Miên gặp nhau cho tới bây giờ cũng chỉ vài giây đồng hồ, khoảng cách trên con đường dài trong nháy mắt đã bị người phụ nữ kia đuổi kịp.
Dị năng trọng lực thổi quét đến phần đường trước mặt, dưới chân hắn nặng như chì, mỗi bước mỗi bước đều lưu lại cỡ hai mươi centimet dấu chân.
Lưỡi đao tử thần đã xoay tròn đến yết hầu!
Quá, quá nhanh, hắn trốn không thoát!
Thủ lĩnh lộ vẻ tuyệt vọng.
Chớp mắt tiếp theo, hắn bị ném văng ra xa.
Tay trái Tần Chiếu ngăn lại trúc đao, đao cắt vào lòng bàn tay hắn thì dừng lại, lòng bàn tay Tần Chiếu vỡ ra ánh sáng lộng lẫy, giống như một vầng thái dương.
Ánh sáng mãnh liệt đến mức trúc đao cũng nhất thời tiến lên không được.
Sắc mặt Thích Miên trầm xuống, cô rót thêm dị năng, mạnh mẽ ép xuống.
Giữa luồng sáng tuôn ra một dòng máu, vầng thái dương nhuỗm máu, Tần Chiếu cũng bị dị năng trọng lực áp đảo trên mặt đất, giằng co với Thích Miên.
Tần Chiếu đối diện với Thích Miên, nở ra một nụ cười xấu xa, khoa trương đến cực điểm, giống như sắp thực hiện được điều gì đó.
Ánh sáng giữa lòng bàn tay hắn nổ tung, tay trái nắm lấy trúc đao kéo thẳng vào bụng mình, tay phải như tia chớp kéo đến sau cổ Thích Miên, chế trụ cô, áp gương mặt Thích Miên đến bên môi hắn, làm ra tư thế hôn môi.
Thích Miên đột nhiên không kịp phòng ngừa, Tần Chiếu há miệng, cắn một cái lên hàm dưới Thích Miên.
Dấu cắn ánh lên ánh trăng nhu hòa, lung linh trên mặt Thích Miên, tựa như muốn thâm nhập thật sâu vào làn da.
Tần Chiếu điên cuồng cười to: "Lập khế ước như vậy, từ đây em và anh cộng sinh, nhật nguyệt cùng tồn tại!"
"Anh bị thương vì em, em bị thương vì anh, chẳng sợ vật đổi sao dời, chúng ta chú định......"
1
"Phốc ——" một đao thọc vào trái tim hắn.
"Khụ!" Thích Miên đồng thời nôn ra một búng máu.
Chỗ trái tim cô bị vỡ ra một vết đao sâu đậm, lại với tốc độ nhanh chóng tự lành trở lại.
"Ai con mẹ nó muốn cùng mày có sinh mệnh cộng hưởng." Thích Miên lạnh băng.
Trên mặt cô máu bắn đầy, không biết là máu của ai, khuỷu tay cô chống lại chỗ đầu gối Tần Chiếu, mặt vô biểu tình rút đao ra, lại lần nữa thọc vào ngực hắn.
Cô lại phun ra một búng máu, mà Tần Chiếu cũng run rẩy dưới lưỡi đao.
Thích Miên rút đao ra còn muốn thọc lần thứ ba, nụ cười khoa trương của Tần Chiếu rốt cuộc héo đi: "Em điên rồi!"
"A." Thích Miên học bộ dáng của hắn, khóe miệng cười thật rộng, khuôn mặt cũng thật điên cuồng, "Lập khế ước với tao?"
"Mày cũng xứng!"
Đao lần thứ ba thọc vào, thân thể Tần Chiếu bắt đầu sáng lên, giống như vầng thái dương tắt rồi lại sáng.
Thích Miên cười lạnh: "Quả nhiên không dễ dàng ch.ết, tới, để tao nhìn xem mày còn chịu được bao nhiêu đao?"
Tần Chiếu: "......" Cmn.
Tần Chiếu khó bị giết, đây là chuyện đời trước cô đã biết.
Thể chất cơ thể hắn đặc thù, thọ mệnh cùng dị năng nhật nguyệt của hắn gắn liền, nhật nguyệt bất diệt hắn không ch.ết, Kim Mộng bởi vì chuyện này bị ăn mệt khá nhiều.
Tên thủ lĩnh bị ném văng ra, mắt đầy sao xẹt, khi tỉnh lại, muốn xông lên tới, trước mắt lại xuất hiện một người.
Lâm Ân nắm lấy ánh sáng quái lạ trong lòng bàn tay, trên mặt vẫn cười ôn hòa: "Mày muốn đi nơi nào?"
Anh liếc mắt nhìn hai người còn giằng co: "Suỵt."
Giơ ngón tay lên trước môi, "An tĩnh đi, đừng quấy rầy họ."
Dị năng tinh thần đánh tới tên thủ lĩnh.
......
Thích Miên thọc đến đao thứ bảy, hai người đều thành người máu, đau đến trước mắt đen nhánh, thần trí mơ hồ.
Thích Miên đè xuống run rẩy, một lần nữa nắm chuôi đao, lần này trúc đao không nghe lời, cô rút ra lại cầm không lên nổi.
Ánh mắt Thích Miên lạnh lùng, khớp xương nhô lên, dùng hết sức nắm lấy đao, trúc đao tâm bất cam tình bất nguyện mà bị cô cầm lấy, một lần nữa để trên ngực.
Tần Chiếu đã bắt đầu thở không nổi, hắn trợn mắt vô thần nhìn Thích Miên, trên mặt tất cả đều là vết máu, khóe mắt đầy nước mắt: "Từ bỏ... đau..."
Tần Chiếu khóc giống như một đứa nhỏ: "Anh sai rồi, từ bỏ...... Ô ô......"
Hắn sờ sờ cánh tay Thích Miên, gương mặt như chim non cọ qua, nước mắt và máu hòa lẫn: "Anh sai rồi, em muốn cái gì đều nghe theo em... Không cần làm đau, muốn thổi thổi..."
Thích Miên cười lạnh: "Rút khế ước về đi, hiện tại sẽ không giết mày."
Dưới tay cô, Tần Chiếu cuộn tròn thân thể, ánh sáng chữa trị cũng có vẻ hữu khí vô lực.
Ánh sáng chỗ trăng non hàm dưới Thích Miên dần dần biến nhạt, quay trở lại trong cơ thể Tần Chiếu.
Thích Miên toàn thân buông lỏng, giống như thoát ra được gông xiềng nặng nề.
Hắn khóc nức nở, sau khi rút đi mũi nhọn, đôi mắt giống như nai con, trên khuôn mặt đầy nước mắt và máu nhìn vô cùng đáng thương: "Anh nghe lời, ngoan ngoãn, tha thứ cho anh... Em đừng không cần anh, em cũng đau, anh ngoan..."
Thích Miên gượng đứng lên, xách cổ áo hắn kéo kéo theo, nghe được cách đó không xa truyền tới tiếng nổ, tựa hồ là Lâm Ân và tên thủ lĩnh đang vật lộn.
Thủ lĩnh lại ném ra bom mini cuối cùng, lại không ngăn được Lâm Ân.
Thân hình Lâm Ân xuyên qua đất đá văng tung tóe, nhẹ nhàng bâng quơ bóp chặt cổ hắn, ấn hắn lên một chỗ lõm ở mặt tường.
Vừa vặn bên kia Thích Miên nắm áo Tần Chiếu đứng lên, trong mắt Lâm Ân hiện lên tia kinh ngạc, mau chóng lại che lấp đi.
Thích Miên dẫn theo Tần Chiếu, hỏi từ xa: "Có thể thu phục sao?"
Tên thủ lĩnh bị Lâm Ân bóp, hai chân vô lực đung đưa trong không trung, hắn vừa lúc bị đè ở một huy.ệt động, nhìn không tới Thích Miên và Tần Chiếu, mà Thích Miên cũng không nhìn thấy hắn.
Từ góc độ của Thích Miên, vẻ mặt Lâm Ân bình tĩnh giống như đang duỗi tay, xem xét trạng thái tên thủ lĩnh.
Lâm Ân lộ ra nụ cười gian nan: "Yên tâm, thu thập một tên tùy tùng vẫn là không thành vấn đề."
Thích Miên đi tới hướng bên này: "Đã ch.ết sao? Không ch.ết thì lưu lại mạng hắn, mang về đưa cho Chu ca."
Giọng Lâm Ân lại thêm nhu hòa, biểu tình hơi do dự: "À... Hắn đã ch.ết, muốn mang thi thể về sao?"
Thích Miên nắm Tần Chiếu dừng lại, nhìn về phía Lâm Ân, lắc đầu: "Vậy quên đi, vốn dĩ định đưa Chu ca tự mình giải quyết. Có Tần Chiếu là được."
"Tôi cũng cảm thấy như vậy." Lâm Ân vẫn cứ khiêm tốn cười, còn mang vẻ xin lỗi, "Xin lỗi, có thể là tôi xuống tay hơi mạnh."
Ách, ách......
Trong tay anh, tên thủ lĩnh dùng sức giãy giụa, ý đồ muốn làm ra chút động tĩnh cho người ngoài thấy, nhưng miệng lưỡi bị trương phình lên, hít thở không thông.
"Không có việc gì, về đi." Thích Miên dẫn theo Tần Chiếu quay đi, thực mau chuyển qua chỗ rẽ, nhìn không thấy nữa.
Lúc này Lâm Ân mới nhìn lại mặt tên thủ lĩnh, mu bàn tay, ngón tay dần dần nổi lên gân xanh, khớp xương cũng đột hiện ra.
Dùng sức mạnh không phù hợp với thân hình tinh tế của mình, Lâm Ân dí chặt người đàn ông cao gần hai mét vào trên tường.
Tên thủ lĩnh biết được, đã không có khả năng làm người bên ngoài biết được mà cứu mạng hắn.
Hắn phí công lôi kéo tay Lâm Ân, xương ngón tay Lâm Ân lại lần nữa buộc chặt.
Rốt cuộc, "Cùm cụp" ——
Một tiếng giòn vang, cổ tên thủ lĩnh rốt cuộc bị bẻ gãy, động tác giãy giụa ngừng lại, đôi tay vô lực rũ xuống.
Nhưng Lâm Ân vẫn không buông tay, trên mặt hắn thậm chí mang theo nụ cười, nhìn chăm chú cái miệng thi thể trương phồng đến muốn vỡ ra.