Chương 25
Tôn Văn Nghiễm nghĩ rằng cô gái mình thích làm sao có thể để người khác dòm ngó, nhìn Lý Quang Hoa là bộ dạng nông dân đích thực, Tôn Văn Nghiễm cười cười khinh thường, một kẻ quê mùa như vậy cũng dám so với hắn sao?
Mang theo ý cười, Tôn Văn Nghiễm đi đến trước mặt Cổ Tiểu Nguyệt, phía sau ánh mắt kinh ngạc của giai nhân chính là sự lạnh nhạt, tuy rằng trong lòng Tôn Văn Nghiễm cảm thấy thất bại nhưng vẫn giữ vững tinh thần cười nói: "Tiểu Nguyệt, mọi người đến thật sớm. Có phải hôm nay mọi người sẽ làm cỏ không? Anh sẽ hướng dẫn mọi người làm nhé, mọi người mới đến không quen thuộc. Anh bây giờ đã làm việc rất tốt, chỉ cho mọi người sẽ rất dễ".
Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy thật bất đắc dĩ, bản thân vừa mới nhớ đến tên cặn bã Tôn Văn Nghiễm, bây giờ hắn đã đứng bên cạnh mình. Cô thật không rõ hôm qua Tôn Văn Nghiễm đã mất mặt như vậy, tại sao bây giờ vẫn có dũng khí đứng bên cạnh mình.
Lý Quang Hoa cảm nhận được người đàn ông này mang vẻ địch ý, xem ra hắn ta cũng có ý với Cổ Tiểu Nguyệt. Hắn là người đến từ thành phố, bộ dạng lại lịch sự đẹp trai, học vấn cũng ổn, có phải Tiểu Nguyệt sẽ thích hắn hay không?
Niềm tin của Lý Quang Hoa vừa được tạo dựng lại nhất thời sụp đổ, nhanh chóng nhìn biểu cảm của Cổ Tiểu Nguyệt, hy vọng có thể nhìn thấy kết quả như mình mong muốn. Quả nhiên khuôn mặt của giai nhân vừa mới tươi cười xong, bây giờ lại vô cùng lạnh lùng, đây cũng đồng nghĩa với việc cô không thích hắn đúng không!
Trong lòng Lý Quang Hoa vô cùng mừng rỡ, anh cảm thấy Cổ Tiểu Nguyệt thật độc đáo, không phải là cô gái nông cạn, cũng không có để ý đến điều kiện bên ngoài. Chỉ cần bản thân anh toàn tâm toàn ý với cô, tin rằng một ngày nào đó cô có thể nhận ra.
Văn Mạn Lệ vừa thấy cặn bã Tôn Văn Nghiễm đến, không khí tốt đẹp của bốn người nhanh chóng bị phá hủy, biểu cảm khuôn mặt Cổ Tiểu Nguyệt cũng trở nên không tốt. Biết rõ tính tình Cổ Tiểu Nguyệt, Văn Mạn Lệ biết cô đã rất không kiên nhẫn rồi.
Liếc nhau với Ngô Huy, Văn Mạn Lệ trào phúng nói: "Ôi đây không phải là Tôn Đại thiếu gia hay sao, sao anh bây giờ lại rảnh rỗi đến đây vậy? Vị hồng nhan tri kỷ kia đâu, sao Trần Tú Mai không đi cùng vậy? Tôi thấy hay là anh vẫn nên cách chúng tôi một chút, đỡ mất công bà điên lại đến phá hủy khuôn mặt Tiểu Nguyệt nhà chúng tôi!"
Tôn Văn Nghiễm nghe Văn Mạn Lệ châm chọc, sắc mặt trong lúc đó vừa xanh lại vừa trắng, hắn xấu hổ nhìn Cổ Tiểu Nguyệt. Chỉ sợ cô sẽ vì vậy mà giận hắn.
Thực ra, Tôn Văn Nghiễm đã nghĩ nhiều, Cổ Tiểu Nguyệt căn bản không để hắn ở trong lòng, coi hắn như không tồn tại, nên cũng sẽ không cần phải giận hắn.
Nhìn Cổ Tiểu Nguyệt hờ hững lạnh lùng với mình, Tôn Văn Nghiễm sốt ruột giải thích: "Tiểu Nguyệt, mọi việc không phải như mọi người tưởng tượng, anh và Trần Tú Mai lúc đó không xảy ra chuyện gì hết, em không nên nghe cô ta nói bậy!"
Cổ Tiểu Nguyệt thật không thể kiên nhẫn với sự dây dưa của Tôn Văn Nghiễm, cô lạnh lùng nói: "Anh không cần phải giải thích với tôi, tôi mặc kệ anh và Trần Tú Mai có xảy ra chuyện gì hay không, tôi không thèm để ý. Mời anh về sau cách xa tôi một chút, tôi cũng không muốn có thêm phiền toái!"
Những lời này đã đủ nói thẳng, Tôn Văn Nghiễm bị đả kích rất lớn, hắn bi thương nói: "Tiểu Nguyệt, em cứ như vậy mà chán ghét anh sao, nhưng mà anh sẽ không buông tay, anh tin rằng chỉ cần anh kiên trì, tin rằng một ngày nào đó em có thể hiểu được sự chân thành của anh. Anh đi trước, nhưng mà anh nhất định sẽ không buông tay!"
Cuối cùng xác định Cổ Tiểu Nguyệt sẽ không muốn trả lời mình nữa, Tôn Văn Nghiễm hồn bay phách lạc rời đi. Văn Mạn Lệ giơ ngón cái lên với Cổ Tiểu Nguyệt, khoa trương nói: "Yeah, Tiểu Nguyệt, tớ phát hiện cậu soái cực kỳ. Đối xử với tên cặn bã đó không nể mặt như vậy. Nếu về sau hắn còn dám dây dưa với cậu, tớ sẽ cho hắn biết vì sao hoa lại hồng như vậy, hừ hừ!"
Vốn đang buồn bực, nhưng nghe những lời khoa trương của Văn Mạn Lệ, Cổ Tiểu Nguyệt không nhịn được, phù một tiếng bật cười. Lý Quang Hoa nhìn Cổ Tiểu Nguyệt cuối cùng cũng nở nụ cười, cũng ngốc ngếch cười rộ lên. Trái lại Ngô Huy lại nhìn Văn Mạn Lệ yêu chiều cực kỳ, trong ánh mắt ngọt ngào phát ra giống như ánh sáng mặt trời vậy.
Không khí một lần nữa lại có độ ấm, Cổ Tiểu Nguyệt bắt đầu nhìn Lý Quang Hoa hỏi về cách làm việc. Nói chuyện nhà nông đây chính là trong phạm vi sở trường. Anh mang theo tự tin nhìn ba người Cổ Tiểu Nguyệt hướng dẫn kỹ càng, không sót một chi tiết.
Lý Quang Hoa như vậy, mới là người Cổ Tiểu Nguyệt để ý, anh trẻ trung như thế, tự tin như thế, toàn thân tỏa ra ánh hào quang chói mắt. Không phải giống như lúc trước phải dè dặt hoảng hốt khi bị Tôn Văn Nghiễm khi dễ mà cả người vô cùng chói mắt.
Cổ Tiểu Nguyệt mang theo ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn anh, mãi cho đến khi người trong lòng ngượng ngùng, sắc mặt đỏ bừng mới thỏa mãn buông tha.
Bốn người khí thế ngất trời dựa theo sự hướng dẫn của Lý Quang Hoa làm việc, Cổ Tiểu Nguyệt và Lý Quang Hoa làm ở một đầu, Ngô Huy và Văn Mạn Lệ làm ở một đầu. Hai đôi trẻ không can thiệp lẫn nhau, tự do trao đổi.
Cổ Tiểu Nguyệt nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Lý Quang Hoa, trong lòng tràn ngập yêu thương nhịn không được, cười với anh: "Quang Hoa anh xem em làm như vậy có đúng không?"
Lý Quang Hoa nhìn bàn tay trắng nõn mềm mịn khéo léo cầm dụng cụ làm nông nhẹ nhàng xáo cỏ, anh cười muốn sửa lại cách cầm dụng cụ cho. Anh bỏ xuống dụng cụ trong tay, bàn tay tiếp nhận nông cụ từ Tiểu Nguyệt.
Vừa lúc Cổ Tiểu Nguyệt cũng muốn đưa nông cụ của mình tới trước mặt Lý Quang Hoa, nên hai người trực tiếp nắm pahir tay nhau. Cảm nhận được bàn tay ấm áp. Khuôn mặt Lý Quang Hoa bỗng chốc đỏ rực, anh cuống quýt buông bàn tay Cổ Tiểu Nguyệt ra, lắp bắp giải thich: "Tiểu Nguyệt, thực xin lỗi, anh không cố ý!"
Trong phút chốc cầm tay đó, Cổ Tiểu Nguyệt cảm nhận được dòng điện chạy khắp toàn thân, Bàn tay nhỏ bé bị bàn tay to của Lý Quang Hoa bao quanh, Cổ Tiểu Nguyệt cảm nhận đước sự an toàn, thật hy vọng có thể cứ nắm như vậy, vĩnh viễn không buông.
Nhưng nhìn thấy sự khẩn trương của Lý Quang Hoa làm Cổ Tiểu Nguyệt không nhịn được cười. Cô cười duyên với Lý Quang Hoa nói: "Anh Quang Hoa, không sao đâu, em biết anh không cố ý, em sẽ không để ý đâu! Chúng ta tiếp tục làm việc đi!"
Xác nhận giai nhân sẽ không hiểu lầm bản thân mình thành kẻ dê xồm, trong phút chốc Lý Quang Hoa hẹ nhàng thở ra, anh ngượng ngùng nhìn Cổ Tiểu Nguyệt nói: "Ôi vậy là tốt rồi, vậy trước tiên anh sẽ chỉ cho em cách cầm nông cụ như thế nào, em thông minh như vậy nhìn một lần chắc sẽ nhớ!"
Lần này Cổ Tiểu Nguyệt không có đùa giỡn, thành thật học tập, nghiêm túc chăm chỉ học theo Lý Quang Hoa. Cô biết rằng bản thân mình không thể làm được việc cực nhọc, nhưng việc nhỏ này cần phải học hỏi, bản thân không thể tưởng tượng được kiếp trước lại như thế, để cho rất nhiều người chế giễu.
Văn Mạn Lệ nhìn Cổ Tiểu Nguyệt và Lý Quang Hoa ngày đầu tirn ở chung đã hài hòa như vậy, hai người giống như đã quen từ kiếp trước, ăn ý như thế thật xứng đôi. Ngô Huy bất đắc dĩ ngừng lại, bằng không cô gái ngốc này nhất định sẽ nhìn đến mức sửng sốt làm thương tổn đến bản thân.
Cầm lấy cái cuốc trên tay Văn Mạn Lệ, nhìn cô gái đang mê muội đó Ngô Huy cười nói: "Mạn Lệ à, em như vậy sẽ dễ làm mình bị thương lắm, nếu không em nghỉ một chút đi, việc này để anh là được rồi!"
Văn Mạn Lệ nhìn Ngô Huy quan tâm như vậy , trong lòng rất thoải mái. Bây giờ Cổ Tiểu Nguyệt có Lý Quang Hoa, bản thân cô có anh Huy, hai người đàn ông này đều rất tốt, đối xử với mình và Cổ Tiểu Nguyệt cũng rất tốt. Văn Mạn Lệ làm nũng nói: "Không dừng, em muốn làm cùng anh, một mình anh làm nhiều như vậy chắc chắn sẽ rất mệt, em sẽ rất đau lòng!"
Mỗi khi Văn Mạn Lệ nói tình ý, Ngô Huy vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt tỏa sáng nói: "Vậy em nhớ nhìn dưới chân, dùng ít sức khi cuốc thôi, không được làm bản thân bị thương!" Chiều theo ý kiến làm cho cô gái xinh đẹp nở nụ cười.
Ở bên này bốn người khí thế ngất trời, vô cùng vui vẻ bận rộn. Còn Tôn Văn Nghiễm sau khi đau khổ rời đi, nhanh chóng quay lại phòng. Hắn càng nghĩ càng thất lạc, càng nghĩ càng tức giận. Hắn không hiểu tại sao Cổ Tiểu Nguyệt lại đối xử với mình như vậy, chẳng lẽ bản thân mình lại không bằng một thằng nhà quê hay sao?
Sáng sớm nay Trần Tú Mai biết Tôn Văn Nghiễm chạy đến nhà trưởng thôn, cô còn biết Tôn Văn Nghiễm chưa từ bỏ ý định với Cổ Tiểu Nguyệt. Tuy rằng trong lòng hận con hồ ly tinh Cổ Tiểu Nguyệt đã mê hoặc Tôn Văn Nghiễm, nhưng cô tin rằng Cổ Tiểu Nguyệt sẽ không đáp lại Tôn Văn Nghiễm.
Quả nhiên, đúng như sự lường trước, nhìn Tôn Văn Nghiễm ủ rũ quay lại. Nhất định là do Cổ Tiểu Nguyệt đả kích, trong lòng Tôn Văn Nghiễm vô cùng vui vẻ, cô đối với Tôn Văn Nghiễm vừa yêu vừa hận, cô thật sự rất thích bộ dạng suy sụp khi bị Cổ Tiểu Nguyệt từ chối, với bộ dạng này, Tôn Văn Nghiễm sẽ cảm nhận được giống như khi hắn đã vô tình với mình, tự mình trải nghiệm.
Hơn nữa Tôn Văn Nghiễm bị đã kích, chính là lúc cô nên đứng ra an ủi. Trần Tú Mai tin rằng, nếu như nhiều lần như vậy, Tôn Văn Nghiễm nhất đính sẽ hết y vọng, bản thân cô cũng có nhiều cơ hội đến gần Tôn Văn Nghiễm hơn.
Nhìn cô gái xinh tươi mắt sáng ngời trong gương, Trần Tú Mai vô cùng đắc ý. Bản thân cô tuy rằng kém so với hồ ly tinh Cổ Tiểu Nguyệt, nhưng mà không thể phủ nhận được cô cũng là một giai nhân thanh tú. Chỉ cần bản thân cô giỏi lợi đụng ưu thế của bản thân một chút, Tôn Văn Nghiễm nhất định sẽ không thoát được sự hấp dẫn, tương lai nhất định sẽ bị cô ăn sạch sành sanh.
Nhớ tới chuyện tốt phát sinh xế chiều hôm qua, Trần Tú Mai cảm thấy bản thân chạy qua một trận tê dại, ở nơi đó hình như hơi ẩm ướt. Chuyện này có tư vị thật tuyệt, làm cô nhịn không được. Không để ý đến quần áo của bản thân mình. Trong lòng Trần Tú Mai ngứa ngáy đi đến phòng Tôn Văn Nghiễm.
Mà cửa phòng Tôn Văn Nghiễm cũng không có đóng, Tôn Văn Nghiễm nở nụ cười tự cho là hoàn mĩ đẩy cửa phòng ra. Tôn Văn Nghiễm nghe thấy tiếng động, vừa ngẩng đầu thì phát hiện ra Trần Tú Mai, Tôn Văn Nghiễm nhướng mày, lạnh giọng nói: "Là cô, cô tới đây làm gì? Nhanh đi ra ngoài, tôi không muốn để người khác hiểu nhầm!"
Ngược lại, Trần Tú Mai lại cười nói: "Hiểu lầm? Xem ra anh sợ con hồ ly tinh Cổ Tiểu Nguyệt hiểu lầm đúng không?" Tôn Văn Nghiễm thấy người trong lòng bị hạ nhục, lập tức trầm giọng nói: "Không nên nhiều lời, mau cút ra ngoài!"
Trần Tú Mai dùng biểu cảm không để ý, xoay người đóng cửa phòng, nhìn Tôn Văn Nghiễm đang nhíu mày nói: "Dù anh có trong sạch, thì cô ta cũng chẳng thèm ngó tới đâu, anh sẽ làm gì chứ?"