Chương 29: Thẳng thắn
Sau khi trở về nhà ngày thứ ba, Tần Lực Dương đã thẳng thắn với cha mẹ vừa về nước không lâu, chuyện của mình và Cố Thanh.
Trong việc làm ăn, Tần Lực Dương từ trước đến nay rất quả đoán kiên quyết, làm việc hoàn hảo, trong tình cảm, hắn cũng rất thẳng thắn, tựa như đối với Cố Thanh, người từng được mình bao dưỡng rồi chán ghét sau đó lại nảy sinh hảo cảm tiện đà bắt đầu phát triển thành tình yêu, hắn cũng không chút do dự tiếp nhận. So với những người khác cứ mãi lẩn quẫn mâu thuẩn trong đau khổ, Tần Lực Dương rất trung thực với trái tim của mình. Tần Lực Dương nghĩ, khi cơ hội đến, thì phải biết nắm bắt mới không uổng phí cuộc sống.
Hạ quyết tâm cùng Cố Thanh bên nhau cả đời, từ thời khắc đó, Tần Lực Dương đã không dự định gạt cha mẹ của mình, bởi vì tôn trọng trưởng bối, cũng vì hắn không muốn Cố Thanh phải chịu chút ủy khuất và khó chịu nào, hắn mong Cố Thanh theo hắn là quang minh chính đại, có thể được người nhà chấp nhận và tôn trọng. Nếu như có thể, Tần Lực Dương thậm chí không ngại để cho cả thế giới biết, Cố Thanh với hắn mà nói, chính là vợ của hắn, là người vợ mà hắn muốn sống chung cả đời.
Trước đó vài ngày cha mẹ còn đang du lịch nước ngoài, nói chuyện qua điện thoại vừa không chính thức cũng không thích hợp, đây là chuyện quan trọng, Tần Lực Dương muốn đối mặt nói chuyện với nhau. Trên thực tế, Tần Lực Dương không phải chưa nghĩ tới phản ứng của cha mẹ, nhưng dù thế nào, hắn cũng không dự định buông tay, cho nên, xét theo mức độ nào đó, lần thẳng thắn này không phải là trưng cầu sự chấp nhận và thấu hiểu của cha mẹ, mà giống như tuyên bố sự tồn tại của Cố Thanh và công khai chuyện tình cảm. Nếu như cha mẹ có thể chấp nhận Cố Thanh, đối với hắn và Cố Thanh mà nói, đương nhiên là không thể tốt hơn, nhưng nếu phản đối, hắn cũng đã quyết định không bao giờ chia tay với Cố Thanh, hạnh phúc đến không dễ dàng, hắn không có lý do gì chỉ bởi gia đình gây khó dễ mà buông tay, kết cuộc như vậy, trong lòng hắn cũng không muốn, nhưng tiếc nuối chung quy cũng phải có.
Phu phụ Tần thị lúc đầu nghe con trai bảo là đã có vợ, trong lòng vô cùng vui mừng, Tần Nhật Chiêu vẫn thong dong bình tĩnh, nhưng khóe môi thoáng cong lên thể hiện sự thoải mái vui vẻ.
Tần Lực Dương dù sao cũng đã 28 tuổi, sau khi thất bại trong hôn nhân đã qua 3 năm, cuộc hôn nhân đó luôn khiến mẹ của Tần Lực Dương, Tô Mẫn, cảm thấy áy náy với con mình, dù sao cũng là do mình định đoạt, nhưng không ngờ kết cuộc lại như vậy. Xuất phát từ ý muốn bù đắp, bà đối với chuyện hôn nhân đại sự của con cũng không nôn nóng, chỉ là đã có giáo huấn của lần đầu tiên, bà cũng không dám ép con trai kết hôn theo ý mình nữa. Hiện tại, bà cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận, gia thế của con dâu mới không quan trọng, chỉ cần trong sạch, hợp ý con mình và đối xử tốt với cháu trai. So với Tô Mẫn, Tần Nhật Chiêu không quan tâm nhiều tới chuyện này, môn đăng hộ đối thì quá tốt, nhưng nếu xuất thân bình thường nhưng tâm đầu ý hợp, hắn cũng có thể vui vẻ chấp nhận, con cháu tự có phúc của con cháu, gia đình hạnh phúc lại càng không thể dùng danh vọng và lợi lộc ra so sánh.
Chỉ là 2 vợ chồng ngàn tính vạn tính, cũng không nghĩ tới con mình chọn “vợ ” lại là 1 người đàn ông tên Cố Thanh!
“Hồ đồ!”
Tần Nhật Chiêu nặng nề buông 1 câu, cau chặt mày, vẻ mặt tàn khốc.
Tô Mẫn ôm cháu trai, trong mắt tất cả đều là kinh ngạc, bà không hiểu, đứa con trai từng kết hôn của mình sao lại yêu đàn ông?
Tần Nhật Chiêu và Tô Mẫn tự nhận mình không phải người có tư tưởng cổ hủ, đối với tính hướng cũng rất thông hiểu, hơn nữa quanh năm ở nước ngoài, đồng tính yêu nhau rồi kết hôn không hải chuyện hiếm, mưa dầm thấm đất, cho nên đối với đồng tính luyến ái cũng không phản cảm, nhưng dù có thể tiếp thu chuyện đồng tính luyến ái cũng không có nghĩa họ sẽ vì vậy mà tán thành lựa chọn của con mình. Giờ khắc này, phu phụ 2 người thà là con trai chọn 1 cô gái ăn xin còn hơn.
“Ba, mẹ, con sẽ kết hôn với Cố Thanh.”
Tần Lực Dương giống như hoàn toàn không phát hiện cha mẹ tức giận, tiếp tục quăng ra 1 chuyện quan trọng hơn.
“Hồ đồ!”
Tần Nhật Chiêu lúc này hoàn toàn bị chọc giận, nếp nhăn trên mặt càng sâu thêm, huyệt thái dương nảy lên, sắc mặt hơi tái xanh.
“Lực Dương, ba con không khỏe, sao con lại chọc giận ông ấy!”
Tô Mẫn thấy chồng nắm chặt tay, khóe miệng mím lại, liền biết ông lại phát bệnh, khẩn trương đứng lên tìm thuốc.
Tần Lực Dương trong lòng hối hận và hổ thẹn, cũng bởi vì thẳng thắn với tình yêu của mình, mà làm cho bệnh tình cha tái phát. Tần Lực Dương đi qua muốn dìu ông về phòng nghỉ ngơi, lại bị ông đẩy mạnh ra.
Tô Mẫn biết ông còn đang nổi nóng, đối với con tuy có tức giận, nhưng bảo bà quở trách con mình thì bà không làm được, dù sao cũng do mình khổ cực mang thai mười tháng sinh ra, hơn nữa trong lòng bà luôn có sự hổ thẹn với Tần Lực Dương, đời này bà chưa làm tốt bổn phận của người mẹ, con trai hôm nay biến thành như vậy, người làm mẹ, cũng khó tránh trách nhiệm.
“Oa…” Trong phòng vang lên tiếng khóc.
Trẻ con luôn mẫn cảm với hoàn cảnh xung quanh, Tần Gia Bảo tuy tuổi còn nhỏ, không hiểu ông nội và ba ba tranh chấp chuyện gì, nhưng không khí bất an và khẩn trương vẫn bị bé nhạy cảm phát hiện, sau khi được bà nội buông ra, bé vẫn cẩn thận đứng cạnh bàn, không dám nháo. Sau đó thấy ông nội đẩy ba ba ra, trong lòng sợ hãi, không nhịn được nên khóc to lên.
Dì Trần đứng một bên vội chạy tới đưa tay ôm lấy Tần Gia Bảo đi vào phòng, “Cục cưng ngoan, không khóc a…”
“Ô ô, Anh gấu lớn, con muốn anh gấu lớn… Ô ô… anh ơi…”
Dì Trần khẩn trương, nhanh chóng che miệng Tần Gia Bảo. Lão gia và lão phu nhân không biết ai là anh gấu lớn, nhưng dì Trần và Cố Thanh ở chung đã lâu, đương nhiên biết rõ. Trong lòng bà vừa tức vừa giận, ban đầu sao lại hồ đồ như vậy, ngu ngốc để cho người thông minh lãnh tĩnh như thiếu gia bị Cố Thanh kia dụ dỗ, lại còn là 1 người đàn ông.
Trên thực tế, trước chuyện ngày hôm nay, dì Trần đối với Cố Thanh rất có hảo cảm, sinh viên nghèo tự lực cánh sinh, kiếm tiền nuôi gia đình, tính tình ôn hòa, làm việc cần cù thật thà, trong xã hội hỗn tạp bây giờ, là rất hiếm thấy. Cho nên khi bà nghe thiếu gia nói vợ mình là Cố Thanh, trong lòng có chút bất ngờ, nhưng khi suy nghĩ lại. Các loại dấu hiệu trước đây hiện lên trong đầu: chỉ cần lúc Cố Thanh ở nhà làm cơm, ngoại trừ đi công tác, thiếu gia đều đúng giờ về ăn; thiếu gia thích uống cà phê, nhưng bị Cố Thanh cường ngạnh sửa lại uống sữa; Cố Thanh sinh bệnh, thiếu gia khẩn trương gọi bác sĩ riêng tới; Cố Thanh đến trường, thiếu gia đi đưa đón…
Tất cả đều đang không ngừng nhắc nhở dì Trần, thiếu gia và Cố Thanh đúng là đang yêu nhau, hơn nữa cũng chẳng ngại có bà, đây là sự thật!
Dì Trần làm việc ở Tần gia đã có hai mươi năm, lúc đầu vì bị chồng vứt bỏ nghèo khổ suýt phải đi ăn xin, được lão phu nhân mang về nhà, cho làm việc, bao ăn ở, lại còn trả tiền công. Dì Trần là một người thành thật, đọc sách không nhiều, nhưng biết tri ân báo đáp, ân huệ đó bà không thể nào quên. Bởi vậy, dì Trần đối với Tần gia có cảm tình rất sâu, nhất là đối với lão phu nhân Tô Mẫn, cũng bởi vì … vậy, hiện tại bà càng cảm thấy hổ thẹn, trong lòng nghĩ, nếu như lúc đầu bà không bị 1 Cố Thanh dù nhìn thế nào cũng thấy vô hại kia lừa, nếu như lúc đầu bà có thể bảo trì cảnh giác, có lẽ thiếu gia cũng sẽ không bị đối phương lừa gạt dụ dỗ, biến thành như hôm nay. Thật ra, làm dì Trần cáu giận nhất chính là, mặc dù như vậy, bà vẫn không thể trách Cố Thanh.
Tần Nhật Chiêu uống thuốc xong, sắc mặt từ từ khôi phục, Tô Mẫn đỡ chồng về phòng, Tần Lực Dương lo lắng, gọi điện thoại tìm bác sĩ riêng, biết lúc này cha mẹ không muốn nhìn thấy mình, nên đi vào phòng Tần Gia Bảo. Dì Trần đang dỗ bé đừng trùm kín chăn như vậy.
“Thiếu gia…”
Dì Trần đứng lên, trong ánh mắt có do dự, Tần Lực Dương thấy rõ, nhưng hắn hiện tại có hơi mệt, không muốn giải thích nhiều, liền xua tay ý bảo đối phương đừng mở miệng, “Dì Trần, ở đây có tôi rồi, dì đi ngủ đi.”
“Thiếu gia, tôi…”
“Dì Trần, không có việc gì đâu. Đi ngủ đi.”
Dì Trần cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài, ra khỏi phòng, lúc đóng cửa, nhịn không được quay đầu lại, Tần Lực Dương đang nỗ lực kéo cái chăn trên đầu Tần Gia Bảo.
“Cục cưng, là ba ba, bỏ chăn ra đi được không?”
Tần Lực Dương nhỏ giọng dỗ dành, đây là hắn học trộm từ Cố Thanh, đối với trẻ con không thể qúa cứng nhắc, nhất là khi bé đang khóc.
“Ba ba… Ô ô…”
Tần Gia Bảo chậm rãi hé 1 góc chăn ra, một đôi mắt đầy lệ, đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, thấy là Tần Lực Dương, liền buông tay, nhào vào lòng hắn.
Tần Lực Dương cúi người ôm lấy, yêu thương lau nước mắt trên mặt cục cưng.
“Ba ba?”
“Ân?”
“Ông nội… bà… bà nội… không… không thích gấu lớn… anh gấu lớn sao?” Tần Gia Bảo trốn trong lòng cha mình, hít hít mũi gián đoạn nói.
Ngừng 1 lát, Tần Lực Dương không ngờ con mình lại mẫn cảm như vậy, cục cưng khóc nhiều như thế cũng là bởi vì …
“Con sợ ông và bà nội không thích anh gấu lớn sao?”
“Ân, cục cưng… cục cưng thích anh gấu lớn… anh ấy đối với cục cưng… cục cưng rất… tốt.” Tần Gia Bảo khẩn trương cầm lấy bàn tay to của Tần Lực Dương, đôi mắt ướt sũng, mang theo hoảng loạn và lo lắng.
“Sẽ không đâu, ông nội và bà nội nhất định sẽ thích Cố Thanh!” Tần Lực Dương nhìn ra khu vườn trắng xóa ngoài cửa sổ, trong trí nhớ về buổi sáng hôm ấy trên nền tuyết, người kia đang vui vẻ chơi đùa.
Hắn sẽ không buông tay!