Chương 81: Pn8

Nghỉ hè năm Cố Tử Tây và Hàn Phương 6 tuổi, Phương Tử Nhạc trở về quê, đó là một thôn núi hẻo lánh yên tĩnh, sông núi giao nhau, phong cảnh hợp lòng người.


Phương Tử Nhạc đã nhiều năm không về quê, lần trước nghe cha mẹ nói nhớ cháu trai, nên chờ bé con nghỉ hè liền về quê một chuyến, Cố Tử Tây vừa nghe Hàn Phương sẽ xa mình hơn một tháng, liền khóc nháo đòi đi theo, Cố Thanh cưỡng bức dụ dỗ nhưng vẫn bó tay với nhóc, đành chỉ có thể giao phó cho Phương Tử Nhạc chăm sóc dùm.


Phương Tử Nhạc vừa về quê được hai ngày, sở luật sư lại gọi điện thoại báo khách hàng có việc cần gấp, đành phải vội vã thu dọn hành lý trở về tỉnh A, hai đứa bé trai để lại cho cha mẹ mình chăm sóc.


Cha mẹ Phương Tử Nhạc ở trong núi sâu cả một đời, đều là nông dân thành thật chất phác, chỉ là tư tưởng có chút phong kiến, tính tình cũng quật cường, Phương Tử Nhạc hiểu rõ tính cha mẹ, nên bàn với Hàn Duy không nói chuyện bọn họ cho hai người biết, hai cụ cũng chỉ cho rằng – con trai mình ở thành phố cưới vợ, rồi sinh cho Phương gia một đứa cháu trai đáng yêu, gọi là ‘Phương Hàn’.


Trước giờ hai cụ Phương gia vẫn luôn hướng về đứa con út, nên đứa cháu trai xinh đẹp, da dẽ mịn màng này cũng được hai cụ đặt ngay trong tim. Người nông thôn đều mê tín, sau khi sinh bé con đều phải đi xem một quẻ, hai cụ Phương gia cũng không ngoại lệ, liền mang cháu trai ra thôn.


Cũng không biết thầy bói bản lĩnh thế nào, chỉ thấy ông ta nhắm mắt bấm bấm đốt tay, rồi nói thể chất Phương Hàn gầy yếu, không thể so với người thường, phải nuôi trái ngược, mới có thể sống lâu 100 tuổi, nếu không sẽ bị tai họa liên tục.


available on google playdownload on app store


Hai cụ Phương gia vừa nghe thế, lập tức trở nên sốt ruột, vội vàng cúng lễ cho thầy bói, xin cách giải hạn.


Thầy bói được tiền, cười đến nếp nhăn trên mặt cũng mịn màng, vuốt vuốt chòm râu hoa râm, suy ngẫm nói: “Cũng không đáng ngại, sinh trai nuôi gái liền hóa giải.”


Sau khi thầy bói ‘ba hoa chích chòe’ một phen, hai cụ Phương gia liền dẫn Hàn Phương lên trấn trên, mua một đống vật dụng hằng ngày rồi trở về nhà.
Buổi tối, sau khi bà Phương tắm cho hai bé xong, liền lấy ra một cái yếm của con gái, dự định mặc vào cho cháu trai.


Hàn Phương trợn tròn mắt, giãy khỏi vòng tay bà nội, chạy tới phía sau Cố Tử Tây đang tự mình mặc quần áo.
Cố Tư Tây tưởng Hàn Phương muốn giúp nhóc mặc quần áo, liền nói: “Phương Phương, mình mặc xong rồi, để mình giúp cậu.”


“Tròn Tròn, không nên, không nên mặc.”
Cố Tử Tây xoay người, mới phát hiện Hàn Phương đang trần truồng, nhiệt độ không khí ở vùng núi thay đổi thất thường, vào ban đêm gió rất lạnh, có thể thổi đến run cầm cập, nổi một thân da gà.


Cố Tử Tây biết – từ nhỏ thân thể Hàn Dương đã rất yếu, sốt lên liền trở thành cảm mạo là chuyện thường, nhóc vội vàng cầm lấy khăn tắm ở bên cạnh thùng gỗ quấn kín người Hàn Phương lại, lên tiếng dỗ dành: “Phương Phương, thế nào lại không mặc quần áo? Sẽ bị cảm đó nha.”


Hai tay nhỏ bé của Hàn Phương ôm chặt lấy Cố Tử Tây, không nói lời nào.


Bà Phương đi tới, muốn kéo cháu trai từ trước người Cố Tử Tây lại, thế nhưng hai bé lại ôm chặt lấy nhau, bà không dám dùng sức, trong lúc nhất thời không biết giải quyết thế nào, chỉ có thể ngồi chồm hổm xuống, nhẹ giọng dỗ dành: “Phương Phương ngoan, bà nội mặc quần áo cho cháu, được không?






Truyện liên quan