Chương 17: Sính lễ
“Mẫu thân, sao phụ thân có thể đưa công ty Thiên Hà cho tiện chủng Mạc Phi kia a, mẫu thân đã đáp ứng sẽ cho con rồi mà?” Mạc Vũ Vi tức giận bất bình nói.
Lâm Tịch tức giận nói: “Ngươi nghĩ ta muốn à! Chính là người ta là tam hoàng tử, phụ thân ngươi cũng không có cách nào.”
Mạc Vũ Vi lạnh mặt, thực buồn bực nói: “Mạc Phi có chỗ nào xứng với tam hoàng tử chứ, đã đính hôn với tam hoàng tử mà còn lén lút hẹn hò với Âu Dương Kỳ.
Lâm Tịch nghiến răng: “Tiểu tiện chủng chỉ giỏi lẳng lơ.”
“Mẫu thân, kỳ thực không bằng để ta thay Mạc Phi gả cho tam hoàng tử.”
Sắc mặt Lâm Tịch lạnh lùng: “Hôn sự của Mạc Phi cùng tam hoàng tử là hoàng phi đích thân chỉ định, ai cũng không thể sửa đổi.”
… …
Mạc Nhất áp sát bên tai Mạc Phi, huyên thuyên một hồi.
Ánh mắt Mạc Phi lóe sáng: “Ngươi nói lão gia hỏa kia muốn giao xí nghiệp Thiên Hà cho ta à?”
Mạc Nhất gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy!”
Mạc Phi vuốt cằm: “Không ngờ lão gia hỏa kia cư nhiên có chút lương tâm, công ty kia tuy lỗ vốn nhưng tốt xấu gì cũng là công ty a!”
Mạc Nhất gật đầu: “Nghe nói là vì nể mặt tam hoàng tử.”
Mạc Phi nhíu mày, cười cười: “Ta nói mà, tam hoàng tử kỳ thực vẫn xuất sắc hơn Âu Dương Kỳ kia một chút, không nói tới mặt khác, chỉ riêng gương mặt tam hoàng tử kia đã đáng giá hơn tên Âu Dương kia rồi!” Mạc Phi suy nghĩ, nếu không phải mình gả cho tam hoàng tử thì xú bà nương Lâm Tịch kia khẳng định sẽ để mình trắng tay xuất hộ.
“Đúng vậy! Tam hoàng tử suất hơn tên Âu Dương Kỳ kia nhiều.” Mạc Nhất phụ họa.
Mạc Phi vuốt mặt: “Nếu ta có diện mạo suất như tam hoàng tử, chỉ cần bán mặt thôi cũng nhất định có tài nguyên cuồn cuộn!”
‘Ầm’ cửa phòng bị đạp mở.
Mạc Phi cùng Mạc Nhất đồng thời ngẩng đầu nhìn người tới.
Thấy sắc mặt Lâu Vũ sa sầm, Mạc Phi lập tức mỉm cười sáng lạn: “Tam hoàng tử, sao ngươi lại tới đây? Chúng ta đang khen ngươi nà!”
“Khen ta? Khen ta bán mặt dễ kiếm tiền?” Lâu Vũ âm u hỏi.
Mạc Phi xấu hổ cười cười: “Kỳ thật là ta muốn khen ngươi lớn lên suất a.”
Lâu Vũ lôi một kiện y phục trong không gian giới chỉ ra ném lên người Mạc Phi: “Lễ phục này cho ngươi, ba ngày sau xe rước dâu sẽ tới đón.”
Lâu Vũ khinh miệt liếc nhìn Mạc Phi, hừ lạnh một cái rồi xoay người bỏ đi.
Mạc Phi: “…”
Nhìn bóng dáng Lâu Vũ rời đi, Mạc Nhất nhíu mày nói: “Thiếu gia, tam hoàng tử cứ vậy đi sao, ngay cả ngồi cũng chưa ngồi a.”
Mạc Phi cười lạnh: “Coi như hắn thức thời, cho dù hắn lưu lại cũng đừng mong ta mời cơm.”
Mạc Nhất: “…”
…
Tam hoàng tử mới rời đi không lâu, đại sảnh Mạc gia liền nổ tung.
Nhìn thùng tinh thảo cấp một trước mặt, Lâm Tịch giận dữ: “Lão gia, quá đáng, thật sự là quá đáng mà, hắn chính là tam hoàng tử a! Cư nhiên lại đưa tới một thùng tinh thảo cấp một làm sính lễ, này không phải quá xem thường chúng ta à?”
Tinh thảo bậc một đối với người bình thường thì có thể xem là trân quý, thế nhưng đối với gia tộc như Mạc gia thì một thùng tinh thảo này chỉ đáng giá hai ba vạn tinh tệ mà thôi, tam hoàng tử làm vậy là muốn bố thí cho ăn mày à?
Mạc Dương cau mày: “Chuyện hôn sự này do hoàng phi định ra, có lẽ tam hoàng tử không hài lòng nên cố ý đưa sính lễ như vậy để biểu thị bất mãn!”
Lâm Tịch siết chặt chiếc khăn tay: “Nếu Mạc Phi bị gả đi sớm thì cũng không có chuyện hôm nay.”
Mạc Dương gật đầu: “Giờ cũng chỉ đành chịu thôi!” Gả Mạc Phi cho tam hoàng tử, nếu được tam hoảng tử che chở thì tốt rồi, vấn đề là tam hoàng tử căn bản không cần Mạc Phi.