Chương 12: Mẹ con sở dao, bắt đầu chúc thọ
Buổi sáng thứ Bảy, Lục An Nhiên đã mặc bộ đồ mà Kỷ Nhu chuẩn bị cho mình ngồi trên bàn ăn, ngày mai là sinh nhật ông nội, chiếu theo quy củ tuổi tác thì hôm nay bọn họ phải đến nhà của ông nội để giúp đỡ chuẩn bị, nói là giúp đỡ thật ra cũng chẳng cần Lục An Nhiên bọ họ giúp cái gì, chỉ là cùng với Lục Kiếm Hào trò chuyện. Lục trạch có quản gia giúp việc, việc chuẩn bị bọn họ đương nhiên sẽ chuẩn bị tốt, Lục An Nhiên gói món quà chính bản thân mình tự chọn vào trong một bọc giấy màu tím nhạt cận thẩn để vào trong chiếc balô nhỏ của mình. Phần quà này là do cô tỉ mỉ chuẩn bị, cô cảm thấy Lục Kiếm Hào sẽ vô cùng vừa ý!
Chú Vu thấy thời gian vẫn còn sớm nên ông đã pha cho Lục An Nhiên một bình trà hoa đào để sau khi cô ăn sáng xong có thể uống nó, hoa đào này được lấy từ cây hao đào mà nhà Lục An Nhiên trồng, con dâu thím Vinh thấy hoa rơi nhiều quá nên cảm thấy tiếc, liền hái một ít hoa tươi, sạch sẽ xuống làm thành lá trà, Lục An Nhiên uống qua một lần liền thích. Hoa đào có mùi vị nhàn nhạt hương thơm thanh nhã, khi uống có cảm giác hơi đắng, ngoài ra trà còn có thể làm đẹp da và giảm cân nữa, đúng thật là trà tốt! Mùa này hoa đào nở rất đúng lúc, ngồi bên cửa sổ sát đất uống trà hoa đào cũng là một loại hưởng thụ có một không hai.
“Ding dong ding dong” chuông cửa reo lên, chú Vu mở cửa thấy Sở Dao cùng mẹ cô ta trên người mặc một bộ lễ phục xuất hiện trước cửa nhà Lục gia.
“An Nhiên An Nhiên!” Sở Dao vòng qua người chú Vu chạy từng bước nhỏ tiến vào trong nhà: “Khi nào thì chúng ta xuất phát thế?”
“Đi đâu thế?” khóe mắt Lục An Nhiên giật giật, tâm tình tốt vào buổi sáng đều bị xua tan hơn phân nửa.
“Xuất phát đi nhà ông nội cậu đó!” Sở Dao mong chờ ngày này đã lâu lắm rồi! kiểu như Lục An Nhiên đã từng nói lúc trước, cô ta chỉ là con gái của thư ký của Lục Kiếm Hào, căn bản không có tư cách để tham gia yến hội của tầng lớp thượng lưu này, càng không cần nói đến tiệc sinh nhật tối nay của Lục Kiếm Hào! Nhưng mà cũng nhờ Lục An Nhiên nên mỗi năm cô ta đều có thể cùng mẹ của mình tham gia yến hội, đây chính là việc để cho hai mẹ con họ tự hào trước dòng họ thân thích của mình.
“Đi nhà ông nội mình!” Lục An Nhiên khóe miệng khinh thường mím lại, kiếp trước cô thật sự đối xử với Sở Dao quá tốt rồi! cái gì ngon cái gì chơi vui cũng đều kiếm Sở Dao, bất luận tham gia yến hội chỗ nào cũng muốn mang theo Sở Dao, không chỉ như thế những bộ lễ phục của Sở Dao cũng đều do Lục An Nhiên đặt làm cho, cho nên những món quà xa xỉ mà cô ta có được cũng đều do Lục An Nhiên tặng cả! bao gồm cả bộ lễ phục mà Sở Dao đang mặc trên người! đây chính là bộ lễ phục do nhà thiết kế tuần lễ thời trang Pari mà tháng trước Kỷ Nhu mời làm cho Lục An Nhiên, lúc đó Sở Dao nói rất thích bộ lễ phục này, Lục An Nhiên liền hào phóng vung tay tặng cho Sở Dao! Bây giờ nghĩ lại, bản thân chính là người coi tiền như rác!
“Đúng đó đúng đó!” Sở Dao vui sướng lắc lắc cánh tay của Lục An Nhiên cười nói, cô ta đã nghe nói yến hội mừng đại thọ 60 tuổi của Lục Kiếm Hào tối nay, tập đoàn Long thị ở Bắc Đô cũng đã phái người đến chúc mừng! chỉ cần có thể đạt được thế lực của tập đoàn này, cái gì Lục gia chó má, cô ta cũng không cần bỏ vào trong mắt nữa! Lúc đó Lục An Nhiên có muốn xách giầy cho cô ta cô ta cũng chẳng cần!
“Mình đi nhà ông nội mình, cậu vui sướng như thế làm gì?” Lục An Nhiên không nhanh không chậm từ từ rút cánh tay mình ra khỏi tay của Sở Dao nói: “Không lẽ cậu cũng muốn đi?”
“Mình…” Sở Dao lập tức liền ngây dại, từ nhỏ đến lớn mỗi lần có yến hội cô ta đều đi cùng với Lục An Nhiên mà!
“An Nhiên, lời này có ý nghĩa gì thế!” mẹ của Sở Dao Lâm Mỹ Phụng kéo khuôn mặt tười cười nói: “Không phải mỗi lần đều là con mời ta cùng Sở Dao đi sao?”
“Con có mời qua hai người sao?” Lục An Nhiên làm ra vẻ mặt mơ hồ: “Con tại sao lại không nhớ được!”
“Con…” Lâm Mỹ Phụng cũng ngây ngẩn cả người, cận thẩn nghĩ lại hình như thật sự không có mời qua! Nhưng mà điều này không quan trọng, quan trọng là bà ta nhất định phải cùng con gái tham gia bữa tiệc này! Đó là đại tiệc mừng thọ 60 tuổi của Lục Kiếm Hào! Bà ta đã nghe người ta nói rồi, những gia thế lớn ở Bắc Đô đều tới, nếu như có thể để con gái bà ta quyến rũ được thiếu gia của một tập đoàn nào đó… cả đời này của bà ta sẽ không vần phải lo lắng gì nữa! Cho nên bà ta nhất định phải đi mới được!
“An Nhiên trước đây không phải mình đều cùng đi với cậu sao…” Sở Dao lúng túng cười, trong lòng đã thầm nguyền rủa Lục An Nhiên hàng ngàn hàng vạn lần, nhưng vì tiền đồ của mình cô ta vẫn phải nhẫn nhịn.
“Trước đây là trước đây, hiện tại không như vậy nữa!” Lục An Nhiên vòng tay trước ngực nói: “Đêm nay những người tham gia bữa tiệc này đều là những người có uy tín và danh dự của Z quốc, còn có nhiều truyền thông như vậy. Mình đem cậu theo, một người không danh-không phận-không danh dự-không mặt mũi…”
Từng chữ “không danh không phận không danh dự không mặt mũi” của Lục An Nhiên thực sự như một con dao ở trên ngực của Sở Dao cắt đi một miếng thịt vậy! Sở Dao luôn căm ghét xuất thân của bản thân, dựa vào cái gì mà Lục An Nhiên lại là thiên kim tiểu thư, dựa vào cái gì Sở Dao cô ta chỉ là con gái của thư ký? Dựa vào cái gì? Lục An Nhiên rốt cuộc có chỗ nào mạnh hơn cô ta? Không có điểm nào cả! Sở Dao cô ta chỉ thua về mặt xuất thân! Sở Dao hận không thể ở trên người Lục An Nhiên dùng dao đâm cho vài nhát, nhưng mà lúc này vẫn chưa là lúc làm như vậy. Hôm nay bất luận như thế nào cô ta cũng phải tham gia bữa tiệc đó, Sở Dao nhịn lại sự phận nộ đang dâng lên trong người, đưa tay lấy lòng bám vào cánh tay của Lục An Nhiên: “An Nhiên, mình vì hôm nay đã mong đợi rất lâu rồi! cậu còn cho mình bộ lễ phục này, mình… mình thật sự rất muốn rất muốn đi… Cậu có thể giống như lúc trước dẫn mình đi không! Mình tuyệt đối không để cậu phải mất mặt đâu!”
Lục An Nhiên nhìn bộ dạng này của Sở Dao trong lòng thầm nghĩ: đúng vậy đúng vậy! cô làm sao mà mất mặt được! cô chỉ biết một mặt xúi giục tôi, làm tôi tự mất mặt mà thôi! Còn nhớ kiếp trước, trong bữa tiệc đại thọ của Lục Kiếm Hào, Sở Dao thật sự đã tỏa sáng rực rỡ!
Lúc này, Kỷ Nhu cũng đã trang điểm thay lễ phục thích hợp xong xuất hiện ở phòng khách tầng một: “An Nhiên, có thể xuất phát rồi!” Lúc nhìn thấy mẹ con Sở Dao bà cũng sửng sốt, bà không nghe An Nhiên nói qua sẽ dẫn hai mẹ con nhà này đi! Mặc dù lúc trước Lục An Nhiên đối xử với Sở Dao rất tốt, nhưng mà hình như dạo gần đây rõ ràng càng ngày càng xa cách với Sở Dao rồi.
“Dì Kỷ!” nhìn thấy Kỷ Nhu, Sở Dao cừoi ngọt ngào chào một tiếng.
“Ừm.” Kỷ Nhu cũng đáp lai một tiếng, nhìn Lục An Nhiên, trong lòng cũng không biết hồ lô của Lục An Nhiên đang chứa thuốc gì.
“Không phải tôi nói qua với cậu rồi sao?” Lục An Nhiên không vui nhăn mày nói: “Gọi mẹ tôi là “phu nhân”!”
Mặt của Sở Dao xám ngắt, bàn tay ở hai bên nắm thật chặt thành nắm đấm, lúc nói lại lần nữa âm thanh có phần nhỏ hơn rất nhiều: “Phu nhân…”
Nghe cuộc đối thoại giữa Sở Dao và Lục An Nhiên, Kỷ Nhu hình như đã hiểu rõ, tám phần là hai đứa nhỏ giận dỗi nhau rồi! Thật ra bà cũng rất thích Sở Dao, khôn ngoan khéo léo, mỗi lần nhìn thấy bà đều cười rất ngọt ngào, thư ký Sở ở công ty danh tiếng cũng không tồi. Xem ra tối nay bà phải nói chuyện với con gái một chút, mâu thuẫn giữa độ tuổi này vẫn cần phải cận thẩn xử lí.
Đồng thời Lâm Mỹ Phụng sau khi nghe cuộc đối thoại này thì cảm thấy rất kỳ quái, sao bà ta lại không biết được từ khi nào mà Lục An Nhiên cùng Sở Dao lại trở nên xa lạ như thế rồi? Sở Dao còn nói rằng Lục An Nhiên chỉ là một con ngốc đã bị cô ta nắm trong lòng bàn tay cơ mà!