Chương 15: Chật vật rời đi, bữa tiệc của lục gia
“Sở Dao! Sở Dao!” Nghe giọng nói của con gái, Lâm Mỹ Phụng cũng biết bản thân sai rồi, nơi đây không phải là chỗ bà ta có thể la lối khóc lóc, nhìn thấy con gái đi rồi, lòng Lâm Mỹ Phụng cũng luống cuống, vội vàng cất bước đuổi theo: “con, nha đầu ch.ết tiệt này, con đợi mẹ với!” Hôm nay bà ta còn mang một đôi giầy cao gót mười mấy phân, đứa con gái ch.ết tiệt này tại sao lại không đợi mình một chút chứ? Hai mẹ con đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ mới tới được đường lớn, đón một chiếc xe taxi về nhà, lúc trên xe taxi, Lâm Mỹ Phụng vẫn như cũ oán trách Lục gia, tự trách bản thân tự dưng sao lại tiêu nhiều tiền như thế. Lúc về tới nhà, miệng của Lâm Mỹ Phụng vẫn chưa chịu ngừng, còn đem luôn cả Sở Dao và ba của Sở Dao là Sở Vạn Hải vào chửi luôn một thể: “Làm sao mà tôi lại gả cho tên phế vật Sở Vạn Hải nhà ông! Làm việc nhiều năm như thế cũng chỉ là một thư ký nhỏ bé! Những người theo đuổi tôi trước đây hiện tại cũng đã mở công ty làm ông chủ rồi! Còn con! Con nhìn lại mình đi! Không phải con nói đã khống chế được Lục An Nhiên rồi sao? Không phải con nói Lục An Nhiên là một con ngốc dễ dàng bị lợi dụng sao? Hả?”
“Bang” chiếc ly thủy tinh chứa đầy nước bị người dùng sức ném thẳng xuống mặt đất, ngay lập tức cả thế giới đều vô cùng tĩnh lặng, Sở Dao lạnh lùng nhìn Lâm Mỹ Phụng: “Mẹ tốt nhất ngay lập tức câm miệng cho con!”
Đôi mắt lạnh lẽo khiến Lâm Mỹ Phụng không tự chủ được run lên: “con... mẹ... mẹ là mẹ của con...”
“Ngay lập tức cút về phòng cho con, đừng để con nhìn thấy mẹ!” Sở Dao nhặt chiếc ly vỡ từ dưới đất lên lạnh như băng nói.
“Mẹ... mẹ...” Lâm Mỹ Phụng lạnh người vội vàng chạy lên phòng mình nằm trên lầu hai, dùng sức đóng cửa lại, như vậy vẫn còn cảm thấy không đủ an toàn, bà ta còn đem cửa phòng khóa trái lại.
“...” Tay dùng sức bóp chặt miếng thủy tinh vỡ trong tay, bàn tay truyền đến cơn đau khiến Sở Dao dần dần bình tĩnh lại. Từng giọt từng giọt máu rơi trên mặt đất, Sở Dao nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục An Nhiên, tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay, tôi sẽ từ trên người cô đòi lại gấp đôi!”
Sở Vạn Hải làm việc ở công ty cả một buổi sáng vừa mới bước vào nhà thì đã nhìn thấy Sở Dao ngồi trên sopha uống trà, tay phải còn quấn băng vải.
“Dao Dao, tay con bị sao vậy?” Sở Vạn Hải hỏi: “Mẹ con đâu?”
“Không bị gì cả, không cẩn thận cắt trúng thôi, ba, con muốn nói với ba một chút chuyện.” Sở Dao bỏ ly trà xuống nhìn Sở Vạn Hải.
“Được, vậy con cùng ba vào thư phòng đi!” đổi đôi dép lê, Sở Vạn Hải cùng con gái đi vào thư phòng. Đóng cửa thư phòng lại, Sở Vạn Hải ngồi lên ghế sau bàn làm việc: “Chuyện gì? Muốn tăng tiền tiêu vặt hay lại phải nộp học phí đi học thêm?”
Sở Dao nhìn thẳng vào mắt của Sở Vạn Hải: “Ba định khi nào thì giải quyết Lục An Nhiên?”
Sở Vạn Hải hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn sở Dao: “Con nói cái gì?”
“Con đã nghe thấy cuộc gọi của ba rồi, con chỉ muốn biết khi nào thì ba sẽ ra tay cắt đứt gân tay của Lục An Nhiên!” Sở Dao cũng không vòng vo, cô ta bây giờ chỉ muốn hung hăng mà trả thù Lục An Nhiên.”
“Chuyện này không phải chuyện mà con nít như con cần tham gia!” Sở Vạn Hải nghiêm giọng nói.
“Nhưng mà ba vẫn cần sự giúp đỡ của con!” Sở Dao hận không thể ngay lập tức tự tay băm vằm tay chân của Lục An Nhiên: “Lục An Nhiên tin tưởng con, con muốn lừa cô ta đi ra không khó! Con có thể cho ba một cơ hội rất tốt!” Sở Dao vẫn luôn cảm thấy, những chuyện đột ngột xảy ra mấy ngày nay đều không tính là gì, Lục An Nhiên như cũ vẫn là một kẻ ngốc dễ bị vứt bỏ.
“...” Sở Vạn Hải cuối đầu trầm tư nói: “Vốn dĩ ba đã an bài người chăm sóc cây cảnh định kỳ cho nhà Kỷ Nhu rồi, chuẩn bị tuần tới sẽ nội ứng ngoại hợp bắt cóc Lục An Nhiên. Nhưng mà, Kỷ Nhu lại sắp xếp cho con trai con dâu của thím Vinh chuyên môn làm người chăm sóc cây cảnh, cái này...”
“Cho nên ba rất cần sự giúp đỡ của con!” Sở Dao bóp chặt cạnh bàn từ trên cao nhìn xuống Sở Vạn Hải: “Đầu tháng sau, nhà trường sẽ tổ chức cho học sinh Sơ Trung năm 3 tụi con đi cắm trại ở ngoại thành để thả lỏng tinh thần nghênh đón kỳ thi cuối khóa! Lúc đó sẽ là thời điểm tốt nhất để ra tay!”
“...” Sở Vạn Hải cau mày suy tư.
“Ba có thể cho người của ba đến vị trí đã được an bài sẵn, con sẽ dẫn dụ Lục An Nhiên đến đó!” Sở Dao bây giờ nóng lòng muốn giết ch.ết Lục An Nhiên: “Con nhất định phải đem Lục An Nhiên chém thành từng mảnh!”
“Không được!” Sở Vạn Hải dùng sức vỗ lên mặt bàn đứng dậy: “Con lo học hành cho tốt là được rồi! Những chuyện như thế này ba không cho phép con được nhúng vào!” Sở Dao là hy vọng cuối cùng của ông ta, tuyện đối không thể để Sở Dao liên quan đến chuyện này.
“Ba!” Sở Dao không nghĩ rằng Sở Vạn Hải sẽ cự tuyệt cô ta, theo như cô ta thấy được đây tuyệt đối là một đề nghị vô cùng tốt!
“Về phòng đọc sách đi! Cuộc thi cuối kỳ này con nhất định phải thi được vào trường trọng điểm! Nghe thấy không!” Sở Vạn Hải ra lệnh.
“Ba!” Sở Dao cắn môi, thấy thái độ kiên quyết của Sở Vạn Hải cô ta liền xoay người bước ra khỏi thư phòng, cô ta cũng không định nói thêm gì nữa, trong lòng hiểu rõ, Sở Vạn Hải nói một không hai! Nhưng mà, bất kể như thế nào, Lục An Nhiên! Cô ch.ết chắc rồi!
“Ắt xì!” Lục An Nhiên đang ngồi trên bàn ăn chuẩn bị dùng cơm thì đột nhiên nhảy mũi một cái.
“Sao vậy?” Kỷ Nhu hỏi: “Cảm lạnh rồi?”
“Có lẽ không phải…” Lục An Nhiên le lưỡi: “Tám phần là có người nhớ con rồi!”
“Con đó!” Kỷ Nhu lắc lắc đầu không biết làm gì hơn, tự luyến ái như thế, cũng không biết là giống ai…
Lúc hai mẹ con đang trò chuyện, những người còn lại của Lục gia cũng đã về đông đủ. Bước vào cửa trước tiên là hai vợ chồng chú hai Lục Quân Phong, theo sau là một nhà Lục Quân An.
“Ba, chúng con về rồi.” Lục Quân Phong nói.
“Chú hai, thím hai, hai người đến rồi.” Ấn tượng của Lục An Nhiên đối với cả nhà Lục Quân Phong vô cùng tốt, trong trí nhớ của kiếp trước, hai vợ chồng Lục Quân Phong đều rất tốt, đối xử với cô cũng không tồi, hai người con trai của Lục Quân Phong cũng luôn chăm sóc cô.
“An Nhiên càng ngày càng đẹp gái rồi!” vợ của Lục Quân Phong – Từ Liên Tâm vừa sờ đầu An Nhiên vừa cười nói.
“Hihi!” Đôi mắt của Lục An Nhiên cười cong thành hình lưỡi liềm: “Anh Thạc cùng Anh Minh đâu ạ?”
“Bọn họ còn đang bận rộn trên công ty đó!” Lục Quân Phong trả lời: “Bọn ta đến đây trước, bọn họ trước giờ cơm tối tối nay sẽ tới.”
“Bọn họ thật chăm chỉ!” Lục Quân An mở miệng mang theo một cổ vị chua: “An Hoa An Hân, biết trước như thế ba cũng để hai con ở lại công ty làm việc đến trước giờ cơm tối hẵng tới!”
“Ba, tuần này con tăng ca liên tục mới đem công việc hoàn thành xong vào ngày hôm qua, đương nhiên không cần tăng ca rồi.” Lục An Hoa nói.
“Ngày mai là đại thọ 60 của ông nội, tăng ca đương nhiên nhất định phải hoàn thành hết công việc trước ngày hôm nay rồi!” Lục An Hân vẻ mặt không cho là đúng.
“Việc gì mà phải tăng ca từ thứ hai đến thứ sáu như thế chứ? Là do công việc nhiều hay là do năng lực không đủ?” Lục An Nhiên chán ghét Lục Quân An, cho nên cũng không vừa mắt hai anh em Lục An Hoa và Lục An Hân, có cần ném đá giấu tay như thế không?
“Con…” Lục Quân An thật sự không hiểu được tại sao Lục An Nhiên lại như biến thành một người khác như vậy.
“Đều ngồi vào đi!” Lục Kiếm Hào đột nhiên lên tiếng, ngăn cản một cuộc nói chuyện phát triển theo hướng không vui vẻ.