Chương 8
Lần đầu hôn môi
- Hôm nay Nhật sẽ chen lấn xô đẩy xem danh sách học bổng. Hi vọng có tiền tiêu xài. Nếu có lúc về mình sẽ tặng các nàng thêm 2 chương. hè hè -
Học trưởng sắc mặt có chút khó coi, anh đứng ở trước mặt tôi, nhìn Lưu Quyên cau mày nói: “Học muội, em làm cái gì vậy.” Nói thật thì giờ khắc này nhìn thấy Lưu Quyên, lòng tôi mạnh mẽ co rút, cho tới bây giờ không nghĩ tới Lưu Quyên lại học chung ở đây.
Không thích Hứa Khả, ngay cả thấy người có quan hệ với cô ta, nghe chuyện về cô ta, trong lòng theo bản năng rất khó chịu, siêu khó chịu.
Lưu Quyên hung hăng trừng mắt nhìn tôi mắng một câu: “Đồ phụ lòng.” Mặt cô nàng đỏ bừng, tôi nghĩ đại thể là say đi.
Bên trong phòng một trận trầm tĩnh, tất cả mọi người trố mắt giật mình nhìn chúng tôi trình diễn vở kịch kẻ phụ lòng và người bị phụ lòng.
Hai chữ phụ lòng khiến ruột gan tôi như bị giật đau, tôi nghĩ biểu cảm của mình đại khái đột nhiên trở nên rất lãnh khốc, bởi vì Lưu Quyên rụt lui cái cổ, nhìn qua có chút sợ hãi, nhưng lập tức lại thẳng thân thể trừng lại tôi, cứ như kiểu một nữ tử nhu nhược đang phản kháng lại kẻ định xâm phạm mình. Hứa Khả có một cô bạn thật tốt, tôi quyến rũ ra khóe miệng, lạnh lùng cười.
Hứa Kiệt đi lên trước lôi kéo tay Lưu Quyên: “Lưu Quyên, cậu uống say.”
“Cút.” Lưu Quyên tàn bạo đẩy tay Hứa Kiệt ra, nói: “Nếu không phải tại mày, Hứa Khả sẽ không rơi vào tình trạng này, mày là muốn cho tất cả mọi người biết mày là thỏ nhị gia, là đồng tính luyến ái a.”
Hứa Kiệt mặt trắng bệch, bất quá cho dù cậu cả người phát run vẫn mở miệng nhỏ giọng nói: “Lưu Quyên, cậu đừng cố tình gây sự như thế.”
Người chung quanh nhìn Hứa Kiệt, phản ứng đủ loại vì câu nói cuối cùng kia của Lưu Quyên, trong mắt hoặc nhiều hoặc ít mang theo khinh bỉ, học trưởng nghi hoặc nhìn tôi một cái rồi lại nhìn Hứa Kiệt một cái.
“Lưu Quyên, cô đi được rồi. Chuyện Tôi cùng Hứa Khả không liên quan tới cô cơ mà.” Tôi lạnh lùng nói.
Lưu Quyên thân thể run lên nhưng vẫn quật cường mở miệng nói: “Cậu hiện tại thật rất sung sướng vui vẻ rồi, Hứa Khả đúng là có mắt như mù.”
Tôi nghe xong nhẹ nhàng nở nụ cười, tôi thật muốn hỏi bản thân mình lúc đầu sao lại có mắt như mù như thế, giờ thành Hứa Khả có mắt như mù, này thực sự là thiên đại chê cười.
Mọi người bị tôi thình lình cười khiến cả lũ ù ù cạc cạc, cười đủ, tôi nhìn Lưu Quyên hỏi một cậu thật rõ ràng: “Tôi cùng cô ta có bắt đầu không?” Lưu Quyên vốn là hùng hổ nhìn tôi, nghe tôi hỏi như thế thì ngây ngẩn cả người.
Tôi không làm khó dễ con gái, nhưng nếu dám động tôi còn không biết mắc cỡ, tôi không có tác phong mặc người khi nhục, đặc biệt là đối tượng đã khi nhục rồi còn không quên lớn tiếng ăn hϊế͙p͙.
“Tôi theo đuổi cô ta, cô ta đã đáp ứng sao?” Tôi mắt lạnh nhìn cô nàng, gằn từng chữ từng câu hỏi: “Cô ta chưa từng đáp ứng, sao lại nói tôi phụ lòng. Lưu Quyên, cô không phải không hiểu rõ lý lẽ, Hứa Khả là bạn cô, nhưng cô cũng không thể không có lương tâm mà nói như thế chứ, tôi thế nào lại thành kẻ phụ lòng rồi? Còn có lời cô nói cùng Hứa Kiệt lúc nãy, cô thật dám mở mồm ra nói sao? Thời gian cậu ấy khó khăn nhất ai giúp cậu ấy, cô không có, Hứa Khả là người cùng thôn của cậu ấy cũng làm ngơ, không nói cái khác ngay cả mấy câu thoải mái an ủi cũng không có tới nửa lời. Là tôi, một người xa lạ không quen không biết giúp đỡ cậu ấy, hiện tại Hứa Kiệt vẫn còn đặt biên lai ghi nợ ở nhà tôi đấy, cô có muốn nhìn điều kiện trên đó không, cô mắng cậu ấy như thế là có ý gì?” Nói câu cuối cùng, tôi kéo qua Hứa Kiệt, đối Lưu Quyên lạnh lùng nói: “Đừng dùng đau đớn của người khác làm tấm đệm kê cho cô, tôi nói cho cô biết, cô không có tư cách. Nếu như vừa nãy là ý của Hứa Khả, phiền cô nói cho cô ta, tôi, Hàn Hiểu thật xin lỗi, hiện tại việc học làm trọng, không muốn phân tâm, cái thứ tình cảm yêu đương này, Hàn Hiểu tôi không chơi nổi nữa, nếu như là ý của chính cô, phiền cô ngày sau đừng đứng ở trước mắt tôi mà nhục mạ anh em của tôi.”
Lưu Quyên sắc mặt đỏ lên, con ngươi chật vật né tránh.
Đại khái cô nàng không bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ không chút lưu tình nào mà nói những lời như thế, cô nàng đâu biết rằng tôi còn muốn nói những lời khó nghe hơn gấp bội, nếu không phải Hứa Kiệt một mực kéo tay tôi, sợ rằng tôi sẽ nhịn không được tức giận mà động thủ, vài phần vì Hứa Kiệt, vài phần là vì tôi. Không biết tại sao, tôi chỉ biết là tôi rất tức giận.
“Xin lỗi.” Lúc này, phía sau tôi đột nhiên truyền đến thanh ôn nhu âm của Hứa Khả.
Tôi nghĩ đầu có chút đau, không thể tin mà quay đầu, thấy Hứa Khả đứng ở nơi đó, một thân tuyết trắng, thuần khiết như thiên sứ, trên mặt dẫn theo nét tiều tụy, chẳng phải cô ta ở lại thành phố của chúng tôi sao? Vì sao lại gặp ở chỗ này? Lão Thiên trêu người? Hay là tôi hoa mắt rồi.
Cô ta đi tới bên cạnh Lưu Quyên, vừa đỡ cô nàng vừa nói: “Hàn Hiểu, xin lỗi, khi đó chúng ta còn nhỏ, tôi nghĩ rằng cậu sẽ chờ… Tôi vì lời Lưu Quyên nói lúc nãy, thay cô ấy xin lỗi cậu.” Dứt lời cô ta hướng tôi cúi đầu, bốn phía lao xao một mảnh.
Tôi hiện tại mới biết đứa con gái này tâm kế thật nặng, cô ta nói như thế ý là vì lúc đó chúng tôi còn nhỏ, cho nên không nhận lời tôi, mặt ngoài không nói gì, bên trong lại đẩy sạch tội lỗi cho tôi.
Tôi cười cười nhìn cô ta ám chỉ nói: “Quên đi, đều đã qua rồi, chuyện cũ đừng truy vấn làm gì, thôi thì quên đi.” Sắc mặt Hứa Khả tái nhợt, còn muốn nói điều gì đó, học trưởng đứng lên đi tới bên cạnh tôi, anh nói: “Nếu đều là hiểu lầm, vậy cũng coi như đã giải khúc mắc đi, mọi người tiếp tục hát hò vui chơi đi thôi, đều là cùng quê, mai này còn phải chiếu cố lẫn nhau, tới đây đi, Hàn Hiểu, anh trai đây mời cậu một chén.”
Học trưởng tươi cười có thể trấn an nhân tâm, mọi người lại ồn ào xôn xao, sau đó tiếp tục ăn uống, chỉ là giữa không khí này có người không yên lòng.
Học trưởng đem tôi cùng Hứa Kiệt lôi qua ngồi bên cạnh anh, tôi hướng anh cười cười, sau đó đem rượu đế như nước sôi mà đổ vào miệng, Hứa Kiệt ngồi bên cạnh tôi mơ hồ thì thầm câu gì đó, tôi không nghe rõ.
Cuối cùng học trưởng đem tay áo vén lên, cùng tôi cụng ly. Sau cùng, học trưởng say đỏ mắt mà vẫn vỗ vai tôi an ủi: “Hàn Hiểu à, khắp đất trời nơi nào chẳng có hoa đẹp, cậu lớn lên tuấn tú đẹp trai, thiếu gì chứ không thiếu bạn gái nha, anh đây ủng hộ cậu.” Tôi nghe xong cùng anh kề vai sát cánh mà cười to.
Sau đó tôi mới biết được Hứa Khả đột nhiên cải biến chí nguyện, không để ý Lưu Quyên phản đối mà miễn miễn cưỡng cưỡng thi vào một trường học hạng hai ở Bắc Kinh, ngày đó Lưu Quyên cố ý đem cô ta kéo đến, về phần nguyên nhân cô ta chịu tới đây, tôi không muốn đi đoán, cũng không nguyện đi đoán.
Một hồi đồng hương tụ hội từ bảy giờ duy trì liên tục đến đêm khuya mười hai giờ.
Người ở chỗ này có một nửa là bị tôi cùng học trưởng chuốc say, một nửa khác tỉnh táo nhất toàn là nữ sinh, Hứa Khả cũng uống say, được Lưu Quyên đỡ, cả người trang nhã như tiên tử, chỉ tiếc tiên tử này cũng không nhập được vào mắt tôi nữa. Tôi chướng mắt nhưng đương nhiên có người coi trọng, rất nhiều thằng con trai giành phần đưa cô ta về, cô ta nhìn tôi, tôi lấy cớ say không nhìn sang.
Học trưởng cả người xụi lơ trên mặt đất y như cá trạch, Hứa Kiệt vẫn luôn đỡ lấy tôi.
Lục tục đem người đưa trở về, Hứa Khả ở phía sau tôi muốn nói cái gì đó, tôi bỏ qua cô ta một bên mà tựa vào trên vai Hứa Kiệt, không nói lời nào, cô ta bị Lưu Quyên lôi kéo mà lên xe rời đi.
Kỳ thực tửu lượng của tôi rất tốt, thế nhưng lúc này không thể không giả say, thứ nhất không muốn đối mặt với Hứa Khả đột nhiên xông vào cuộc đời tôi, thứ hai không muốn để mọi người truy vấn chuyện Hứa Kiệt.
Hứa Kiệt đỡ tôi, cả người tôi đều là mùi rượu, tài xế lái xe hỏi chúng tôi muốn đi đâu, tôi đỡ lấy trán.
Nói thật thì có chút khó chịu, người say rượu thì phải tận ngày thứ hai mới thấy khó chịu, kẻ không say thì sẽ khó chịu ngay, huống chi còn có một đả kích, nhìn thấy Hứa Khả thì tựa như đêm mơ gặp quỷ vậy.
“Tìm nhà trọ nào đó đi, không quay về được rồi.” Tôi tựa đầu ở ghế mềm mà nói.
“Chú à, gần đây có nhà trọ nào không, bạn của tôi say quá rồi.” Hứa Kiệt vội mở miệng hỏi một câu.
“Gần đây à, có một khách sạn đó.” Người nọ nói.
“Khách sạn thì khách sạn.” Tôi mở cửa sổ để gió thổi vào, nói: “Phiền chú đi nhanh một chút, không thì chú phải chuẩn bị rửa xe đấy.”
Người nọ vừa nghe, đạp chân ga vội vàng lướt đi, tôi nhìn ánh đèn đủ màu cứ lướt qua trước mắt, chỉ cần kỹ thuật tốt, ô tô cũng có thể đi nhanh như máy bay nha…
Tới khách sạn rồi, lúc trả tiền xong thì mới thấy bác tài thở phào một hơi, tôi hướng bác ta cười cười không nói gì.
Thuê một gian phòng, Hứa Kiệt đem tôi đỡ vào bên trong, cậu vội rót cho tôi ly nước ấm, uống xong cảm thấy người khá hơn, vì vậy đi tới phòng tắm, dự định tắm xong hảo hảo ngủ một giấc.
Sau khi tôi nằm ở trên giường, Hứa Kiệt mới đi tắm, tôi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trong mông mông lung lung cảm giác thấy có người ngồi gần bên, tôi muốn mở mắt ra nhưng thật sự quá mệt nhọc, người nọ chắc là Hứa Kiệt, cảm thụ được khí tức quen thuộc, tôi cũng không động đậy nhiều.
Không bao lâu tôi cảm thấy người kia tới gần hơn, sau đó có một thứ ấm áp đặt ở trên miệng tôi, bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu của Hứa Kiệt, cậu nói thật nhỏ: “Hàn Hiểu, tôi thích cậu, thực sự thích.”
Hàn Hiểu, tôi thích cậu, thực sự thích.
Rõ ràng mệt ch.ết đi nhưng tôi đột nhiên không ngủ được nữa, bỗng nhiên mở mắt ra, Hứa Kiệt còn tựa ở trên vai tôi, trên mặt mang theo mạt buồn bã. Cậu đại khái không nghĩ tôi sẽ tỉnh lại, cùng tôi đối diện thì bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, biểu tình đầu tiên là không biết làm sao, sau đó là mặt đỏ lên.
Bốn mắt nhìn nhau, cậu có chút xấu hổ, trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp đỏ ửng, ngay cả chóp mũi đều đỏ, chỉ có điều cậu vẫn nhìn tôi.
Kỳ thực tôi đã sớm nghĩ tới, không ai nguyện ý vô tư giúp đỡ người khác, lúc đó cậu chiếu cố cha tôi, có vài phần tình cảm ở bên trong, tôi không rõ ràng lắm, nhưng cũng không nghĩ tới thế.
“Hàn Hiểu, tôi vừa…” cậu nhìn tôi há miệng thở dốc muốn nói cái gì đó, tôi kéo cậu lại ngăn điều cậu muốn nói, cậu ngạc nhiên trợn mắt nhìn tôi.
“Chúng ta hẹn hò đi.” Tôi thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu mà nói, tôi không biết lúc mình nói ra lời này có bao nhiêu là xúc động bên trong, chỉ khi nói ra lời rồi thì mới cảm thấy rất an tâm, biểu tình cậu nhìn tôi có thể xưng là khiếp sợ, tôi chậm rãi dựa sát vào cậu, hôn lên đôi môi hồng nhuận của cậu.
Nếu như đây là cậu muốn, tôi sẽ cho.
Nụ hôn kết thúc, hô hấp hòa cùng một chỗ, tôi nghĩ tôi không ghét cùng cậu hôn môi… Tuy rằng cậu là con trai.