Chương 84: Dời bảo! Ghi hận! Gian gả!
Đinh Tử giương mắt nhìn lên, liền thấy Lỗ Dương một thân hắc y, cung kính quỳ trên mặt đất: “Chủ nhân, nhiệm vụ hoàn thành.”
“Sự tình làm sạch sẽ sao?” Đinh Tử tuyệt đối không chịu được sự phản bội, không nói trước tiểu học đồ này theo bên người cha con Tưởng Quá, hiện tại coi như là người của nàng, dù không có vấn đề gì, nàng cũng không thể dễ dàng tha thứ loại hành vi ‘ăn cây táo, rào cây sung’ này!
“Hồi chủ tử, đều ấn theo mệnh lệnh chủ tử mà thi hành, đây là thư tín từ trên người hắn lục soát ra, người sai khiến hắn quả nhiên là người Thượng Thư phủ.” Lỗ Dương lấy ra thư tín của tiểu học đồ vốn muốn tối nay giao cho Mã An Đào.
Đinh Tử vừa mở ra nhìn, thở dài một hơi. Tiểu học đồ này chỉ nói đã xác định Tưởng Quá nơi đó có một dược liệu quý báu, bọn họ bình thường trông coi rất nghiêm mật, bên trong vô cùng có khả năng có ám đạo, hắn mơ hồ đoán được vị trí ám đạo chuẩn bị hai ngày này động thủ trộm qua. Ý tứ của hắn là muốn Mã An Đào mau chóng đem dược liệu lấy đi, hắn muốn rời khỏi.
Theo thư tín nhìn lên, cũng là ý nghĩ của Đinh Tử, sợ là trong lúc vô ý Mã An Đào biết được Tưởng thị y quán cất chứa dược liệu trân quý, vì thế lúc này mới phái tiểu học đồ đến đây hỏi thăm tin tức, cũng không biết bên trong là [Thái Tuế], việc này cũng thật may mắn. Hơn nữa nàng đã làm bước chuẩn bị, cũng may trực tiếp tiêu diệt tiểu học đồ, còn một phong thư khác Đinh Tử không cần nhìn cũng biết, chẳng qua tiểu học đồ vì bảo vệ mạng sống mà dùng rất ít từ ngữ, đến lúc đó Mã An Đào nhìn lá thư này chỉ cho rằng tiểu học đồ thấy bảo bối vì thế ôm bảo mà chạy, sẽ không còn hoài nghi đến chỗ nó đi.
Đinh Tử mắt chuyển hai vòng, hướng về phía Lỗ Dương đang đưa lỗ tai thấp giọng nói: “Ngươi đi…”
Lỗ Dương sửng sốt, trong mắt có chút nghi ngờ nhưng cũng không có hỏi ra lời, trực tiếp từ trong tay Đinh Tử tiếp nhận một hộp gấm, chỉ nghe lệnh xoay người ra khỏi gian phòng Đinh Tử đi làm việc.
Đinh Tử híp mắt, trầm tư một lúc, chỗ có điều kiện giấu [Thái Tuế] tốt nhất sẽ là nơi nào?
Ban đêm, thủ hộ cửa Thượng Thư phủ đánh một cái ợ no nê tỉnh rượu, còn âm thầm nói thầm, rượu này thật đúng là mạnh, hắn cảm giác không uống được vài hớp liền say, lau mặt chợt phát hiện dưới cửa có phong thư, cũng không biết gửi lúc nào.
Trong thư viết: Gửi Mã An Đào. Người gác cổng cũng không dám trễ nãi, trực tiếp đem tín giao cho tổng quản Mã Thế, lúc Mã Thế nhận được thư tín sắc mặt khẽ biến, trực tiếp đi đập cửa thư phòng Mã An Đào.
“Người mang đến? Mau vào!” Trong thư phòng, Mã An Đào thong thả bước qua bước lại, hắn cùng với tiểu học đồ vốn hẹn hôm nay gặp mặt.
Ngày gần đây, bởi vì vụ án của di nương trong phủ, Mã An Đào không biết bị cười nhạo chỉ trích bao nhiêu, Hoàng thượng cũng lấy việc hắn trị gia không nghiêm, không công oan uổng một đại phu rất có thanh danh mà trị tội của hắn. Hắn đường đường tam phẩm Lại bộ Thượng Thư, quản việc quan viên tứ phẩm trở xuống, điều nhiệm, chức trách, lại bị cách chức làm tứ phẩm thị lang, trừ một năm lương bổng, bất quá cũng may Lại bộ Thượng Thư không thể thiếu, tình hình chung cũng sẽ không trực tiếp đem người đổi xuống, trong triều đối với lần tranh chấp chức vị này không ít, nhất thời cũng không có người tốt hơn kế nhiệm nên hắn vẫn quản lý chức vụ của Thượng Thư, nhưng tóm lại hắn bị giảm một cấp, nếu có người thích hợp được chọn, hắn tùy thời phải rời chức trách Thượng Thư.
Trong khoảng thời gian này Mã An Đào không ngừng thăm viếng các gia đình đại nhân khác, đưa không ít lễ, chính vì tương lai nếu thật xảy ra chuyện gì, có thể nhìn ở phần tặng lễ mà cho hắn mấy phần mặt mũi, thời gian mấu chốt có thể vì hắn nói đôi lời. Lần đi lại này, bạc giống như nước chảy ra ngoài, căn bản không có khả năng thu hồi lại, hắn tự nhiên lại nghĩ đến chuyện nhà Tưởng Quá có giấu bảo vật.
Nếu là trân bảo tuyệt thế thì trực tiếp hiến cho Hoàng thượng, Hoàng thượng một khi cao hứng thì việc khôi phục chức vị Thượng Thư của hắn cũng không phải không thể, dù không được mặt mũi lớn như vậy, trong lòng Hoàng thượng rốt cuộc sẽ không ghét hắn, sau đó hắn lập một chút thành tích, chức vị Thượng Thư sẽ là của hắn!
Kỳ thực lại nói tiếp việc Mã An Đào biết bí mật gia truyền của Tưởng Quá cũng do trùng hợp.
Tưởng Quá trước khi thu tiểu học đồ này còn có một đại đồ đệ, tuổi của đồ đệ kia so với con trai hắn – Tưởng Phàm còn lớn hơn, vào cửa cũng sớm, nhưng thiên phú thật bình thường, học mười mấy năm vẫn chưa có nửa phân bản lĩnh như Tưởng Phàm, Tưởng Quá thật ra cũng không khinh thường học đồ này. Thế nhưng học đồ này lòng dạ chật hẹp, luôn cảm thấy sư phó Tưởng Quá không tiếp thu thật lòng dạy hắn, chỉ biết dạy con trai ruột, bản thân hắn lại thích đùa giỡn đánh bạc. Một lần bị Tưởng Quá mắng một trận, liền tức giận trở mặt cùng Tưởng Quá đại náo một trận, đêm đó trộm một ít bạc của y quán liền oa ở kỹ viện, lúc uống say cùng các kỹ nữ hắn nói hắn tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng, Tưởng thị y quán có bảo bối. Lúc đó bị bạn bồi nhậu là con của Mã An Đào – Mã Ngưng Tùng nghe được, Mã Ngưng Tùng kéo học đồ này giao hảo một hồi, đem học đồ này dỗ như lọt vào trong sương mù, học đồ liền mơ mơ màng màng đem việc Tưởng Quá Tưởng Phàm thường xuyên lén lút đến gian phòng không biết làm gì, gian phòng kia bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào, hắn tất nhiên cho rằng có bảo bối, hơn nữa tuyên bố là bảo bối lớn, có thể là thứ tốt giúp trường sinh bất lão.
Rốt cục là cái gì học đồ cũng không biết, kia tự nhiên đều là hắn đoán mò, thế nhưng Mã Ngưng Tùng sau khi biết việc này đã trực tiếp nói cho Mã An Đào, Mã An Đào lập tức động tâm phái người đi vào điều tra, mà tiểu học đồ ch.ết đi này chính là thám tử!
Tiểu học đồ đến sau cũng nhìn thấy tình cảnh như vậy, Mã An Đào tự nhiên càng cảm thấy bên trong là bảo bối phi phàm, liền nổi lên lòng tham lam, mà di nương trong phủ bị Dương thị đố kị độc ch.ết, Mã An Đào tự nhiên cũng biết. Hắn bất quá biết thời biết thế đem ‘họa thủy’ dẫn tới trên người Tưởng Quá, chính là vì muốn chiếm y quán, đến lúc đó dù hủy đi y quán thì cũng là chuyện của hắn, bảo vật kia cũng đương nhiên là của hắn, lại không nghĩ rằng náo loạn nửa ngày khiến phu nhân lại mắc bệnh. Mà gần đây hắn xui xẻo như vậy, Mã An Đào càng dự đoán được bảo bối này, hắn âm thầm sai khiến tiểu học đồ dùng bất luận phương pháp nào đi vào trộm, tối nay chính là thời gian bọn hắn hẹn gặp mặt.
“Lão gia, hắn chỉ chừa phong thư.” Mã Thế cung kính đưa thư tín qua, Mã An Đào lập tức mở ra, lúc nhìn đến nội dung bên trong lập tức giận kêu một tiếng, đem thư tín vỗ vào trên mặt bàn.
“ch.ết tiệt! Hắn lại dám nổi lên lòng tham, cầm vật kia bỏ chạy!” Mã An Đào tức giận ngực phập phồng, hai tròng mắt như hổ trừng, đơn giản có thể trừng xuyên thân thể của người khác.
Mã Thế bị dọa run run, rướn cổ lên nhìn về phía thư tín kia: Tiểu nhân hèn hạ không tín dụng, ngươi đừng hòng gặp lại ta!
Mã Thế kinh hãi, hắn xem ra, đây là tiểu học đồ vừa ăn cướp vừa la làng. Rõ ràng chính hắn thấy tài quên nghĩa, trộm vật kia chạy đến phương xa hưởng phúc, lại muốn đem tội danh đẩy tới trên người bọn họ, căn bản là kẻ vô lại thất tín bội nghĩa!
“Lão gia, tuyệt đối không thể bỏ qua người này!” Mã Thế tức giận nắm chặt hai tay, trên mặt hiện lên sát khí, lúc trước vì điều tr.a việc bí mật này bọn họ không dám tìm người quen biết trong phủ, người nọ là tìm ở bên ngoài, lúc đó bọn họ cũng đã hung hăng cưỡng bức dụ dỗ một trận, không ngờ vẫn chọn sai người. Đến cuối cùng phản bội trước mắt bọn hắn bỏ gánh! Đáng trách a, quá đáng hận!
“Đây là tự nhiên, lập tức phái người truy giết, còn cóm phái người, ta muốn đích thân đi Tưởng thị y quán tr.a rõ!” Mã An Đào trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, không tự mình nhìn hắn vẫn không yên lòng.
Sáng sớm hôm sau, trên đường đi hướng Bạch Vân am lo lắng chuyển qua một chiếc xe ngựa khác, chiếc xe ngựa này không giống với xe ngựa trước, tới cửa am cũng không dừng lại báo tin mà trực tiếp đánh xe tiến vào trong Bạch Vân am…
Đinh Tử ôm hộp gấm chạy thẳng tới nơi ở của Tuệ Tuyệt sư phụ.
“Tử nhi gấp như vậy tới gặp vi sư, là có chuyện gì?” Bên trong gian phòng, Tuệ Tuyệt sư thái một bên liếc nhìn sách thuốc, một bên nhìn dược liệu được bày ra, có thể vào gian phòng của bà chỉ có Tuệ An cùng Đinh Tử, thậm chí Thái hậu đến đây cũng phải thông báo một tiếng, bà không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
“Sư phó, đồ nhi có một thứ muốn cho ngài nhìn.” Đinh Tử đem hộp gấm đặt lên bàn trực tiếp mở ra, Tuệ Tuyệt cũng bị Đinh Tử nói tới hứng thú, quay đầu nhìn, nhìn đến thứ trong hộp đầu tiên là nghi hoặc hạ mắt, sau đó mở to mắt, không thể tin tưởng trái phải nhìn kỹ mấy lần, mới ôm lấy [Thái Tuế] yêu thích sờ không buông tay, trên mặt như là đứa nhỏ chiếm được bảo tha thiết ước mơ, còn kém đi ôm hôn [Thái Tuế] một lần.
Đinh Tử vốn vẫn khẩn trương, tâm nhất thời buông xuống, khóe miệng không khỏi quyến rũ ra, trên mặt tràn đầy buồn cười.
Qua một lát, Tuệ Tuyệt cũng ý thức được chính mình có chút luống cuống, trên mặt đỏ lên, trên tay lại không chịu buông [Thái Tuế] xuống, một bên vuốt, một bên cố gắng trấn định ho khan mấy cái: “Đồ nhi đem thứ này mang đến cho vi sư, là có ý gì?”
Đinh Tử mỉm cười, thế nhân đều nói sư phó của nàng ngoại trừ y thì cái gì cũng không hiểu, bất quá ỷ vào việc có ân với Thái hậu mới cao ngạo như thế, đến một ít gia quyến trọng thần muốn gặp cũng không được, muốn cầu y cũng phải trở về, bởi vậy đắc tội rất nhiều kẻ quyền quý, lại không ai dám động đến người. Âm thầm đố kị đến phát cuồng, vẫn cười nhạo người tự rước lấy họa, nhìn sư phó tương lai đắc tội người nào nặng nhất, mang đến họa sát thân, làm sao biết đây mới là đại trí tuệ của sư phó!
Không chọc vào lại ở đâu ra họa? Dù sao một người cũng không gặp thì ai không chịu phục cũng không có biện pháp, ngươi có thể nói bà thế nào? Những người này cũng không thể không nể mặt mũi Thái hậu. Tự mình tức ch.ết, cũng chỉ dám ở phía sau lưng sư phó chỉ trỏ mấy câu, ai dám ngay mặt nói cái gì, loại này chẳng qua là vai hề nhảy nhót, làm gì có uy hϊế͙p͙.
Đương nhiên một nguyên nhân khác cũng vì bà say mê y thuật, không muốn người khác quấy rầy, đứng trước vật tha thiết ước mơ mà vẫn còn có thể thu hồi tâm thần, đúng là không dễ. Tuệ Tuyệt và Đinh Tử không giống nhau, y thuật Đinh Tử cho dù tốt, ngoài hứng thú thì càng nhiều là học vì bảo mệnh (tự cứu mạng), vì lợi ích bản thân, nàng luống cuống cũng chỉ trong nháy mắt. Nhưng Tuệ Tuyệt là thật tâm yêu thích, trong lòng Đinh Tử hiện lên ý cười, có thể thế nhân đều bị sư phó lừa, bà mới là người chân chính hiểu được ẩn nhẫn, thu nhỏ mình giấu giếm người khác.
“Đồ nhi là tới tìm sư phó tránh họa.” Đinh Tử cười khanh khách nhìn Tuệ Tuyệt, bên kia Tuệ Tuyệt vuốt [Thái Tuế] trong tay một hồi, thở dài một tiếng.
“Vật này mặc dù tốt nhưng là phúc họa song hành, con không nên đạt được thứ này.”
“Sư phó nói rất đúng, lúc trước đồ đệ cũng xác thực bởi vì lòng hiếu kỳ nhất thời mà nhận được thứ này, chỉ là lúc này hối hận đã muộn, aiz… Đồ đệ cũng không nghĩ ra thứ này để ở nơi đâu mới an toàn, nghĩ đến sư phó ở đây quanh năm không có người làm phiền, sư phó vẫn say mê y học, chắc hẳn có một hai nơi để đặt dược liệu trân quý, nói không chừng có thể bảo vệ nó bình an. Nếu như đặt ở chỗ con, sư phó cũng biết, nhà của con mỗi một người đều không bớt lo, thứ này không đem đi thì có một ngày cũng sẽ bị cướp đi, đến lúc đó nói không chừng đồ đệ cũng …, aiz…” Nói đến đây Đinh Tử có chút thương tâm, tựa hồ cũng lập tức nước mắt lưng tròng, một bầu không khí thất lạc và sợ hãi vây quanh thân, Tuệ Tuyệt khóe mắt khóe miệng đều co giật, thế nhưng không hiền lành như dĩ vãng, hung hăng trừng Đinh Tử liếc mắt một cái.
“Biết ở chỗ ta khóc lóc kể lể, con cho rằng ta sẽ đồng ý sao?” Ngữ khí của Tuệ Tuyệt sư thái không tốt chút nào, thế nhưng trong mắt lại hiện lên tia ảo não, Đinh Tử tiếp tục cười híp mắt nhìn Tuệ Tuyệt sư thái, Tuệ Tuyệt sư thái nghiêm mặt, một hồi sau chỉ hừ mạnh một tiếng, chạy qua một bên ngồi uống trà.
“Con biết sư phó quan tâm đồ nhi, sợ đồ nhi làm sai, sư phó yên tâm, đồ nhi đối với mình điểm ấy vẫn có lòng tin, bất quá vẫn cần sư phó phối hợp một chút. Đương nhiên cũng bởi vì sư phó anh minh thần võ, con mới tìm sư phó cầu cứu, đồ nhi cũng biết chuyện này đặt ở trên người ai cũng đều có nguy hiểm, vốn cũng không muốn, nhưng con thực sự tìm không được người hài lòng hơn, sư phó chẳng những có danh vọng có bản lĩnh, còn quan tâm đồ nhi nhất” Đinh Tử thân thiết kéo cánh tay Tuệ Tuyệt sư thái, thanh âm mềm nhẹ hỏi, nàng mở to ánh mắt thiên chân vô tà (hồn nhiên ngây thơ =.=) kỳ vọng ngóng nhìn Tuệ Tuyệt, trong ánh mắt toàn là sùng bái cùng tín nhiệm, đổi thành ai cũng khó mà cự tuyệt.
Tuệ Tuyệt chịu đựng xúc động muốn chọc vào trán Đinh Tử, thở dài một hơi: “Mà thôi mà thôi, lúc trước ta chính là nhìn thấy ngươi có phần thông tuệ cùng gan dạ sáng suốt này mới nhận ngươi, làm sao có thể không giúp ngươi.”
“Sư phó đáp ứng? Cám ơn sư phó, sư phó người thật tốt!” Cười híp mắt ôm Tuệ Tuyệt, trong lòng Đinh Tử cũng xẹt qua một dòng nước ấm.
Có đôi khi gặp một người chính là kỳ ngộ kỳ quái như vậy đi, rõ ràng nàng cùng Tuệ Tuyệt sư thái bất quá gặp nhau vài lần mà thôi, thế nhưng ở sâu trong nội tâm của nàng lại cực kỳ tin tưởng và kính trọng sư phó. Trải qua kiếp trước và lịch lãm kiếp này, vốn không nên khinh địch mà tin một người như vậy, nhưng nàng căn bản từ trong ánh mắt của Tuệ Tuyệt đối với nàng không nhìn thấy một tia tính kế nào, có chỉ là nhìn thấy vô hạn yêu thương, không có chút tạp chất nào. Nàng thực sự rất khó cường ngạnh quyết tâm để không tín nhiệm người này, bất luận tương lai Tuệ Tuyệt sư thái có làm chuyện thương tổn nàng hay không, nàng cũng không sợ. Phần cảm tình này dù là giả, Đinh Tử cũng tình nguyện muốn, ít nhất loại yêu thương này trước đây nàng chưa bây giờ cảm thụ qua, dù có biến thành dùng tiền mua giáo huấn cũng được, vì tham niệm nhất thời, sau này nàng sẽ phải đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng thì thế nào? Nàng còn có lòng tin với chính mình, nguyện ý tin tưởng mắt cùng tâm mình, nàng cũng tin nàng có năng lực đối mặt với tình cảnh có thể phát sinh trong tương lai, chỉ mong tình cảnh đó vĩnh viễn sẽ không phát sinh!
Sau khi Đinh Tử rời đi, Tuệ Tuyệt xoay người vào nội đường, ở trên giường lục lọi một lúc, liền nhấn một cơ quan, ván giường chợt mở xuống phía dưới, Tuệ Tuyệt một mình bước vào trong, cơ quan ngầm này ngay từ đầu chỉ có thể chứa một người đi, đi một hồi thì mở rộng đến mức chứa được ba người cùng đồng hành, bốn phía bóng loáng, giơ tay hướng lỗ nhỏ đốt cây đuốc, phát ra ánh sáng vàng nhạt dịu dàng. Bốn phía có mấy mật thất, Tuệ Tuyệt đẩy ra một gian chính giữa, gian phòng bề ngang hơn bốn xích*, ba thước dài, hai bên đều là giá gỗ, mặt trên bày đầy các hộp gấm đủ màu, Tuệ Tuyệt đem [Thái Tuế] để trên giá rồi mở ra, nhìn bùn đất chất đống bên trong, khẽ gật đầu, đã biết sau này nên bảo dưỡng thứ này thế nào.
*Xích (市尺, chi) = 10 thốn = 1/3 m = 33,33 cm
Bỏ vật kia xuống , Tuệ Tuyệt đứng dậy ra khỏi mật thất trở lại trên giường, sửa sang lại giường xong xuôi bà mới trở lại sảnh trước, lúc này Tuệ An đã ngồi ở một bên uống trà, nhìn thấy Tuệ Tuyệt đi ra, trong mắt chứa vài tia lo lắng.
Kỳ thực lúc trước lúc Tuệ Tuyệt muốn nhận Đinh Tử làm đồ đệ, Tuệ An cực lực phản đối. Tuệ Tuyệt còn có thể lấy lý do say mê y thuật mà không gặp khách lạ, bà lại không thể, bà nhìn thấy không ít việc bẩn trong triều đình và các phủ, so với Tuệ Tuyệt cũng cẩn thận hơn, cũng quen có thủ đoạn, nếu không Bạch Vân am không thể bình yên vô sự đến nay, ai cũng không thể đắc tội nhưng cũng không chọc vào phiền phức. Thành tựu Phật học của bà cũng không phải nhỏ, sao lại nhìn không ra Đinh Tử đã và sẽ trải qua cái gì, Tuệ An vì Bạch Vân am, tự nhiên không muốn cùng Đinh Tử có nhiều tiếp xúc, Tuệ Tuyệt lại thật tâm coi trọng Đinh Tử có thiên phú y học, người sư tỷ này của bà từ trước đến nay tính tình quật cường lại thông minh, phàm là nhận định việc gì thì mười đầu trâu cũng kéo không lại, nếu không phải như thế, lúc trước sư phó cũng sẽ không đem Bạch Vân am giao cho bà mà không phải là sư tỷ.
“Ngươi đã đến rồi, có việc?” Tuệ Tuyệt nhìn Tuệ An liếc mắt một cái, làm như không có việc gì, bà mới đi xem dược liệu bảo bối mà thôi, Tuệ Tuyệt làm như thế làm cho Tuệ An một bụng chữ cũng nói không được.
“Aiz, sư tỷ đã quyết định như vậy, sư muội ta cũng không thể nói gì hơn, chỉ mong nàng sẽ không để cho ngươi thất vọng.” Tuệ An chỉ lắc đầu thở dài.
Tuệ Tuyệt lại bĩu môi: “Đó là tự nhiên, đồ đệ ta xem trúng sao có thể kém, ngươi ít buồn lo vô cớ, nên làm gì thì đi làm đi.”
Tuệ An vẫn cười cười, trên mặt có một chút buông lỏng, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, bà thế nào đã quên ưu điểm lớn nhất cũng là khuyết điểm của sư tỷ, chính là bao che khuyết điểm a, trước đây vì việc này bà đã không biết cùng sư phó tranh luận bao nhiêu lần, lần này có đồ đệ liền quên sư muội ? Aiz, thật bi ai, “A di đà phật…” Tuệ An gật gù đắc ý ly khai. (a di đà phật, ta ko có nghĩ gì bậy bạ đi =)))!!!)
Cùng Tuệ Tuyệt nói xong Đinh Tử lập tức chạy về phủ, sau đó chỉ mang theo Lâm ma ma đi vào Thọ An đường thỉnh an.
Dọc theo đường đi Đinh Tử phát hiện hôm nay nha hoàn trong phủ nói nhỏ với nhau không ít, ánh mắt nhìn Đinh Tử cũng có chút quái dị, Đinh Tử trong lòng hiện lên nghi hoặc, nhưng cũng không để ở trong lòng.
Đi tới Thọ An đường, lại thấy Đinh Tĩnh quỳ gối nghiêng mình khóc cầu xin tha thứ: “Tổ mẫu, Tĩnh nhi sai rồi, lúc đó là Tĩnh nhi nhất thời hồ đồ, mới bị mỡ heo làm mờ tâm, Tĩnh nhi lúc đó thần trí mơ hồ thật sự làm sai rồi, Tĩnh nhi nếu thanh tỉnh một chút tuyệt đối sẽ không muốn thương tổn tổ mẫu cùng các tỷ tỷ muội muội, cầu tổ mẫu tha thứ Tĩnh nhi…”
Đinh Tử thấy vậy cuối cùng cũng minh bạch nguyên nhân nha hoàn bên ngoài chỉ trỏ, Đinh Tĩnh này lúc trước làm chuyện không biết xấu hổ như vậy, bị đánh hèo ngay trước mặt hạ nhân trong phủ, nói đơn giản chính là vô cùng nhục nhã, nàng ta lại vẫn có thể không thèm để ý chút nào tới nơi này tìm Vương thị cầu tình. Xem ra Mã di nương đang co quắp ở trên giường đã làm cho Đinh Tĩnh không có bản lĩnh kiêu ngạo cùng chủ ý, nhưng đi van xin cầu tình như vậy nói không chừng cũng chính là chủ ý của Mã di nương, làm đến mức này, xem ra Mã di nương cũng được coi là một nhân vật co được giãn được, không phải tất cả mọi người đều có thể làm vậy. Chỉ bất quá dù phục thấp làm thiếp chờ thời cơ, Mã di nương cùng Đinh Tĩnh cũng vĩnh viễn không có cơ hội xoay người!
Bọn họ nghĩ ra chính sách dụ dỗ lại dùng sai đối tượng, Vương thị cùng Đinh Bằng là ai, ở chung đã nhiều năm như vậy, các nàng sẽ không phải không rõ ràng đi, nói đến lạnh lùng vô tình nhất không phải mẹ con họ thì là ai. Có ích, bọn họ có thể xem ngươi như trân bảo, một khi ngươi vô dụng, bọn họ là người nhanh nhất bỏ mặc ngươi. Hiện tại Mã di nương cùng Đinh Tĩnh chính là như vậy, lúc trước Đinh Bằng đối tốt với Mã di nương, một nguyên nhân là Mã di nương có nhan sắc cũng biết quyến rũ, còn có một nguyên nhân rất lớn khác đó chính là nhà mẹ đẻ của Mã di nương có tác dụng mang đến lợi ích rất lớn cho Thị lang phủ. Hiện tại Mã An Đào bị biếm Thượng Thư vị, dù vẫn nắm quyền thì thanh danh cũng thối, ảnh hưởng cũng không lớn bằng lúc trước, hiện tại cũng chỉ cùng chức vị với Đinh Bằng, dù cho hắn quản lý việc lên chức của quan viên tứ phẩm trở xuống, thế nhưng bản thân hắn cũng không cách nào mạnh mẽ vang dội như cũ, có chút quan viên lúc trước bất mãn còn có thể lấy lý do Mã An Đào phẩm tính bất lương mà thỉnh bên trên xem xét lại, quyền lợi bây giờ của hắn dù có cũng rất dễ mất, không có chức thị lang thì đối với Đinh Bằng đã không dùng được.
Đinh Tĩnh trước đã làm việc xấu xí kia, quả thực khiến người ta giận sôi gan, chuyện này cũng có thể quên, nhưng nàng còn thương tổn thân nhân trong phủ, mà Vương thị cũng ở trong đó, còn bị kinh hoảng mà phát bệnh mấy ngày, dù hiện tại thì sắc mặt cũng không quá tốt, Đinh Bằng làm sao tha thứ nàng, lúc trước nếu không phải còn có chút giá trị có thể gả đến Ngự Sử phủ, Đinh Tử tin rằng Đinh Bằng nhất định sẽ lập tức xử tử Đinh Tĩnh. Mà Vương thị lại từ sự kiện kia mà chân chính hận Đinh Tĩnh, dù hiện tại ngoài miệng nói tha thứ thì trong lòng cũng vĩnh viễn không có một ngày tha thứ.
“Tổ mẫu bình an, Tử nhi tới thỉnh an người.” Đinh Tử nghĩ, nhẹ câu khóe môi mỉm cười thỉnh an, Vương thị thấy nàng đến, trên mặt mới lộ ra mấy phần cười, hướng về phía Đinh Tử vẫy tay, Đinh Tử ngồi ghế trên cao nhìn xuống, vừa lúc đối mặt với Đinh Tĩnh đang quỳ trên mặt đất.
Đinh Tĩnh thân thể nhất thời chấn động, không biết là bị dọa hay là khuất nhục mà hơi phát run, một hồi lâu Đinh Tĩnh mới quay đầu nhìn phía Đinh Tử, trên mặt còn có lệ ngân, cắn răng nghiến lợi nói: “Tỷ tỷ bình an, vẫn là tỷ tỷ hiếu thuận quan tâm tổ mẫu, sớm như vậy liền tới thỉnh an, muội muội lúc trước chính là quá tùy hứng lại tính tình trẻ con, hiện tại cuối cùng đã ý thức được sai lầm, không biết tỷ tỷ có thể tha thứ muội muội lỗ mãng hay không.”
Thù giữa Đinh Tử cùng Đinh Tĩnh cũng không nhỏ, Đinh Tử lại chỉ mỉm cười, trên mặt một mảnh nhu hòa: “Muội muội nói gì vậy, chúng ta vốn là tỷ muội, nào có cái gì tha thứ hay không tha thứ, chỉ cần sau này một lòng suy nghĩ vì tổ mẫu phụ thân, chúng ta là người một nhà.”
Đinh Tĩnh trên mặt tối sầm, cuối cùng không cách nào nhịn được hận ý trong lòng, tàn bạo trừng mắt Đinh Tử!
Đinh Tử lời này không phải là chỉ trích nàng bất hiếu thuận sao, nàng hôm nay chính là hướng Vương thị nhận sai, hi vọng bà lão hồ đồ tha thứ nàng, Đinh Tĩnh là thật không muốn gả đến Ngự Sử phủ, nàng tuy đã thất thân, thế nhưng muốn gả cho nam tử tốt cũng không phải không thể. Triều đình hằng năm đều xuất hiện nhân tài mới, dù nhà cậu hiện tại có chút thất thế, nhưng trên triều đình cũng vẫn còn có tiếng nói, đến lúc đó nhìn thấy trạng nguyên nào tướng mạo tốt hơn người, dù gia cảnh kém một chút, Đinh Tĩnh nàng cũng sẽ giúp tướng công danh lợi song thu, đến lúc đó nàng có thể xoay người như trước.
Đinh Tĩnh sau khi trở về từ trong cung cũng phái người hỏi thăm rõ ràng Phùng Ngọc Hoa, mặc dù bên ngoài truyền hắn không tốt thế nào, nhưng miệng người đồn đại cũng không quá đáng tin, nàng cũng không chỉ vì vậy nhận định Phùng Ngọc Hoa. Có thể hắn không kém như thế, chỉ bị người hiểu lầm mà thôi. Đồng thời nàng đã từng đi tìm Mã Ngưng Tùng hỏi kỹ càng tỉ mỉ về Phùng Ngọc Hoa, ngoài Mã Nhưng Tùng, Đinh Tĩnh còn ngầm đi các thanh lâu sở quán hỏi thăm, kết quả so với nàng tưởng tượng còn xấu xa hơn rất rất nhiều.
Trước đây Phùng Ngọc Hoa còn vì danh thanh mà che che giấu giấu không dám để ngoại nhân biết chuyện hoang đường của hắn, nhưng từ khi thanh danh của hắn thối triệt để thì còn có cái gì để kiêng kỵ, thế nhưng quyết định phá bình phá ngã*, trực tiếp lưu luyến ở thanh lâu sở quán mấy ngày không về, dù có trở về nhà cũng là mỗi ngày oa ở trong phòng cùng di nương, thông phòng trong phủ tìm lạc thú, dù Hữu Ngự sử cầm roi uy hϊế͙p͙ Phùng Ngọc Hoa, hắn lần nào cũng quyết tâm như thế. Hữu Ngự sử vì hắn như vậy mà thương thấu tâm, phu thê họ nghĩ biện pháp đem Phùng Ngọc Hoa mang về chính đạo, chỉ là ‘giản lược nhập xa dịch, theo xa nhập giản khó’** a, Phùng Ngọc Hoa hưởng thụ quen, sao lại sửa đổi đến.
*Phá bình phá ngã: bỏ mặt nạ, không thèm che đậy, đã có tiếng xấu thì làm thật luôn.
** Giản lược nhập xa dịch, theo xa nhập giản khó: giống câu ‘cần kiệm dễ nhập xa hoa, xa hoa khó đổi ra kiệm cần’ á.
Nghe đến mấy cái này tâm Đinh Tĩnh trong nháy mắt lạnh đi, đây là phu quân của nàng? Nắm tay cả đời người? Sao có thể? Nàng tuyệt đối không thể gả cho nam nhân đáng ch.ết này!
Đinh Tĩnh ở trong phòng khóc thật lâu liền tìm Mã di nương nghĩ kế, Mã di nương tuy nằm ở trên giường, đầu óc lại không hỏng, chuyện bên Thượng Thư phủ còn chưa êm, tự nhiên tìm cũng vô dụng, lúc này mới nghĩ đến chuyện phục thấp làm thiếp (hạ mình) chạy tới cầu xin tha thứ. Hi vọng trước đem chuyện này kéo xuống, đến lúc đó các nàng cũng có chuyện làm, nghĩ ra biện pháp tốt hơn.
Chỉ là mẹ con các nàng nghĩ thật tốt nhưng cũng phải được Đinh Tử đồng ý mới được!
Vương thị nghe Đinh Tử nói xong biểu hiện trên mặt trầm xuống, lại thấy Đinh Tĩnh hướng về phía Đinh Tử ngoan trừng ánh mắt, trong đó vừa giận vừa hận, như thể muốn xé xác Đinh Tử. Vốn đi tới tình trạng hôm nay, là bản thân Đinh Tĩnh không phải, lúc trước cùng người tằng tịu với nhau cũng không phải Đinh Tử bắt nàng ta làm. Phạm sai lầm như vậy còn không biết hối cải, còn muốn giả mù sa mưa ở chỗ này xin được tha thứ, thật coi bà là lão hồ đồ, đến việc Đinh Tĩnh là thật tình hay là giả ý cũng nhìn không ra sao?
“Ngươi rốt cuộc là cháu gái của ta, chuyện trước kia cũng không sao, gần đây không nên chạy loạn, an tâm ở Tĩnh Vân viện chờ lập gia đình đi.” Vương thị cực kỳ lạnh nhạt nói, lời nói lại khiến Đinh Tĩnh chấn động, nàng rõ ràng Vương thị đã hạ quyết tâm phải đem nàng gả vào Ngự Sử phủ.
“Tổ mẫu! Ngươi không biết Phùng Ngọc Hoa kia là dạng người gì, hắn mỗi ngày chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, cá nước thân mật, hắn nửa điểm cũng không có tiến bộ, ai theo hắn liền chỉ có thương tâm thống khổ vĩnh viễn không ngày nổi danh, tổ mẫu, Tĩnh nhi là tôn nữ của ngài a, ngài sao sẽ hi vọng Tĩnh nhi trải qua cuộc sống như thế đây, tổ mẫu ngài thương xót Tĩnh nhi đi, liền cự tuyệt phần hôn nhân này đi, Tĩnh nhi cầu xin tổ mẫu, van cầu tổ mẫu !” Đinh Tĩnh thất thanh khóc rống, lần này cũng nói thực lòng, ai bảo việc này liên quan đến lợi ích bản thân nàng ta đây!
Vương thị trên mặt không có buông lỏng nhưng trong mắt vẫn có tia không đành lòng, dù hận nhưng Đinh Tĩnh rốt cuộc ở trước mắt bà mới được mười mấy tuổi, vốn bà đối với tôn nữ này cũng có chờ đợi rất cao, hiện tại đem gả cho một người như vậy, cũng thật là không có ngày nổi danh, hao tổn một con cờ, Vương thị sao có thể không thương tâm đây?
Đinh Tử trên mặt cười lạnh, giống như đau lòng nói: “Ý muội muội là tổ mẫu đem ngươi đẩy tới hố lửa? Ngày đó nếu không phải ngươi ở trong cung làm loại chuyện đó, tổ mẫu sao lại bị người ta đâm cột sống cười nhạo, đây hết thảy đều do muội muội không tự trọng, sao lại nói như thể tổ mẫu đem ngươi đẩy vào hố lửa đây. Lại nói muội muội ngươi mấy ngày trước chuyện này…” Đinh Tử mặt đỏ lên thực sự nói không nên lời chuyện gièm pha của Đinh Tĩnh, Vương thị cũng cụt hứng thay đổi sắc mặt, đây là khơi gợi nỗi hận của bà, làm cho bà còn một chút do dự cũng bị mất.
“Chẳng lẽ muội muội thích lưu manh kia hơn, kéo dài như vậy không muốn để tổ mẫu đem ngươi gả đến Ngự Sử phủ, là muốn chờ hắn đến đây giúp ngươi? Trời ạ! Muội muội không phải là đối với người như vậy động tâm đi, quả thực, quả thực…” Đinh Tử tức giận mở to mắt, trên mặt rõ ràng đối với việc Đinh Tĩnh tự chịu thấp hèn vô cùng tức giận và đau đớn!
Vương thị vừa nghe lại hoảng sợ, gièm pha kia nếu lộ ra, so với tư thông cùng Phùng Ngọc Hoa còn muốn mất mặt hơn, Thị lang phủ bọn họ thế nào có thể chịu được. Lúc trước sau khi gặp nạn trở về, Vương thị không yên lòng liền phái người đi dò xét một phen, cái viện kia sớm đã người đi nhà trống, tất cả đều là rách nát không chịu nổi, một đống thi thể, Hắc Quỷ kia cũng đang ở bên trong, người của Hắc Quỷ kia về sau toàn bộ bị giết ch.ết, Vương thị lúc này mới thở phào một cái, thầm nghĩ cũng may gièm pha của Thị lang phủ không có ngoại nhân biết. Nếu là Đinh Tĩnh còn cái tâm tư kia, chính mình nói ra, mọi thứ đã làm trước đây đều mất trắng hết! Vương thị trong mắt hiện lên phẫn hận cùng ngoan ý, chăm chú nhìn Đinh Tĩnh, cuối cùng hai mắt quét về phía môi Đinh Tĩnh, ánh mắt càng phát ra phẫn hận.
Đinh Tử ở một bên nhìn, trong lòng cười lạnh. Muốn độc câm Đinh Tĩnh tuyệt đối không được, Đinh Tĩnh còn biết chữ, nếu thật muốn nàng không nói ra gièm pha của Thị lang phủ thì đem nàng hai tay hai chân chặt bỏ hoặc trực tiếp làm cho nàng ch.ết bất đắc kỳ tử mới là biện pháp giải quyết tốt nhất. Bất quá Đinh Tử sẽ không nói, biết trước Đinh Tĩnh sẽ không ngu xuẩn đem chuyện này nói ra, Đinh Tĩnh chắc chắn phải bị đưa đến Ngự Sử phủ, Phùng Ngọc Hoa sau này là trời của nàng, người nam nhân nào nhẫn chịu được thê tử cho hắn mang nón xanh, nàng ta vì tốt cho bản thân tuyệt đối sẽ không nói ra để tránh phiền phức. Bất quá Vương thị đã hạ nhẫn tâm!
“Ngươi nói bậy, ta sao lại đối cái loại nam nhân vô sỉ không biết xấu hổ này động tâm, ngươi chớ nói nhảm bôi xấu ta, tuyệt đối không có việc này!” Đinh Tĩnh khẩn cấp kêu to, nàng không muốn gả cho Phùng Ngọc Hoa, Hắc Quỷ kia càng không xứng với nàng, nói cho cùng Phùng gia kia vẫn là nhà giàu, nhà cao cửa rộng, Hắc Quỷ kia là cái gì, thứ đó cũng cấp cho nàng, sẽ chỉ làm nàng bị mọi người chế nhạo, Đinh Tĩnh đều hận không thể giết ch.ết Hắc Quỷ.
Đinh Tử lạnh lùng nhìn Đinh Tĩnh liếc mắt một cái, uy hϊế͙p͙ nói: “Muội muội tốt nhất trong lòng nghĩ như vậy, nếu làm cho Thị lang phủ hổ thẹn giống ngươi, cũng đừng trách tỷ tỷ không tha thứ ngươi!”
“Được rồi, việc này cứ quyết định như vậy đi, ngươi ở trong phủ chờ gả như cũ đi.” Vương thị không kiên nhẫn khoát khoát tay, Đinh Tử lập tức phụ họa nói, “Tổ mẫu, mấy ngày trước Liên Nguyệt cô nương còn tìm ta, nói là ý tứ phụ thân, tổ mẫu gần đây thân thể không tốt, trong phủ cũng không có người thích hợp, hôn sự muội muội để cho ta làm tỷ tỷ đi bàn…” Nói đến đây, Đinh Tử khẽ cắn môi dưới tựa hồ có chút do dự.
Vương thị vốn cũng không để ý, vừa nghe đến Đinh Tử nói như thế cũng sửng sốt, lập tức trong mắt ẩn mũi nhọn. Thế nhưng lại là một kẻ không biết tự trọng bại hoại thấp hèn, tính kế đến trên người đích nữ của phủ, trước bất luận Liên Nguyệt xuất thân thế nào, nàng ta hiện tại bất quá là một thông phòng, cũng dám đi uy hϊế͙p͙ Đinh Tử, dù là nàng ta là một di nương cũng không có cái khả năng cùng tư cách kia. Trong phủ này chân chính có thể sai khiến Đinh Tử chỉ có Đinh Bằng cùng Vương thị, nàng ta là cái thứ gì? Vương thị là từ hậu trạch mà bò lên, sao lại không biết mục đích cuối cùng của Liên Nguyệt, bà chẳng qua chỉ cười lạnh một tiếng: “Tìm người đắc lực bên cạnh con đi làm là được, bất quá chỉ là ít điều Tĩnh nhi cần kiêng kỵ khi vào phủ bọn hắn mà thôi, con cả ngày vì Thái hậu khám bệnh bôn ba khắp nơi, ta nhìn mặt con đã gầy đi một vòng, đi về nghỉ ngơi đi. Đoàn ma ma, ta mệt mỏi, đỡ ta đi nghỉ ngơi.” Vương thị nói xong, nâng tay đi vào nội đường.
Đinh Tĩnh thấy người đi, trên mặt khó che giấu hận ý hơn nữa, nhảy dựng lên muốn xông lên cào mặt Đinh Tử.
Chính là gương mặt này, nếu không phải là gương mặt này Phùng Ngọc Hoa làm sao coi trọng nàng ta, làm sao sẽ nhiều lần muốn làm nhục Đinh Tử, cuối cùng làm hại nàng bị hại, đều là Đinh Tử! Đều là nàng ta sai! Nếu không nàng có tiền đồ tốt đang chờ, hiện tại đã mất! Cái gì cũng không còn!
Lâm ma ma bước nhanh tới, thân thủ hung hăng đẩy, “Phanh” âm thanh Đinh Tĩnh nặng nề ngã xuống đất, xương cốt muốn rớt bể.
“Lão bà đê tiện, ngươi dám đẩy ta, ta là nhị tiểu thư trong phủ, ta là chủ tử, tiện nô như ngươi lại dám đánh ta, ngươi không muốn sống nữa. Người tới a, người tới cho ta a, đem tiện nô này mang xuống trượng tễ! Người tới a!” Đinh Tĩnh tức giận kêu to lên tiếng, chỉ là nàng kêu nửa ngày hạ nhân Thọ An đường lại mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giả câm vờ điếc đứng yên, Đinh Tĩnh tức giận đến hít thở không thông.
Lâm ma ma chẳng đáng cười lạnh nói: “Là nô tỳ vô lễ, do nô tỳ thấy nhị tiểu thư sẽ đối với đại tiểu thư vô lễ nên mới nhất thời nóng ruột lỡ tay, nô tỳ cuối cùng là hạ nhân của đại tiểu thư, cũng không thể thấy hai vị tiểu thư bất hòa, nô tỳ vốn là muốn tốt cho hai vị tiểu thư, nô tỳ có tội, thỉnh nhị tiểu thư không nên trách tội.”
“Ngươi!” Lâm ma ma nói phủ đầu như vậy, Đinh Tĩnh nửa câu cũng nói không nên lời.
Đinh Tử lại không để ý Đinh Tĩnh, xoay người ly khai Thọ An đường, vừa mới ra khỏi Thọ An đường, Đinh Tử dẫn đầu liếc nhìn thái dương đã lên cao, khóe miệng quyến rũ ra vẻ tươi cười, dưới ánh mặt trời nàng càng thu hút ánh nhìn: “Hôn sự nhị tiểu thư làm phiền Lâm ma ma đi làm, ngươi là lão nhân bên cạnh ta, cũng là người có niên kỷ cùng từng trải, cũng hiểu biết việc này, không phải ngươi làm, ta không yên tâm.”
Lâm ma ma cười nói: “Đại tiểu thư ưu ái, nô tỳ thích làm loại sự tình này nhất, nô tỳ cũng có thể được lây vui mừng, nô tỳ rất thích ý.”
Hai chủ tớ nhìn nhau cười, đi về hướng Tử Trúc viện.
Đinh Tĩnh lòng tràn đầy tức giận một đường chạy về Tĩnh Vân viện, bước nhanh qua đường nhỏ trở lại Tĩnh Vân viện, đột nhiên có người từ sau giả sơn đi ra, Đinh Tĩnh hoảng sợ, lúc thấy người đến là ai lập tức cả giận nói: “Liên Nguyệt ngươi tiểu tiện nhân, ngươi còn dám tới gặp ta!” Nếu không phải là Liên Nguyệt xuất hiện, Mã di nương có thể sẽ không thất sủng, đối với Đinh Tĩnh mà nói Liên Nguyệt còn không là cừu nhân sao?
Liên Nguyệt trong mắt hiện lên tia lãnh ý, lại dịu ngoan hành lễ trước Đinh Tĩnh: “Nhị tiểu thư bình an, nô tỳ thỉnh an ngài.”
“Hảo, hảo, hảo cái gì hảo! Ngươi quả nhiên là đến cười nhạo ta, Liên Nguyệt ngươi chớ đắc ý, ngươi cho dù được sủng ái cũng chỉ là một hạ nhân thấp hèn, ta rốt cuộc là chủ tử trong phủ, ngươi làm gì cũng không qua được ta. Bất quá ngươi cũng không được sủng bao lâu, ta đã nghe nói bên người phụ thân lại thêm một thông phòng như hoa như ngọc, càng thêm hiểu biết ý người, chậc chậc nhìn xem, thực sự là đáng thương, cánh tay bị thương còn chưa khỏe, buổi tối lại phải trằn trọc một mình ngủ không được đi!” Đinh Tĩnh từ khi mất thuần khiết thì miệng càng thêm không kiêng kị, thế nhưng dám nói đến chuyện trong khuê phòng của phụ thân.
Liên Nguyệt trên mặt cứng ngắc, lại biết hôm nay không thể cùng Đinh Tĩnh trở mặt, chỉ là bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói: “Nô tỳ biết hôn sự của nhị tiểu thư đã gần tới, nô tỳ là quan tâm ngài. Không ngờ đại tiểu thư lại như vậy… Aiz, nô tỳ thật vì nhị tiểu thư cảm thấy không đáng, nhị tiểu thư dù làm ra chuyện này, nhưng nữ nhi của Thị lang phủ lại có nhà ngoại Thượng Thư phủ, cái thân phận này kiếm người trong sạch cũng không khó, đại tiểu thư lại cố chấp đem nhị tiểu thư đẩy vào hố lửa, nô tỳ thấy cũng rất yêu thương. Lúc trước ở bên người di nương, nhị tiểu thư đã chiếu cố nô tỳ, nô tỳ trong lòng cảm ơn, ban đầu là đại tiểu thư đem nô tỳ giao cho lão gia, nô tỳ chẳng qua là một hạ nhân, làm sao có thể cự tuyệt mệnh lệnh chủ tử, nô tỳ cũng là thân bất do kỷ, nhị tiểu thư hiểu lầm.”
Đinh Tĩnh cười lạnh, nàng sao lại tin lời Liên Nguyệt nói, nếu thật sự không muốn, nếu thật sự cảm thấy có lỗi với Mã di nương, nàng được sủng ái lâu ngày như vậy, sao lại không đem Đinh Bằng dẫn hướng Lãm Nguyệt viện, sao lại không khuyên. Vừa rồi Đinh Tử đã nói, lúc trước Liên Nguyệt truyền mệnh lệnh của cha để cho Đinh Tử làm việc này, nếu nói là Đinh Tử nguyện ý cho nàng sống không tốt thì Liên Nguyệt này chính là muốn nàng sống không bằng ch.ết! Muốn mượn đao giết người, kết quả lại rước lấy phiền toái cho mình nhiều như vậy!
Bất quá Đinh Tĩnh không đem lời trong lòng nói ra, Liên Nguyệt này đã là tiểu nhân như vậy mới có thể lợi dụng: “Việc này cũng không trách ngươi, mới vừa rồi là ta quá tức giận, ngươi đừng để trong lòng đi, gả cho người như vậy, ta sợ cả đời này đã hết rồi. Aiz! Chỉ tiếc di nương còn sống ở trong phủ, ta thật sợ bọn hạ nhân sơ sẩy, sau này cũng không có ta bên người, nàng nhưng thế nào tốt đây?”
Liên Nguyệt trong lòng cười, nói: “Nhị tiểu thư cứ yên tâm đi, nô tỳ là từ Lãm Nguyệt viện đi ra, tự nhiên sẽ nhớ ân tình kia, tuyệt đối không để cho di nương bị khổ. Nhị tiểu thư dù người không ở trong phủ, nếu muốn biết cái gì cũng có thể phái người qua đây hỏi nô tỳ.”
Đinh Tĩnh cười: “Liên Nguyệt ngươi là người thông minh, nếu ta nhất định phải gả đến Ngự Sử phủ, ta nhất định phải phong sinh thủy khởi, đến lúc đó cũng sẽ không quên lời của ngươi. Chính yếu, ta nhất định sẽ giẫm thi thể Đinh Tử mà đi lên.”
“Nhị tiểu thư có chí khí, nô tỳ rất chờ mong!” Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy tính kế, mà mục tiêu nhắm thẳng vào Đinh Tử! Người này đồng thời là địch nhân của các nàng, không có bằng hữu vĩnh viễn cũng không có địch nhân vĩnh viễn, lúc này các nàng có thể là đồng minh rất tốt!
Thị lang phủ dùng một hạ nhân cùng Hữu Ngự Sử phủ nói chuyện hôn sự của Đinh Tĩnh cùng Phùng Ngọc Hoa, có thể thấy được độ coi trọng việc này, vốn là có thể bàn bạc vấn đề cưới thê hay thiếp, một hồi ý nghĩ thú làm tiểu thiếp cũng hoàn toàn bị bỏ đi, lúc Hoàng thị thấy Lâm ma ma đến nói về việc hôn nhân của hai phủ, lập tức đen mặt muốn ly khai, vẫn là Lâm ma ma hảo tâm giải thích trong phủ không người nào có thể làm việc này, đại tiểu thư ra mặt thì bất tiện, Hoàng thị mới trầm mặt rốt cuộc định mười ngày sau đi Thị lang phủ rước Đinh Tĩnh vào phủ, về phần lễ hỏi gì gì đó nửa chữ cũng không đề cập! Lâm ma ma cười nói chuyện một hồi thì trở lại phục mệnh.
Sau khi bà rời đi, Phùng Ngọc Hoa tức giận nói: “Quả thực không đem Ngự Sử phủ coi vào đâu, thế nhưng xử lý việc hôn nhân của hai phủ như vậy!” Phùng Ngọc Hoa vốn đang ở trong hoa lâu hưởng lạc, bởi vì liên quan đến hôn sự của hắn nên mới bị Hoàng thị phái người mang đến đây, thấy Đinh Tử các nàng làm việc qua loa như vậy trong lòng cực kỳ bất mãn, này chẳng phải là có vẻ Thị lang phủ chướng mắt Ngự Sử phủ sao? Bọn họ cũng dám?
Nhưng chẳng qua là Ngự Sử phủ thú tiểu thiếp, vốn cũng không có gì gây chú ý lớn, kỳ thực nói là qua loa, cũng không hẳn vậy.
Phùng Ngọc Hoa cũng không để ý cái gì: “Nương, đây hết thảy đều là Đinh Tử tiểu tiện nhân kia làm hại, ta nhất định phải thú được nàng, ta muốn mỗi ngày dằn vặt nàng.”
Hoàng thị trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, bà cũng đồng dạng ghi hận Đinh Tử, nhưng còn cố kỵ một chút, Đinh Tử bây giờ là tam phẩm nữ quan được Thái hậu ưu ái, nếu có thể thú nàng làm chính thê, đối với gièm pha hiện nay của Ngự Sử phủ cũng có thể che giấu đi, bà cũng có ý thú Đinh Tử: “Việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn, dù sao ngươi cưới muội muội nàng, tương lai cũng là thân thích, càng dễ nói chuyện. Nương nhất định cho ngươi thú được nàng!”
Hai mẹ con liếc mắt nhìn nhau đồng thời gật đầu, trong mắt có chấp niệm nhất định phải được!
Ngày hôm sau, Đinh Tử sáng sớm ăn mặc chỉnh tề, cũng không có đi Thọ An đường vấn an mà chạy thẳng tới hoàng cung!
Lại ở trong cung gặp người ngoài ý muốn…