Chương 92: Giận đánh ngươi!

Kinh thành từ trước đến nay là nơi quan to, quý nhân, phú thương, văn nhân tề tụ, nơi này là địa phương tài lực, quyền lực, quân lực mạnh nhất, những người này có tiền có quyền thế, tự nhiên cũng sẽ hưởng thụ.


Phía đông kinh thành, bởi vì hoàn cảnh thiên nhiên mà tự hình thành một mảnh hoa quế lâm xanh um tươi tốt, mỗi khi đến tháng bảy tháng tám, cây hoa quế muôn hồng nghìn tía bắt đầu nở rộ hiển lộ cái đẹp của nó, trong không khí đều có hương hoa trong veo, thỉnh thoảng có bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn. Ở kinh thành tụ tập bách tính quý nhân toàn quốc đều có cơ hội thì tới nơi này thưởng ngắm hoa, nói không chừng còn có thể gặp được một ít công tử tiểu thư trẻ tuổi cùng đi phát triển một đoạn tình cảm kinh thiên động địa các loại. Sau này ở đây dần dần phát triển thành nơi các nam nữ trẻ tuổi thường du ngoạn mùa hạ như là thói quen cùng tiêu khiển.


Tổ tiên Đại Tề có một vị Hoàng đế rất thích du sơn ngoạn thủy, Hoàng đế có thi họa rất tinh diệu, hắn du lịch qua nơi đây, cảm thấy hằng năm chỉ có hai tháng nhìn cây hoa quế thực sự uổng phí danh hiệu ‘thưởng du thắng địa’, liền hạ lệnh ở ngoài rừng hoa quế xây một vòng trúc lâm bốn mùa xanh tốt, lại xây rất nhiều chòi nghỉ mát xung quanh, cùng cho nhân công xây giả sơn thạch để tăng cảnh vật thưởng ngoạn. Phát triển đến bây giờ, hoa quế lâm này đã trở thành kinh thành đệ nhất quang cảnh.


Chỉ bất quá đương lúc Đinh Tử đi tới địa điểm hẹn nhau cùng Vân Hi Vũ, nàng nhất thời cảm thấy dù là nàng thân ở trong rừng các màu hoa tươi hoa quế, cũng không có cảnh vật đẹp mắt như trước mắt.


Đinh Tử mang theo Hỉ nhi, Linh nhi cùng Ngọc Du là đến trễ nhất, Lam Thanh Lăng, Vân Hi Văn, Tiết Vũ, Vân Hi Vũ cùng Hạ Linh Nguyệt, Bạch Sương Tuyết, nam một vòng, nữ một vòng nhàn bộ hàn huyên, cảm giác được Đinh Tử đến gần, mọi người quay đầu nhìn qua, trong mắt tất cả mọi người đều mang theo kinh diễm. Bất đồng chính là một đám người Lam Thanh Lăng nhìn Đinh Tử, mà Đinh Tử thì lại là bị mỹ sắc trước mắt mê hoặc một hồi.


Hôm nay Đinh Tử một thân nho sam màu trắng chủ đạo, mặt trên thêu thanh trúc trông rất sống động, lúc đi lại, thanh trúc kia tựa hồ sống động cùng trúc lâm phía sau hòa lẫn vào nhau, nàng phảng phất như trúc lâm tiên tử từ rừng trúc đi ra, trên người mang theo một loại tinh thần phấn chấn rất sống động, làm cho người ta vừa thấy là nhãn tình sáng lên.


available on google playdownload on app store


Đinh Tử từ trước đến nay chưa từng thích trang phục rườm rà phiền phức, có lẽ là kiếp trước thân là đại công chúa mỗi ngày từ đầu đến giầy, đều phải lấy thân phận đại công chúa mà tỉ mỉ trang điểm, sau khi trùng sinh nàng tổng không thích hao tâm tổn sức trên vật phẩm trang sức. Nhưng nàng lại là người thông minh, mặc dù nàng không làm cho mình có vẻ xa hoa, nhưng cũng chưa bao giờ che giấu sự mỹ lệ của mình.


Bởi vì là dạo chơi ngoại thành, Đinh Tử hôm nay đặc biệt sơ một mái đầu bách hợp kế, hai bên chỉ cắm bạch ngọc hồ điệp, giữa búi tóc đeo một trang sức hình bướm bằng vàng, lấy hồng ngọc làm mắt, cánh lại dùng đá ngũ sắc khảm nạm trông rất sống động như thất thải hồ điệp giương cánh muốn bay. Nàng ăn mặc cùng phục sức không phải quá đẹp, không phải hoa lệ, lại linh động mê người nói không nên lời, ngũ quan Đinh Tử lại rất tinh xảo mỹ lệ, khi cười hai mắt hiện lên ý cười ấm áp, nàng vừa xuất hiện, mọi người đều cảm thấy một cỗ xuân phong ấm áp thoải mái thổi qua, tâm dập dờn bồng bềnh rung động, đều không cách nào yên lặng.


“Tử nhi, ngươi đã tới trễ, nên phạt!” Vân Hi Vũ đôi mắt sáng lạng chớp động, trên mặt không chút nào che giấu kinh diễm đối với Đinh Tử, chạy mau hai bước đến gần ôm lấy cánh tay Đinh Tử cười nói, hôm nay Vân Hi Vũ vẫn là một thân hồng phấn, trên mặt trang điểm rất nhạt, trên đầu cũng mang ít vật phẩm trang sức phối tam chỉ hoa đào trâm, lại có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái xinh đẹp, chọc người yêu mến.


“Biểu tỷ muốn thế nào phạt Tử nhi, Tử nhi nguyện bị phạt.” Đinh Tử nhợt nhạt cười, đáng yêu nháy nháy mắt, Vân Hi Vũ nhìn mà sửng sốt, nàng bĩu môi oán giận nói, “Biểu muội cũng đừng cười như thế với ta, cười như vậy, ta chính là muốn phạt cũng không đành lòng. Biểu muội là cố ý đi, ngươi đoán chắc ta không thể kháng cự sắc đẹp của ngươi không nỡ cho ngươi chút đau khổ.“


Đinh Tử cười nhéo nhéo mu bàn tay trắng nõn bóng loáng của Vân Hi Vũ, hơi có vẻ mấy phần lấy lòng: “Biểu tỷ cũng biết Tử nhi nhát gan, tự nhiên không muốn bị phạt, bất quá cũng là biểu tỷ hiểu rõ Tử nhi nhất, nếu không ta sao dám hồ nháo như xưa đây?”


“Hừ! Ngươi nói ngọt, được rồi, nhìn phần ta đây đau ngươi, lần này tha ngươi đi, lần sau không cho vậy a.” Vân Hi Vũ lắc lắc đầu, một bộ dáng ta khoan hồng độ lượng, chủ tớ ba người Đinh Tử nhìn, cùng với nam nữ bạn tốt xung quanh đều ha hả vui vẻ lên. Vân Hi Vũ thực sự là tướng nữ hài tử đáng yêu, có nàng ở đây, đoàn người ít có keo kiệt tiếng cười.


Đinh Tử đỡ Vân Hi Vũ trước là hướng về phía Lam Thanh Lăng, Tiết Vũ, Vân Hi Văn, Hạ Linh Nguyệt cùng Bạch Sương Tuyết đều hành lễ, hôm nay mục đích là dạo chơi ngoại thành Đinh Tử lễ còn chưa làm lễ xong, liền bị Vân Hi Vũ lôi kéo cản lại: “Chúng ta là đi dạo chơi, làm cái nghi thức xã giao này làm cái gì? Hơn nữa, vốn chúng ta đã ước định bốn người chúng ta tới, ai biết ca ca nghe nói chúng ta đến đông giao chơi thì cũng vui vẻ theo tới, lúc đó Thế tử cùng Tiểu Hậu gia cũng ở bên cạnh tự nhiên đều tới. Mấy người chúng ta là nữ nhi gia đi ra du ngoạn, có bọn họ ở một bên thật bất tiện, cũng không biết kiêng kỵ một chút. Hừ!”


Vân Hi Văn vội vã ôm quyền, nói xin lỗi: “Muội muội cũng đừng lại châm chọc ca ca , ca ca không phải là đã lâu không tới nơi này ngoạn, nghe nói ngươi cùng biểu muội đến đây liền thật muốn đi, muội muội không phải hiện tại muốn đuổi ca ca ly khai đi?” Vân Hi Văn hôm nay một thân trường bào sắc xanh nhạt tay áo hẹp, trên đầu tóc búi cao, khuôn mặt tuấn mỹ như trúc như lan, mỹ công tử mang theo vài phần lấy lòng cầu xin tha thứ, sợ là ai cũng khó có thể sinh khí đi.


Vân Hi Vũ hừ một tiếng, có chút không tình nguyện nói: “Được rồi, dù sao hôm nay bốn người chúng ta nữ tử đi ra ngoài cũng không quá an toàn, để ca giữ chức thị vệ che chở đi, đây là ca theo tới nên được khai ân, không được phản đối!” Vân Hi Vũ gân cổ một hồi, thập phần cao ngạo mệnh lệnh, làm cho Vân Hi Văn – hảo ca ca của nàng nhìn mà lắc đầu cười, liên tục nói ‘vâng’.


Đinh Tử thật sâu nhìn Vân Hi Vũ liếc mắt một cái, nàng vẫn biết biểu tỷ là người thông minh, chỉ là thoạt nhìn hơi xúc động, cũng không phải không có đầu óc. Đinh Tử mắt liếc Hạ Linh Nguyệt cùng Bạch Sương Tuyết một bên, thấy hai người nàng sắc mặt dễ dàng rất nhiều, trong lòng cười. Biểu tỷ mới vừa rồi là cố ý lấy biểu ca làm bè, nếu không giải thích thế nào nàng hẹn Đinh Tử các nàng ba nữ nhi gia đến đây, nhưng lại dẫn theo ba gã nam tử tuấn mỹ lại thân phận bất phàm, không biết còn tưởng rằng nàng cố tình an bài nam nữ nhìn nhau thảo luận việc hôn nhân. Nói trong phủ xảo ngộ (tình cờ gặp), Vân Hi Văn nhất thời cũng chỉ vì muốn du ngoạn, liền thiếu phần xấu hổ kia, hơn nữa lời này nếu không phải Vân Hi Vũ nói ra thì ai nói cũng đều không thích hợp, Đinh Tử cũng là âm thầm bội phục, bởi vì đổi lại nàng, dù là trong lòng không thoải mái thì cũng sẽ không nói ra.


Vân Hi Vũ cũng thở dài một hơi, vội vã đề nghị: “Vốn ta cùng với biểu muội cùng Linh Nguyệt, Sương Tuyết chỉ nghĩ ngồi ở một chỗ thưởng ngắm cảnh đẹp, nhưng là hôm nay ca ca cùng Thế tử, Tiểu Hậu gia đã cũng tới, tự nhiên không thể chỉ là ngắm cảnh.” Vân Hi Vũ con ngươi đảo một vòng, nét mặt tươi cười như hoa.


“Muội muội nghĩ đến trò chơi gì, không ngại nói ra, ca ca hôm nay da mặt dày đi theo, đương nhiên phải làm cho muội muội đùa tận hứng.” Vân Hi Văn cười đi tới sờ soạng đầu Vân Hi Vũ một cái.


“Ta vẫn nghe nói ca cùng Thế tử, Tiểu Hậu gia thường xuyên đua ngựa, hồi trước ít nghe các ngươi nói chuyện thắng bại, lần này chúng ta liền muốn tận mắt nhìn thấy, ta muốn nhìn ba người các ngươi đua ngựa, Thế tử cùng Tiểu Hậu gia sẽ không phải không cho chúng ta mặt mũi đi.” Vân Hi Vũ đều nói như vậy, còn làm cho người ta nói cái gì a, Lam Thanh Lăng cùng Tiết Vũ gật gật đầu, Vân Hi Vũ nhất thời thu xếp tìm địa phương.


Cuối cùng địa điểm định ở ngoài bìa rừng quế lâm theo sát một bên là dòng suối nhỏ, ở trong này chẳng những có thể nhìn thấy hoa quế lâm cùng rừng trúc cách đó không xa tôn nhau lên thành mỹ cảnh, đối diện là suối nước trong vắt lấp lánh ánh mặt trời, mấy người nha hoàn của Vân Hi Vũ, Đinh Tử từ trong xe ngựa lấy đồ, trải đại thảm, mặt trên bày bàn gỗ nhỏ đặt điểm tâm và nước trà, phía dưới rừng, mặt đất bên dòng suối không có đá vụn bình thường mà trải một tầng cát đất, ở trong này đua ngựa tức là ngắm cảnh lại thưởng thức người cùng mã, thật đúng là địa phương thưởng ngoạn thật tốt.


Lam Thanh Lăng, Tiết Vũ, Vân Hi Văn dẫn ngựa đi hướng một bên, Vân Hi Vũ thì cùng Đinh Tử, Hạ Linh Nguyệt, Bạch Sương Tuyết ngồi dưới đất trò chuyện sôi nổi, Hạ Linh Nguyệt nghiêm túc nhìn Đinh Tử liếc mắt một cái nói: “Trước ở trong cung vẫn không gặp lại Đinh nữ quan lần nào nữa, vẫn rất lo lắng cho ngươi, bây giờ nhìn ngươi không có việc gì thì tốt rồi.” Hạ Linh Nguyệt hôm nay một thân hoàng sa y, cổ áo được gió nhẹ thổi qua, ôn nhu phiêu động, có vẻ càng thêm dịu dàng ôn nhu. Nàng thật là một nữ tử rất hiểu biết ý người, Đinh Tử phát hiện nàng rất khó mà không thích Hạ Linh Nguyệt, mà trong miệng nàng lo lắng đương nhiên là chỉ gièm pha ở trong cung của Đinh Tĩnh cùng Phùng Ngọc Hoa, lúc đó Vân Hi Vũ vội vã tìm người, các nàng cũng đoán được một chút. Đinh Tĩnh sau gièm pha bị phát hiện, các nàng bao nhiêu cũng có thể nghĩ đến, lúc đó Đinh Tử khả năng cũng có nguy hiểm, chẳng qua là khi người trong cuộc không nói, loại sự tình này các nàng cũng không nên hỏi, nhưng Hạ Linh Nguyệt tìm cơ hội này để hỏi, xem ra cũng là thật quan tâm an nguy Đinh Tử.


Bạch Sương Tuyết biểu hiện trên mặt lạnh lùng, chỉ là ánh mắt lại nhìn chằm chằm Đinh Tử, không nói chuyện nhưng cũng là để ý, Đinh Tử phát ra tươi cười từ nội tâm nói: “Đa tạ các ngươi đã quan tâm ta, có các ngươi – hai bằng hữu này lo lắng, ta thực sự rất vui vẻ. Ta xem các ngươi là bằng hữu, các ngươi ngàn vạn đừng có khách khí như vậy, gọi ta Tử nhi thì tốt rồi, lúc đó ta chỉ là có chút choáng váng đầu, đến một chỗ râm mát để nghỉ ngơi. Biểu tỷ cũng là hồ đồ, đi chậm mấy bước thế nhưng lạc đường làm cho chúng ta tách ra, mới cứ thế mà gấp, về sau biết biểu tỷ khẩn trương như vậy, ta còn cười nhạo nàng thật lâu a.”


“Được rồi được rồi, ngươi liền biết trêu ghẹo ta, biết ta ăn nói vụng về nên khi dễ ta, Linh Nguyệt, Sương Tuyết các ngươi hôm nay cũng thấy được, biểu muội ta đây miệng cũng không phải là lanh lợi bình thường đi, ta bình thường còn không biết bị nàng trêu thế nào đâu, các ngươi cần phải báo thù cho ta a!” Vân Hi Vũ hừ một tiếng, hướng về phía Hạ Linh Nguyệt, Bạch Sương Tuyết bắt đầu làm bộ đáng thương.


“Biểu tỷ thế nhưng oan uổng Tử nhi, Tử nhi nào dám trêu chọc đâu, ta nịnh bợ tỷ cũng không kịp, tài ăn nói ngọt ngào này của tỷ còn không phải khiến ta tự ti mặc cảm a, còn có thể nói đến tỷ chịu ủy khuất sao? Để cho Linh Nguyệt cùng Sương Tuyết các ngươi mau công bình phân xử, chúng ta thoạt nhìn là ai khi dễ ai a!” Linh Nguyệt, Sương Tuyết nhìn Đinh Tử cùng Vân Hi Vũ đùa giỡn, hai người nhìn không khỏi phát cười rộ lên, nhưng thật ra rất hâm mộ quan hệ biểu tỷ muội các nàng tốt như vậy.


“Hai chúng ta cũng không dám phân xử, đến lúc đó một khi nói không xong, bị hai tỷ muội các ngươi nhanh mồm nhanh miệng chen nhau trêu chọc, mới là ủy khuất của chúng ta a!” Hạ Linh Nguyệt che miệng cười nói, Bạch Sương Tuyết trên mặt cũng phiếm cười nhạt.
“Làm sao sẽ a…”


“Sao có thể!” Đinh Tử cùng Vân Hi Vũ đồng thời lên tiếng, bốn người sửng sốt, nhất thời đều cười lên.
Bên kia đang dẫn ngựa, chuẩn bị đua ngựa, Lam Thanh Lăng cùng Tiết Vũ, Vân Hi Văn ba người vừa kéo ngựa vừa đi vừa nói.


“Ta nói các ngươi một hồi nhường cho ta một chút, cũng cho ta ở trước mặt biểu muội có chút mặt mũi đi, nếu không ta đây làm biểu ca thật không có uy tín, mỗi lần đều là cùng muội muội đấu võ mồm.” Vân Hi Văn như là oán giận, trong mắt lại nhịn không được ý cười.


Lam Thanh Lăng chỉnh yên ngựa một hồi, mắt hướng Vân Hi Văn liếc mắt một cái: “Ngươi nếu có bản lĩnh thắng chúng ta thì mới có mặt mũi đi, hồ lộng ra kết quả, sớm muộn cũng bị vạch trần, ngươi lại vì sao không ở trước mặt Đinh Tử làm bộ làm dáng đi?” Lam Thanh Lăng trong mắt rất nặng nghi hoặc, cùng với suy nghĩ sâu xa nguy hiểm, con ngươi đen sâu thẳm. Vân Hi Văn chỉ cảm thấy thân thể hình như bị nước lạnh xối vào, không tự chủ rùng mình một cái, lúc nhìn lại phía Lam Thanh Lăng, hắn lại là bộ dáng lãnh đạm bất cận nhân tình, Vân Hi Văn nhíu mày, chẳng lẽ là hắn bị ảo giác?


Đến Tiết Vũ cũng hướng hắn lộ ra ánh mắt hoài nghi, biểu tình kia mặc dù không nhiều ác liệt, nhưng cũng không tính là tốt, Vân Hi Văn không tự chủ sờ sờ hai má, ‘khụ’ một tiếng nói: “Các ngươi nghĩ đến đâu a, ta đối với biểu muội cũng không có không an phận, bất quá con người đều có lòng thích cái đẹp, hôm nay biểu muội chói lọi sức sống bắn ra bốn phía như vậy, dù ta là biểu ca cũng muốn ở trước mặt nàng biểu hiện xuất sắc một hồi, các ngươi không phối hợp, cũng không phải là huynh đệ ta.”


Lam Thanh Lăng trong mắt lưu quang chợt lóe, lập tức tiêu biến tại sâu trong con ngươi đen không thấy đáy, ‘hừ’ lạnh một tiếng: “Chúng ta lúc nào là hảo huynh đệ, ngươi cưỡi ngựa chỉ đứng tam lưu, ta muốn nhường cho ngươi, ngươi cũng không thắng được, ít mất mặt xấu hổ.”


“Ngươi… Ta là huynh đệ của ngươi, ngươi lại cười nhạo ta như vậy, Lam Thanh Lăng, ta thật ghét cái miệng thúi này của ngươi.” Vân Hi Văn chán nản.


Lại nói tiếp Lam Thanh Lăng, Tiết Vũ, Vân Hi Văn đều là nam tử ưu tú văn võ song toàn, cưỡi ngựa vốn cũng chẳng phân biệt được trên dưới, dù cho Lam Thanh Lăng mạnh hơn một chút, nhưng mỗi lần Vân Hi Văn cũng sẽ không thua quá khó coi là được.


Tựa như lời Vân Hi Văn, lòng thích cái đẹp mọi người đều có, một bên có bốn đẹp nữ tử như hoa như ngọc quan sát, Vân Hi Văn sao có thể không có nửa điểm tâm hư vinh. Hơn nữa Lam Thanh Lăng cùng Tiết Vũ bình thường đối với tục vật cũng có biểu hiện như hòa thượng vô thưởng vô cầu (không thưởng thức cũng không mong muốn), nếu như bình thường yêu cầu bọn họ nể mặt giao tình thì hơn phân nửa cũng đáp ứng, đương nhiên trước đây Vân Hi Văn cũng chưa từng yêu cầu như vậy, hôm nay nhìn thấy Đinh Tử kinh diễm bước ra như vậy hắn mới nổi lên mấy phần tâm tư, lại không nghĩ tới hôm nay lần đầu nói ra liền bị cự tuyệt, này ngược lại càng kích thích quyết tâm tranh hạng nhất của hắn: “Được, các ngươi không đáp ứng, rất tốt, ta nhất định sẽ bằng thực lực thắng các ngươi!”


Lam Thanh Lăng vuốt bờm khoái mã của mình, trong mắt ẩn hiện một loại dị quang, Tiết Vũ trên mặt cười ôn hòa, động tác bộ yên ngựa càng thêm cẩn thận từng li từng tí.


Làm người khởi xướng cuộc thi đấu, Vân Hi Vũ vì mục đích chung trở thành trọng tài, nàng đứng hơi nghiêng một bên, trên mặt che không được hưng phấn vẫy khăn tay: “Ca ca, ca cũng đừng để ta mất mặt a, ta đã cược cùng biểu muội rằng ca nhất định sẽ thắng, ca cũng không thể thua.”


Vân Hi Văn tự tin cười nói: “Yên tâm, ca ca nhất định đem hết toàn lực thắng hạng nhất cho muội.“
Lam Thanh Lăng ở một bên hừ lạnh, nửa điểm không nể mặt, Vân Hi Văn bất mãn nói: “Ta cùng muội muội ta nói chuyện, ngươi nghe không quen cũng đừng nghe, quấy rầy đến chúng ta.”


Lam Thanh Lăng tiếp tục hừ lạnh, mặc dù không nói gì, lại ném tới một ánh mắt khinh bỉ chẳng đáng, tựa như nói ngươi vẫn thua mà còn muốn thắng, nằm mộng đi!


Vân Hi Văn tức giận mặt đỏ lên, hắn đột nhiên cảm thấy cái tên mặt lạnh Diêm vương này, ngày hôm nay tựa hồ đặc biệt nhiều lời, mặt cũng không lạnh như bình thường, so với ngày xưa chú trọng kết quả thi đấu hơn! Chẳng lẽ đây là ảo giác của hắn? Vân Hi Văn chau mày, nhìn nhìn ba người Đinh Tử như hoa như ngọc đang vừa cười vừa trò chuyện, chẳng lẽ thực sự là lòng thích cái đẹp, dù Lam Thanh Lăng này là quái vật không hiểu ôn nhu là cái gì, hôm nay cũng động xuân tâm. Vậy thì nguy, Vân Hi Văn câu môi cười, vừa muốn làm gì, chợt nghe Vân Hi Vũ thanh âm giòn tan hô: “Bắt đầu!”


Vân Hi Văn sửng sốt một chút, lúc quay đầu chỉ thấy bảo mã của Lam Thanh Lăng cùng Tiết Vũ giống như tên rời cung bắn vội ra, Vân Hi Văn kinh hãi, cấp tốc rút roi ngựa: “Giá!” Ba con ngựa lần lượt chạy đi, Vân Hi Vũ ở một bên nhìn mà giậm chân, hướng về phía Đinh Tử, Bạch Sương Tuyết cùng Hạ Linh Nguyệt không ngừng oán giận “A a, ca ca hảo ngốc, lại bị tuột lại!”


Đinh Tử cười nói: “Biểu ca đó là hiểu được khiêm nhượng, lần này người khởi xướng là biểu tỷ ngươi, hắn tự nhiên cũng tính là chủ nhân, nhường cho khách nhân một hai cũng nên mà“


Vân Hi Vũ sửng sốt, nhất thời mặt mày rạng rỡ, Vân Hi Vũ bản thân đã lớn lên đẹp, lại là quý nữ Hộ Quốc Hậu phủ được người người hầu hạ, từ nhỏ được nuông chiều lại hoạt bát rộng rãi, mặc dù so với Đinh Tử lớn hơn nhưng tuổi cũng chỉ mười ba, còn chưa có tự giác chuyện tình nhi nữ. Lại nói Hộ Quốc Hậu cùng phu nhân, Vân Hi Văn đều là tuấn nam mỹ nữ, Vân Hi Vũ từ nhỏ nhìn nhiều, dù Lam Thanh Lăng và Tiết Vũ là mỹ nam tử như vậy, cũng không khiến Vân Hi Vũ có tư xuân của tiểu nữ nhi, ở trong ấn tượng của nàng thân nhất vẫn là thân đại ca, ở trước mặt một đám hảo tỷ muội mà ca ca của mình thua thật quá mất mặt. Đinh Tử vừa nói như vậy thì Vân Hi Văn dù thắng hay thua đều không cảm thấy lúng túng, Vân Hi Vũ cười híp mắt ôm Đinh Tử, giảo hoạt cười hắc hắc: “Đúng đúng, ca ca thường nói khiêm nhượng là mỹ đức, ta lấy ca ca làm tự hào.” Nói xong Vân Hi Vũ như trước không có ý tứ cười cười.


Hạ Linh Nguyệt, Bạch Sương Tuyết che miệng, không vạch trần Vân Hi Vũ về điểm tiểu tâm tư này.


Đua ngựa kỳ thực mà nói chính là ở bên cạnh hoa quế lâm có một dòng suối nhỏ, đua một vòng trở lại là tới đích, ai đến trước thì người đó thắng, dù sao chỉ là thi đấu trợ hứng, Đinh Tử các nàng cũng không đem thi đấu thắng thua thành so tài chân chính. Nhưng tâm tư này không bao gồm ba người thi đấu, bọn họ hiện tại đều ôm lòng tin quyết thắng ứng chiến, ngựa vừa mới chạy đi, ba người đồng thời hạ thấp thân thể, cơ thể kề sát thân ngựa, tay phải thường vung roi quật thúc giục, ba con ngựa không ngừng càng thêm dùng sức chạy.


Hôm nay Tiết Vũ một thân y phục xanh da trời thêu hoa văn tường vân, theo nhịp cưỡi ngựa không ngừng bay vút lên thật giống như thực sự bay trên trời, so với bình thường hắn luôn xuất trần tựa như không phải người, hắn hiện tại hơn một phần nhiệt huyết hào hùng, đột nhiên hiển lộ mấy phần nam tử khí khái.


Lam Thanh Lăng hôm nay một thân trường bào màu tím cổ viền vàng thêu ám hoa, tóc chỉ dùng một cái hắc đoán buộc chặt, mái tóc đen như mực dưới vó ngựa tung bay thành một đường cung, sống lưng của hắn thẳng tắp, giống như con báo tùy thời chờ đợi con mồi tới cửa, khí phách đường hoàng ẩn ẩn lộ ra nguy hiểm. Lúc này sắc mặt hắn trầm tĩnh, mắt sáng sủa thần kỳ, khuôn mặt nhìn nghiêng thần thái rất là nghiêm túc, quanh thân một cỗ tự tin, làm cho hắn thoạt nhìn so với bình thường lạnh lùng thì càng nhiều thêm mấy phần xuất sắc, quả thực khiến người ta đui mù nhưng lại khó dời mắt.


Ba con ngựa của Lam Thanh Lăng, Tiết Vũ, Vân Hi Văn đều là bảo câu (ngựa tốt), chỉ là giống ngựa khác nhau, tốc độ kỳ thực không cách biệt lắm, dưới tình huống như vậy, ba người so đấu dĩ nhiên là thực lực kỵ giả (so về kỹ thuật điều khiển). Dẫn đầu chạy vẫn là Tiết Vũ, Lam Thanh Lăng mặc dù tư thế hoàn mỹ, nhưng vẫn không có động tác, ở tình huống như vậy, Vân Hi Văn cũng khoái mã chạy tới, trong lúc nhất thời Lam Thanh Lăng lại bị rớt lại phía sau. Bất quá Tiết Vũ cùng Vân Hi Văn không chút thả lỏng, trái lại càng nghiêm cẩn.


Thẳng đến khúc quanh của đường đua, Lam Thanh Lăng đột nhiên gò chặt hai chân, ra sức vung roi ngựa, ngựa hí rống lên một tiếng, chân trước đột nhiên trọng trọng chấm đất, chân sau vung theo, con ngựa kia giống như bay lên, chạy một bước so với bình thường còn nhiều hơn nửa bước, Tiết Vũ và Vân Hi Văn cả kinh, ngàn cẩn thận vạn cẩn thận vẫn bị Lam Thanh Lăng bắt được cơ hội phản kích. Hai người vội vã vung roi ngựa, muốn đuổi kịp nhưng bởi vì chuyển biến quá nhanh cộng thêm Lam Thanh Lăng canh thời gian và lực đạo cùng tốc độ nắm chặt hoàn mỹ, bọn họ chính là lập tức phản ứng nhưng cũng đuổi không kịp.


Ba người Lam Thanh Lăng, Tiết Vũ, Vân Hi Văn đua ngựa, Lam Thanh Lăng chưa bao giờ là người muốn đua, nhưng tám chín phần mười đệ nhất đều là hắn, bởi vì trong ba người hắn là người hiểu được thời cơ đúng lúc cùng với trù tính đại cục nhất, dù làm đối thủ của nhau nhưng bọn họ cũng không thể không bội phục, Lam Thanh Lăng một đường vượt lên đầu đến phút cuối cùng cũng bỏ lại Tiết Vũ cùng Vân Hi Văn ở phía sau hơn một thước.


Ba người thả lỏng hít thở, đột nhiên cảm thấy có chút quái dị, Vân Hi Vũ vốn nên hô hoán hướng bọn họ gọi ầm ỹ đâu, những người khác thế nào cũng im lặng, bọn họ cũng sẽ không nghĩ rằng Đinh Tử các nàng quá kinh ngạc hay sợ choáng váng các loại, lúc ngẩng đầu lên, bọn họ trong lòng cả kinh, hung hăng bị nhéo một cái.


Ba người Lam Thanh Lăng vừa mới bắt đầu thi đấu, Đinh Tử bốn người đang lúc nhiệt liệt trò chuyện, đột nhiên có một đạo giọng nữ đột ngột truyền đến: “Đinh nữ quan thật biết hưởng thụ, tới nơi này thưởng ngoạn.”


Bốn người quay đầu nhìn sang, lại là Lam Nhược Lâm, Lâm Giai Thiến nụ cười giả tạo nhìn các nàng, cách đó không xa là Lam Thanh Trọng cũng dắt con ngựa và đông đảo thị vệ theo bồi, chậm rãi hướng các nàng đi tới. Bốn người hết sức kinh ngạc, trong lòng dù không thích, trên mặt lại cung kính thi lễ: “Thái tử điện hạ, Nhược Lâm công chúa, Giai Thiến quận chúa bình an.”


Lam Nhược Lâm cười lạnh: “Bản công chúa nhìn không thấy các ngươi tự nhiên sẽ bình an.” Nói không nể mặt như vậy, lập tức làm cho bốn người Đinh Tử thay đổi sắc mặt, lại không thể không cung kính đối đãi.


Đinh Tử tư thế hành lễ chưa thay đổi, khẽ cúi đầu nói: “Quấy rầy đến công chúa, mấy người vi thần cáo từ trước.” Dứt lời liền muốn bọn nha hoàn thu dọn ly khai.


Lam Nhược Lâm vừa cười, trên mặt mang mấy phần ý vị không rõ: “Bản công chúa không cho các ngươi đi, các ngươi dám đi, tốt, rõ ràng không đem bản công chúa coi vào đâu, người tới, vả miệng cho ta!” Đây rõ ràng là ác ý làm khó dễ.


Đinh Tử thẳng lưng, trên mặt không lộ vẻ gì nhìn Lam Nhược Lâm, cùng với Lâm Giai Thiến phía sau nàng mặt lộ vui sướng khi người gặp họa, trong mắt chỉ có lãnh ý, nói thẳng: “Công chúa cùng quận chúa cũng tới nơi này ngắm cảnh, thực sự là đúng dịp. Vi thần cũng là nghe nói hoa quế lâm này lớn là do tổ tiên vì bách tính Đại Tề có thể có một địa phương thưởng ngoạn thật tốt nên sai người khởi công xây dựng, vi thần một lòng hướng tới, mới cùng mấy người bằng hữu đến đây thưởng thức một phen. Công chúa càng có lòng, lại nói tiếp nơi này cũng thuộc Hoàng gia Đại Tề, công chúa thỉnh thoảng đến đây xem như là tận hiếu tâm với tổ tiên, công chúa thế nhưng hiện tại là đệ nhất quý nữ của Đại Tề, có ngài dẫn đầu chắc hẳn ở đây có thể so với trước đây càng thêm thịnh vượng, quý nữ đi tới nơi này nhất định trong lòng đều vui vẻ, càng tôn kính công chúa.”


Lam Nhược Lâm khóe miệng tươi cười cứng đờ, sắc mặt càng thêm bất thiện trừng mắt nhìn Đinh Tử.


Hoa quế lâm này là địa phương của tổ tiên Đại Tề, một nguyên nhân vì sao qua nhiều năm như vậy lại càng thịnh vượng cùng du khách nối liền không dứt đó là ai có thể không cho tổ tiên Hoàng đế mấy phần mặt mũi. Chính bởi vì nơi này đại biểu ý nghĩa bất đồng, sự kiện phát sinh mâu thuẫn tranh chấp trong hoa quế lâm có thể đếm không hết một bàn tay, bởi vì mấy vụ nháo sự này cuối cùng đều bị Kinh Triệu phủ doãn lấy tội danh nhiễu loạn trị an kinh thành mà nghiêm trị, còn không là bởi vì nơi này là do tổ tiên Hoàng đế khởi công xây dựng, bản thân trở thành một loại tôn sùng, mà Hoàng gia cũng sẽ không cho phép vật tổ tiên lưu lại bị người phá hư thanh danh.


Bốn người Đinh Tử vẫn là bộ dạng phục thấp làm người, Lam Nhược Lâm lại là không có việc gì tìm việc, nếu thật đánh Đinh Tử, sẽ chỉ làm Lam Nhược Lâm chịu không nổi!


Chính là bởi vì Lam Nhược Lâm là công chúa, hành vi của nàng ta vừa rồi đã ỷ thế hϊế͙p͙ người, hơn nữa còn là tại lâm viên do tổ tiên trước đây lưu lại, rất có hiềm nghi ỷ vào gia thế Hoàng gia mà ức hϊế͙p͙ người. Tổ tiên Hoàng đế thành lập nơi này là vì sao, chính là vì muốn cho bách tính nhiều chỗ vui đùa.


Hoàng gia mấy năm nay không phải chưa từng muốn đem hoa quế lâm thu thập, chỉ để quý tộc thưởng ngoạn, thế nhưng đã mở ra từ lâu đời, nếu bây giờ đột nhiên bị Hoàng gia trưng dụng, vậy thì Hoàng gia ở trong lòng bách tính sẽ có thanh danh keo kiệt, có lòng tham chỉ muốn chính mình hưởng thụ vui đùa, khó nghe hơn nữa còn có thể nói người trong hoàng thất đều tham lam, nghiêm trọng hơn nữa, còn có thể làm những thứ sự tình bỉ ổi, vì thế vẫn để đến bây giờ.


Đến Hoàng đế cũng không dám động hoa quế lâm, Lam Nhược Lâm chỉ là một công chúa liền xua đuổi du khách khác, nói đơn giản là quá bá đạo ngang ngược! Mà hiện tại ở hoa quế lâm như trong ngày thường có rất nhiều người thưởng ngoạn, Lam Nhược Lâm cùng Đinh Tử phát sinh mâu thuẫn, sau một khắc liền có thể truyền ra. Ở đây không chỉ có quý tộc, còn có bách tính bình dân, sau một khắc thanh danh Lam Nhược Lâm sẽ thối ở trên toàn bộ Đại Tề. Hoàng thượng nếu như không muốn vì nàng mà lưng đeo tiếng xấu bất kính với tổ tiên, vậy tất nhiên là nghiêm trị nàng ta.


Lam Nhược Lâm tức giận đến tím mặt, cắn răng cũng không dám lần nữa xuống lệnh trách đánh Đinh Tử, nhìn Đinh Tử hôm nay một thân trang phục bạch y linh khí mười phần, Lam Nhược Lâm càng hận không chịu nổi!


Bất quá chỉ là đến du ngoạn hoa quế lâm, thế nhưng ăn mặc rêu rao như thế, rõ ràng là không an phận. Lam Nhược Lâm vẫn cảm thấy Đinh Tử chính là hồ ly tinh, mỗi ngày chỉ muốn dùng mị thuật câu dẫn người, cực kì thấp hèn. Hiện tại nhìn thấy như vậy, nghĩ đến tin tức chính mình nghe thấy, càng tức giận không chịu nổi, cho nên mới nghĩ đến ra oai phủ đầu, không ngờ bị Đinh Tử nói một câu liền phá đi.


Lam Nhược Lâm đâu chịu nổi loại tực giận này, thế nhưng vừa bị Đinh Tử nói như vậy nàng cũng thật không dám la lối chuyện gì nữa, lúc này Lam Thanh Trọng lững thững đi tới, hôm nay hắn một thân trường bào màu vàng kim cổ viền bạc, dưới ánh mặt trời lấp lánh chiếu sáng, thật đúng là kẻ đi tới chỗ nào cũng đều muốn làm vật sáng.


Lam Thanh Trọng mặt mày mang theo tiếu ý, chuyển qua hai phần lãnh ý trừng Lam Nhược Lâm liếc mắt một cái, nàng ta vừa bị nhìn liền co rụt cổ lại, đồng dạng trừng Đinh Tử liếc mắt một cái, bất quá Lam Thanh Trọng xuất hiện cũng coi là giải vây cho Lam Nhược Lâm.


“Trùng hợp như thế, các vị tiểu thư hôm nay cũng có nhã hứng tới nơi này ngắm hoa, đã gặp thì không bằng cùng nhau đi.” Lam Thanh Trọng hữu lễ đề nghị, so với Lam Nhược Lâm vừa đường hoàng ngang ngược thật đúng là cách biệt một trời, bất quá Lam Nhược Lâm không thích Đinh Tử các nàng, Đinh Tử các nàng đồng dạng cũng không thích đoàn người Thái tử này.


Đinh Tử quay đầu lại nhìn ba người Vân Hi Vũ, từ trong mắt ba người các nàng nhìn thấy cự tuyệt, lập tức cười nói: “Thái tử, công chúa, quận chúa đều là thân phận quý giá, thưởng thức cảnh trí cũng không như phàm phu tục tử chúng ta chỉ nhìn ngắm, vi thần há có thể lưu lại khiến Thái tử công chúa ngột ngạt đâu, này nên rời đi, chúc Thái tử công chúa thưởng ngoạn vui vẻ.”


Đinh Tử nói xong xoay người phải ly khai, Lam Thanh Trọng trên mặt lại cười, đột nhiên vươn tay kéo cánh tay Đinh Tử hướng bên người mình, Đinh Tử sửng sốt, vội vã lui về phía sau mấy bước, cho nên khi ba người Lam Thanh Lăng quay trở về, nhìn thấy chính là tình cảnh Lam Thanh Trọng đột ngột kéo cánh tay Đinh Tử.


Đinh Tử giãy giụa thu hồi cánh tay, lúc nhìn phía Lam Thanh Trọng mặt mày đều mang theo chút không kiên nhẫn, lại có chút khiến bộ dáng Đinh Tử càng hiển sức sống, diễm quang bắn ra bốn phía, Lam Thanh Trọng ánh mắt cười hoảng, lại nghe Đinh Tử nói: “Ta biết Thái tử điện hạ thương cảm vi thần tai mất linh quang (ý nói tai Đinh Tử không quá thính), nhưng có chuyện gì cũng không cần dựa vào gần như vậy để nói, khoảng cách này vi thần vẫn còn nghe rõ ràng lời Thái tử điện hạ nói.” Lời này rõ ràng mang theo vài phần trào phúng, Lam Thanh Trọng lại không để ý coi như nghe không được, hắn ngẩng đầu nhìn lên, phía dưới Lam Thanh Lăng, Tiết Vũ cùng Vân Hi Văn đen mặt chạy tới, hắn tiếu ý càng đậm, trong mắt rõ ràng mang theo châm chọc cùng khiêu khích.


Nhưng mà thấy hắn xuất thần trong chốc lát, cánh tay Đinh Tử đột nhiên dùng lực, hung hăng lôi kéo về phía sau, thân thể lảo đảo mấy bước thiếu chút nữa ngã sấp xuống, phía sau Vân Hi Vũ lập tức đỡ lấy, cánh tay được cứu trợ.


“Thái tử cũng tới, thực sự là khéo.” Lam Thanh Lăng gương mặt lạnh lùng, nhìn Lam Thanh Trọng tươi cười không giảm nói giọng mỉa mai, hắn cũng không tin Lam Thanh Trọng bọn họ xuất hiện chỉ là trùng hợp, nhìn Lâm Giai Thiến bên kia từ khi hắn xuất hiện mắt liền không chuyển đi nữa, Lam Thanh Lăng trong mắt ánh sáng lạnh chợt lóe. Trước đây hắn đối Lâm Giai Thiến quá khách khí một chút, thế nhưng làm cho nàng ta nhận không rõ thân phận chính mình là gì.


Ở trong mắt Lam Thanh Lăng thì Lâm Giai Thiến căn bản không xứng với hắn, dù nàng ta là đích nữ của Lâm vương có thân phận tương đương hắn thì Lâm Giai Thiến cũng tuyệt đối không xứng với Lam Thanh Lăng. Không biết Lâm vương là ngu xuẩn hay là giả bộ hồ đồ, lịch đại Hoàng đế kiêng kị nhất đều là ủng binh tự trọng*, đừng nói cảm tình của Lâm Giai Thiến đã truyền khắp Đại Tề, Hoàng đế đến bây giờ còn giả bộ hồ đồ cũng đã cho thấy Hoàng đế không đồng ý hai vương gia tay cầm trọng binh kết thân. Mà Lam Thanh Lăng từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Giai Thiến đã theo bản năng phiền chán nàng, nếu không phải Đinh Tử xuất hiện, tương lai Lam Thanh Lăng kết hôn cũng là nữ tử dòng họ hoàng thân, tuyệt đối không có nửa điểm khả năng cùng nàng ta, cho dù Lâm Giai Thiến muốn hạ tiện làm trắc phi của An vương Thế tử Lam Thanh Lăng thì cũng tuyệt không có nửa điểm khả năng. (Sally: Anh là lôi Tử tỷ vào, vậy mà còn chưa nhận ra trái tim mình a)


*Ủng binh tự trọng: Là những gia tộc nắm giữ binh quyền trong tay có khả năng gây sức ép với vua.


Hắn thậm chí không hiểu, nữ nhân quá mức hạ tiện này, lần trước ở trong hoàng cung hắn đã nói trắng ra chán ghét nàng ta, bây giờ vẫn còn có thể nhìn hắn không biết xấu hổ như vậy, Lam Thanh Lăng cũng không biết nên dùng cái từ gì để mắng nữ nhân này. Quay đầu nhìn Đinh Tử sắc mặt trầm tĩnh, khóe miệng cười lạnh, Lam Thanh Lăng cảm thấy tâm tình mới có thể tốt hơn một chút xíu, đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận, hắn nhìn thấy Đinh Tử gấp gáp phân rõ quan hệ cùng Lam Thanh Trọng như vậy làm cho hắn vui vẻ.


Thấy ánh mắt Lam Thanh Lăng nhìn về phía Đinh Tử, hai bàn tay giấu trong tay áo của Lâm Giai Thiến nắm thật chặt, trên trán ẩn ẩn có gân xanh di động, lại là tiện nhân này, nếu không có nàng ta Thanh Lăng sẽ không đối với nàng như vậy. Trước đây Thanh Lăng đối với nàng dù lạnh lùng cũng không cùng nàng nói nửa câu, cũng sẽ không mở miệng mắng nàng, trong mắt cũng sẽ không toát ra sự chán ghét, từ sau khi Đinh Tử xuất hiện tất cả đều thay đổi. Lúc trước cảm giác của nàng quả nhiên là đúng, Đinh Tử chính là tình địch lớn nhất của nàng, vốn ban đầu Lâm Giai Thiến chỉ từng muốn phá hủy thuần khiết của Đinh Tử, làm cho nàng ta không còn cơ hội cùng Lam Thanh Lăng tiếp xúc thì buông tha nàng ta, nhưng một lần lại một lần bị Đinh Tử tránh thoát, ánh mắt Lâm Giai Thiến nhìn về phía nàng ta đã mang sát ý, sát ý không ch.ết không ngừng.


“Đúng là rất khéo, thế nhưng đã gặp thì không bằng cùng nhau đi.” Lam Thanh Trọng rất là nghiêm túc đề nghị, nhưng mà Lam Thanh Lăng, Đinh Tử ở bên cạnh căn bản không một ai hồi đáp khiến cho hắn có vẻ có chút gấp gáp làm thân, càng lộ sự xấu hổ. Lam Thanh Trọng sắc mặt khẽ biến, hắn đường đường là Thái tử, những người này một chút mặt mũi cũng không cho hắn, buồn cười!


Lâm Giai Thiến nhìn ba con ngựa đang ăn cỏ ở một bên, trong mắt hiện lên khác thường, cười nói: “Nguyên lai Thanh Lăng, Tiểu Hậu gia cùng Vân đại nhân vừa ở đây đua ngựa, nam tử bọn họ vừa mới thi đấu rồi, không bằng chúng ta cũng thi đấu một lần đi.” Nói, mặt tươi cười nhìn phía Đinh Tử, trong mắt có thành khẩn, ngữ khí cũng không mang chút cường ngạnh nào, nếu không phải Đinh Tử rất hiểu nàng ta, thật đúng là cho rằng Lâm Giai Thiến từ trước đến nay thực đem nàng trở thành bằng hữu, muốn cùng nhau đua ngựa cho vui.


Đinh Tử sắc mặt đột nhiên nhu hòa rất nhiều, như một đóa hoa bách hợp bình yên lấp lánh, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ: “Quận chúa tài mạo song toàn, cưỡi ngựa tự nhiên giỏi hơn chúng ta, chúng ta cũng không dám bêu xấu. Lại nói bốn người chúng ta là cô gái yếu đuối, thường ngày chỉ ở trong phòng thêu hoa viết chữ, nhìn người khác đua ngựa còn được, chính mình chẳng may té ngã, đến lúc đó liên lụy quận chúa sẽ không tốt.”


Lâm Giai Thiến tươi cười cứng đờ, lập tức lại cười nói: “Giang sơn Đại Tề chúng ta là xây dựng từ trên lưng ngựa, vẫn rất tôn sùng thuật cưỡi ngựa và võ nghệ, Đại Tề quốc từ trên xuống dưới, từ nam đến nữ có mấy ai không hiểu cưỡi ngựa đâu. Ngoại trừ vấn đề sinh ý và sinh lý, nhà ai mà không cho nhi nữ tập võ cưỡi ngựa, hôm nay chúng ta đều là đến thưởng ngoạn, bất quá chỉ ngắm hoa thì có phần quá đơn điệu, Đinh nữ quan cùng các vị tiểu thư sao lại tự coi nhẹ mình như vậy, lấy trò chơi kết bằng hữu sao lại không làm a? Hay là Đinh nữ quan cảm thấy Đại Tề cho tới nay tôn sùng võ cùng cưỡi ngựa không đáng giá nhắc tới, ngươi là khinh thường?”


Đinh Tử trong lòng hơi căng, Lâm Giai Thiến rõ ràng là càn quấy, hôm nay nàng không cùng nàng ta tỷ thí đua ngựa, nàng ta cho nàng mang tội khinh thường Đại Tề, khinh thường hoàng thất, đắc tội Hoàng đế đương triều.


Vân Hi Vũ vẫn yên tĩnh chờ, bởi vì nàng cảm thấy biểu muội có thể tự đối mặt, chỉ là hiện tại nghe đến đó, trong lòng cũng có chút phát chặt. Lâm Giai Thiến sao có thể chỉ là hảo hảo thi đấu, nói không chừng lúc thi đấu cố ý đụng chạm đến ngựa của Tử nhi, hoặc là khiến nàng té xuống bị thương, Vân Hi Vũ rất là khẩn trương đi lên phía trước muốn nói gì đó, Lâm Giai Thiến đột nhiên nhìn sang cười lạnh: “Vân tiểu thư cũng nghĩ như vậy, các ngươi xem thuật cưỡi ngựa không đáng một đồng? Như vậy các ngươi chẳng phải là khinh thường tổ tiên các võ tướng đã từng đấu tranh anh dũng, Vân tiểu thư chẳng lẽ quên tổ tiên của ngươi cũng là công huân trọng thần cùng tổ tiên tranh đấu giành thiên hạ, nếu không cũng sẽ không được phong làm nhị phẩm khai quốc Hậu. Nếu là bị tổ tiên của Vân tiểu thư biết, Vân tiểu thư khinh thường võ tướng như vậy, sợ là sẽ rét lạnh lòng lão nhân gia ông ta. Đúng rồi, ta nhưng thật ra quên Vân đại nhân cũng là một quân nhân đi, Vân tiểu thư đây là đến thân ca ca cũng đều khinh thường?”


Vân Hi Vũ sửng sốt, lập tức bị tức đến đỏ mặt, Lâm Giai Thiến quá ghê tởm, cố ý chỉ trích nàng bất kính tổ tiên cũng không sao, còn muốn gây xích mích cảm tình huynh muội bọn họ. Thân huynh muội bọn họ há vì một câu nói của Lâm Giai Thiến mà gây xích mích, bị nói như vậy, Vân Hi Vũ chỉ cảm thấy bị buồn nôn, một ngụm hờn dỗi muốn phát lại không phát ra được.


Đinh Tử đột nhiên nhẹ cười ra tiếng: “Giai Thiến quận chúa gì cần đem sự tình nghĩ sâu nhìn nặng như vậy, hôm nay xuất môn ngắm cảnh bất quá vì thư thái, thảo luận này đó chẳng phải là phá hư tâm tình tốt của mọi người sao? Giai Thiến quận chúa sợ là chưa từng nghe qua phật gia có một chuyện xưa, nói là có một tục gia đệ tử tự tin thông thấu phật lễ, thích cùng người đàm luận phật đạo, có một ngày hắn gặp được một hòa thượng tha phương, liền hỏi: ta cực thích phật lễ, ta muốn cùng ngươi luận bàn một lúc, tức là luận phật đạo, hòa thượng kia không có đạo lý không đáp ứng. Hai người đối luận hai ngày hai đêm, người nọ thua, trong lòng hắn tức giận, liền hỏi hòa thượng kia: ngươi cảm thấy ta giống cái gì? Hòa thượng yên lặng nhìn hắn, hiền lành nói: ta xem thí chủ là phật. Người nọ lại cười lạnh cả giận: nhưng ta nhìn ngươi chính là đống phân. Hòa thượng chỉ là cười cười, ý vị thâm trường liếc nhìn người nọ rồi tiếp tục tha phương đi hóa duyên. Người nọ cảm thấy vị hòa thượng đó tươi cười rất quái lạ, liền ngồi suy nghĩ thật lâu, đột nhiên giật mình tỉnh giấc, trong lòng hài lòng và cảm khái lẩm bẩm nói: một lòng hướng phật, phật ở trong tâm, như vậy xem ai cũng đều là phật. Nếu như trong lòng ngươi trang thỉ (phân), nhìn thấy ai cũng là thỉ.”


Lời Đinh Tử nói vừa rơi xuống, mọi người ở đây biểu hiện trên mặt đều cứng ngắc, đồng thời nhìn phía Lâm Giai Thiến. Chỉ thấy Lâm Giai Thiến bị tức đến khuôn mặt vặn vẹo, đen kịt đến nhìn không ra sắc mặt vốn có.


Đinh Tử rõ ràng là châm chọc Lâm Giai Thiến cùng với tục gia đệ tử kia như nhau, mỗi ngày trong bụng nghĩ thỉ, nghĩ bất kính hoàng thất, vì thế xem ai cũng đều là thỉ, xem ai cũng là đại bất kính, làm cho nàng ta cảm giác bản thân bất kính là bình thường. Đinh Tử mặc dù nói về chuyện xưa, nhưng lại là đem Lâm Giai Thiến mắng ác hơn.


Lâm Giai Thiến thiếu chút ngừng thở, lạnh lùng trừng mắt mọi người ở đây đều có một chút nghẹn cười, đến cả Lam Nhược Lâm cũng mím chặt môi, trong mắt tiếu ý ngào ngạt. Ôn nhu đoan trang như nàng, lại bị Đinh Tử trào phúng mắng như vậy, Lâm Giai Thiến tức giận muốn điên lên.


Nam tử ở đây nhìn phía Đinh Tử ánh mắt đều mang theo vài phần bất khả tư nghị cùng thở dài, nữ nhân này thực sự là nửa điểm không ăn mệt, bị thua đau cũng lập tức đòi lại ngay, chuyện xưa này vừa nói xong Lâm Giai Thiến căn bản không đường phản bác. Nếu nàng ta nói Đinh Tử đang cười nhạo thì liền nói rõ trong lòng nàng chính là có thỉ, có đối với Hoàng gia bất kính. Nhưng nếu là không thừa nhận, ai cũng nghe ra Đinh Tử là đang cười nhạo nàng, nàng thế nào có thể nuốt hạ khẩu khí này, ngươi xem nàng bình thường có chuyện gì phát sinh đều bình tĩnh Ôn Hòa nhưng hôm nay nhìn bộ dáng thay đổi là đủ thấy có bao nhiêu tức giận!


Lâm Giai Thiến bình phục tâm tư, đè xuống hận ý trong lòng cười nói: “Chẳng qua là đua ngựa mà thôi, ta cũng không hiểu Đinh nữ quan nói cái đạo lý này làm gì, Đinh nữ quan không muốn thi đấu, cũng không thể đại biểu Vân tiểu thư, Bạch tiểu thư cùng Hạ tiểu thư đi, các ngươi nói sao?” Lâm Giai Thiến trên mặt tất cả đều là cảnh cáo, hôm nay nếu như không thi đấu một lần, Lâm Giai Thiến này mặt mũi cũng đừng nghĩ tìm trở về. Đinh Tử có thể đem Lâm Giai Thiến không coi vào đâu, không có nghĩa là người khác nguyện ý đắc tội nàng ta.


Vân Hi Vũ vừa mới bị Lâm Giai Thiến chỉ trích lúc này cũng không có biện pháp cự tuyệt, Đinh Tử thấy ba người khác đều đồng ý, trong lòng lại bỗng nhiên mọc lên không trận dự cảm bất an, Lâm Giai Thiến từ vừa mới bắt đầu đã đề nghị đua ngựa, chẳng lẽ bên trong còn có chuyện khác gì sao? Nàng tuyệt đối không thể để cho biểu tỷ gặp nạn, Đinh Tử nhíu mày nói: ” Quận chúa đã đề nghị, chúng ta tự nhiên đều phải tham gia.”


Lâm Giai Thiến lộ ra biểu tình tự tiếu phi tiếu, đương sự đều đồng ý, mấy người khác tự nhiên không có tư cách không đồng ý, cộng thêm Lam Nhược Lâm là sáu nữ tử đồng thời dắt ngựa ra cưỡi, Thái tử làm trọng tài, khi hắn một câu “Bắt đầu” sáu con ngựa đồng thời cất bước.


Dị biến, đột nhiên xảy ra!






Truyện liên quan