Chương 131: Âm mưu quỷ yến (3) – Phản kích mạnh mẽ!

Đinh Tử đột nhiên cười, nhưng nụ cười này ở trong mắt Lâm Giai Thiến lại khiến ả cảm thấy toàn thân giống như bị lưỡi dao sắc bén chém đến huyết nhục mơ hồ, cứng ngắc không thể phản kháng. Nhưng khi ả nghĩ đến Đinh Tử vì sao phải tức giận như vậy, điều kế tiếp Đinh Tử phải đối mặt thì Lâm Giai Thiến lại nhịn xuống sợ hãi trong lòng, mỉm cười.


Đúng vậy, Đinh Tử tức giận là bởi vì nàng ta sợ, kế hoạch của nàng tuyệt đối sẽ làm cho Đinh Tử rơi vào tuyệt cảnh. Nàng ta cùng Hộ Quốc Hậu phủ tuyệt đối sẽ trở thành trò cười của kinh thành, hơn nữa còn trở thành đối tượng bị mọi người chán ghét khinh bỉ, nàng ta tự nhiên sẽ hận, ả càng hận không thể khiến Đinh Tử luân lạc tới mức phải ɭϊếʍƈ lòng bàn chân ả.


Lâm Giai Thiến lạnh lùng cười: “Lam Thanh Lăng, ngươi cho tới nay đều sai rồi, lúc trước nếu lựa chọn của ngươi chính là ta thì sẽ không phát sinh nhiều sự tình như vậy. Trong cuộc đời ngươi cũng sẽ không có nhiều vết nhơ như vậy, ngươi vẫn sẽ là nam tử mà trong lòng mọi nữ tử trong thiên hạ đều hướng tới, mà ngươi cũng chỉ thuộc về ta! Chúng ta trở thành thần tiên quyến lữ người người ca ngợi thật tốt a. Bất quá bản quận chúa sẽ cho ngươi cơ hội lựa chọn lần nữa. Ngươi yên tâm, sau chuyện này thì hoàng thất có thể danh chính ngôn thuận hưu Đinh Tử, ngươi khó xử cũng không sao, bản quận chúa cho ngươi thời gian. Ngươi trước tiên cưới bản quận chúa làm trắc phi, đến lúc có cơ hội thì phù chính thành Thế tử phi, về phần Đinh Tử thì Thế tử phi ta đây sẽ thay ngươi sắp xếp.”


Lâm Giai Thiến tự mình ảo tưởng tương lai tốt đẹp, không nhìn tới ánh mắt Lam Thanh Lăng nhìn nàng chứa đầy sát ý thiên đao vạn quả, nụ cười trên mặt Đinh Tử càng thêm xán lạn: “Nguyên lai Lâm Vương quận chúa cũng chỉ là mặt hàng như vậy, mỗi ngày muốn bò lên giường nam nhân, nguyên hình thực sự còn không bằng cô nương ở kỹ viện hạ đẳng nhất! Bất quá bản Thế tử phi từ trước đến nay rộng lượng, Giai Thiến quận chúa khát vọng như vậy, không thể thiếu nam nhân đến thế thì bản Thế tử phi sẽ thành toàn ngươi!“


Lâm Giai Thiến ha ha muốn cười nhạo Đinh Tử, chuyện tới như vậy mà còn làm bộ không có việc gì, ai biết Đinh Tử đột nhiên hành động đoạt khăn thêu ở bên hông Lâm Giai Thiến, trực tiếp nhét vào trong miệng ả ta. Lâm Giai Thiến mở to mắt, trong miệng lập tức kêu ngô ngô kì thực là mắng Đinh Tử, đáng tiếc Đinh Tử bây giờ căn bản không đếm xỉa tới ả, có điều nụ cười trên mặt lại không có chút độ ấm nào, “Bá” một cái kéo tóc Lâm Giai Thiến, lôi về phía trước. Lâm Giai Thiến chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, bị Đinh Tử không chút nào thương hương tiếc ngọc nắm tóc lôi kéo trên mặt đất đi về phía trong viện.


Lâm Giai Thiến chưa từng cảm thấy nhục nhã cùng thống hận như vậy, đồng thời do bị lôi đau đớn làm ả ra sức chống cự, nhưng tay vừa mới vươn ra thì Đinh Tử đã lập tức giẫm lên tay ả vượt qua. Lâm Giai Thiến đau đến nước mắt nước mũi chảy đầm đìa, trong miệng lại bởi vì nhét khăn mà không phát ra được thanh âm nào.


available on google playdownload on app store


Đinh Tử tức giận không khống chế được, Lam Thanh Lăng cũng biết nàng lúc này không cách nào để yên được nên chỉ đứng nhìn, đồng thời hướng ra phía ngoài khoát tay chặn lại. Lam Trác lập tức dẫn người thủ ở chung quanh, sợ có người tiến vào nhìn thấy Đinh Tử sẽ phá hủy chuyện của nàng. Linh nhi, Ngọc Du còn có Hỉ nhi cùng qua đây phục mệnh chỉ trầm mặc nhìn, trong mắt không có chút đồng tình nào đối với Lâm Giai Thiến mà chỉ có hận ý. Các nàng đi theo bên người Đinh Tử đã lâu, kiến thức cũng rộng rãi hơn nhiều, thủ đoạn lần này đúng là đả kích lớn đối với Đinh Tử!


Đinh Tử cảm thấy chỉ cách một cái nhà mà nàng lại thấy chân như nặng ngàn cân, cách một cánh cửa lại như trời với đất. Nàng hận đến tâm không ngừng co rút đau đớn, hôm nay là sai lầm của nàng, nàng làm sao có thể không hối hận.


Kéo tóc Lâm Giai Thiến, tâm Đinh Tử lại không có bởi được trút hận mà bình tĩnh trở lại. Lúc đi tới cửa, Đinh Tử chợt dừng một lát, trực tiếp bỏ qua tóc Lâm Giai Thiến, dùng thân thể ả trực tiếp phá cửa, Lâm Giai Thiến đau đớn lăn một vòng, trên người không có chỗ nào không đau , thân thể văng trên mặt đất phát ra tiếng “phanh đông”, mà người trong phòng nghe thấy động tĩnh cũng nhìn qua đây, tự nhiên nhìn thấy Đinh Tử nổi giận đùng đùng ném vào một người thì đều kinh hãi, mà khi Đinh Tử nhìn thấy tình hình trong phòng thì trong mắt lại mị lên.


Trên giường có một thân thể mập mạp đang nằm, bộ dáng thẳng tắp không biết sống ch.ết, bên giường là Ngũ hoàng tử Lam Thanh Hoa đang nhếch miệng nhìn nàng.


Cách đó không xa ở dưới góc giường là Vân Hi Vũ đang ôm thân thể co lại thành một đoàn, y phục có chút mất trật tự, bộ dáng tràn đầy khiếp sợ. Đinh Tử cũng không biết nàng đã bị chà đạp hay chưa?


“Ngũ hoàng tử tại sao lại ở chỗ này?” Lúc này thanh âm của Đinh Tử có vẻ tĩnh lặng, nhưng loại tĩnh lặng này lại mang theo một loại khí thế như mưa gió nổi lên. Lam Thanh Hoa chớp chớp mắt, sau đó nhìn vào Lam Thanh Lăng, nhìn nhìn lại Vân Hi Vũ bên giường nên đã rõ ràng, hắn có chút xấu hổ sờ sờ đầu, cũng không biết nói như thế nào.


“Ta thấy đường huynh cùng đường tẩu đi ra, có chút hiếu kỳ nên đi theo. Bất quá ta bởi vì lạc đường nên đi lầm đường, không ngờ vậy mà thấy được Điền Khinh Áo vội vã đi về phía nam viện, ta hiếu kỳ liền đi theo. Sau đó hắn tiến vào viện này, ta nghe thấy có giọng nói, thanh âm nữ tử có chút bén nhọn, về sau ta nghe quen tai liền đẩy cửa tiến vào. Nhìn thấy Điền Khinh Áo đang lôi kéo y phục Vân tiểu thư, ta đã đem Điền Khinh Áo đánh ngất xỉu, ách, bất quá ta cái gì cũng không có làm, Vân tiểu thư vừa được cứu liền trốn đến dưới giường.” Lam Thanh Hoa đem tình cảnh lúc đó kể lại, Điền Khinh Áo háo sắc là chuyện ở kinh thành mọi người đều biết chuyện, vốn Lam Thanh Hoa cũng không tốt bụng quản chuyện như vậy, nếu không phải là nghe thấy lúc Vân Hi Vũ cùng Điền Khinh Áo nói chuyện có nói đến Đinh Tử, hắn cũng sẽ không tiến vào.


Đinh Tử hiện tại đã không còn lòng dạ nào đi quản trong lời nói Lam Thanh Hoa có bao nhiêu tin cậy, nàng đi qua muốn nâng Vân Hi Vũ dậy, lại nghe được nàng bén nhọn đẩy Đinh Tử ra: “Không… Ngươi không cần đi qua, đi hết đi!”


Lam Thanh Hoa bất đắc dĩ, vừa rồi hắn muốn tới gần Vân Hi Vũ cũng là như thế này, thanh âm Đinh Tử các nàng nghe thấy ở ngoài chính là của Vân Hi Vũ.


Đinh Tử nhìn Vân Hi Vũ bị dọa đến ôm hai tay không ngừng phát run, gặp phải tình huống như vậy, mặc dù Vân Hi Vũ tránh được một kiếp, đáng tiếc thân là nữ tử sao có thể không sợ. Đinh Tử đứng lên, biểu tình trên mặt rõ ràng là bình bình đạm đạm, nhưng người ở trong phòng cũng có thể cảm giác được trên người nàng tỏa ra lửa giận, tức giận có thể đốt nóng nhân tâm!


Đinh Tử liếc nhìn Lâm Giai Thiến, thanh âm bình thản vô ba nói: “Đem y phục Giai Thiến quận chúa cùng Điền công tử đều cởi hết rồi ném lên giường cho ta!”


Lâm Giai Thiến vừa nghe liền hiểu ý nghĩ Đinh Tử, nàng phẫn nộ lắc đầu, mắt trừng lớn đến có thể nhảy ra khỏi viền mắt, ánh mắt kia chỉ hận không thể cắn nát Đinh Tử.


Lam Thanh Hoa cũng thập phần ngoài ý muốn, bởi vì lúc nói ra lời này, Đinh Tử thực sự quá mức bình tĩnh, cái loại phong thái coi người như bụi bặm cao cao tại thượng này, hắn chỉ từng gặp ở trên người Thái hậu. Mà Lam Thanh Lăng chỉ lạnh lùng trào phúng nhìn Lâm Giai Thiến liều ch.ết giãy giụa, hiển nhiên đây không phải là lần đầu?


Hỉ nhi, Linh nhi cùng Ngọc Du lập tức nghe mệnh lệnh Đinh Tử mà làm việc. Ba người tay chân lanh lẹ, chỉ chốc lát Lâm Giai Thiến cùng Điền Khinh Áo liền toàn thân trần trụi nằm ở trên giường. Lâm Giai Thiến vốn có phản kháng, đáng tiếc ở lúc thoát y đã bị Ngọc Du điểm huyệt đạo, ả lúc này chỉ có thể trừng mắt, trong lòng bị sợ hãi cùng phẫn hận nhấn chìm, hai mắt đỏ đậm, biểu hiện trên mặt vô cùng dữ tợn, nhưng Đinh Tử mặt chưa biến nửa phần, chỉ nhợt nhạt cười. Nếu không phải nhìn thấy Đinh Tử vừa ra lệnh, Lam Thanh Hoa có thể sẽ cảm thấy nụ cười này ôn nhu hiền lành, nhưng nhìn đến chuyện vừa rồi thì hắn thế nào cũng không thể đem Đinh Tử cùng ‘hiền lành’ liên hệ cùng một chỗ.


Lúc này Đinh Tử một chân đáp ở trên giường, trên giường có hai người lõa thể hắn vừa xem là hiểu ngay, Lam Thanh Hoa há miệng, mở to mắt, ông trời của ta a, nữ nhân này thực sự là… đường huynh ngươi vẫn mặc kệ không quản à, nàng không ngần ngại gì nhìn thân thể trần trụi của người ta a!


Lam Thanh Lăng quả nhiên cau mày, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, quần là áo lụa ngồi không mà hưởng tự nhiên cùng vóc người của hắn không thể so sánh, thế nhưng làm dơ mắt Tử nhi, lúc trở lại nhất định phải vì Tử nhi gột rửa. Kỳ thực Lam Thanh Lăng rất rõ ràng, hiện tại muốn Đinh Tử ngừng tay căn bản là không có khả năng, việc này nếu đổi lại là hắn, hắn có thể trực tiếp đem Lâm Giai Thiến giết đi. Nhưng nơi này là Lâm Vương phủ, ở trong này giết Lâm Giai Thiến bọn họ tuyệt đối không có khả năng đơn giản thoát thân, vì thế hiện tại xem ra Đinh Tử còn chưa có tức giận đến mất hết lý trí, tại loại thời gian này, Lam Thanh Lăng cảm thấy chỉ cần tin tưởng nàng, ở sau lưng nàng ủng hộ là đủ rồi.


Giọng Đinh Tử yếu ớt truyền đến: “Giai Thiến quận chúa năm nay đã mười tám tuổi, lúc trước nơi nơi theo đuổi Thế tử khắp kinh thành, có thể thấy được ngươi là nữ nhân không có nam nhân liền cô đơn không chịu nổi. Thế tử khoan hồng độ lượng, sợ ngươi theo hắn a, phá hủy phần hào hùng này của quận chúa. Cũng không sao, hôm nay có cơ hội tốt như vậy. Quận chúa nhìn xem…” Đinh Tử giữ mặt Lâm Giai Thiến, cười híp mắt kéo tới thân thể trần truồng của Điền Khinh Áo, “Nhìn xem Điền công tử này vóc người xinh đẹp, kinh thành muốn tìm người thứ hai cũng không dễ dàng đâu, bị thân thể đầy lực lượng như vậy đè nặng, mới có thể giải bớt sự cô tịch khó nhịn của Giai Thiến quận chúa nha~, Giai Thiến quận chúa hẳn là thích nam nhân như vậy thượng ngươi đi!”


Nếu như hiện tại trong miệng ngậm nước, Lam Thanh Hoa tuyệt đối có thể phun ra. Hắn vạn lần cũng không ngờ Đinh Tử nhìn đoan trang lại có thể nói ra loại lời nói này, hắn tự vỗ bộ ngực mình một chút, ánh mắt lại dị thường sáng sủa nhìn Đinh Tử!


Lâm Giai Thiến cuối cùng cũng ý thức được nàng hiện tại đối mặt là dạng tình hình gì, trong mắt chảy nhiệt lệ, không ngừng lắc đầu, trong mắt đều là thỉnh cầu. Nhưng miệng còn bị nhét khăn nên ả cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có thể dùng mắt tỏ vẻ chịu thua, ả ckhông dám nữa, chỉ cầu Đinh Tử buông tha ả lần này.


Đinh Tử lại cười nói: “Nguyên lai Giai Thiến quận chúa gấp gáp như vậy a, ngài đừng có gấp a, ta đây sẽ thành toàn cho ngài.” Nói xong, nàng xoay mặt Lâm Giai Thiến, đưa tay chỉ hướng Lam Thanh Lăng, nói tiếp, “Nhìn thấy không, đó là nam nhân của Đinh Tử ta, ai dám đánh chủ ý lên hắn, liền có kết quả giống như ngươi hôm nay. Lâm Giai Thiến, từ đầu đến cuối ta chưa từng muốn xem ngươi là địch, không phải ta sợ ngươi mà là hai lần thủ đoạn của ngươi đều là tiểu kế Đinh Tử ta chơi đùa. Ngươi có hôm nay là do ngươi nghĩ chuyện không nên nghĩ, làm chuyện không nên làm. Vốn ta có thể buông tha ngươi, đáng tiếc a, ngươi không biết sống ch.ết một lần lại một lần tìm ta gây phiền phức, hôm nay ta không tặng ngươi một đại lễ thì sao có thể đối diện với ngươi, đúng hay không a?”


Không đúng, không được!


Lâm Giai Thiến trong lòng la hét, lại thấy Đinh Tử từ trong hà bao tùy thân lấy ra một bình sứ, mở nắp bình, một cỗ mùi thơm ngào ngạt phát ra. Lâm Giai Thiến chỉ cảm thấy hương này cực kì nồng, ả không khỏi hít nhiều một hơi. Đinh Tử mỉm cười đem miệng bình tiến đến mũi ả, Lâm Giai Thiến hút mạnh hai cái đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng lên, sau đó Đinh Tử lại đem miệng bình tiến đến mũi Điền Khinh Áo, Điền Khinh Áo mặc dù bị đánh bất tỉnh, nhưng hô hấp bình thường, liền hút vài cái, trên mặt đột nhiên đỏ ửng lên.


Đinh Tử thu lại bình sứ, lại lấy ra một bình sứ uy chính mình một viên đan dược, cười giải thích: “Đây là thứ tốt ta thật vất vả phối chế nghiên cứu mới có được. Giai Thiến quận chúa có lẽ không biết là cái gì, ta cho ngươi biết a~. Thứ này mà đem ra bên ngoài chính là thiên kim khó cầu, nó có một cái tên rất hay, gọi là —— hợp hoan tán. Bất luận nam hay nữ dùng thì chuyện phòng the so với bình thường càng nhiệt liệt, thời gian càng lâu dài, thứ này cho dù là lão nhân sắp xuống mồ, trước khi ch.ết cũng có thể lại triển hùng phong, có thể tưởng tượng quận chúa tuổi trẻ khỏe mạnh thì sẽ chơi dữ dội đến mức nào a~”


Lam Thanh Lăng bên cạnh rất bình tĩnh mà nhìn còn Lam Thanh Hoa há hốc miệng, “Oa” kia quả nhiên là đồ tốt a! Sau đó liền thấy Đinh Tử từ trong hà bao lấy ra một bao bố nhỏ được buộc chặt, vừa mở ra bên trong là một loạt ngân châm, Đinh Tử rút ra một cây nhỏ nhất, trực tiếp ở dưới rốn Điền Khinh Áo khoảng ba phân mãnh liệt châm xuống, lần châm này của Đinh Tử cùng trước đây bất đồng thật lớn, mãnh liệt một châm, thẳng đến khi Điền Khinh Áo chảy ra máu, ở dưới ánh mắt dữ tợn cùng sợ hãi của Lâm Giai Thiến cũng đồng dạng châm một lần.


Làm xong, Đinh Tử bình thản giải thích: “Vừa rồi bản Thế tử phi châm vào một huyệt đạo gọi là huyệt quan nguyên, có thể kích thích nam nữ càng ra sức trong chuyện phòng the. Giai Thiến quận chúa, đây là bản Thế tử phi vì cảm tạ tất cả những gì ngươi đã làm hôm nay mà hồi báo, quận chúa hãy chậm rãi hưởng thụ đi!” Đinh Tử thanh âm ôn nhu, cảm giác được Điền Khinh Áo cùng Lâm Giai Thiến hô hấp càng ngày càng gấp, thân thể càng ngày càng hồng, trực tiếp đánh vào ót thức tỉnh Điền Khinh Áo.


Điền Khinh Áo cho tới nay đều là kẻ háo sắc, thân thể sớm có đã quen, lúc này thấy bên cạnh có một nữ tử lõa thể, trên người nàng ta tựa hồ tản ra hơi nóng và hương vị làm hắn mê muội. Hắn không chút nghĩ ngợi, thân thể trực tiếp liền trầm hướng thân thể Lâm Giai Thiến, Lâm Giai Thiến chỉ cảm thấy hai chân mở rộng ra, sau đó trên người đau xót, ả mở to mắt, nhưng lập tức lại cảm thấy toàn thân nóng dị thường, chỉ muốn cho thân người trên thay ả giảm bớt, ả muốn nam nhân này!


Lúc này ở trước mắt ả là ai đã không cần biết, ả chỉ biết là người này bây giờ có thể cứu ả, người duy nhất có thể cứu ả chính là hắn! Ả không biết lúc này có thể nói cái gì, chỉ biết la lên: “Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!”


Đinh Tử cười lạnh, Lam Thanh Hoa nhìn mà đổ một tầng mồ hôi, đây cũng quá hung ác độc địa a, không đúng, đường tẩu này, Đinh Tử quá độc ác đi, quả thực… đến Lam Thanh Hoa là người miệng lưỡi như vậy cũng không biết dùng cái ngôn ngữ gì mà hình dung Đinh Tử.


“Trước mang tỷ ấy đến phụ cận giả sơn nghỉ ngơi, tỷ ấy như vậy không thể trở lại!” Đinh Tử khoát tay chặn lại, mọi người rất nhanh rời phòng, nói thật, hai người trong phòng này đã bắt đầu “Ừ a a” tùy ý rên rỉ, nhưng trên thực tế mấy người các nàng là người thanh tỉnh, tuyệt không muốn nhìn chuyện phòng the giữa hai người. Điền Khinh Áo một thân thịt mỡ, phía dưới kia không rõ có độ dài bao nhiêu, bụng trên người đã bưu hãn trên không trung cuồng ném, nửa chân Lâm Giai Thiến đã bị chặt đứt, trên đùi còn có một hố thịt lõm xuống, nhìn thập phần dọa người, hai người như vậy vong tình cá nước thân mật, cũng không nên nhìn a.


Mọi người không thừa nhận, lúc ly khai cũng có chút ý đồ chạy trối ch.ết!


Vừa vặn viện này lúc xây dựng vốn có thiết kế một phiến giả sơn, Đinh Tử trực tiếp mang người đi giả sơn. Lam Thanh Lăng cùng Lam Thanh Hoa đứng ở trên cửa giả sơn, vừa tiến vào giả sơn thì Vân Hi Vũ liền lại núp ở một góc ôm thân thể ai cũng không để ý, cũng may hiện tại không còn run lên, nhưng sắc mặt như trước thập phần tái nhợt khó coi.


Đinh Tử ngồi xổm người xuống, nhỏ giọng nói: “Biểu tỷ, ngươi bây giờ cảm giác thế nào?”
Vân Hi Vũ không nói gì, Đinh Tử lại nhẹ giọng hỏi: “Biểu tỷ, ta là Tử nhi, ngươi bây giờ có gì khó chịu liền nói cùng ta có được không?”


Vân Hi Vũ cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhưng đột nhiên vươn cánh tay, đem Đinh Tử đẩy trên mặt đất, mọi người đều kinh ngạc. Đinh Tử cũng bởi vì không có phòng bị nên bị đẩy té trên mặt đất, trên mặt kinh ngạc chợt lóe lên, đáy mắt lại có mấy phần u ám đi.


“Tử nhi, ngươi đã nói muốn giúp ta, là giúp ta như thế sao?” Vân Hi Vũ thanh âm thật thấp, còn có vẻ khóc thút thít.
Đinh Tử được Hỉ nhi đỡ đứng dậy, nàng đứng lên cúi đầu nhìn về phía Vân Hi Vũ: “Ngươi không tin ta!”


“Ta trước khi hôn mê, nghe thấy ngươi ở nói ‘biểu tỷ hãy yên tâm, ta sẽ giúp tỷ tìm nhân duyên tốt’. Ta nhớ ngươi ở Hộ Quốc Hậu phủ đã đáp ứng chuyện của ta, ngươi đã nói phải giúp ta, nhưng ta không muốn là loại chuyện này.” Vân Hi Vũ nói có chút run, rất hiển nhiên chuyện kinh khủng vừa qua còn làm cho nàng khó có thể bình tĩnh lại.


Đinh Tử nắm chặt hai tay: “Vì thế nên tỷ không tin ta?”


Đinh Tử tức giận toàn thân phát run, không phải giận Vân Hi Vũ, không phải hận Lâm Giai Thiến các nàng hăm hại, là giận bản thân thất sách, giận mình vô tư. Nàng có thể hiểu Vân Hi Vũ, bởi vì loại chuyện này cho dù nàng (Đinh Tử) lúc trước vẫn dè dặt cẩn thận cũng không thể sớm có chuẩn bị, huống chi là nàng ấy (Vân Hi Vũ). Cái hạ nhân kia của Lâm Vương phủ có thân hình tương tự nàng, nếu là mặc y phục của nàng, giả dạng rất dễ gây nhầm lẫn. Vân Hi Vũ dù nhìn phiến diện, nhưng cũng đủ làm cho nàng liếc mắt một cái liền nhận định là không phải bản thân Đinh Tử.


Đinh Tử chợt chuyển, một quyền đánh vào giả sơn, nắm tay lập tức chảy máu. Lam Thanh Lăng nhanh chóng kéo nàng lại dùng miệng hút hai cái, mở hà bao tùy thân mang theo lấy ra bình kim sang dược nhỏ xoa cho Đinh Tử. Đinh Tử giống như không cảm giác được đau đớn, chỉ mím chặt môi không nói lời nào. Lúc này trong lòng khó chịu nhất sợ rằng cũng không phải Vân Hi Vũ mà chính là Đinh Tử, làm cho biểu tỷ bởi vì ân oán cá nhân mình mà bị liên lụy, vì Đinh Tử được xử lý vết thương, cũng may không nặng, Lam Thanh Lăng yêu thương ôm nàng vào lòng.


Đinh Tử cảm giác được bên người có khí tức bao dung cùng ấm áp, hai tay gắt gao nắm lấy y phục hắn, cắn môi cuối cùng tủi thân khóc lên. Có cái gì so với bị người thân hiểu lầm còn thống khổ hơn đây?


Lam Thanh Hoa nhìn không khỏi có chút gấp, nhưng chuyện này cũng không phải hắn có thể xử lý, hắn đảo mắt nhìn phía một người oa ở một góc co lại thành một đoàn. Vân Hi Vũ có vẻ nhỏ gầy như vậy, than nhẹ một tiếng. Vừa mới trải qua một màn nguy hiểm kia, tương lai nàng không trở thành một nữ tử đối với bất cứ ai cũng không tín nhiệm mới tốt a!


Nghe thấy tiếng khóc của Đinh Tử, Vân Hi Vũ thân thể cứng đờ, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Đinh Tử oa ở trong lòng Lam Thanh Lăng không ngóc đầu lên, viền mắt cũng đỏ lên theo, đột nhiên nàng há to mồm, nhẹ giọng nói: “Tử nhi… toản tử còn đó sao?“


Đinh Tử ở trong lòng Lam Thanh Lăng sửng sốt đưa tay sờ lên vật trang sức trên mái tóc, nhưng thật ra Linh nhi cơ trí, liếc mắt nhìn lập tức trở về nói: “Biểu tiểu thư, trên đầu tiểu thư toản tử trâm cài đầu đều đầy đủ, tóc cũng không loạn, ngươi có phải có hoài nghi cái gì hay không? Tiểu thư đối với biểu tiểu thư, đối với ngoại tổ gia là toàn tâm toàn ý, nàng muốn giúp biểu tiểu thư sẽ thật tình giúp ngài, tuyệt đối sẽ không thiết kế ngài cùng cái loại bại hoại Điền Khinh Áo này, nhất định là biểu tiểu thư nhìn lầm rồi, ngài cùng tiểu thư đều bị tính kế.”


“Đúng vậy biểu tiểu thư, tiểu thư cũng không phải người như vậy.”
Vân Hi Vũ từ trong hà bao lấy ra một vật: “Đây là ta đuổi theo người kia lưu lại, hình thể của nàng cùng y phục và trang sức đều giống trên người Tử nhi như đúc, ta mới tin không nghi ngờ.“


Hỉ nhi cầm lấy phát toản trên tay Vân Hi Vũ. Ngọc Du trực tiếp từ trên tóc Đinh Tử lấy xuống một cây, hai cái thoạt nhìn bề ngoài thực sự là giống nhau như đúc, nếu nói là người này thiết kế Đinh Tử cũng thực sự là nhọc lòng bỏ được nhiều tiền, đến cái toản tử cũng giống nhau như đúc, có ai sẽ hoài nghi. Bình thường hãm hại chẳng qua là tìm một người dáng dấp cùng y phục tương tự mà thôi, Đinh Tử hôm nay một áo liền quần, không kém vạn lượng, người này thế nhưng không chút sơ sót tất cả đều bắt chước.


Lam Thanh Hoa lại đột nhiên đi tới, cầm lấy toản tử Vân Hi Vũ đưa ra, dùng đầu ngón tay bấm một chút, trên tay hơi trở nên trắng, hắn cười trực tiếp đem toản tử kia bẻ ra, mọi người sửng sốt. Ngọc khí thượng đẳng không phải dễ dàng vỡ vụn như vậy, mà trên tay Lam Thanh Hoa này hiển nhiên là giả tạo thành hình dạng rất thật, vì để lừa bịp người.


Vân Hi Vũ sửng sốt, lúc này còn có cái gì không rõ, các nàng đúng là bị người ta hãm hại, người kia căn bản không thể nào là Đinh Tử. Lúc trước nàng gọi mà người kia vẫn chạy không quay đầu lại, Vân Hi Vũ nhìn người đó thân hình quần áo ngay cả trâm cài đều giống nhau như đúc, mới chưa từng có hoài nghi.


Lúc này Đinh Tử đã ngẩng đầu nhìn lại Vân Hi Vũ, Vân Hi Vũ há to mồm không biết nói cái gì cho phải, vừa rồi nàng không tín nhiệm nếu như làm Tử nhi thương tâm, đối với Tử nhi không tin tưởng như thế, nàng làm sao mở miệng xin tha thứ. Chỉ là trong mắt lệ lại là “tí tách tí tách” chảy xuống, Đinh Tử vừa thấy, ngồi xổm người xuống ôm lấy Vân Hi Vũ: “Biểu tỷ, lúc Tử nhi khó khăn nhất là ngoại tổ mẫu cùng các ngươi vươn tay ấm áp che chở, không có trợ giúp của các ngươi, không có ta hôm nay. Ta dám thề, bất luận ta cùng với ai là địch, nhưng tuyệt đối không sẽ đối với Hộ Quốc Hậu phủ có nửa phần bất lợi, ta vĩnh viễn sẽ không hại các ngươi.”


“Ngô ngô, ta biết, ta đều biết, xin lỗi Tử nhi, xin lỗi, ô ô!” Bởi vì chuyện trước đây, vì mình oan uổng Đinh Tử, bởi vì Đinh Tử nguyện ý tha thứ sự không tín nhiệm của nàng. Vân Hi Vũ oa khóc lớn lên, thanh âm thập phần ủy khuất, người chung quanh nhìn đều có chút động dung, làm hại Đinh Tử cũng khóc.


Hai người khóc một hồi, Vân Hi Vũ cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, thế nhưng hai người khóc đỏ bừng mắt làm sao ra ngoài. Lúc này Lam Trác không biết lấy từ đâu hai bao đá lạnh được cột chắc đi tới, Lam Thanh Lăng đưa tới, Đinh Tử giương mắt nhìn lên thấy ánh mắt yêu thương của Lam Thanh Lăng, thiếu chút nữa lại khóc. Dưới sự trợ giúp của Hỉ nhi, Linh nhi hai người đắp đá lạnh để mắt bớt sưng đỏ một chút. Sau đó Đinh Tử lấy ra y phục trước đó đã chuẩn bị, Lam Thanh Hoa cùng Lam Thanh Lăng đi ra phía ngoài giúp đỡ canh chừng. Mấy người Hỉ nhi vây quanh Đinh Tử che kín không kẽ hở để thay đồ. Chuẩn bị xong tất cả thì Đinh Tử đỡ Vân Hi Vũ đi ra ngoài.


Nghe tiếng rên rỉ bên kia của Điền Khinh Áo cùng Lâm Giai Thiến còn chưa có tiêu xuống, lạnh lùng cười, hợp hoan tán kia chính là nàng trước khi tới tham gia yến hội đã trong phủ điều chế. Nàng đã gia tăng liều thuốc hợp hoan tán, hơn nữa không dùng để ăn, chỉ dùng để ngửi, đến lúc đó phái đại phu đi vào kiểm tra, sau khi bọn họ cá nước thân mật thì dược hiệu của thuốc kia cũng sớm không còn, căn bản tr.a không ra đã dùng qua dược.


Thế nhưng Lâm Vương phi, Lâm Giai Thiến, a đúng rồi, còn có Ngô Song mẫu phi hiền lành của nàng kia mất nhiều công phu như vậy, đi một vòng lớn như vậy, thực hiện quỷ kế này, nàng nếu không cho bọn họ thêm một cây đuốc, chẳng phải là quá không thú vị sao?
“Ngọc Du!”


“Dạ chủ tử!” Ngọc Du đi tới, sắc mặt trầm tĩnh, Lam Thanh Hoa thập phần quái dị hiểu rõ chợt nhíu mày.
“Thế tử, hôm nay người của chàng cho ta mượn dùng một hồi được không?” Lam Thanh Lăng đi tới nhẹ ôm vai Đinh Tử, “Chỉ cần nàng nguôi giận, thế nào đều tốt.”


Đinh Tử gật gật đầu, nói với Ngọc Du: “Thế tử, mọi người là người nhãn lực vô cùng tốt, trong phủ này thiện hay ác liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, các ngươi đều cùng ở bên cạnh ta, hôm nay trong phủ nhìn không vừa mắt bọn nha hoàn đều vạch ra, những kẻ này đều là trợ thủ đắc lực của Lâm Vương phi, ta không bằng trực tiếp làm cho hỏa thiêu cháy, càng lớn càng tốt, nếu không thọ yến hôm nay quá không thú vị, làm cho những công tử tiểu thư nổi danh kinh thành mất hứng mà về, vậy cũng không tốt lắm đâu.” Đinh Tử trực tiếp đem hợp hoan tán cùng bao ngân châm trực tiếp giao cho Ngọc Du, ý tứ thập phân rõ ràng, chúng ta liền giúp Lâm Vương phi phối ngẫu mấy đôi, chúng ta cũng đảm đương chức nguyệt lão.


Đinh Tử tiện tay chỉ: “Nam viện này phong cảnh tú lệ, bên cạnh đất rừng giả sơn vờn quanh, là một địa phương du ngoạn tốt.”


“Thuộc hạ minh bạch, lập tức đi làm!” Ngọc Du gật đầu một cái, bên kia Lam Thanh Lăng cũng lên tiếng, “Lam Trác tất cả phối hợp Ngọc Du, làm cho đẹp mắt, trở về bản Thế tử có trọng thưởng!”


“Dạ, chủ tử!” Sau đó Lam Trác cùng Ngọc Du bước nhanh ly khai, Lam Thanh Hoa mắt trừng lớn, hắn không nhìn lầm nha, tiểu nha hoàn bên người Đinh Tử kia đi đứng công phu cũng tương đối khá, nghĩ đến các loại nghe đồn về Đinh Tử, xem ra Đinh Tử có thể được sắc phong công chúa khác họ, lại gả cho Lam Thanh Lăng cũng không phải ngẫu nhiên. Nữ nhân này a, tuyệt đối không thể chọc, không đơn giản!


Đinh Tử nhìn Lam Thanh Hoa như có điều suy nghĩ, đột nhiên cười rất ôn hòa, người nào đó nhìn thấy vẻ mặt này lại rùng mình một cái: “Đường tẩu, ngươi nhìn ta làm gì?” Hắn nhìn từ đầu tới đuôi, nữ nhân này không phải muốn giết người diệt khẩu đi…


“Lần này nếu không phải Ngũ hoàng tử xuất thủ cứu giúp thì chúng ta có đến cũng đã chậm, đến lúc đó cho dù chúng ta biết là bị hãm hại, vướng mắc trong lòng cũng sẽ không tiêu được, lần này chúng ta thực sự rất cảm tạ ngài, xin nhận Đinh Tử một lạy.”


“Đừng đừng đừng, đường tẩu, ngài khách khí, ngài cũng đừng quỳ, ta không chịu nổi. Ta đây không phải là chạy loạn mới ngẫu nhiên cứu người sao, kỳ thực nào có công lao gì, vẫn là đường tẩu ứng đối đúng lúc a.” Lam Thanh Hoa thiếu chút nữa mạnh mẽ lau mồ hôi. Đinh Tử khách khí như vậy, hắn thế nào cảm thấy sau lưng càng lạnh cả người đâu, thật sự là ánh mắt Đinh Tử nhìn hắn quá thâm thúy, nhưng đó cũng không phải là ánh mắt thâm tình, tuyệt đối không phải, mà là tính kế, tính kế không chút nào che dấu.


Lam Thanh Hoa chưa từng hối hận như thế, hồi kinh là một ý nghĩ sai lầm a.


“Dân nữ cảm tạ ơn cứu giúp của Ngũ hoàng tử! Xin nhận Hi Vũ cúi đầu!” Lam Thanh Hoa là ngăn cản Đinh Tử, đáng tiếc Vân Hi Vũ đã quỳ xuống, so với Đinh Tử, thần tình Vân Hi Vũ càng nghiêm túc và thành khẩn hơn, Lam Thanh Hoa lập tức nâng Vân Hi Vũ dậy, “Vân tiểu thư không cần khách khí như thế, ta với huynh trưởng ngươi cũng là quen biết cũ, còn nữa, chúng ta cũng có quan hệ thân thích, nói này đó liền quá khách khí.”


Vân Hi Vũ lại lắc đầu: “Nếu không phải Ngũ hoàng tử đúng lúc xuất hiện, ta hiện tại… nếu là bị Điền Khinh Áo đoạt đi thuần khiết, ta thà rằng đi tìm ch.ết. Ngũ hoàng tử cứu ta một mạng chính là ân nhân của ta, tương lai nếu ta có thể giúp được gì, ta chắc chắn sẽ làm được.” Vân Hi Vũ bởi vì kinh sợ trên mặt còn có chút tái nhợt, bởi vì vừa cùng Đinh Tử khóc một trận, mặc dù mắt đã được băng đắp một hồi tiêu sưng, lại như mưa bụi mông lung sáng bóng, rất là làm người ta thương tiếc, hơn nữa Vân Hi Vũ vốn là một mỹ nữ, chỉ một ánh mắt là có thể thu hút một đám thiếu niên lang, lúc này chân thành tha thiết nhìn ngươi, thực sự là không có vài người chịu được.


Lam Thanh Hoa ho nhẹ một tiếng nói: “Vân tiểu thư quá khách khí.“
Đinh Tử hài lòng cong khóe môi, đối với Lam Thanh Lăng nói: “Thế tử, chúng ta rời đi đã một lúc cũng đến lúc về rồi, một hồi còn có một tràng trò hay muốn xem a, chúng ta mà không đi chẳng phải đáng tiếc sao?”


Lam Thanh Lăng kéo Đinh Tử, trên mặt tựa như thường ngày cực kì bình thản gật đầu: “Nương tử nói rất đúng, bản Thế tử cũng đã lâu không có nghiêm túc xem kịch vui, hôm nay không tận hứng mà về là tuyệt đối không được, chúng ta đi đến địa điểm yến hội đi.“


Hai người nói xong cất bước ly khai, Vân Hi Vũ cùng Lam Thanh Hoa rơi lại phía sau chỉ có sóng vai đuổi kịp đi vào. Lúc mọi người ra khỏi viện tử muốn hướng yến hội mà đi lại trông thấy Bạch Sương Tuyết cùng Hạ Linh Nguyệt hừng hực chạy tới.


Hai người đụng vào Đinh Tử, lại bị Lam Thanh Lăng vượt lên xoay người. Bạch Sương Tuyết, Hạ Linh Nguyệt lại không quản này đó, trực tiếp nhằm phía Vân Hi Vũ, Bạch Sương Tuyết kéo Vân Hi Vũ vội la lên: “Hi Vũ, ngươi có sao không?” Bạch Sương Tuyết ba năm trước đây đã gả cho Vân Hi Văn, hơn nữa hai người từ nhỏ đã là bằng hữu, cảm tình giữa tẩu – cô này tuyệt đối không như gia đình người bình thường khó có thể ở chung, mà lại tốt như là cùng một nhà, lần này nàng cùng Vân Hi Văn mang Vân Hi Vũ tới tham gia, cái gọi là trưởng tẩu như mẹ, Vân Hi Vũ ở trên yến hội xảy ra vấn đề gì, Bạch Sương Tuyết sau khi trở về cũng không biết giao phó thế nào.


Đinh Tử đi tới nói: “Biểu tẩu, Linh Nguyệt đã xảy ra chuyện gì, các ngươi sao lại thấy lo lắng như thế?” Đinh Tử vẻ mặt nghi hoặc, ánh mắt lại có thâm trầm.


Bạch Sương Tuyết xoay người lại, đang muốn giận mắng, lại cảm thấy không thích hợp, vừa nãy nàng cùng Linh Nguyệt nhìn thấy Đinh Tử rời đi, sau đó tìm người trói lại Vân Hi Vũ ly khai, bây giờ nhìn đến Vân Hi Vũ hoàn hảo đứng, cùng Đinh Tử tựa như không có việc gì, chẳng lẽ Hi Vũ không biết Đinh Tử buộc nàng sao? Hay là trong lúc này có chuyện gì mà nàng không biết, Bạch Sương Tuyết là phu nhân đã gả cho người ta cũng không còn lỗ mãng như thời thiếu nữ, lúc trước nàng cũng đã từng oan uổng qua Đinh Tử, lần này vạn không thể xúc động.


Lại nói Đinh Tử coi như là biểu muội cô, toàn bộ Hộ Quốc Hậu phủ đều thập phần sủng ái nàng, không thể nói Bạch Sương Tuyết lợi thế, mà là vì không cần thiết xúc động, vạn không nên phá hủy cảm tình thân thích, cho nên sắc mặt nàng lập tức bình tĩnh trở lại, nói: “Vừa nãy chúng ta thấy Hi Vũ đi vội vội vàng vàng, liền có chút lo lắng cùng qua đây. Sau đó đuổi theo một hồi mới phát hiện lạc đường, đúng lúc này nhìn thấy có hai hắc y nhân ôm một nữ tử rất nhanh ly khai, chúng ta rất lo lắng là Hi Vũ, liền một đường đuổi theo qua đây.”


Bạch Sương Tuyết nhìn Đinh Tử không động đậy, cũng không có lo lắng bị nói toạc ra, càng cảm thấy được trong này có một số việc là các nàng không rõ ràng lắm nhân tiện nói: “Lâm Vương phủ này quá lớn khiến chúng ta lạc đường, đi dạo mới đi đến chỗ này, bất quá nhìn Hi Vũ không có việc gì thì tốt rồi, kia chắc hẳn chúng ta đã nhìn lầm người, hẳn là do mệt mỏi hoa mắt.”


Đinh Tử nhợt nhạt cười, lại thấy Hạ Linh Nguyệt đi qua cầm tay Vân Hi Vũ, chảy nước mắt nói: “Hi Vũ không có việc gì là được rồi, chỉ cần ngươi không có việc gì là được rồi, chúng ta cái gì cũng không thấy được!”


Đinh Tử nhàn nhạt liếc Hạ Linh Nguyệt một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt bình thản, đối Bạch Sương Tuyết nói: “Biểu tẩu, chúng ta cũng không có chuyện gì, như thế rất tốt, ta chẳng qua là đổi y phục, nhìn các ngươi đều lo lắng đi ra, chúng ta vẫn là mau một chút trở về đi, nếu không làm cho Lâm Vương phi trách tội xuống thì sẽ không tốt.”


“Tử nhi nói đúng, chúng ta mau trở lại đi.” Bạch Sương Tuyết lập tức kéo Đinh Tử đi, hai người trò chuyện phiếm đi về phía trước, nhưng Bạch Sương Tuyết rõ ràng có mấy lời không đúng trọng tâm, có chuyện trong lòng. Đinh Tử thoáng nắm chặt lại tay, Bạch Sương Tuyết sửng sốt quay đầu, nhìn thấy Đinh Tử cho một ánh mắt yên tâm, lúc này mới thực sự thở dài một hơi.


Bạch Sương Tuyết nguyên lai chỉ là tính cách có chút xúc động, có chút lạnh lùng, cũng không phải kẻ ngốc, phát sinh nhiều chuyện như vậy nàng cũng biết Đinh Tử cùng Lâm Vương phủ có cừu oán, vì thế đây cũng là vì sao nàng không yên lòng theo ra xem. Mới lúc nãy nhìn thấy Vân Hi Vũ bị trói mang đi, tim nàng như ngừng đập, bởi vì nàng lúc đó mặc dù không thấy rõ mặt người nọ là ai, nhưng thân hình cùng y phục kia đúng là Đinh Tử không thể nghi ngờ, đến lúc đó chỉ chứng thân nhân mình, đừng nói Hộ Quốc Hậu phủ, nàng cũng không quá tin. Đến lúc đó làm lớn lại không đúng người, phá hư cảm tình thân nhân, nàng càng không cách nào ở trong Hộ Quốc hậu phủ đặt chân.


Hạ Linh Nguyệt đỡ Vân Hi Vũ vẫn nhỏ giọng nói nói: “Hi Vũ, sắc mặt của ngươi sao lại trắng như thế, thân thể không thoải mái sao?” Nàng rõ ràng cảm giác được thân thể Vân Hi Vũ cứng đờ nhưng lập tức mỉm cười, trong mắt rõ ràng hiện lên một tia sợ hãi nhưng Vân Hi Vũ lại nói, “Vừa rồi Tử nhi đi gấp, hơn nữa khí trời có chút nóng khiến đầu có chút choáng, về sau đuổi kịp Tử nhi chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi một chút, đã khá hơn nhiều.”


“Ân, thân thể nữ nhi gia cần cẩn thận, có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói với ta a, ta cũng là người đã gả cho người, vẫn là biết một ít. Ngươi xem ngươi bình thường hoạt bát như vậy, lúc này lại an tĩnh như vậy ta còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, trong lòng thật lo lắng, nhìn ngươi không có việc gì là được rồi.” Hạ Linh Nguyệt thở dài một hơi cười nói.


Vân Hi Vũ há to mồm, cuối cùng lại chỉ cười một chút, dù sao chuyện Vân Hi Vũ thiếu chút nữa bị nam nhân ô nhục nàng sao có thể nói, cho dù Hạ Linh Nguyệt là bằng hữu của nàng, lời như thế nàng cũng là không nói nên lời.


Thấy Vân Hi Vũ cười, Hạ Linh Nguyệt nhìn tựa hồ thực sự không có việc gì, cũng cười gật đầu cùng nàng trò chuyện về việc khác.


Đi ở phía trước mấy người Lam Thanh Lăng Đinh Tử biết võ công, hai người nói chuyện tự nhiên cũng nghe rõ ràng, Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử liếc mắt nhìn nhau liền quay đầu. Đinh Tử biểu hiện trên mặt nhàn nhạt, không có gì khác thường, chỉ là trong con ngươi hiện lên vẻ kinh dị.


Mọi người trở lại sân tổ chức thọ yến, mọi người vừa nhìn các nàng nhiều người như vậy trở về, muốn không chú ý cũng không được, tự nhiên hỏi thăm mấy câu. Đinh Tử đều là cười trả lời, cảnh thân thiện như trước, trái lại Lâm Vương phi cùng Ngô Song kia sắc mặt trong nháy mắt trở nên hết sức khó coi. Nhìn thấy Đinh Tử xuất hiện ở đây còn không khiến các nàng kinh ngạc, nhưng nhìn đến Vân Hi Vũ bộ dáng bình yên vô sự, không thể không làm các nàng giật mình.


Điều này sao có thể, kế hoạch của các nàng hoàn mỹ bao nhiêu, sao có thể xảy ra vấn đề được! Từ lúc nghe nói Hoàng hậu muốn cho Lâm Vương phi chuẩn bị tiệc thọ yến, trong lòng Ngô Song liền nghĩ cái kế hoạch này, bởi vì nàng đoán chắc Lâm Vương phi chắc chắn sẽ cho nàng thiếp mời thọ yến, cũng chắc chắn sẽ muốn cùng nàng đồng minh đối phó Đinh Tử. Đối phương căm hận Đinh Tử cỡ nào đều biết rõ ràng, như vậy hợp tác liền thuận lý thành chương!


Cho nên khi Lâm Vương phi đưa thiếp mời tới nàng một chút cũng không có ngoài ý muốn, chỉ là lại suy nghĩ một chút kế hoạch có được không, các khả năng có thể nghĩ đến đều được nàng xem xét tốt, liền đưa tín để cho Lâm Vương phi đi tìm một người cùng Đinh Tử đồng dạng tư thái, tốt nhất tướng mạo cũng nên tương tự, đồng thời cũng đem kế hoạch của chính mình nói một lần. Kế hoạch này hoàn hảo, không có nửa điểm sai lầm, đồng thời có thể chèn ép Đinh Tử không có nơi xoay người, vì thế Lâm Vương phi tự nhiên không có lý do cự tuyệt, hai người ăn nhịp với nhau, từng người bắt tay chuẩn bị.


Lâm Vương phi vì kế hoạch đương nhiên là lấy danh nghĩa đương gia, làm cho Đinh Tử một bộ quần áo, danh sách đồ cưới lúc trước của Đinh Tử nàng cũng đẽ xem qua, âm thầm cho người ta sao chép một phần, tự nhiên nghĩ đến mấy bộ trang sức Đinh Tử sẽ phối hợp y phục. Mỗi dạng đồ trang sức cần thiết liên quan đến y phục của Đinh Tử, nàng cũng ngầm tìm người làm một bộ, mấy bộ đồ trang sức kia giá trị bất phàm, Ngô Song tự nhiên không có khả năng lấy vàng thật bạc trắng chế tạo, chỉ là vì bất cứ tình huống nào, nhất định phải nghĩ cách làm ra một bộ toàn bộ.


Sau khi vào Lâm Vương phủ, cái nha hoàn cùng thân hình Đinh Tử tương đồng kia xuất hiện cũng không phải ngẫu nhiên, mà là đến ghi nhớ Đinh Tử hôm nay trang điểm, đi xuống chuẩn bị trang phục của mình, yến sẽ bắt đầu. Đinh Tử vẫn rất cẩn thận, này đó Ngô Song cùng Lâm Vương phi đều nghĩ đến, các nàng cố ý cái gì cũng không làm, trước hết để cho Đinh Tử chính mình tâm tư náo động. Lúc nàng mất đi kiên trì, lúc này làm cho người ta cố ý đem y phục Đinh Tử làm ướt, Đinh Tử tự nhiên cho rằng các nàng bắt đầu thực hành kế hoạch, đồng thời trong lòng nàng ngược lại trầm tĩnh lại.


Các nàng liền dựa theo kế hoạch bình thường, để cho nha hoàn không ngừng mang theo bọn họ hướng đi xa, làm cho Đinh Tử cảm thấy các nàng có chiêu sau chờ nàng, kì thực là kéo chân Đinh Tử, muốn tiến hành đối phó Vân Hi Vũ. Ngô Song cố ý để cho một nha hoàn dáng người tương tự Đinh Tử dẫn dụ Vân Hi Vũ đến địa điểm chỉ định, làm cho Vân Hi Vũ nghĩ là Đinh Tử cùng nàng ly khai, đồng thời nói cho người ta hiểu lầm, kỳ thực Ngô Song không biết Đinh Tử cùng Vân Hi Vũ đã từng đối thoại, thế nhưng hiệu quả tuyệt đối là có, thậm chí bởi vì nàng không biết hiệu quả trái lại lớn hơn nữa, người Vân Hi Vũ quả nhiên tin tưởng là Đinh Tử.


Đương nhiên, Bạch Sương Tuyết cùng Hạ Linh Nguyệt xuất hiện thật ra các nàng cũng không suy nghĩ tới, nhưng nếu sự tình bại lộ, hai người bọn họ nói vào trái lại càng có trợ giúp Ngô Song các nàng đối phó Đinh Tử, thế nhưng kế hoạch này có hai điểm sai lầm không tưởng được, đó là nha hoàn kia rớt một toản tử, còn có Ngũ hoàng tử đột nhiên xuất hiện phá hủy kế hoạch của các nàng.


Bởi vì bất luận cuối cùng Vân Hi Vũ có biết Đinh Tử là bị hãm hại hay không, nhưng nàng nếu bị Điền Khinh Áo cường bạo, vậy thì Đinh Tử cùng Hộ Quốc Hậu phủ liền khó bảo toàn hữu hảo ban đầu, chuyện này nói như thế nào đều là Đinh Tử gây nên, Đinh Tử có thể ổn định vị trí Thế tử phi, một yếu tố trong đó chính là Hộ Quốc Hậu phủ, không có chỗ dựa vững chắc này nàng giống như mất cánh tay, đồng thời còn có thể có thêm địch nhân, cho dù Hộ Quốc Hậu phủ không bởi vậy mà căm thù Đinh Tử thì yêu mến đối với nàng nhất định sẽ đánh mất, nhà ngoại tổ này có cũng như không!


Hơn nữa đến lúc đó sự tình bại lộ, Vân Hi Vũ chấn kinh quá độ, nhất định là muốn chỉ chứng là Đinh Tử thiết kế làm cho nàng cùng Điền Khinh Áo có phu thê chi thực, đến lúc đó tin tức Đinh Tử thiết kế biểu tỷ của chính mình cùng người yêu đương vụng trộm sẽ truyền đi, hung ác như vậy, người không để ý thân tình chỉ có thể trở thành ô nhục của hoàng gia, chỉ có bị phế hoặc bị ám sát!


Về phương diện khác, Điền Khinh Áo là chất tử của Hoàng hậu, Vân Hi Vũ là đích nữ Hộ Quốc Hậu phủ, Hoàng hậu mấy năm gần đây vẫn vì Lam Thanh Trọng quảng kết triều thần, Hộ Quốc Hậu phủ tay cầm trọng binh thêm vào trận doanh các nàng, nhất định sẽ trở thành một đại trợ lực cho Lam Thanh Trọng. Ngô Song các nàng cùng bán chỗ tốt cho Hoàng hậu, đồng thời trừ đi mối họa lớn Đinh Tử, Lâm Giai Thiến cũng có thể như nguyện thỉnh chỉ gả cho Lam Thanh Lăng làm trắc phi, tương lai Đinh Tử vừa ch.ết nàng tự nhiên nâng thành Thế tử phi, tam phương đều là song thắng. Vốn đều là chuyện đại vui mừng, nhưng khi các nàng nhìn thấy Vân Hi Vũ hoàn hảo, một cỗ dự cảm bất hảo ở trong lòng hai người lan tràn.


Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mọi người nâng chén đàm tiếu, không biết tràng dưới có ai đột nhiên nói một câu: “Đúng rồi, Giai Thiến quận chúa nói là ra đi nhà xí, tại sao lâu như thế còn chưa có trở lại, cũng tới lúc mừng thọ Lâm Vương phi.”


Người này vừa nhắc như thế, mọi người sôi nổi phụ họa thêm: “Đúng vậy, Giai Thiến quận chúa đâu a, có phải hay không thân thể không thoải mái.”
“Sẽ không a, ta trước nhìn Giai Thiến quận chúa vẫn mặt mày hồng hào, thân thể hẳn là không đáng ngại, có thể là bị chuyện gì làm lỡ thôi.”


“Bất quá Giai Thiến quận chúa không có mặt, hiến thọ kế tiếp phải làm sao bây giờ?”


Trong lòng mọi người hơi có bất mãn, có chút thậm chí khinh bỉ Lâm Giai Thiến không tôn trọng hiếu đạo, hôm nay là thọ yến Lâm Vương phi, mặc dù Hoàng hậu có ý định làm nguyệt lão, thế nhưng ý nghĩa chính lại không thay đổi. Nàng thân là nữ nhi duy nhất của Lâm Vương phi lại không hiến hạ thọ lễ trước, những người khác lại không thể lướt qua nàng. Lâm Giai Thiến nếu không có ở đây, có thể nói yến hội này liền không có biện pháp tiến hành tiếp, người tham yến làm sao có thể không để ý Lâm Giai Thiến đâu.


Lâm Vương phi trên mặt đã không thể dùng từ khó coi để hình dung, vừa rồi Lâm Giai Thiến chỉ nói là đi nhà xí, Lâm Vương phi chỉ nghĩ kế hoạch cũng không để ở trong lòng, hiện tại mọi người nhắc nhở, con gái nàng thế nhưng sau khi rời khỏi đây cũng không trở về, trái lại Vân Hi Vũ an ổn ổn trở về, cái loại dự cảm bất hảo này, làm cho Lâm Vương phi càng như đứng đống lửa, như ngồi đống than.


Đinh Tử lạnh lùng nhìn, nhẹ mím môi, cười lãnh khốc!
Lâm Vương gia cũng cau mày, ra lệnh: “Cho hạ nhân tìm quận chúa nhanh một chút.“


Lâm Vương phi vừa mới muốn ngăn cản, đã nhìn thấy Lâm Vương gia bất mãn trừng mắt nhìn nàng, loại ngày này lại làm hắn mất mặt, Lâm Vương phi trên mặt trắng bệch, một ngụm khí ngăn ở ngực ra không được.


Thời gian như áp ở đỉnh đầu Lâm Vương phi, Ngô Song lúc này cũng mím chặt môi chờ đợi, kế hoạch các nàng rất hoàn mỹ, sẽ không dễ dàng như vậy, cũng có thể là Vân Hi Vũ đã bị cường bạo, thế nhưng mấy người Đinh Tử làm bộ như không có việc gì mà thôi!


Nhưng mà an ủi như vậy chính mình, ở lúc hạ nhân Lâm Vương phủ lảo đảo xông tới, ảo tưởng của các nàng hoàn toàn bị đánh nát : “Quận… quận chúa… nàng…” hạ nhân kia kinh khủng mở to mắt, trên mặt lại thần kỳ ửng hồng.


Mọi người thấy nàng thần sắc quái dị như thế, sôi nổi vểnh tai lắng nghe.
Đinh Tử tươi cười đã hiện lên rõ ràng, trận đại hỏa này đã cháy, nhưng vẫn còn chưa đủ!






Truyện liên quan