Chương 20: Tiểu lang đến trường
Phương Thần cảm thấy hành động của mình thực dọa người nên làm bộ dạng ta là Lang thi ( Tang thi Sói).
Y là kẻ đầu tiên chỉ cần nhìn thấy cha mình, sau đó sẽ trực tiếp tiến vào ảo tưởng vô hạn- tiểu sói con đáng thương…
“Ngao ô… ( vì cái gì?)” Phương Thần mang bốn cái móng xà xuống giường quay mông đưa lưng về phía hai người Phương Triệu Nhất.
“Như thế, ngươi nghe hiểu sao?” Tống Gia Bảo nhìn tiểu sói con không được tự nhiên, lại nhìn nhìn Phương Triệu Nhất đứng bên cạnh.
Phương Triệu Nhất chọn chọn lông mày, “Mang theo nó đến trường?” Trong thanh âm của hắn, nghe không ra cảm xúc nào.
“Đương nhiên, ta cũng muốn đến trường, chẳng lẽ ngươi muốn tiểu sói con một thân một mình để ở nhà?” Tống Gia Bảo thấy hắn không nói gì, tiếp tục giảng đạo, “Nếu y xảy ra chuyện gì? Ngươi gánh vác được sao?”
Bọn họ đều học phổ thông trung học, hưởng thụ một chút hứng thú thân là học sinh, đương nhiên không có khả năng vì một cái tiểu lang mà bỏ qua.
“Ta không phải ý tứ này, nhưng thời điểm tiểu sói con cần tình thương của cha, phụ tử các ngươi cần hảo hảo giao lưu tình cảm, ngươi cũng không muốn con của ngươi thân với những người khác đi?” ý tứ rất rõ ràng, chính là chính mình mang theo y, đến lúc đó lang bảo bảo hảm ba ba, ngươi cũng không nên cản trở.
Phương Triệu Nhất mặc giáo phục, nhìn nhìn lại tiểu sói con không ngừng dùng móng vuốt hoạt động, cái gì đều không có nói, hạ thắt lưng, xách phía sau gáy y, đem y xách đứng lên.
Phương Thần đang trong trạng thái sợ hãi vì tình cảm của mình, thật không ngờ vụt một cái treo trên bầu trời, ấn nhập trước mắt mình chính là khuôn mặt tuấn tú phóng đại, nhất thời lông toàn thân đều dựng thẳng lên đến đây, đây tuyệt đối là bị dọa.
“Ngao ô… ( làm gì?)” Phương Thần thấy cha của mình, mang theo mình xuất môn, mà Tống Gia Bảo còn phất phất tay, biểu tình tự giải quyết cho tốt, nhượng mặt y căn bản như là mặt than.
Phương Triệu Nhất nhíu lông mày, “Còn kêu liền đem miệng của ngươi rọ lại!” thiếu niên cao lớn hơi hơi cảnh cáo.
Phương Thần thức thời mà nhắm miệng mình lại, cái ôm này chính mình đã quen thuộc, y đáng thương hề hề mà nháy hai mắt của mình, nhìn túi sách của phụ thân , đem mình ôm vào trong ngực?! Chẳng lẽ là muốn dẫn mình đến trường sao?!
Nhưng… Chính là… Nếu y không có đoán sai, trường học là tuyệt đối không cho phép sủng vật tồn tại.
Quả nhiên không ngoại sở liệu của Phương Thần, đại khái là hơn mười phút sau, Phương Thần nhìn cha của mình đi đến vách tường, tiếp đó hai chân một đạp, bàn tay một cọ, phần eo dùng một chút lực, dùng lực lượng bản thân, trèo tường trong nháy mắt.
Phương Thần trừng lớn hai mắt của mình, y trước kia cũng không có nghĩ phụ thân là một học sinh ngoan ngoãn học bài, bất quá hiện tại lại trực tiếp trèo tường vào lớp.
“Lão Đại…” “Lão Đại…” Mới từ trên mặt đất đứng lên, liền nghe được tiếng nói thiếu niên thất chủy bát thiệt.
Phương Thần nâng đầu lên, phát hiện ba thiếu niên đứng ở chỗ này, thời điểm nhìn đến phụ thân, trong ánh mắt thoáng hiện ánh sáng.
Nơi này phải là địa phương hoang phế trong trường, nơi nơi đều là một mảnh cỏ dại, còn có mấy cây đại thụ, nhìn qua có chút hoang vắng.
“Ân.” Phương Triệu Nhất thản nhiên mà gật đầu, giảng đạo với một tên béo, “Giao cho ngươi!” Hắn vừa mới dứt lời, liền đem tiểu sói con trong lòng ngực của mình, trực tiếp ném đến bên người đối diện.
“Ngao ô…!” Phương Thần nổi giận… Phụ thân của y cũng dám bỏ y, vì thế một cái móng vuốt theo tiếng gào thét đi qua, một đôi tròng mắt tối đen, thoáng hiện liệt hỏa hừng hực…
Tiểu mập mạp theo bản năng vươn tay đi đón, bất quá nhìn đến mãnh cẩu hung như thế, nháy mắt ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, lớn tiếng kêu to, “Cứu mạng!”