Chương 61
Vào phòng, Hàn Vũ đã biết mục đích Tả Duy Đường đặt gian phòng này, phòng bọn họ ở lầu bảy, tương đối cao, đối diện chính là vùng biển xanh thẳm không nói, ngoài ban công còn có một bồn tắm lớn lộ thiên, hình tròn bất quy tắc, gần như chiếm cứ hai phần ba ban công.
Hàn Vũ như cười như không nhìn thoáng qua Tả Duy Đường, đối phương còn thật sự mặt không đổi sắc tim không chột dạ ném túi hành lý, một phen đè cậu nhào xuống giường lớn ngay giữa phòng, “Hưởng tuần trăng mật, hửm?”
Hàn Vũ tâm tình tốt đưa tay ôm cổ y, cười hì hì hỏi lại, “Vậy anh nói lần này là gì?”
Ánh mắt Tả Duy Đường tối lại, chậm rãi dán mặt lại gần má Hàn Vũ, cho tới khi chóp mũi hai người chạm nhau mới dừng, giọng khàn khàn trả lời, “Muốn tôi nói…… Chính là tuần trăng mật!”
Tiếng vừa dứt, cánh môi đã ấn lên, Hàn Vũ cười híp mắt nhìn y, trong nháy mắt môi y dán tới, hơi mở miệng phối hợp, khiến môi lưỡi Tả Duy Đường thuận lợi tiến vào, trong lúc nhất thời, ngọn lửa giống như đã tìm được đường ra, kịch liệt bùng lên.
Chỉ là khi Tả Duy Đường thô lỗ kéo áo thun của Hàn Vũ, lại bị Hàn Vũ mạnh mẽ cản lại.
“Em đói bụng, sáng sớm tới giờ còn chưa ăn đâu!” Hàn Vũ vô tội nhìn y, cố gắng dừng ánh mắt trên mặt đối phương, tuyệt không nhìn chỗ nào đó dựng thành túp lều dưới người đối phương.
Tả Duy Đường sửng sốt, lửa dục cùng cái kỉnh trong đầu cùng nhau lần lượt phun lửa, y cúi đầu nhìn người dưới thân, nhìn thế nào cũng cảm thấy, y càng đói hơn người dưới thân!
“Em thật đói bụng, đói rất khó chịu.” Hàn Vũ nhấn mạnh, thấy đối phương không buồn động đậy, mắt híp lại, “Có lẽ một lát đói hôn mê, anh cũng chỉ có thể gian thi.”
(XXX xác ch.ết)
Tả Duy Đường bị một câu cuối cùng của cậu làm nghẹn, trong đầu tự dưng nhảy ra hình ảnh đối phương nằm bất động tùy ý một mình mình vận động, nản lòng cào cào tóc, đứng khỏi người cậu, cầm điện thoại trong phòng, nhấn số nội bộ bảo người ta đưa cơm lên.
Trong thời gian chờ cơm, Hàn Vũ đứng dậy, vặn vặn thắt lưng, kéo hai túi hành lý bên giường, mở ra tìm quần bơi, chỉ là dốc ngược cả túi cũng không thấy Tả Duy Đường nhét cái quần bơi trong này.
“Anh nhét quần bơi đi đâu rồi?”
“Không có.” Một mảnh vải nhỏ kia che được cái gì?
“……..” Hàn Vũ từ từ xoay đầu nhìn y, ngó y từ trên xuống dưới một vòng, mở miệng, “Anh muốn bơi khỏa thân à?”
“……..” Tả Duy Đường không nói gì, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Trong chốc lát đi xuống mua.”
Ngay lúc Hàn Vũ sắp xếp xong đồ của cậu và Tả Duy Đường, phục vụ phòng đưa cơm trưa tới, bởi vì đã sớm qua giờ ăn trưa, Tả Duy Đường lại đòi vội, cho nên đưa lên đều là chút điểm tâm, Tả Duy Đường nhét tiền boa cho nhân viên phục vụ, phẩy tay để hắn ra ngoài, sau đó bưng bàn ăn vào phòng, ngồi xếp bằng trên giường, ngoắc Hàn Vũ.
“Lại đây.”
Hàn Vũ nhìn đối phương vẫy tay, uy lực không thua bà ngoại sói dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ. Hàn Vũ đói bụng thật, sáng sớm chưa ăn, hiện tại đã hai giờ, bụng sớm qua giai đoạn kêu ùng ục, chỉ còn lại từng trận cảm giác đói khát, cho nên, đừng nói ngồi trên giường là người đàn ông rất có lực hấp dẫn nhà mình, cho dù là bà ngoại sói thật, cậu cũng tình nguyện đi qua.
Bàn ăn bày hai phần bánh ngọt và nước trái cây, còn có một chai rượu đỏ, Tả Duy Đường không mở, tùy tay đặt chai cùng dụng cụ mở trên tủ đầu giường.
Hàn Vũ đi qua, ngồi xếp bằng đối diện Tả Duy Đường, Tả Duy Đường mới đưa đồ ăn trên bàn cho cậu, hai người chia nhau mấy món điểm tâm ngọt trên bàn, ăn xong uống một ly nước trái cây vào bụng, cảm giác đói khát biến mất vô tung, Hàn Vũ vừa định duỗi thắt lưng thư giãn, đã bị bàn tay đối phương vươn tới ôm lấy thắt lưng, dùng sức một cái, chính mình biến thành trạng thái trước khi ăn no — bị đè xuống!
Môi lưỡi Tả Duy Đường dọc theo đường môi đối phương bắt đầu di động, mùi vị nước trái cây trộn lẫn với điểm tâm ngọt ngấy trong miệng hai người, khiến giữa mỗi hô hấp, trừ vị ngọt thì chính là vị ngọt, gần như không phân được hít vào thở ra rốt cuộc là hơi thở của ai.
Tả Duy Đường vừa dời xuống vừa cuộn áo thun của Hàn Vũ lên, hai ba cái, lột sạch nửa người trên của cậu, đường cong rắn chắc và hơi gầy thuộc về thanh niên sáng loáng hiển lộ dưới ánh nắng mặt trời.
Hàn Vũ vươn tay kéo cổ đối phương, sáp đến hôn môi, cũng giúp đối phương cởi quần áo. Tay thuận thế trượt tới phía dưới, xoa nơi cứng rắn của đối phương.
Tả Duy Đường bị trêu chọc cực kì khó chịu, đẩy tay Hàn Vũ ra, chính mình thuần thục lột sạch trơn, sau đó lại duỗi tay cởi dây lưng của Hàn Vũ, cởi quần jean của cậu, bàn tay dễ dàng với vào trong qυầи ɭót đối phương, xoa xoa nhóc Tiểu Ngũ sớm đã thức tỉnh.
“Ha……” Hàn Vũ ngửa đầu, hơi thở dài thỏa mãn, đưa tay tới trên lưng Tả Duy Đường, hung hăng ôm lấy y.
Hàn Vũ khó nhịn cọ cọ cổ Tả Duy Đường, Tả Duy Đường lột thứ che chắn cuối cùng trên người Hàn Vũ, lại nâng mặt đối phương lên, vô cùng thân thiết hôn lên, bởi vì va chạm nhẹ nhàng như có như không này, thứ dựng đứng của hai người cũng nhẹ nhàng ma xát với nhau.
Tả Duy Đường vươn bàn tay đầy vết chai, cùng nắm lấy thứ không hề có gì che chắn giữa hai người, bàn tay thô dày cùng thứ nóng bỏng kia đụng chạm vào chỗ yếu ớt của Hàn Vũ, làm Hàn Vũ không tiếng động thở dốc vài hơi.
Giữa lúc đó, phần đỉnh đã hơi có vài hạt châu, hô hấp của Tả Duy Đường cũng nặng thêm vài phần, y vội vàng tìm môi Hàn Vũ, tay kia chuyển tới trước ngực Hàn Vũ, khi nhẹ khi nặng xoa niết, khiến Hàn Vũ lại hô hấp không theo tiết tấu, trở nên hỗn loạn.
Tay Tả Duy Đường mò vào túi hành lý mình ném một bên, sờ soạng vài cái, lấy ra dầu bôi trơn cần dùng, bóp ra một ít, xoa trong lòng bàn tay, trước hết xoa vài cái lên phía sau của Hàn Vũ, sau đó mới hơi dò xét tiến vào.
Hàn Vũ liên tiếp ba tuần không làm, đối với dị vật xâm nhập, chỉ hơi có chút cảm giác không khỏe, sau khi tay Tả Duy Đường ra vào vài lần, lập tức nới lỏng một chút.
Tả Duy Đường nhìn vị trí vẫn rất có tinh thần của Hàn Vũ, kề sát lại hôn hôn cậu, cười nói, “Có tinh thần thật đó…….”
Hàn Vũ không cam lòng yếu thế nhướng mày đáp trả, “Không phải anh càng có tinh thần sao?”
“Đúng, anh càng có tinh thần……” Tả Duy Đường đáp lời, lại bóp một ít dầu bôi trơn ra tay, bôi lên cậu nhóc thẳng đứng của mình, sau đó kéo Hàn Vũ, nâng một chân cậu lên, chậm rãi đâm vào huyệt khẩu phía sau của cậu.
Sau khi hoàn toàn tiến vào, đôi bên đều than nhẹ một tiếng. Tả Duy Đường bắt đầu đâm rút thong thả, ban đầu Hàn Vũ không thích ứng được chậm rãi tan rã trong loạt động tác này của y.
Bên trong được ma xát từng chút không ngừng mà dâng lên khoái cảm, khiến cậu gần như không ức chế được muốn nhẹ nhàng rên rỉ ra tiếng.
Thấy Hàn Vũ khó nhịn đỏ cả mặt, thân dưới Tả Duy Đường tăng nhanh động tác, đồng thời cũng cúi người xuống hôn cậu, “Thoải mái không?”
Hàn Vũ lung tung bấu bả vai đối phương, hoàn toàn không ý thức được đối phương đang hỏi cái gì, chỉ không ngừng gật đầu theo bản năng. Khiến lửa nóng bên dưới của Tả Duy Đường càng bùng lên, sau một hồi cấp tốc đâm rút, rốt cuộc phun trào bên trong, y thoáng rời đi một chút, nhìn Hàn Vũ.
Hàn Vũ cũng hoàn hồn, thở hổn hển, Tả Duy Đường đưa tay xoa nắn nơi còn đứng thẳng của Hàn Vũ, giúp cậu bắn ra, trong nháy mắt Hàn Vũ bắn, dưới thân y cũng hơi lấy lại sức, lại bắt đầu chậm rãi kích thích.
“Còn tới?” Hàn Vũ vừa được vuốt ve rất thoải mái, vừa sợ hãi than lực hồi phục của đối phương.
“Có thể tới một buổi chiều!” Đối phương ngạo nghễ đáp lại.
……
Sau khi cảm xúc lắng xuống, Tả Duy Đường ngồi dậy khỏi giường trước, khỏa thân tiêu sái tới ban công xả đầy nước bồn tắm mới quay lại giường, vươn tay ra, vỗ vỗ Hàn Vũ còn loi nhoi trong chăn.
“Làm gì?” Hàn Vũ nhìn y.
“Đi tắm, em không mệt?” Tả Duy Đường lạnh nhạt đáp lại.
Hàn Vũ nghi ngờ ngó y, lại không trụ được hấp dẫn của bồn tắm lớn cùng phong tình trời xanh biển xanh ngước mắt là có thể thấy bên ngoài, liền duỗi tay ra ngoài, được Tả Duy Đường túm lên, lôi kéo cùng tới bồn tắm.
Hai người đều không có thói quen cho mùi hương vào trong bồn tắm, chỉ cần một bồn nước có độ ấm thích hợp, thư thái ngâm mình trong đó, thả lỏng toàn thân, Tả Duy Đường dựa vào mặt đá cẩm thạch, giam Hàn Vũ giữa hai chân mình.
Nước trong suốt, có thể thấy rõ ràng chân hai người quấn lấy nhau dưới nước, Hàn Vũ dựa vào lưng Tả Duy Đường, ngắm cảnh sắc trên mặt biển ngoài xa cùng với du khách dưới bãi cát, khi có khi không cùng trò chuyện.
“Chúng ta rất hủ bại, vậy mà còn không có một chút cảm giác nguy cơ! Mới vừa ra khỏi cửa nhà cha anh đã tới đây chơi. Cha anh không thể coi như xong được đúng không?” Hàn Vũ lười biếng dựa vào ngực trái Tả Duy Đường.
“Ờ, hẳn là còn có hậu chiêu.” Tả Duy Đường theo ánh mắt Hàn Vũ nhìn qua, cảnh sắc xanh thẳm tràn vào mi mắt.
“Hậu chiêu? Với anh hay là với em?” Hàn Vũ quay đầu ngó y một cái.
“Khác nhau?”
“Khác.”
“Khác cái gì?”
“Nếu nhằm vào em, đại khái em có thể đoán được là cái gì, anh nói, cha anh sẽ cho em muốn làm gì thì làm đó à?” Hàn Vũ tò mò xoay người, cùng y mắt đối mắt.
Ánh mắt Tả Duy Đường từ lúc Hàn Vũ vừa nói xong lập tức ngưng tụ lửa giận, con ngươi đen láy đều sáng lên, bên trong lập lèo không phải cảm xúc tốt lành gì, Hàn Vũ lập tức thở dài, lật tay ôm cổ đối phương, rướn người chụt một cái.
“Hôm nay một câu anh cũng không cho em nói, anh phải biết rằng, cha anh hôm nay chính là chỉ tên muốn gặp em, kết quả, một cơ hội biểu hiện anh cũng không cho em, ông ấy sao có thể không tìm em nữa chứ!” Hàn Vũ nhẹ giọng nói hết, nhìn Tả Duy Đường không hề chớp mắt, để y thấy rõ suy nghĩ lúc này của mình.
“Anh ở trong lòng cha anh, cho dù làm sai một vạn điều, đó vẫn là con ông ấy, có thể vãn hồi, em lại không giống, hiện tại em trong lòng ông ấy chính là dã nam nhân câu dẫn con ông đi lên con đường sai trái!” Hàn Vũ nhận thức rất rõ ràng.
Hôm nay gặp mặt, vốn Tả Khoán muốn tiến hành sau lưng Tả Duy Đường, đáng tiếc, lại không nắm chắc cơ hội tốt, vừa vặn bị Tả Duy Đường đánh tới, quấy rầy cục diện của ông.
Dựa vào mấy giao phong ngắn ngủn giữa Tả Duy Đường và ông hôm nay, có thể nhìn ra, ông cũng không phải loại người tùy tiện buông bỏ, nếu không cũng sẽ không dưới tình huống Tả Duy Đường đã come out nhiều năm như vậy, còn gắt gao không tiếp nhận tính hướng của y, chỉ nguyện ý nói y đang chơi đùa!
Tả Duy Đường come out nhiều năm, theo lý thuyết thu hoạch lớn nhất hẳn là người trong nhà y, ít nhiều có mấy người có lý trí tán thành vấn đề tính hướng của y, mà không phải trách nhiệm của bất kì ai khác, nhưng những người này, có thể là mẹ Tả Duy Đường, có thể là anh chị y, thậm chí có thể là người giúp việc trong nhà y, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là Tả Khoán gia trưởng.
Cho dù Tả Duy Đường thích đàn ông không phải một hai năm, cho dù bên người y qua lại bao nhiêu đàn ông, đều lần nữa chứng mình y sớm chạy vài ngàn dặm trên con đường không lối về trong lòng Tả Khoán, nhưng trong buổi gặp mặt sáng nay tất cả đều ngưng tụ thành một lần xung đột cùng mâu thuẫn bén nhọn nhất, tập hợp lên người Hàn Vũ.
Mà Hàn Vũ, ngay lúc cùng Tả Duy Đường quang minh chính đại nắm tay rời khỏi căn nhà lớn kia, đã giác ngộ, hiện tại cậu nói cũng lời này, chỉ là muốn nói với Tả Duy Đường…….
“Mặc kệ có bao nhiêu tiền và quyền, em đều sẽ không làm người rời đi trước.” Nếu anh đi trước…….
Tả Duy Đường giật mình, nhận ra ý tứ sau lời nói của Hàn Vũ, y bình tĩnh nhìn Hàn Vũ, đưa tay vỗ về hai má Hàn Vũ, nghiêng đầu tới, môi dán lên khẽ chạm môi cậu, “Vậy ai cũng sẽ không đi.”
Một câu, khiến Hàn Vũ thất thần trong nháy mắt.
Một hồi yên tĩnh qua đi, Tả Duy Đường đột nhiên mở miệng, “Ông già còn không có cái bản lĩnh ép em đi.”
“?” Hàn Vũ từ dưới ngước nhìn y, “Khẩu khí của anh lớn thật đó!”
“Không phải anh nói mình.” Tả Duy Đường hơi lắc đầu, “Là người anh trai kia kìa.”
“Hở?” Hàn Vũ không hiểu.
Tả Duy Đường hôn nhẹ miệng Hàn Vũ, “Anh ta sẽ không để ông già ép em đi, lại càng không muốn anh có thể trở về.”
……
Hàn Vũ nghe hiểu lời này, im lặng trầm mặc, trong lòng âm thầm thở dài: quả nhiên có chút tiền chút quyền, con người liền phức tạp!
Hàn Vũ quay đầu về, im lặng ngồi giữa hai chân Tả Duy Đường, sau lưng dính sát vào ngực đối phương, trên tay vô thức vẫy vẫy trong nước, ánh mắt hướng về bờ cát, một đám nam nữ ngay dưới mặt trời chói chan sau giữa trưa, vui đùa ầm ĩ chạy tới chạy lui.
Ngâm nước ấm một lát, tay khoát trên đá cẩm thạch của Tả Duy Đường đột nhiên chậm rãi chuyển xuống bụng Hàn Vũ, đè tay xuống, nói, “Anh giúp em lấy ra, nếu không chốc lát lại không thoải mái.”
Hàn Vũ oanh một cái mặt đỏ bừng, thứ bị bắn trong cơ thể còn ở đó, chỉ là so với độ ấm của vách ruột, dị vật này hiển nhiên không đủ làm bỏng người, lúc này mới bao lâu, vậy mà cậu đã hoàn toàn quên mất chuyện này!
Tả Duy Đường sau lưng không nhìn tới vẻ mặt hiện tại của Hàn Vũ, thật lâu không thấy cậu trả lời coi như cậu đồng ý, tay từ bụng Hàn Vũ di động về phía sau, mới chạm tới lối vào, Hàn Vũ giống như pháo trúc bị đốt, thiếu chút nữa nhảy lên.
Nhưng cậu vừa mới động, Tả Duy Đường đã nhanh tay lẹ mắt áp chế, “Làm sao vậy?”
“Anh…. anh….. anh đừng động, em tự làm…….” Hàn Vũ cúi đầu, nhẹ giọng quát.
Nhưng cậu vừa mới nói một nửa, ngón tay Tả Duy Đường bên kia đã duỗi vào, nhẹ nhàng khuấy động bên trong, để thứ bên trong theo nội vách trượt ra ngoài.
“Này có là gì, nên sờ đã sớm sờ, nên làm một bước cũng không thiếu.” Ngón trỏ cùng ngón giữa của Tả Duy Đường nhẹ nhành khuấy động vài cái, phát hiện không còn chất lỏng chảy ra nữa, mới rút ngón tay về, thả Hàn Vũ lại trong nước.
Mặt Hàn Vũ đã muốn bốc hơi nước, tuy không lâu trước bọn họ mới ở trong phòng hoang đường lăn giường, nhưng tại nơi lộ thiên này, được người giúp đỡ làm cái này, cho dù đối phương là bạn đời, khuôn mặt già của cậu cũng thật sự chịu không nổi.
Tả Duy Đường gác cằm lên vai Hàn Vũ, thấy lỗ tai cùng má đỏ rực của cậu, cười khẽ vài tiếng, đưa tay nhéo mặt cậu, “Chúng ta ngốc ở đây thêm vài ngày đi!”
“…….” Hàn Vũ cúi đầu, ấp úng trả lời, “Tùy anh.”
Lúc chạng vạng, hai người ra khỏi phòng, vai sánh vai đi dạo quanh bờ cát.
Bởi vì Tả Duy Đường không mang quần bơi, cuối cùng hai người mặc áo thun lớn với quần lửng, mang dép kẹp của khách sạn chạy ra ngoài, mà vì bộ dạng này, hai người còn trải qua một trận đánh dài trong phòng, kết quả cuối cùng là thỏa hiệp lẫn nhau, Tả Duy Đường đồng ý mang dép kẹp, nhưng tuyệt đối không mặc cái quần đùi hoa y tiện tay nhét vào túi hành lý.
Hàn Vũ tức giận chọt bụng y một cái, không mặc, không mặc anh còn nhét vào trong làm gì.
Tả Duy Đường nhìn trời — nhiều quần áo như vậy, tiện tay nhét, ai mà nhớ nhét cái gì.
Hai người vừa ra sảnh lớn khách sạn, một luồng hơi thở hải dương ập tới, tuy mặt trời đã muốn treo tại chan trời, nhưng nhiệt độ ban ngày hiển nhiên còn lưu dưới đất chưa tan.
Hai người không nhanh không chậm đi tới bãi biển nhân tạo xa xa, thời điểm đi tới bên bờ cát, hạt cát mềm mại xuyên qua dép kẹp, nhợt nhạt cọ vào chân.
Trên bờ cát đã không còn náo nhiệt lúc chiều, tuy người vẫn không ít, nhưng cơ bản đều người yêu hoặc bạn bè chen chúc với nhau, hoặc ngồi hoặc đứng, đều im lặng sừng sững, dựa vào nhau, nhìn mặt trời lặn cùng ánh chiều tà trên mặt biển.
Một khắc giá trị này, Hàn Vũ bỗng nhiên thả chậm bước chân, từng chút hướng tới nơi ít người hoạt động nhất, thẳng tới gần một bãi đá ngầm nhân tạo, trừ ba năm đôi tình nhân, không còn người khác, cậu nhẹ nhàng ngoắc Tả Duy Đường lại đây, chính mình nhảy lên một tảng đá gập ghềnh phía trước.
Tả Duy Đường mặc dù không hiểu, nhưng vẫn hai ba bước nhảy lên, đứng thẳng, nhìn xuống Hàn Vũ.
Hàn Vũ kéo kéo quần y, “Ngồi.”
Tả Duy Đường nghe lời ngồi xuống, Hàn Vũ xê dịch một chút, để vai hai người có thể chạm nhau, “Cùng xem mặt trời lặn.”
Buổi tối, hai người theo một đám thanh niên thoát hoan ầm ĩ, kích động khách sạn làm một bữa tiệc tối bên đống lửa, đi theo chơi đùa một hồi, trong lúc đó vì có thể thuận lợi hôn môi, hai người tìm địa điểm bí mật vậy mà lại đụng phải một đôi người yêu đồng tính khác, hai bên hiểu rõ cười cười, thành bạn bè nửa sống không chín.*
(Gốc: 半生不熟 không rõ lắm nó là cái gì @@ => Bạn An Jing góp ý nghĩa của nó là không thân lắm, kiểu quen nửa vời. Cám ơn bạn)
Vài ngày sau đó, nếu đôi bên có hoạt động tương tự, sẽ kết bạn cùng đi, nhưng lịch trình đối phương sắp xếp hiển nhiên tương đối ngắn, ba ngày sau đã rời đi.
Bên Tả Duy Đường vốn đặt hành trình năm ngày sáu đêm, nhưng thấy lúc này Hàn Vũ chơi vui quả thật thoải mái hơn ở nhà, bất tri bất giác cứ kéo dài lại kéo dài ngày nghỉ, mỗi ngày hành trình gì cũng không có, cứ ở trên giường tiêu phí nửa ngày, sau đó tới bờ cát dạo một vòng, nhìn mặt trời lặn như nhau, phong cảnh bất đồng, thời gian một ngày lặng lẽ trôi qua.
Cho tới nửa tháng sau, đám người Ngô Khởi thật sự chịu không nổi, gọi một cuộc điện thoại đòi mạng tới, mới dừng chuyến du lịch này lại.
Tả Duy Đường vốn tưởng rằng đối phương sẽ thất vọng, không nghĩ tới mình vừa nói phải về, đối phương ngược lại càng tích cực hơn mình, lập tức móc tiền, chạy xuống cửa hàng dưới lầu, càn quét một đống thượng vàng hạ cám, chạy về lập tức đóng gói hành lí.
“Em không thích nơi này?” Vội vã muốn về như vậy? Tả Duy Đường khó hiểu trong lòng.
“Còn được!” Hàn Vũ nhét xong hai túi quần áo, ngẩn người với đống quà lưu niệm mua dưới lầu, đống này mang về làm sao?
“Nhưng em vội vã muốn về.” Tả Duy Đường giơ chứng cứ lên án.
“Ra ngoài chơi còn có thể không về nhà?” Hàn Vũ liếc y, muốn xuống lầu hỏi khách sạn một cái hộp giấy đóng gói lại mang ra xe.
Tim Tả Duy Đường thình thịch, khóe miệng nhếch lên, ngăn cản Hàn Vũ muốn xuống lầu tìm hộp, “Anh đi tìm, em kiểm tr.a xem có quên cái gì không.”
Chạy một đường cao tốc, hai người từ bãi biển tách rời thế giới trở về cuộc sống nhân gian lộn xộn.
So với sinh viên năm hai khác, Hàn Vũ vốn thiếu một tháng nghỉ hè, hiện tại nửa tháng trước đã bị cậu lơ ngơ dùng xong, mới biết thời gian còn lại, chuyện phải làm có thể đè ch.ết cậu.
Trong tiệm trước khi đi căn bản không dặn dò gì, lại liên tiếp nửa tháng không lộ diện, tuy sau hôm du lịch có gọi điện về cho Quý Ly và quản lý nói một tiếng, nhưng tóm lại vẫn là cửa tiệm của mình, phải lộ mặt, nói cho những người làm công biết, ông chủ vẫn đang nhìn mọi người.
Hàng hóa trong quầy sản phẩm dưỡng da đã hết hàng ba ngày, bởi vì Hàn Vũ ra ngoài, lại chưa thuê nhà xưởng, nguồn cung căn bản không bổ sung được, khiến đàn chị Quý Ly thiếu chút nữa giết tới nhà Tả Duy Đường và Hàn Vũ, may mà Quý Ly có chút ánh mắt, ngăn cản đàn chị của cô, quay đầu bảo Hàn Vũ chơi xong rồi thì nhanh về tăng ca.
Cho nên, chuyện đầu tiên khi Hàn Vũ trở về, không phải cảm thán cuộc sống nặng nhọc, mà là một đầu chui vào phòng thuốc của Kinh Vĩ Quốc, điều chế các loại sản phẩm.
Thật vất vả bổ sung nguồn cung bên này, Ngụy Quốc Thủ và Kinh Vĩ Quốc bên kia lại đồng thời gọi điện thoại, bảo cậu mang theo Tả Duy Đường qua ăn cơm.
Ăn cơm! Còn mang theo Tả Duy Đường!
Thế gian nào có chuyện tốt như vậy! Hàn Vũ bên này cung kính đồng ý, bên kia lập tức mở máy tính, lên mạng tr.a thành tích thí cuối kỳ của mình — đừng nói thi hỏng rồi, bày Hồng Môn Yến kêu mình đi nhé.
(đại khái là bữa tiệc ẩn giấu bẫy rập bên trong)
Nhưng vừa xem bảng thành tích — trừ mấy môn đại cương, môn chuyên ngành cơ bản đều đạt hạng ưu, điểm trung bình cũng không thấp, còn có thể xảy ra chuyện gì?