Chương 92: Ngoại truyện 4: Nhật kí nuôi con (1)
“Em nhìn cái gì đó? Sao còn chưa mở cửa?” Tả Duy Đường ôm túi đồ ăn đi tới, thấy Hàn Vũ nhìn chằm chằm một góc thất thần, tiến tới nhẹ đụng đụng cậu.
Hàn Vũ quay đầu, chỉ vào hai bé trai cỡ bảy tuổi trước cửa nhà bọn họ, “Anh xem hai bé con này.”
Tả Duy Đường nghe vậy nhìn qua, chỉ thấy hai nhóc con như phấn điêu ngọc mài*, ăn mặc gần như giống nhau như đúc, khuôn mặt cũng tương tự nhau, nhìn qua chắc là song sinh, đang ngồi xếp bằng trước cửa nhà bọn họ, đầu gật gà gật dù, giống như gà con mổ thóc.
(*từ miêu tả vẻ ngoài xinh đẹp = như được điêu khắc từ phấn được mài ra từ ngọc)
“Con cái nhà ai? Sao ngồi đây?” Tả Duy Đường hỏi Hàn Vũ.
“Em vừa lên là thấy.” Hàn Vũ nói xong, nghi ngờ nhìn Tả Duy Đường, “Anh xác định không phải nợ phong lưu của anh?”
Tả Duy Đường hung hăng trừng mắt, “Da ngứa rồi đúng không?”
Hàn Vũ rụt cổ, ngượng ngùng đáp, “Vậy sao ngồi đây, nhìn giống như chờ người tới mức ngủ luôn!”
“Qua hỏi một chút là biết thôi.” Tả Duy Đường tiếp lời, bước tới, trên tay ôm đồ không tiện nên chuẩn bị duỗi chân đá hai nhóc con, bị Hàn Vũ ghì lại từ phía sau.
“Thất đức không hả? Bọn nó là trẻ con đó!” Hàn Vũ giận dữ trừng y.
Tả Duy Đường thu chân trái đã nhấc lên, bĩu môi, “Vậy em đánh thức tụi nó đi.”
Hàn Vũ nghe lời nửa ngồi xổm xuống, lúc đang chuẩn bị vươn tay ra, một trong hai bé đột nhiên mở mắt, con ngươi đen bóng ướt át thình lình đối diện Hàn Vũ, trừ tia mơ màng trong nháy mắt, chờ tới khi nhận ra trước mặt có người, vẻ mặt đổi thành đề phòng.
Không đợi Hàn Vũ lên tiếng, nhóc đã nhanh chóng nhảy dựng lên, túm theo bé con vẫn đang mơ màng bên cạnh.
“Oa Oa…….”* Bé con vẫn còn mơ màng lầm bầm vài chữ không rõ, “Em đói quá……”
(Cái này không phải tên đâu, ở dưới sẽ giải thích)
“Các người là ai?” Nhóc con đã tỉnh hẳn giấu đứa bé còn mê man sau lưng, cực kì đề phòng nhìn Hàn Vũ và Tả Duy Đường.
Hai đứa bé vừa mở mắt, Tả Duy Đường và Hàn Vũ lập tức phát hiện, hai cục cưng này chắc chắn là anh em, nhưng nhìn cũng không giống nhau như song sinh, tuy ngũ quan vẫn na ná, nhưng đường nét rõ ràng vẫn chênh lệch rất nhiều, hơn nữa, cũng có một ít khác biệt cao thấp mập ốm, đứa trước mặt nhìn như con nhím, rõ ràng càng thêm cao to, cũng thông minh hơn.
Bé còn mơ mơ màng màng phía sau, giống con thỏ mềm mại, tới giờ đại khái còn chưa rõ tình huống thế nào, bé chỉ dụi mắt lùi sau lưng con nhím, còn có vài phần tò mò muốn thò đầu xem chuyện gì, chỉ là nhím con cũng cực kì nhạy cảm.
Tuy bé trai trốn sau lưng nhóc, nhưng dường như bất kì hành động nào của bé cũng giống như diễn ra trước mặt nhóc vậy, chỉ cần bé con phía sau hơi động đậy, nhóc lập tức trở tay ấn đầu đối phương về.
Hàn Vũ nhìn hai bé trai sáu bảy tuổi như đang chơi trò đập chuột chũi, một đứa thò đầu, một đứa lập tức ấn về, thò đầu liền ấn, thò đầu liền ấn, giữa lúc đó, nhím con còn không quên dùng ánh mắt hung ác uy hϊế͙p͙ hai người không được tới gần.
“Nhóc quỷ……” Tả Duy Đường đứng bên cạnh xem nửa ngày, rốt cuộc hao hết nhẫn nại, ném đồ trong tay cho Hàn Vũ, “Tụi bây chặn trước cửa nhà người khác, còn lộ ra vẻ mặt này với chủ nhà là muốn làm gì?”
Hàn Vũ bất đắc dĩ nhìn nhìn Tả Duy Đường mặt mày rất không tốt, đưa tay kéo y, “Hai đứa bé thôi mà.”
“Ba ba…….” Một giọng nói mềm nhũn đột nhiên vang lên.
Hàn Vũ và Tả Duy Đường đều sửng sốt, vô thức nhìn quanh bốn phía, trừ hai người ra, căn bản không thấy người lớn thứ ba, đang kêu ai đây?
Hai người đồng loạt nhìn chằm chằm bé con lên tiếng, bé con vốn đã thành công thò đầu ra từ sau nhím con, bị hai người cùng nhìn như thế, không cần nhím con động thủ, vội vàng ‘soạt’ một tiếng, tự rụt về.
“Gọi anh/em?” Hàn Vũ và Tả Duy Đường không khỏi nhìn chằm chằm đối phương đồng thanh hỏi, trong mắt đều là hung ác ‘Anh/Em dám không thừa nhận đi’.
“Sao có thể?” Lại cùng nhíu mày đồng thời lên tiếng trả lời.
Ngay khi hai người còn đang ôm một bụng khó hiểu, thú con vẫn co đầu rụt cổ rốt cuộc lộ cả cái đầu ra, nhỏ giọng nỉ non, “Ba ba nói, ba phải đi cứu cha ra, tụi con không thể đi theo, sẽ bị bắt ăn luôn, nên đưa bọn con lại đây, tìm chú Hàn Vũ…… Đó gọi là…… Gọi là……”
“Trần duyên.”* Bé trai vẫn bày tư thế hộ vệ nói tiếp.
(Duyên phận trần gian?)
“Đúng, trần, trần……” Cho dù nhím con đã cung cấp từ ngữ cho bé, bé cũng không thể nhớ kĩ ngay lập tức, ‘trần’ nửa ngày, vẫn không nói được đủ hai chữ.
Thấy bé cưng đỏ cả mặt vẫn nghẹn không ra từ, Hàn Vũ thấy rất vui, muốn cười nhưng vẫn cố nuốt xuống, đồng thời cũng hiểu được, một tiếng “ba ba” kia không phải gọi ai, mà chỉ là bé cưng nói chưa xong thôi.
Đứa nhỏ vẫn lùi đằng sau kia, có vẻ như phương diện trí lực còn chưa đủ, phản ứng chậm, chỉ có thể biểu đạt câu đơn giản, trí nhớ cũng không quá tốt, từ ngữ hơi phức tạp là sẽ không có cách nào nhớ kĩ.
Cùng lúc đó, Hàn Vũ và Tả Duy Đường cũng càng thêm khó hiểu, bé con này nói một chuỗi câu đơn, vừa ba vừa cha, còn có bị bắt ăn luôn gì đó, rất thiếu logic không nói, nghe thế nào cũng cảm thấy giống như lời cha mẹ thường xuyên lừa bọn nhỏ.
“Hai đứa tới tìm chú?” Hàn Vũ đầy kinh ngạc khẽ bước tới, cậu tin tưởng mình không biết mấy đứa nhỏ này, trong ấn tượng, mặc kệ là cậu của đời trước hay là cậu của đời này, đều không có bạn bè gì có hai đứa nhóc thé này, bọn nhỏ nói là ba ba bọn nó đưa tới, vậy ba ba bọn nhỏ đâu?
Còn có trần duyên gì đó? Đó lại là cái gì?
Đứa bé cao to hơn lập tức che bé con đằng sau rụt lui hai bước, “Bọn con tìm chú Hàn Vũ, chú là Hàn Vũ à? Làm sao chú chứng mình được mình là Hàn Vũ?”
Hàn Vũ dừng lại, nghiêng đầu nhìn bọn nhỏ, nghĩ nghĩ, lấy ví da ra, rút chứng minh thư đưa cho nhóc, “Đây, biết chữ không? Đây là chứng minh thư, chứng minh thư biết chứ?”
Đứa bé cao to nghe câu hỏi của Hàn Vũ, giống như thú con bị đạp phải đuổi, nhảy dựng lên, “Con đương nhiên biết chữ, con thấy rồi, chú là chút Hàn Vũ.”
Hàn Vũ nở nụ cười, ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng hai đứa nhỏ, “Hiện tại, các con có thể cho chú biết, các con là ai? Ba ba các con đâu? Ba con tên gì? Sao lại ném tụi con ở chỗ này?”
Kết quả Hàn Vũ vừa liên tiếp hỏi mấy câu, hai bé con lập tức giống như dã thú nhỏ xù lông, cùng hung ác trừng Hàn Vũ, “Không phải ném!”
Đứa bé dũng mãnh hung ác đeo lên cặp mắt tức giận, cho dù chỉ là một oắt con, nhìn qua cũng rất bản lĩnh, đứa bé còn lại chính là con thỏ bị chọc nóng nảy, trong cặp mắt to ướt át tuy đầy vẻ hung ác, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy không hề có lực sát thương.
Nhưng mặc kệ vẻ mặt hai đứa nhỏ này có thích hợp hay không, Hàn Vũ đều từ phản ứng của bọn nó biết chỗ cấm kỵ của hai nhóc con này, trong lòng lại hơi lo lắng nghĩ…. Lẽ nào, thật sự là một vụ vứt con vô trách nhiệm.
Chỉ là nghĩ thì nghĩ vậy, nhìn sắc mặt bọn nhỏ, Hàn Vũ cũng không thể nói suy nghĩ của mình cho chúng nó, chỉ có thể mềm giọng tiếp tục dỗ, “Vậy bọn con nói cho chú biết, ba ba bọn con tên gì, sao lại đưa bọn con tới chỗ chú?”
Hàn Vũ hạ quyết tâm, mặc kệ đưa bọn nhỏ tới là ai, nếu đã xác định muốn đưa đứa nhỏ tới chỗ mình, khẳng định là người quen mình, cho dù không phải, lùi một bước mà nói, cũng có thể là người có tiếp xúc với mình, việc cấp bác trước mắt, khẳng định là phải tìm ra người này rồi mới quyết định.
Nhưng hai đứa bé hiển nhiên còn đang ghi thù từ “ném” vừa rồi Hàn Vũ dùng, vẫn phồng má nhìn cậu, không đáp.
Hàn Vũ đau đầu ngắt ngắt mũi, nặn ra nụ cười, dịu dàng nói với hai nhóc, “Vừa rồi chú dùng sai từ, hai đứa tha thứ cho chú được không?”
Hai đứa bé nhìn nhau một cái, hai miệng cùng lên tiếng, “Được/Không được!”
Sau khi nói xong, lại nhìn thoáng qua nhau, lại lên tiếng, “Không được/Được!”
Hàn Vũ bị hành động của hai nhóc chọc cười.
Lần đầu là đứa bé cao to hơn vui vẻ gật đầu nói được, đứa bé phản ứng không lanh lợi lại chậm rì rì lắc đầu nói không được, kết quả sau khi nói xong, dường như đều rất kinh ngạc quyết định không đồng nhất của đối phương và mình, nhìn thoáng qua nhau, lại đều lựa chọn tin tưởng quyết định của đối phương, cùng sửa thành ý kiến của người kia.
Ngay khi Hàn Vũ còn đang chiến đấu với hai nhóc con, Tả Duy Đường đã mở cửa, ôm đồ vào trong nhà, ra trước cửa kéo Hàn Vũ ra, không nói hai lời, xách hai nhóc con lên, giống như thổ phỉ xách vào nhà, quăng lại Hàn Vũ sửng sờ ngay tại chỗ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, vội vàng chạy theo sau y vào nhà.
“Tả Duy Đường, đó là hai đứa bé, là người, không phải đồ!” Hàn Vũ hổn hển quát.
Kết quả đuổi vào xem, phát hiện hai oắt con hoàn toàn không có vẻ mặt hoảng sợ, ngược lại còn cực kì ngoan ngoãn ngồi trên sofa, ngửa đầu nhìn Tả Duy Đường đứng chắn trước mặt bọn nó.
“Lấy lá thư kia ra cho chú xem.” Tả Duy Đường khoanh hai tay, ra lệnh.
Bé trai cao to hơn vừa nghe Tả Duy Đường nói, lập tức vặn vẹo trái phải chuẩn bị tìm lá thư trên người, kết quả xoay bên này vặn bên kia tìm hăng say, một cánh tay nho nhỏ bên kia đã lấy lá thư từ yếm nhỏ trước bụng mình ra.
Tả Duy Đường kinh ngạc nhìn lướt qua, bé con giống như đột nhiên thông suốt nhìn là hiểu, nhỏ giọng nói, “Oa Oa trước khi ngủ để lên người con.”
Bé trai cao to được nhắc, vẻ mặt tỉnh ngộ, giống như vừa mới nhớ ra chuyện này.
Hàn Vũ đứng bên cạnh nhìn, thật sự càng ngày càng thấy khó hiểu, hai bé trai này nhìn qua thật ra cũng không hoàn toàn như biểu hiện bên ngoài, là bé trai cao to hơn hoàn toàn bảo vệ bé nhỏ yếu, xem ra, càng giống như bù trừ lẫn nhau.
Trong lúc Hàn Vũ xoa cằm trầm ngâm, Tả Duy Đường đã đọc xong hết nội dung của bức thư, y nghiêng mặt hỏi Hàn Vũ, “Em có quen Cù Bạch không?”
“Ai?” Hàn Vũ cảm thấy cái tên này hết sức quen tai, nhưng lại không có ấn tượng gì đặc biệt.
“Cù Bạch.” Tả Duy Đường lặp lại.
“Đó là ba ba con.” Đứa bé nhỏ yếu hạnh phúc thuyết minh, bị đứa nhóc cao to nhẹ nhành huých một cái, ý bảo bé trong lúc đặc thù không thể ồn ào khắp nơi như thế.
Hàn Vũ nhìn tới nhìn lui hai đứa nhỏ, lại xác nhận với Tả Duy Đường cái tên kia, đang lúc muốn đưa tay lấy lá thư trong tay y xem xem viết cái gì, có thể giúp cậu tăng chút cảm giác quen thuộc không, trong đầu lại lóe lên linh cảm, tên một cửa tiệm trên mạng hiện lên trong đầu — Hai Con Hồ Ly Nhỏ.
Cù Bạch — không phải là lên người kí gửi mỗi lần chủ tiệm Hai Con Hồ Ly Nhỏ gửi đồ cho cậu à?
Hàn Vũ đón lấy thư từ tay Tả Duy Đường, đảo nhanh qua — quả nhiên là anh ta.
Hàn Vũ nhẹ nhàng thở ra, xem ra không phải hành vi vứt bỏ ác độc gì đó, thật sự là tìm sự trợ giúp từ mình, chỉ là….. Tâm Hàn Vũ lại nhấc lên cao, mạch não Cù Bạch này mọc thế nào vậy? Thần kinh cũng thô quá đi?
Chẳng lẽ anh ta không còn thân thích bạn bè nào khác có thể tin tưởng hay sao? Dù là chuyện có quan trọng tới thế nào, không thể mang theo hai đứa con, cũng có thể gửi ở chỗ bạn bè mình tin tưởng mà! Sao lại đưa qua chỗ cậu?
Cho dù đã qua vài năm, giữa bọn họ với nhau, trừ giao dịch qua mạnh thuần túy, ít nhiều cũng phát triển chút tình nghĩa bạn bè, nhưng dù sao vẫn cách một tầng mạng, nhiều nhất cũng chỉ thường gửi cho đối phương chút quà mà thôi, đều chưa từng nhìn thấy mặt mũi nhau, vậy mà anh ta lại lớn gan như thế, chỉ dựa vào địa chỉ trên một tờ đơn gửi hàng để tìm tới chỗ này, còn ném hai đứa con ở đây luôn.
Cũng không sợ đứa nhỏ bị người bắt cóc?
Được rồi, coi như anh ta trực tiếp đứa mấy đứa nhỏ tới cửa nhà bọn họ, dặn dò không được đi theo người khác, nhưng chẳng lẽ cũng không lo mình tâm thuật bất chính?
(có ý đồ xấu)
Hàn Vũ thật sự nghĩ không ra rốt cuộc Cù Bạch nghĩ thế nào, cậu nhìn chằm chằm một câu cuối cùng trong thư mà phát ngốc, “…. Gởi nuôi một thời gian, xong chuyện sẽ tới đón bọn nó, xin nhất định phải mang theo hai đứa nó bất kì lúc nào, đừng để bọn nó đi lại một mình, xong chuyện sẽ tới tận nơi cảm tạ.”
Thư viết rất vội vàng, nhìn ra được tâm tình lo lắng của người viết, nội dung cũng rất ít, tiền căn hậu quả gì cũng không nói, chỉ khẩn khiết bày tỏ hy vọng với Hàn Vũ, hy vọng cậu có thể giúp anh ta chăm sóc hai đứa bé một thời gian.
Rốt cuộc là chuyện gì quan trọng tới vậy? Quan trọng tới mức ngay cả con cũng không chăm được?
Mà yêu cầu nhấn mạnh kia cũng rất kì quái, mọi lúc phải mang theo hai đứa nhóc, cũng không phải đồ tùy thân làm sao lúc nào cũng mang theo được?
Cuối cùng, gửi nuôi một thời gian? Một thời gian này rốt cuộc là bao lâu? Nhà cậu cũng không phải khách sạn thú cưng, còn có thể gửi nuôi!
“Oa Oa, em đói quá…..” Một giọng nói mềm nhũn kéo ý thức dần dần bay xa của Hàn Vũ lại.
Cậu cúi đầu nhìn hai nhóc tì trên sofa, anh trai đang mặt mũi đỏ bừng bịt miệng em trai, hình như cảm thấy nói vậy trong hoàn cảnh lạ lẫm, khiến nhóc rất mất mặt.
Em trai giống như rùa con, ưm ưm a a muốn đẩy bàn tay bịt miệng mình ra.
Hàn Vũ xem cảm thấy chơi vui, mặc kệ thế nào, bé con đã hiện ra trước mắt, giải quyết vấn đề này trước vậy.
Cậu đi tới trước mặt hai nhóc con, mềm giọng nói, “Chú nấu cơm cho mấy đứa trước, hai đứa muốn ăn gì?”
“Cục cục!” Em trai lập tức kéo tay anh trai xuống, trả lời vang dội, mắt sáng lên giống như sắp có được báu vậy.
“……” Hàn Vũ đổ mồ hôi lạnh, xong rồi, cậu quên mất bé con đều đến từ sao Hỏa, nhưng để không xấu mặt, cậu vẫn nỗ lực cười, xoay người nhìn về phía anh trai, “Cục cục là cái gì?”
“…… Gà.” Anh trai nhím con do dự thật lâu, cuối cùng đỏ mặt đáp, trong mắt vừa xấu hổ vừa chờ mong, có vẻ đối mặt với hấp dẫn đồ ăn mang đến, vẫn không kiềm chế được.
Hàn Vũ cười gật đầu, “Còn muốn ăn cái khác không?”
“Cục cục.” Bé con lập tức lặp lại.
Hàn Vũ cười, “…….”
“Chú biết rồi, vậy hai đứa chờ trong chốc lát, có thể chơi một chút…..” Đột nhiên ý thức được nhà ở của hai tên đàn ông bọn họ thì có thể lấy gì cho con nít con, đành bất đắc dĩ đổi lời, “Ặc…. Xem TV đi? Chú tìm cho tụi con ít đồ ăn vặt trước.”
“Không thể ăn.” Hai đứa bé trăm miệng một lời.
“Tại sao?” Hàn Vũ kinh ngạc.
“Ba ba nói, trước khi ăn cơm không thể ăn thứ khác, không tốt, sẽ không ăn nổi cục cục.” Đứa bé nhỏ yếu chậm rì rì trả lời.
Nhất thời Hàn Vũ xấu hổ, cậu chỉ biết không nên để trẻ con bị đói, lại quên mất còn có vụ này.
Cậu nỗ lực giữ vững nụ cười trên mặt, sắp xếp hai đứa nhóc ngồi vào sofa, rót cho mỗi đứa một ly nước lọc, kéo Tả Duy Đường nhảy vào bếp, cửa phòng bếp vừa đóng, cậu lập tức kéo ống tay áo Tả Duy Đường hỏi, “Làm sao giờ?”
Tả Duy Đường lạnh nhạt liếc cậu một cái, “Nuôi.”
“…….” Hàn Vũ nghẹn thở, đột nhiên đè thấp giọng quát, “Đó là hai đứa bé, không phải mèo con chó con, anh nói nuôi là nuôi, còn không biết rốt cuộc Cù Bạch đi làm cái gì, nói gửi nuôi một thời gian, ai biết một thời gian này là bao lâu chứ? Đứa bé ăn uống phải coi sóc, sinh hoạt phải quan tâm, còn phải giáo dục bọn nó, để thể xác và tinh thần bọn nhỏ khỏe mạnh phát triển, anh cho rằng đó là chuyện dễ dàng à?”
Tả Duy Đường cúi đầu chống lại ánh mắt của Hàn Vũ, “Vậy có thể vứt bỏ?”
Hàn Vũ ngẩn ra, cậu nhớ lại ánh mắt hai đứa trẻ bên ngoài, khóe miệng giật giật, sao có thể vứt bỏ?
“Cho nên nuôi thôi.” Tả Duy Đường nghiêng tới hôn hôn Hàn Vũ, xoa xoa đầu cậu trấn an, “Coi như làm ba một thời gian, nếu Cù Bạch không tới đón, xem như chúng ta bỗng dưng được thêm hai đứa con, vừa lúc, về sau đỡ phải đi nhận nuôi, nếu đón về, thì xem như mình thực tập trước, khi nào rảnh lại nhận nuôi hai đứa về.”
Hàn Vũ nghe Tả Duy Đường luận điệu một phen, ngay cả tròng mắt cũng lười đảo cho y một cái, nghe người đàn ông này nói là biết y vẫn không xem trọng chuyện nuôi trẻ con, nói nuôi trẻ cứ y như nuôi thú cưng.
“Em nấu cơm, anh ra ngoài coi tụi nó, thuận tiện chơi cùng.” Tả Duy Đường vào vai rất nhanh, nói xong phẩy tay ra khỏi bếp, quăng lại một mình Hàn Vũ suy nghĩ rối loạn lung tung.
Cuối cùng, Hàn Vũ bi thương phát hiện, mặc kệ cậu nghĩ thế nào, cuối cùng vẫn chỉ có thể giống như Tả Duy Đường nói, cứ nuôi trước đi!
Hàn Vũ căm giận lấy một con gà trong tủ lạnh, bỏ vào lò vi sóng rã đông, xoay người thu dọn đủ loại thứ bên cạnh, bắt đầu làm bữa trưa.
Trước sau bận rộn một tiếng rưỡi mới làm xong cơm trưa, bởi vì phải phỏng đoán khẩu vị của hai đứa bé, vừa lo lắng cơm nấu cứng quá, vừa lo rau xanh dưa cải không đủ, dinh dưỡng không cân bằng, thậm chí lúc món ăn lên bàn, lòng Hàn Vũ còn tràn đầy rối rắm — trong nhà không có dụng cụ ăn cho trẻ con, cũng không có muỗng, vậy hai đứa bé ăn cơm thế nào?
Kết quả chờ Tả Duy Đường xách hai oắt con vào bếp rửa tay ăn cơm, Hàn Vũ mới biết mọi lo lắng của mình đều bằng thừa, nhìn người ta cầm chén nhỏ đũa nhỏ kìa, còn chắc tay hơn cả mình.
Bốn người bưng chén cơm ngồi xuống quanh bàn, Tả Duy Đường nhìn lướt qua rau xanh trên bài, mặn chay đầy đủ, màu sắc rực rỡ, mùi thơm nồng nàn.
Hai bé con ngoan ngoãn bưng chén, im lặng nhìn Tả Duy Đường, giống như đang đợi Tả Duy Đường ra lệnh. Vốn em trai nhỏ yếu đã rất nghe lời, Hàn Vũ không cảm thấy cái gì, chỉ là anh trai hai tiếng trước còn rất đề phòng bọn họ cũng nghe lời như thế, khiến Hàn Vũ rất khó hiểu.
Cho dù lúc Hàn Vũ tự giới thiệu cũng không hoàn toàn xóa hết lòng phòng bị của cậu anh trai này với bọn họ, nhưng hiện tại lại hoàn toàn nhất trí hành động với anh trai, bộ dạng bé ngoan. Hàn Vũ rất kinh ngạc, cậu lặng lẽ đâm đâm thắt lưng Tả Duy Đường.
“Anh làm gì bọn nhỏ?”
Tả Duy Đường liếc cậu một cái, “Dạy.”
Hàn Vũ nhịn xuống xúc động muốn xem thường Tả Duy Đường, nhìn ra em trai nhỏ yếu đã hơi nhịn không được muốn cắn đầu đũa, lập tức lên tiếng, “Ăn cơm thôi.”
Nói xong, gắp cho mỗi đứa mỗi cái đùi gà vào chén bọn nó.
Đối mặt với đùi gà thơm nức, các bé con không thể kiềm chế cảm xúc, trong mắt rõ ràng có thể thấy được một tia vui mừng lướt qua, đồng thanh nói tiếng ‘cảm mơn’ với Hàn Vũ, vứt đũa trực tiếp dùng móng vuốt nhỏ, nắm đùi gà lên cắn.
“Hai con ai là Cù Ngôn? Ai là Cù Ngữ?” Hàn Vũ nhìn hai đứa bé ăn miệng đầy mỡ hỏi, trong thư chỉ có hai cái tên và thông tin cơ bản, cái khác đều không có.
“Con là Cù Ngôn.” Đứa bé nhỏ yếu hơn đáp.
“Còn là Cù Ngữ.” Đứa cao lớn hơn đáp.
“Vậy con mới là anh trai?” Hàn Vũ kinh ngạc chỉ vào đứa bé nhỏ hơn một chút.
“Ừm, oa oa.” Cù Ngôn nghiêm túc gật dầu, ngay cả đùi gà trên tay cũng bỏ quên bên cạnh, giống như so với đồ ăn, đề tài này quan trọng hơn một chút vậy.
(oa oa nhóc con này nói là ‘ca ca’ = anh trai nhe mọi người)
“Chúng ta đã nói rồi.” Cù Ngữ đột nhiên tức giận trừng Cù Ngôn, “Anh là anh trai.”
“Ừm, anh là oa oa.” Cù Ngôn bị Cù Ngữ trừng, lập tức đổi giọng, lấy lòng cười rộ lên với đối phương, tay đầy mỡ cũng quẹt nên người nhóc, mềm giọng gọi Cù Ngữ là anh trai.
Hàn Vũ không nói gì nhìn đứa bé không có tiết tháo kia, đau đầu xoa xoa mi tâm, đứa nào lớn đứa nào nhỏ không phải giành là được mà!
“Vậy hai đứa biết cha mình rốt cuộc đi đâu không?”
“Cha không thấy, ba ba đi tìm cha.” Hai đứa giống như có cảm ứng, trăm miệng một lời đáp cùng một câu.
“…….” Chẳng lẽ hai đứa bé này có hai người cha? Hàn Vũ nhìn về phía Tả Duy Đường xin giúp đỡ.
—