Chương 29: Hệ thống không nhờ vả được
Thẩm Thanh Thu nói: “Ngươi còn nhớ rõ mình đặt ra một loại thực vật ngàn năm xuất thế một lần không?”
“…” Thượng Thanh Hoa vô ngôn: “Phạm vi này của ngươi cũng lớn quá. Thứ đồ như thế ta đặt ra không có một ngàn cũng có tám trăm được không.”
Chính ngươi cũng biết!
Thẩm Thanh Thu thở dài, bên tai hắn nói năm chữ.
Thượng Thanh Hoa nghe vậy sợ hãi, sau một lát, ý vị thâm trường mà đánh giá Thẩm Thanh Thu một phen.
Thẩm Thanh Thu: “… Ngươi nhìn ta làm gì?”
“Không có gì.” Thượng Thanh Hoa nói: “Chính là cảm thấy, ngươi quả nhiên là độc giả trung thành của ta. Đặc điểm ta dùng xong liền vứt, ngươi cư nhiên có thể từ góc trong đào ra, có chút cảm động.”
“…” Thẩm Thanh Thu nói: “Ngày mai ngươi theo ta xuống núi đi nơi nó xuất thế tìm một chuyến đi.”
Thượng Thanh Hoa nói: “Ngày mai? Cái này… có phải có chút vội vàng không?” Hắn lắp bắp nói: “Kỳ thật ta… nghĩ không ra vị trí cụ thể và hình dáng của nó. Toàn bộ văn gần hai ngàn vạn chữ, nhắc tới nó chỉ có một đoạn tự nhiên. Ngươi để ta từ từ nghĩ, nghĩ ra sẽ nói cho ngươi biết.”
Thẩm Thanh Thu nói lời sâu sắc: “Vậy đợi cho Lạc Băng Hà giết trở về, Mạc Bắc Quân bị y thu phục, đến lúc đó một giết ta, một giết ngươi, ngươi mới nhớ cũng không muộn.”
Thượng Thanh Hoa: “… Được. Ngày mai ta nhất định nhớ ra!”
Dù sao trên An Định Phong, chuyện lông gà vỏ tỏi như phân phối phòng và định chế giáo phục cho đám đệ tử mới nhập môn cũng không nhất định phải phong chủ mới có thể làm.
Thượng Thanh Hoa trở về, đau khổ suy tư một đêm, vắt hết óc, trong đầu sóng cuộn biển gầm, rốt cuộc trước bình minh linh quang chợt lóe, ở trên bản đồ nhặt ra được một nơi.
Thẩm Thanh Thu thấy bản đồ, vỗ cái bàn, mang theo hắn xuất phát xuống núi. Một đoạn đường ăn uống, một đoạn đường vui đùa, một đoạn đường ngự kiếm, một đoạn đường đi xe. Vốn là rất khoái trá.
Duy nhất có điểm nho nhỏ không thoải mái chính là, Thượng Thanh Hoa ngồi ở vị trí lái xe, thở ngắn than dài.
“Tại sao ăn uống dừng chân, chi tiền đều là ta? Tại sao ngồi xe ngựa, đánh xe vẫn là ta?”
Thẩm Thanh Thu ở trong thùng xe nói: “Cũng không biết xấu hổ. Kinh phí là phí công, chưởng môn sư huynh cho, ngươi chỉ là đem tiền từ trong hầu bao móc ra mà thôi.”
Nghĩ đến trước khi xuất phát, Nhạc Thanh Nguyên dặn dò hắn một phen tha thiết, Thượng Thanh Hoa liền chạnh lòng đến cực điểm.
Cái gì gọi là “Thượng sư đệ, thời điểm du lịch, Thanh Thu liền nhờ vả ngươi. Đệ ấy có độc trong người, vẫn mong ngươi chiếu cố cho tốt.”
Sao có thể đến cả xưng hô mà cũng phân biệt xa gần vậy! Chẳng qua là nơi tu hành khi còn bé cách khá xa, không trở thành trúc mã trúc mã mà thôi!
So với loại đệ tử quan môn ngay từ đầu có phong chủ dốc lòng bồi dưỡng như bọn họ, ngoại môn đệ tử chơi trò cung tâm kế bò lên chính là không có nhân quyền a.
Cho nên mới nói làm hậu cần thật sự không tiền đồ.
Thân là tác giả, ban đầu liều mạng đắp nặn Thượng Thanh Hoa theo hướng cực phẩm tiện nhân, đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời, rốt cuộc cảm nhận được nỗi đau của nhân vật.
Thượng Thanh Hoa nói: “Ngươi có tay có chân, tại sao không tự mình… Đù má đù má!”
Thẩm Thanh Thu cảm giác thùng xe nghiêng mạnh về phía trước, dường như là Thượng Thanh Hoa đột nhiên ghìm ngựa, rèm nhấc lên, cảnh giác nói: “Có chuyện gì thế?”
Xe ngựa đang xuyên qua một rừng cây rậm rạp.
Bốn phía cổ thụ cao ngang trời, lá rụng tứ tung, ánh mặt trời đều bị tầng tầng cành lá che đi, đến vài điểm sáng lốm đốm cũng khó có thể nhìn thấy.
Thẩm Thanh Thu thấy không dị trạng gì, cũng không thả lỏng cảnh giác, nói: “Vừa rồi ngươi kêu linh tinh cái gì.”
Thượng Thanh Hoa hoảng hồn chưa định: “Vừa rồi ta thấy một phụ nữ bò qua lượn lại như rắn ở trên mặt đất! Xe ngựa không dừng thiếu chút nữa trực tiếp nghiến qua!”
Nghe có điểm quỷ dị. Thẩm Thanh Thu nói: “Vậy quả thật đáng kêu.”
Trong rừng yên tĩnh, tạm thời cũng không dị trạng. Thẩm Thanh Thu không dám phớt lờ, không ngồi vào thùng xe, mà là ngồi ở vị trí đánh xe cùng Thượng Thanh Hoa, một tay xử kiếm quyết, âm thầm quan sát, một tay kia bốc một nắm hạt dưa từ trong túi đồ ăn vặt, đưa cho Thượng Thanh Hoa: “Ngoan, cắn cho vui.”
Thượng Thanh Hoa lấy để sai khiến làm tạp dịch còn có thể, lấy để đánh quái thì không có gì đáng trọng dụng. Hắn cũng biết trình độ mình thế nào, thành thành thật thật nhận hạt dưa mà cắn. Xe ngựa đi một bước, hắn liền cắn một hạt. Vì thế, sau một nén nhang, họ rốt cuộc… phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.
Hai người không nói gì mà nhìn vỏ hạt dưa quen thuộc trên mặt đất kia.
Thượng Thanh Hoa nói: “Ừ, không cần hoài nghi, dưa hấu hương long cốt do Thương Khung Sơn phái Thiên Thảo Phong sản xuất, màu sắc đỏ chín, bên trong vàng kim, nhất định là một đống ta vừa cắn.”
Thẩm Thanh Thu: “Biết chào hàng hạt dưa là nghề phụ của An Định Phong các người, đủ rồi.”
Vậy, vấn đề đến rồi. Sao họ lại quay lại chỗ ban đầu?
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Quỷ đả tường, một kiều đoạn cực xưa cực cổ, chân chính xảy ra trước mặt họ.
(Quỷ đả tường: một hiện tượng cổ giới trộm mộ hay gặp phải, đi kiểu gì cũng vòng lại điểm khởi đầu)
Thượng Thanh Hoa nghĩ ra một cái tục: “Hay là ta dùng nước tiểu đồng tử rửa mắt ngựa thử xem?”
Thẩm Thanh Thu nói: “… Ngựa cũng có tôn nghiêm đó được không, tại sao phải dùng chất bài tiết rửa mắt của nó. Hơn nữa hoang sơn dã lĩnh, ngươi kêu ta ở đâu tìm nước tiểu đồng tử?”
Lời này vừa nói ra, hắn phát hiện Thượng Thanh Hoa đang chân thành nhìn chăm chú vào hắn.
Thẩm Thanh Thu: “Ngươi nhìn ta làm gì? Bản thân của ta… tạm thời không đề cập tới. Nhân vật Thẩm Thanh Thu nguyên bản, chính ngươi viết, bề ngoài cao thượng nội tâm hoang ɖâʍ, cả ngày dục hỏa đốt người, thiếu niên thâu tình, thanh niên tìm gà, ngươi cảm thấy ta bây giờ còn là đồng tử?”
Nhân vật Thượng Thanh Hoa này hình như cũng không sai biệt lắm.
Thẩm Thanh Thu nhíu mày ngưng thần nghĩ kỹ, bỗng nhiên vỗ đùi.
Hắn xoay người tiến vào thùng xe, đột nhiên lại nghe Thượng Thanh Hoa ngoài xe ngựa gào khóc thảm thiết.
Thẩm Thanh Thu cầm đồ vật cần tìm chui ra hét: “Thứ gì đó?!”
Thượng Thanh Hoa sợ tới mức nói chuyện ngay cả dấu chấm câu cũng không dẫn theo: “Ngươi đi vào ta cảm thấy có đồ vật lông xù cọ cổ ta ngẩng đầu nhìn một cái là một đoàn tóc mặt sau tóc còn có khuôn mặt trắng nhìn không rõ a đù má!”
Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu, tất nhiên nhìn không thấy bất cứ đồ vật gì, hắn nghĩ thầm, mặc kệ thứ này là cái gì, nó còn khá tinh, biết chọn quả hồng mềm, chỉ dám đùa Thượng Thanh Hoa mang vẻ túng quẫn một chút, không dám trêu hắn. Lại vỗ vỗ bả vai hắn: “Đồ vật khủng bố nữa cũng là chính ngươi viết, sợ cái gì!”
Hắn mở ra vật trong tay, thì ra là lấy một tấm bản đồ ra.
Thượng Thanh Hoa nói: “Đại ca, ta còn tưởng rằng ngươi trâu như vậy có thể kiếm một tấm bản đồ của rừng Bạch Lộ chứ, ngươi nhìn cho rõ, đây là bản đồ đại lục, toàn bộ đại lục đều ở trên đó, cho dù có mò ra được rừng Bạch Lộ thì cũng chỉ có một chấm lớn nhường này. Ngươi cầm nó không tìm được đường đâu.”
Thẩm Thanh Thu nói: “Ngươi tự xem đi, chỗ này này.”
Hắn chỉ chỉ phía dưới bản đồ.
Thương Khung Sơn phái hùng cứ phương đông, Thiên Nhất Quan an cư trung bộ, còn phía nam, dư lại địa bàn của Huyễn Hoa Cung.
Cái chấm rừng rậm Bạch Lộ, vừa vặn chấm trên biên giới màu tím nhạt của Huyễn Hoa Cung.
Thượng Thanh Hoa bừng tỉnh đại ngộ: “Huyễn Hoa Cung đem rừng rậm Bạch Lộ vào phạm vi thế lực của mình? Cho nên chúng ta hiện tại không phải vào quỷ đả tường, mà là vào trận pháp cung của họ?”
Các đại môn phái vì phòng ngừa người không phận sự quấy rối, đều có trận pháp của mình. Chẳng hạn như thang lên trời của Thương Khung Sơn phái, nếu như là phàm phu tục tử không biết phương pháp thì dù có đi đến thừa sống thiếu ch.ết trên một vạn ba nghìn bậc đá cũng vĩnh viễn không đến đỉnh, chỉ có thể chờ đệ tử hộ sơn đưa họ đi xuống.
Kẹt ở chỗ này, không ai chỉ dẫn, e là chỉ có thể xoay quanh tại chỗ.
Thẩm Thanh Thu gõ cửa: “Hệ thống? Có đó không?”
Dừng một chút, không có hồi đáp, hắn lại gõ: “Không phải nói 24 giờ phục vụ trực tuyến sao? Không ra cho một sao!”
Hệ thống: 【 Xin chào, hệ thống đã tiến vào hình thức hôn mê, bây giờ là trí thông minh cơ năng, nếu cần phục vụ thỉnh tự giúp mình. 】
Thẩm Thanh Thu: “… Gì, hôn mê?”
Hắn kịch liệt nhớ lại, mấy ngày nay đúng là hệ thống cũng chưa tính toán chỉ số ngầu với các loại chỉ số dở hơi mới mở cho hắn.
Trí thông minh cơ năng: 【 Tổng nguồn sinh lực của hệ thống “Lạc Băng Hà” đã chặt đứt liên hệ, đang rút về bảo trì update, khi liên lạc lại được hệ thống sẽ được kích hoạt, chúc ngài đạt được niềm vui khi tự mình phục vụ. Cám ơn. 】
Hiện tại đã đau trứng như vậy ngươi update bản cũ xong có khi nào trực tiếp khiến ta vỡ trứng không — không đúng, trọng điểm là thì ra Lạc Băng Hà vẫn luôn là nguồn sinh lực á đù!
Thẩm Thanh Thu còn muốn truy vấn thêm, phát hiện cơ năng trả lời lặp lại đều là hai câu trên.
Trí thông minh cơ năng cái quỷ gì, đây không phải giống QQ trả lời tự động sao? Ngươi cũng không biết xấu hổ ở phía trước thêm hai chữ “thông minh”!
Thẩm Thanh Thu vỗ Thượng Thanh Hoa: “Gõ hệ thống nhà ngươi, nhìn xem còn trực tuyến không?”
Thượng Thanh Hoa nháy mắt mấy cái, sau một lát: “Nói đang bảo trì.”
Thì ra Lạc Băng Hà không chỉ là nguồn sinh lực của một hệ thống! Y offline thì toàn bộ hệ thống cũng tê liệt theo! Tạch kiểu này cũng hoành tráng quá!
Việc này nói nghiêm trọng, kỳ thật cũng không nghiêm trọng như vậy, chẳng qua là trong lúc dưới địa ngục Vô Gian luyện cấp không thể cày chỉ số ngầu. Ngẫm lại cũng rất tốt, không thể cày tất nhiên cũng không thể giảm, tương đương với không gì phải kiêng kỵ!
Thẩm Thanh Thu đang trấn an mình, bỗng nhiên cảm thấy lùm cây một bên soạt soạt dị động.
Thẩm Thanh Thu chỉ ngón tay, “Đi ra!” Tu Nhã Kiếm bên hông lập tức ra khỏi vỏ, theo hiệu lệnh kiếm quyết thao túng trong tay Thẩm Thanh Thu, tung bay đâm chém, có điều đồ vật kia giống như cá lội, tránh ở trong lùm cây lợi hại như cá chạch trơn trượt, trăm đâm không trúng.
Đột nhiên, một đạo ánh sáng chói mắt hiện lên trước mắt Thẩm Thanh Thu. Vật kia kêu một tiếng bén nhọn, sau phút chốc nhảy lên mấy trượng, lùm cây đã bị chém tứ tung, không giấu được đồ vật, trò vui kia sớm chạy, không còn động tĩnh gì.
Vừa rồi hắn không phát đại chiêu a? Hình như chỉ là dương quang phản xạ trong nháy mắt.
Thượng Thanh Hoa đưa đầu qua: “Chẳng lẽ nó sợ ánh sáng?”
Thẩm Thanh Thu: “Dờ phắc thật là nữ quỷ a!”
Hai người đang muốn thảo luận một chút, bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân rất khẽ. Thân pháp người này rất tốt, nếu không phải Thẩm Thanh Thu tu vi không tệ thì cũng suýt nghe không ra. Giữa rừng cây rậm rạp, một bạch y thiếu niên xuất hiện.
Thiếu niên kia nguyên bản kiếm đã xuất vỏ, vẻ mặt cảnh giác, mà thấy rõ người tới xong, chuyển thành kinh ngạc, bận thu kiếm thi lễ.
“Vãn bối cảm thấy chung quanh kết giới có dao động khác thường nên mới vội tới, không biết Thẩm tiên sư, Thượng tiên sư ở đây, không tiếp đón từ xa.”
Thẩm Thanh Thu thấy y bộ dạng khá soái, chính là có điểm lạ mắt, khách khí nói: “Thiếu hiệp là?”
Thiếu niên kia lòng bàn chân hơi trượt.
Thượng Thanh Hoa bên tai hắn thấp giọng nói: “… Ngươi rất không cho người ta mặt mũi, đây là Công Nghi Tiêu.”
Công Nghi Tiêu hơi có chút buồn bực. Tuy rằng y bị Lạc Băng Hà đá xuống khỏi đầu bảng vàng, nhưng dù gì cũng là cái tên thứ hai, thành tích nổi bật, hơn nữa trước đây đoạt giải quán quân tiếng hô cao nhất, cũng thường theo lão cung chủ bái phỏng tầng cao các phái, Thẩm Thanh Thu không nhận ra y, thật sự khá ngoài dự liệu của y.
Thẩm Thanh Thu khen: “Quả nhiên là thiếu niên xuất anh hùng.”
Công Nghi Tiêu nói: “Không dám nhận. Hai vị phong chủ đi vào địa giới Huyễn Hoa Cung, vì sao trước đây chưa từng thông tri? Thất lễ tiền bối, thật sự dư tâm khó an.”
Đây thật đúng là coi rừng Bạch Lộ là địa bàn nhà họ.
Thẩm Thanh Thu nói: “Cũng không có ý định bái phỏng Huyễn Hoa Cung, chỉ là phải xử lý một sự kiện ở rừng Bạch Lộ mà thôi.”
Công Nghi Tiêu sửng sốt, theo bản năng muốn hỏi là chuyện gì, nhưng cuối cùng đầu óc xoay chuyển mau, mạnh mẽ nhịn xuống.
Thẩm Thanh Thu giành trước chọn nói rõ mình là đến rừng Bạch Lộ làm việc, lại không nói rõ mục đích việc này, bỏ qua không muốn nói chuyện nhiều, Công Nghi Tiêu chỉ cần không quá cứng nhắc, tò mò thêm nữa, cũng sẽ niệm thân phận vãn bối của mình, không dám tùy ý đặt câu hỏi. Dù sao cũng là đệ tử đắc ý nhiều năm của lão cung chủ, không đến mức để bụng đến vậy. Vãn bối chất vấn tiền bối làm việc, vậy cũng rất kỳ cục.
Nếu đổi người khác, tất nhiên sẽ cân nhắc Thương Khung Sơn phái một lúc đến hai vị phong chủ, lén lút ở biên giới phạm vi thế lực của họ đến tột cùng là có ý gì. Lại hoặc là cảm thấy, sinh trưởng ở trong viện nhà ta, đương nhiên là đồ của nhà ta. Sinh trưởng ở trên bờ rào mép tường nhà ta, đó cũng là đồ của nhà ta. Logic, chính là đơn giản như vậy.
Thẩm Thanh Thu vốn định nói ba xạo đuổi y đi, Công Nghi Tiêu lại do dự một chút, nói: “Mặc dù không biết hai vị tiền bối muốn làm chuyện gì, vãn bối bất tài, cả gan thỉnh cầu đến phía trước tương trợ.”
Thẩm Thanh Thu mặt mang mỉm cười, môi gần như không động, nói thầm với đồng đội: “Chi bằng đem theo y, tốt xấu gì cũng là một người biết đánh.”
Thượng Thanh Hoa không biết đánh cũng nói thầm: “Ngộ nhỡ y không cho chúng ta lấy Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi thì làm sao.”
Thẩm Thanh Thu thập phần vô lại: “Ngươi ngốc à. Đến lúc đó ngươi lấy rồi đi, y còn có thể đòi lại chắc, trở về mách nhỏ với thầy y cũng là chuyện sau đó, khi đó chúng ta sớm chạy vắt chân lên cổ, còn chờ họ tới bắt sao?”
Thượng Thanh Hoa: “Hai phái trở mặt thì làm sao.”
“Chuyện nhỏ như lỗ phao câu mà cũng đáng để trở mặt. Hơn nữa Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi là dùng để giữ mạng. Mạng già với quan hệ ngoại giao, ngươi chọn cái nào?”
Thượng Thanh Hoa không chút do dự nói: “Mang theo y đi thôi!”
Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu, quyết đoán nói với Công Nghi Tiêu: “Đi thôi!”
Vì thế, cu li lái xe liền giao cho vãn bối.
Y vừa khống chế dây cương vừa hiếu kỳ nói: “Thẩm tiền bối, vãn bối có một chuyện khó hiểu.”
Thẩm Thanh Thu nói: “Cứ nói.”
Công Nghi Tiêu nói: “Dựa vào tu vi của tiền bối, phá vỡ trận pháp bổn phái, chẳng mất bao lâu, hơn nữa có thể làm thần không biết quỷ không hay, tại sao lại tạo thành linh lực dao động lớn như thế?”
Khụ khụ. Đạo lý rất đơn giản, cái này giống như ngươi học thuộc lòng công thức, lại không nhất định sẽ biết làm bài đó thôi.
Thẩm Thanh Thu nửa thật nửa giả nói: “Trận dao động kia vốn không phải là sinh ra khi bài trừ trận pháp, mà là sinh ra khi ứng phó một ma vật kỳ dị.”
Công Nghi Tiêu ngây người một chút: “Ma vật kỳ dị?”
Thẩm Thanh Thu nói: “Kỳ thật cũng khó phán đoán có phải ma vật không, nhưng tướng mạo tà dị, không giống sinh vật nhân giới bình thường.”
Công Nghi Tiêu nói: “Phụ cận rừng Bạch Lộ, phạm vi mười dặm có dân cư phân bổ, lại chưa bao giờ nghe nói bị ma vật quấy nhiễu qua. Ngay cả mãnh hổ dã thú cũng chưa từng có.”
Thẩm Thanh Thu trầm ngâm nói: “Vậy đó rốt cuộc là thứ gì? Da mặt tróc ra, xương cốt mềm, gương mặt phù nổi giống như cái xác ch.ết trôi.”
Công Nghi Tiêu thành khẩn nói: “Bất luận là cái gì, không xuất hiện nữa là tốt nhất, nếu xuất hiện, không cần làm phiền hai vị tiền bối động thủ, giao do vãn bối là được.”
Kính ý trong lời này cũng không phải giả. Tuy rằng y đối với vị tiền bối Tu Nhã Kiếm này hiểu biết không nhiều lắm, từ trước chỉ là xa xa gặp qua một hai lần, nhưng Tiên Minh Đại Hội lần trước, đệ tử thân truyền của Thẩm Thanh Thu lướt qua y đứng đầu bảng, bản thân cũng cứu trợ không ít đệ tử Huyễn Hoa Cung, ăn ngay nói thật, là đặc biệt tôn kính.
Thẩm Thanh Thu thấy hắn cử chỉ khéo, sự khiêm nhường nên có lại vừa vặn, thêm tướng mạo cùng một phong cách với Lạc Băng Hà, thuộc loại tuấn mỹ ôn nhu đa tình, mặt mày mỉm cười, rất khó để lòng không sinh hảo cảm.
Đương nhiên, y hoàn toàn không chú ý tới loại cảm xúc này, có thể dùng một từ để hình dung: yêu ai yêu cả đường đi.
Hắn đang thổn thức chỉ có: Lạc Băng Hà, haiz, Lạc Băng Hà. Giờ này ngày này, chạy ngược chạy xuôi, đều là bởi vì sợ một Lạc Băng Hà!