Chương 76: Vực thẳm lại tới
Dịch: Chi
Sửa: Sút
Thẩm Thanh Thu đặc biệt mời hắn ngồi một lần nữa, nói: “Chưởng môn sư huynh vừa đi.”
Hắn nâng ấm trà trên bàn lên, Minh Phàm vội vã tiến lên giúp, bị hắn ra hiệu không cần nhúng tay. Thẩm Thanh Thu tự tay châm trà cho mọi người, Liễu Thanh Ca cuối cùng cũng ngồi xuống, nâng lên chén trà, uống một ngụm, không nói gì nữa.
Tề Thanh Thê nói: “Chưởng môn sư huynh đương nhiên phải tới rồi. Liễu sư đệ, đệ bày ra vẻ mặt ấy, ta còn tưởng người đệ nói là Lạc Băng Hà.”
Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Thẩm Thanh Thu chợt ê quai hàm, cười gượng nói: “Sao có thể.”
Tề Thanh Thê mạnh mẽ đặt chén trà lên bàn, nhướn mày nói: “Đúng vậy. Sao có thể thế được. Tên Lạc Băng Hà này nếu giờ còn dám lên Thương Khung Sơn, người nào thấy y cũng sẽ tặng một kiếm!”
Mộc Thanh Phương ngồi một bên ủ tay trong ống áo thuận miệng nói: “Đấy cũng cần đâm trúng y trước đã.”
Thẩm Thanh Thu hơ hơ hơ hơ, Tề Thanh Thể chỉ vào hắn nói: “Cười, ngươi còn có mặt mũi để cười. Khiến người khác phiền lòng nhất là ngươi đó! Thẩm Thanh Thu, ta nói cho ngươi biết, may là ngươi lần này ngươi đã tự giác cùng sư huynh đệ bọn họ quay lại. Nếu lại giống như lần trước, chẳng nói chẳng rằng liền đi cùng y, ta sẽ là người đầu tiên thanh lý môn hộ, xem ngươi còn dám tái phạm không!”
Rõ ràng là lời quan tâm nhắc nhở, lại cứ nói một cách chua ngoa như vậy, thiếu điều nhảy lên túm cổ Thẩm Thanh Thu nữa thôi. Một phòng đầy người, người xem trò cười cứ xem, người uống trà cứ uống, người cắn hạt dưa cứ cắn (tại sao Liễu Minh Yên cắn hạt dưa cũng không bỏ mạng che mặt xuống), Thẩm Thanh Thu coi như sợ nàng rồi, vội chuyển đề tài: “Sư huynh thế nào, vết thương lần trước lành hẳn rồi chứ?”
Mộc Thanh Phương đáp: “Coi như lành rồi.”
Mặc dù y nói là “’lành rồi”, nhưng rõ ràng vẻ mặt lại như muốn thở dài. Tề Thanh Thê hừ nói: “Nếu không phải sư huynh chưa đến đường cùng tuyệt không rút kiếm, lại nghe có dị biến, miễn cưỡng phá quan mà ra, Lạc Băng Hà đừng mong chiếm được tiện nghi. Nếu ngươi xuất hiện muộn thêm chút nữa, nói không chừng đã có thể thấy Huyền Túc của sư huynh xuất vỏ rồi.”
Những lời này nói làm lòng Thẩm Thanh Thu cũng có chút nhộn nhạo.
Phải biết, bất kể là nguyên tác hay ở đây, hắn cũng chưa từng nhìn thấy cảnh Huyền Túc xuất vỏ là như thế nào á. Thôi được, đây cũng là một hố của Đâm Máy Bay Lên Giời!
Thùng rỗng kêu to, đoạn trước kể lể vô số, đến đoạn sau – hết rồi!
Hoàn toàn không nhắc đến tẹo nào, Nhạc Thanh Nguyên trực tiếp vạn tiễn xuyên tâm, nghẻo luôn [tay vẫy bái bai]
Troll ông à!
Ninh Anh Anh từ lúc bước vào, một mực cúi thấp đầu đứng một bên, Thẩm Thanh Thu gọi nàng đến, hỏi: “Sao thế?”
Ninh Anh Anh chậm chạp tiến đến, ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ như chú thỏ nhỏ, mang theo âm mũi, lẩm bẩm nói: “Sư tôn, người lần này trở lại, thì đừng đi nữa, có được không.”
Khóc rồi.
Lại khóc nữa. Thẩm Thanh Thu ngơ ngác.
Chuyện gì, hắn không phải kẻ có tuyến lệ phát triển, cùng lắm là nước mắt theo sinh lý, tại sao đồ đệ hắn nuôi lớn đứa này đứa khác đều động chút lại thích làm người đẹp khóc…
Minh Phàm tức cảnh sinh tình, bi thương dâng tận đáy lòng, cũng khóc theo: “Sư tôn——”
Này không có tí tương đồng nào với người đẹp khóc!
Tề Thanh Thê lập tức chớp thời cơ giáo huấn hắn: “Nhìn xem! Nhìn đồ đệ ngươi xem, đau lòng không? Ngươi cũng không phải chỉ có mỗi một đồ đệ! Chỉ thương mỗi tên bạch nhãn lang kia, những đứa khác còn quản nữa không?”
Thẩm Thanh Thu vỗ lưng Ninh Anh Anh, vừa nhẹ nhàng an ủi nàng vừa giải thích: “Ta chỉ thương một đứa lúc nào vậy?”
Liễu Thanh Ca uống đến trà chỉ còn một phần ba, rũ mắt nói: “Trở về rồi, thì ở lại.”
Đương nhiên phải ở lại rồi.
Thương Khung Sơn phái tốt như vậy, đã lên thuyền là không xuống. Thẩm Thanh Thu đáp ngắn gọn: “Được.”
Nghe thấy lời đáp của hắn, Tề Thanh Thê vô cùng hài lòng. Liễu Thanh Ca đang muốn nói gì đó, đột nhiên trán nghiêm lại, sát khí bộc phát.
Những người trong phòng phát hiện hắn thay đổi, không hẹn mà gặp tay đều đặt lên bội kiếm. Liễu Thanh Ca đột ngột đứng dậy, chớp mắt lao đến phía trước cửa sổ, tim Thẩm Thanh Thu lơ lửng treo cao.
Liễu Thanh Ca bỗng mở hai cánh cửa.
Bên ngoài phía trên là trăng sáng sao mờ, bên dưới là rừng trúc thăm thẳm, không một bóng người.
Lạc Băng Hà đương nhiên sẽ không một mực đứng ngốc, chắc chắn đã sớm chạy rồi.
Không khí trong phòng nhanh chóng thả lỏng, Mộc Thanh Phương nói: “Liễu sư huynh, huynh nhìn gì vậy?”
Thế nhưng, Liễu Thanh Ca không hề quay lại, mà chỉ đưa tay ra, như thể đang đón vật gì đó từ trên trời rơi xuống.
Nửa ngày, hắn thu tay, xoay người nói: “Tuyết rơi rồi.”
Thẩm Thanh Thu mắt mở thao láo cả một đêm, ngày thứ hai, vừa nghe thấy tiếng chuông báo động, liền lao ra khỏi trúc xá.
Tiếng chuông ấy hồi sau gấp hơn hồi trước, vừa nặng vừa gấp, tiếng vọng chấn động không ngừng, quẩn quanh vương vấn khắp các đỉnh Thương Khung Sơn.
Đệ tử các phong từ các cầu nối tập hợp về Thanh Tĩnh Phong, phía ngoài Khung Đỉnh điện người đông tập hợp, nhưng lại tĩnh lặng như tờ.
Thẩm Thanh Thu sắp xếp ổn thỏa người của Thanh Tĩnh Phong, vào trong điện. Một phiến đá trắng trong cao hơn một trượng dựng ở một bên điện, ngoài một đệ tử An Định Phong đến giúp việc, chư vị phong chủ đều đã đến đủ, đứng trước phiến đá, thần sắc nghiêm trọng.
Phản chiếu trên kính, là một dòng sông bao la bình lặng, hai bờ có núi xanh đồng biếc, còn lác đác điểm thêm một hàng hay vài mái nhà trắng.
Nhạc Thanh Nguyên nói: “Trung du sông Lạc, trên không.”
Phía trên khung cảnh ấy, một đỉnh núi đen kịt, hang động dày đặc, âm u quỷ dị lộ ra từ trong làn mây. Như thể một cái đầu lâu đen ngòm đầy hố lởm chởm, dựng ngược bò ra từ mây đen cuồn cuộn, sừng sững trống rỗng trông xuống phía dưới.
Đó chính là Mai Cốt Lĩnh của ma giới.
Nhạc Thanh Nguyên nói: “Theo tin tức, là bắt đầu từ tối hôm qua. Lúc đầu chỉ nhìn thấy một đống đá hỗn độn, chưa đầy một canh giờ, đã nhìn thấy rõ là một đỉnh núi rồi.”
Một vị phong chủ kinh ngạc nói: “Chưa đến một canh giờ? Này… cũng quá nhanh rồi!”
Không. Đây là tốc độ bình thường của hợp nhất. Thiên Lang Quân quả nhiên vẫn chọn “thời gian địa điểm tốt nhất” như nguyên tác nói mà hành động.
Nếu không có gì thay đổi, nửa ngày sau, khắp nơi đều sẽ xuất hiện hiện tượng kỳ lạ này. Trong vòng hai ngày, hai giới liền có thể hoàn toàn hợp nhất.
Hệt như xé vụn hai bức tranh, lại đem chúng ghép vào làm một.
Liễu Thanh Ca khoanh tay, cầm Thừa Loan, nói: “Thế nên chúng ta phải nhanh hơn.”
Nhạc Thanh Nguyên nói: “Phong chủ các phong chọn ra hai phần ba đệ tử dưới trướng theo. Trong nửa canh giờ đến trung du sông Lạc.”
Nhận lệnh chưởng môn, các phong chủ hô một tiếng tuân lệnh liền tản đi.
Trong nửa canh giờ đến nơi, thời gian để bọn họ chuẩn bị chỉ chưa đến mười phút, tất nhiên phải nhanh chóng. Thẩm Thanh Thu cũng chuẩn bị đi chọn người, Nhạc Thanh Nguyên lại gọi hắn lại: “Đệ ở lại đây.”
Quả nhiên.
Thẩm Thanh Thu quay lại, nói: “Sư huynh, huynh biết đệ không đi không được.”
Nhạc Thanh Nguyên sắc mặt nghiêm nghị, nói: “Sư đệ, ngoài tuyết đầu mùa, Lạc Xuyên, đệ còn biết cái gì?”
Thẩm Thanh Thu chậm rãi đáp: “Muốn ngăn chặn hợp nhất, trước tiên phải rút Tâm Ma kiếm ra. Nó được cắm tại đầu lâu ở Mai Cốt Lĩnh, Thiên Lang Quân nhất định bố trí lực lượng ở đó.”
Ý là, phương pháp giải quyết: ① Hủy Tâm Ma kiếm, ② Giết Thiên Lang Quân.
Nhạc Thanh Nguyên kiên trì nói: “Đệ ở lại.”
Thẩm Thanh Thu đang muốn mở miệng, Nhạc Thanh Nguyên giơ tay nhất quyết, như thể muốn phát lệnh cấm, trực tiếp nhốt hắn trong Khung Đỉnh điện.
Chưởng môn cứng rồi!
Sống lưng Thẩm Thanh Thu căng thẳng, không biết có nên đặt tay lên Tu Nhã không. Đúng lúc này, ngoài điện truyền đến tiếng kinh ngạc hỗn độn.
Hai người cùng lúc lao ra ngoài điện, đưa mắt nhìn theo hưởng chỉ của các đệ tử trên quảng trường, Thẩm Thanh Thu âm thầm hít một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy giữa không trung của Khung Đỉnh Sơn, tầng mây rộng lớn cuộn trào như sóng biển trào dâng đã nhuốm màu máu.
Từng tia từng tia sáng đỏ xé ngang trời, từng viên đá lớn cuốn theo lửa, như thể sao băng bùng cháy, lao thẳng xuống Khung Đỉnh Sơn.
Nhạc Thanh Nguyên vẻ mặt không đổi, giương tay, Huyền Túc cả bao cả kiếm rít lên mà ra, đánh số đá lớn đó thành cát bụi. Vô số các mảnh vụn như đốm tàn còn cháy của pháo hoa rơi xuống.
Phía trong đám mây đỏ như miệng núi lửa, phảng phất thấy được vô số tay người và đầu người đang gào thét, vùng vẫy vật lộn, thổng khổ vạn phần, như đang địa ngục.
Con! Bà! Nó! Vực! Thẳm! Vô! Gian!
Trong lòng Thẩm Thanh Thu gào thét không ngừng: Đâm Máy Bay Lên Giời!
Mi viết được hợp nhất, mi có giỏi viết rõ rằng cái vị trí này của Thương Khung Sơn sao lại hợp nhất với vực thẳm Vô Gian xem!!!
Troll nhau hả đúng không ——!!!
Thương Khung Sơn rút trúng độc đắc rồi!!!
Thương Khung Sơn tạm thời không thể lưu lại nữa.
Đợt này qua đi, không biết lúc nào đợt sau lại đánh úp. Chẳng bao lâu nữa, là sẽ hợp nhất với vực thẳm Vô Gian, trở thành vùng thảm họa nham thạch, địa ngục trần gian.
Nhạc Thanh Nguyên hướng về phía đệ tử An Định Phong tới giúp việc nói: “Mời chư vị đại sư Chiêu Hoa Tự tới giúp bày trận.”
Y cao giọng nói: “Đệ tử ở lại nghe lệnh, một khi kết giới bị phá vỡ, không tiếc bất cứ vật gì, lập tức rút khỏi núi!”
Hàng nghìn đệ tử trên quảng trường đồng thanh đáp: “Rõ!”
Nhạc Thanh Nguyên quay đầu nói: “Thanh Thu sư đệ, đệ cũng đi cùng đến Lạc Xuyên.”
Liễu Thanh Ca chọn xong đệ tử Bách Chiến Phong thì quay lại hỏi: “Vậy chưởng môn huynh?”
Nhạc Thanh Nguyên đáp: “Ta chống đỡ trước, đợi Chiêu Hoa Tự cứu viện, đuổi tới sau.”
Thẩm Thanh Thu nói: “Sư huynh, huynh một mình chống được khổng? Có cần ta ở lại…” Liễu Thanh Ca túm hắn đi luôn, ngắn gọn súc tích nói: “Đi thôi. Y nói đuổi tới sau, nhất định sẽ đuổi tới.”
Đại họa rơi xuống đầu, Thương Khung Sơn cũng coi như có tự giác của một tu chân đại phái đứng đầu tiểu thuyết, cuối cùng không còn nhàn sự thong dong ngựa xe thuyền bè chậm chạp nữa.
Mấy vạn đạo kiếm bay như gió thổi chớp lóe lướt qua không trung, phía dưới nếu có người ngẩng đầu nhìn, sẽ thấy một dải sáng lóa mắt như dòng chảy ngân hà.
Cảnh tượng này kỳ vĩ biết bao. Chỉ tiếc, những núi đá kỳ dị nhô đầu khỏi không trung, lại khiến người ta hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức khung cảnh vừa hiếm có vừa mỹ lệ này.
An Định Phong không hổ là một cánh tay hậu cần đắc lực, hiệu suất cực cao, có vẻ viện binh giúp bày trận của Chiêu Hoa Tự tới rất nhanh, trấn giữ kết giới xong, Nhạc Thanh Nguyên cũng rất nhanh rút đi, đuổi đến.
Chưa đến nửa canh giờ, đã đến trung du Lạc Xuyên.
Do quân số quá đông, không thể không phân thành nhóm thành tốp lần lượt tiếp đất. Hai bờ Lạc Xuyên đã chật đầy nhân sĩ tu chân nhận được tin tức, phát hiện cảnh tượng kỳ dị đến thăm dò, các môn phái phục sắc lẫn lộn. Các đạo sĩ Thiên Nhất Quan đang bận rộn sơ tán bách tính bình thường ở hai bờ sông. Vô Vọng và Vô Thần đi đầu, dẫn theo chúng tăng Chiêu Hoa Tự đến tập hợp.
Nhạc Thanh Nguyên hành lễ nói: “Đa tạ chư vị đại sư phái đệ tử đến giải nguy. Nếu không cơ nghiệp trăm nghìn năm của Thương Khung Sơn phái, hôm nay nói không chừng đã bị hủy trong chốc lát.”
Hòa thượng Vô Vọng này trước giờ luôn nhiều lời, hôm nay lại làm mặt lạnh, một chữ cũng không nói. Ngược lại là Vô Trần đại sư vuốt mồ hôi, cất tiếng nói: “A di đà phật. Cơ nghiệp trăm nghìn năm suýt chút bị hủy trong chốc lát nào chỉ có quý phái, Chiêu Hoa Tự cũng suýt rơi vào tình cảnh như vậy.”
Nhạc Thanh Nguyên hơi kinh ngạc: “Có chuyện như vậy? Chư vị đại sư đã phái hơn trăm đệ tử bày kết giới trong chùa đến Thương Khung Sơn… Lẽ nào vẫn dư lực lượng bảo vệ chùa?”
Thẩm Thanh Thu cũng nghi ngờ.
Trừ khi giác ngộ của Chiêu Hoa Tự đạt đến trình độ thà chịu thiệt hại cũng phải giúp phái khác?
Sắc mặt Vô Vọng càng thêm khó coi.
Vô Trần đại sư thấy ông không muốn nói chuyện, đành tiếp tục nói thay: “Này… thực sự khó nói thành lời. Không phải dựa vào bản thân dư lực lượng, mà là nhờ người khác ra sức tương trợ*.”
(*: nguyên gốc là 鼎力相助, ý chỉ sức mạnh tuyệt đỉnh ra tay cứu giúp)
Nhạc Thanh Nguyên nói: “Lẽ nào là Thiên Nhất Quan?”
Thiên Nhất Quan trước nay nổi danh nhàn hạ tiêu dao, là một đại phái vô tổ chức vô kỷ luật số một. Với kết giới, cơ bản không có nền tảng, nếu thực sự nhờ Thiên Nhất Quan giúp mới chống đỡ được, quả khiến người khác kinh ngạc.
Vô Thần đại sư lắc đầu nói: “Là Huyễn Hoa Cung.”
Thẩm Thanh Thu buột miệng: “Huyễn Hoa Cung? Đấy là…”
Vô Vọng đanh mặt: “Không sai. Chính là Lạc Băng Hà.”
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến hai tiếng cười nhẹ.
Một thanh âm sảng sảng lại văn nhã lễ độ nói: “Ra sức tương trợ, không dám. Nếu phải nói, ta chỉ vì giúp sư tôn mà thôi.”