Chương 3

*Tác giả** : Thời Bất Đãi Ngã*
*Edit: **Tử Hầu bà bà*
*Chương 3*
Đầu óc Tề Quân Mộ hỗn loạn, hai mắt y nhắm chặt, người tỉnh tỉnh mê mê bồng bềnh chìm nổi. Y không mở mắt ra được, cả người vô lực, nhưng lại rõ ràng chuyện phát sinh bên ngoài.


Y biết thái hậu hỏi Bạch Phong tình trạng thân thể lúc này, cũng nghe bà nghiêm khắc răn dạy cung nữ cùng nội giám bên người, nói bọn họ hầu hạ không chu toàn, khiến hoàng đế bệnh thế này mà cũng không phát hiện. Còn nói nếu như hoàng đế có chuyện gì, để toàn bộ bọn họ chôn cùng.


Tiếng cầu xin đầy thống khổ của cung nữ cùng thái giám không át được giọng nói lo lắng của thái hậu, nếu là trước kia, Tề Quân Mộ sẽ rất vui mừng.


Nhưng hiện tại, sốt cao khiến đầu óc choáng váng, nhưng trong lòng nhịn không được nghĩ đến, mẹ của y lo lắng kinh hoảng như thế, là lo lắng thân thể y, hay là sợ hoàng đế y đây đột nhiên ch.ết đi, vị trí thái hậu của bà sẽ bất ổn.


Đời trước tình cảm của Tề Quân Mộ đối với thái hậu vẫn rất phức tạp, đời trước trước khi làm hoàng đế khát khao tình thương của mẹ, sau khi thành hoàng đế lại tận lực quên lãng ý nghĩ này, tâm tâm niệm niệm muốn làm minh quân.


Khi đó giữa mẹ con bọn họ có một ít xung đột, muốn làm một minh quân cái gì cũng đắn đo suy xét có lẽ sẽ vô tình lấy đại cục làm trọng, vì thế y bỏ qua mặt mũi của thái hậu, nói với thái hậu “hậu cung không tham gia vào chính sự.”


available on google playdownload on app store


Y nhớ rõ ánh mắt của thái hậu khi đó, có chút tổn thương có chút khổ sở càng nhiều hơn là phẫn nộ phức tạp không nói nên lời. Nhưng y cũng không muốn thoái nhượng, vết rách giữa hai mẹ con càng lúc càng lớn.


Cậu Lâm Tiêu từng nói qua, tuổi trẻ mẹ y có chút tình tình bốc đồng, từ lúc vào cung vẫn sống dưới bóng ma của Cảnh đế, tính tình mới biến thành cực kỳ điệu thấp, người cũng trở nên kiềm chế.
Trở thành thái hậu, không còn ai áp ở trên đầu, liền muốn sống tự tại.


Khi đó y hỏi lại Lâm Tiêu: “Mẫu hậu muốn tự do, vậy chỉ có thể trẫm thoái nhượng sao? Trẫm thân là con của Người, sẽ nhượng bộ với mẫu thân, nhưng trẫm là hoàng thượng, chung quy trẫm không thể vì bà là mẫu thân của trẫm mà mọi chuyện đều nhượng bộ. Chính cữu cữu đã dạy trầm làm sao trở thành một minh quân, minh quân dùng người phải dùng hiền tài chứ ko chọn người thân.”


Lâm Tiêu im lặng.


Thái hậu kỳ vọng cực cao với Tề Quân Mộ, khi y chưa thành hoàng đế thì trong đầu chờ mong trù tính các kiểu để y thành hoàng đế. Khi y thật sự thành hoàng đế, bà thành thái hậu, có được quyền lực, hưởng thụ kính yêu của đế vương, được người người trong hậu cung nịnh bợ, bà đã hiểu sự sung sướng nói một không hai của phụ hoàng khi còn tại vị, lòng tham trở nên lớn hơn, muốn y phải nghe lời.


Nhưng trong cốt tủy y chảy phân nửa dòng máu của Cảnh đế, suốt đời không có khả năng thành một con rối biết nghe lời.


Hiện tại trái lại thì tốt, một lần nữa đi trên con đường năm đó, thái độ của y đối với thái độ đã trở nên lạnh nhạt không để bụng. Có lẽ nói, y đối với bất cứ ai cũng lãnh đạm, y chỉ muốn khai tâm chính mình.


Cái gì minh quân, cái gì bạo quân, hôn quân, với y hết thảy đều không quan trọng.
Hoàng đê trẻ tuổi nằm trên giường, hai mắt nắm chặt, cuộc đời ai khi bệnh đều bất lực yếu đuối, đế vương cũng không ngoại lệ.


Thái hậu có chút nhìn không nỡ, ôn nhu hiếm có mà tự mình đút thuốc cho y, mãi đến khi mồ hôi thấm ướt trán Tề Quân Mộ, bà mới thở phào nhẹ nhõm.


Thái hậu thu hồi ánh mắt yêu thương, bà căn dặn cung nhân đến trông nom hoàng đế đang sinh bệnh, được cung nữ Như Yến đỡ rời khỏi thiên điện, Bạch Phong đi theo phía sau.


Thái hậu trở lại phòng khách chủ điện ngồi xuống, Bạch Phong cung kính cúi người nói: “Thái hậu không cần lo lắng, hoàng thượng đã đổ mồ hôi, vi thần sẽ kê mấy vị thuốc, hoàng thượng uống xong sẽ không có việc gì.”
Loại chuyện nắm chắc này, Bạch Phong tất nhiên sẽ nói rất kiên định.


Thái hậu gật đầu, trên mặt tuy rằng có chút lo âu, chung quy không hề hoảng loạn.
Thái hậu nhìn Bạch Phong, ngữ khí lạnh lùng: “Chuyện hoàng thượng bệnh, Bạch ngự y trước tiên giấu đi.”


Tề Quân Mộ vừa lên ngôi, căn cơ còn chưa ổn, nếu bây giờ bệnh tình truyền ra, trong triều sợ là muốn nổi sóng. Trên đời này có người trông mong Tề Quân Mộ tốt, cũng có người trông mong y ch.ết sớm.
Bạch Phong cúi người đáp ứng, chẳng qua nét mặt có vài phần do dự.


Thái hậu nhướng đuôi lông mày: “Thế nào, ngươi có gì muốn nói?”
Bạch Phong nhếch khóe miệng, chần chờ hạ nhẹ giọng: “Thái hậu, vi thần nghĩ là đây là vì tưởng niệm tiên hoàng nên mới bệnh, trái lại không cần giấu diếm.”


Trong cũng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào hoàng đế, có một số việc muốn giấu càng không giấu được.
Thái hậu cũng là một người thông minh, thay đổi ý nghĩ, cười nói: “Bạch ngự y nói đúng, hoàng thượng hiếu tâm lại trọng tình, cả triều văn võ mà nghe thấy cũng sẽ cảm niệm.”


Bạch Phong thở phào, lúc này mới lui ra.
Lúc Bạch Phong rời khỏi cung Nhân Thọ, chạm mặt công chúa Phù Hoa cùng Nhạc Thanh đến thỉnh an thái hậu, các nàng nghe thân thể thái hậu không khỏe nên mới đến đây.
Da Phù Hoa trắng nõn, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, tính tình ôn nhu lại không mất kiên cường.


Nàng là con gái đầu của Cảnh đế, thân phận quý trọng, lại được thái hậu tỉ mỉ bồi dưỡng, dáng vẻ xinh đẹp giơ tay nhấc chân đều toát lên quý khí trận trọng lại chứa một phần ngạo nghễ, đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của mọi người.


So sánh với công chúa Nhạc Thanh, mẹ của nàng phẩm vị không cao, thái độ làm người rất khiêm nhường, vẻ mặt quanh năm đều mang theo dè dặt, rất sợ bản thân phạm sai lầm bị người ta bắt được nhược điểm.


Chẳng hạn như lúc này, nàng mặc dù cũng là công chúa như Phù Hoa, nhưng khi hai người cùng một chỗ lại lùi nửa bước bày tỏ cung kính.
Phù Hoa thấy Bạch Phong, liền hỏi thân thể thái hậu thế nào.
Bạch Phong đúng sự thật mà trả lời, cũng báo chuyện chữa bệnh cho Tề Quân Mộ.


Quan hệ giữa Phù Hoa và Tề Quân Mộ rất tốt, dù sao cũng là song sinh, sau khi nghe ấn đường nàng nhíu lại, thần sắc không vui nói: “Người bên cạnh hoàng thượng không biết hầu hạ thế nào, chuyện lớn như vậy bọn họ vậy mà không phát hiện, quả thật đáng ch.ết.”


Ngữ khí của nàng giống hệt thái hậu, chẳng qua lời nàng nói ra, người khác không thể nói.
Nhạc Thanh đứng ở nơi đó, vẻ mặt cũng lo lắng, nửa phần lời nói cũng không có.


Thân thể Thái hậu cùng Tề Quân Mộ đều không khỏe, Phù Hoa không có tâm tình hàn huyên cùng Bạch Phong, liền gật đầu hướng cung Nhân Thọ đi đến.


Khi tới chính điện thì thấy thái hậu đang xoa xoa trán dáng vẻ mệt mỏi, Phù Hoa ngay cả lễ cũng không làm, đi nhanh đến an ủi vài tiếng rồi hỏi han bệnh tình của Tề Quân Mộ, Nhạc Thanh ở phía sau cung kính hành lễ.


Thái hậu xoa xoa mi tâm, để Nhạc Thanh đứng dậy, sau đó nhìn về phía Phù Hoa nói: “Ta không sao, hoàng đế vừa mới uống thuốc cũng không trở ngại.”


Khóe miệng Phù Hoa khẽ cong, nói: “Mẫu hậu, tính tình hoàng thượng ôn hòa lại đối với hạ nhân luôn khoan hồng, mấy ngày này hoàng hậu vẫn bệnh đến vô lực quản lý hậu cung, hiện tại phát sinh sai lầm lớn như vậy, ca ca nếu không đến chỗ người, còn không biết sẽ bệnh thành dạng gì rồi, người cần phải quản giáo đám nô tài lớn mật này.”


Nghe Phù Hoa nhắc đến hai chữ hoàng hậu, sắc mặt thái hậu nhất thời lãnh đạm, hoàng hậu Ôn thị là chính thê của Tề Quân Mộ, khuê danh Uyển.


Ôn gia là mẫu tộc của mẹ thái hậu, án theo bối phận thì Ôn Uyển phải gọi thái hậu là cô họ. Lâm gia có quyền, Ôn gia có binh, cũng là người vợ mà thái hậu nghìn chọn vạn lựa cho Tề Quân Mộ.


Lúc đầu thái hậu có phần chướng mắt Ôn Uyển, nghĩ nàng quá gầy, sinh đẻ không tốt, nhưng Tề Quân Mộ thích, hơn nữa Ôn gia chỉ có một cô con gái cùng thế hệ này thôi.


Sau này thái hậu cũng thông suốt, cùng lắm sau này chọn thêm vài cô gái tính tình ôn nhu gia thế trong sạch hầu hạ bên người Tề Quân Mộ.
Lại nói Tề Quân Mộ cùng Ôn Uyển thành thân vừa mới được hai tháng, khiến thái hậu không thích chính là, vào ngày tân hôn, Ôn Uyển lại bệnh.


Không viên phòng cũng được đi, Ôn Uyển vừa mới đến tuổi cập kê, việc này chậm đến hai năm.
Nhưng khi bệnh tình của nàng vừa mới khởi sắc, thì vấp phải Cảnh đế đột nhiên qua đời, Tề Quân Mộ vội vội vàng vàng đăng cơ, Ôn Uyển liền thành hoàng hậu.


Hậu cung lớn như vậy chuyện Ôn Uyển lao lực một hồi lại ngã bệnh, tâm trạng thái hậu không vui vẻ, sớm biết thân thể Ôn Uyển ôm yếu như vậy, nàng sẽ không để Tề Quân Mộ cưới nàng ta.


Nếu không phải Cảnh đế vừa mất không bao lâu, uy thế vẫn còn, thái hậu thật muốn trực tiếp tuyển vài phi tử cho Tề Quân Mộ để phong phú hậu cung.
Hiện tại nghe lời này của Phù Hoa, thái hậu nói: “Hoàng hậu mệnh tốt, chỉ là thân thể kém quá.”


Phù Hoa nhìn sắc mặt của thái hậu biết bà mất hứng, liền vội hỏi: “Mẫu hậu người cũng biết, thân thể trước đây của hoàng hậu rất khỏe mạnh, chỉ là đột nhiên vào cùng không kịp thích ứng. Hôm trước con nhìn nàng, trong nháy mắt nàng ấy đã uống hết một bát thuốc đắng, nếu là nữ nhi có lẽ chịu không nổi, thấy rõ nàng ấy cũng muốn sớm khỏe lại.”


Thái hậu nghĩ đến cảnh tượng Ôn Uyển uống dược, nghĩ đến đắng miệng vô cùng, bà liếc mắt trừng Phù Hoa: “Là ngươi nói nhiều.”
Phù Hoa mỉm cười, Nhạc Thanh ở bên nhìn hai người, trong mắt có hâm mộ mơ hồ.


Trên người Tề Quân Mộ có chút ẩm ướt, y đang ngủ mơ hồ nghe được có người nhỏ tiếng nói hoàng hậu mang bệnh đến đây thỉnh an.
Hai chữ hoàng hậu kinh động khiến trong lòng Tề Quân Mộ phát lạnh, bỗng nhiên, y dường như nhớ lại đời trước lúc sắp ch.ết.


Thân thể như từ trên cao đột nhiên hụt hẫng rơi thẳng xuống đất, tim run rẩy y lập tức mở mắt.
“Hoàng thượng tỉnh.” Có cung nữ vui mừng hô lên: “Nhanh đi bẩm báo thái hậu.”


Tề Quân Mộ ngồi dậy, chỉ nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp bên tai, vui mừng hít sâu nhưng vì huyên náo, mi tâm y cau có lãnh đạm nói: “Đều câm miệng, lui ra.”
Trong phòng nháy mắt yên tĩnh, cung nhân đưa mắt nhìn nhau, cúi đầu lặng yên vô thanh mà lui xuống.


Tề Quân Mộ ngồi trên giường, nhìn cung điện vắng vẻ mà có chút hoảng hốt. Ôn Uyển khi bọn họ còn nhỏ đã biết nhau, dáng vẻ nàng xinh đẹp lại quyến rũ, y rất thích nàng.


Đương nhiên vận khí của bọn họ không được tốt, còn chưa thành thân, nàng đã bệnh, chỉ là ngày thành thân đã định, nàng mang bệnh mà thành thân với y.


Khi bệnh của nàng vừa tốt lên, lại phải trải qua hiếu kỳ của Cảnh đế, thân là đế vương, mặc áo tang mà hoan ái sẽ bị chỉ trích, y cũng không chạm vào nàng. Thân thể nàng ốm yếu, bọn họ cũng không ở cùng một chỗ, thái hậu không thích, hơn nữa chung quy tuổi nàng còn nhỏ, y thường xuyên che chở nàng.


Sau thái hậu muốn để y phong phi, y vì thấy Ôn Uyển âm thầm đau khổ mà cự tuyệt, vẫn nghĩ chờ thân thể nàng tốt lên hoàn toàn, bọn họ có con trưởng đầu tiên mới tốt.


Trong thời gian Ôn Uyển bị bệnh như vậy, còn y vẫn chờ. Chờ đến khi thái hậu không còn muốn quản việc này nữa, Ôn Uyển đột nhiên nói với y, nàng mang thai rồi.


Lúc đó y rất khiếp sợ rất khó chịu cũng rất không muốn tin, y ngay cả một ngón tay của Ôn Uyển cũng chưa chạm đến, vậy làm thế nào Ôn Uyển lại có thai, đứa con này là con của ai?


Nỗi tức đến cực điểm khiến y đột nhiên choáng váng đầu óc, trực tiếp mềm nhũn mà ngã lăn ra đất. Y đến nay vẫn còn nhớ ánh mắt lúc đó của Ôn Uyển, thương hại, thương cảm, khinh thường lại hiển nhiên.


Chờ đến khi lần thứ hai tỉnh lại, ngự y chẩn đoán y bị trúng gió, không nói được tay chân không cử động được. Vừa qua hai ngày, y ch.ết, trong lúc ngủ bị người ta dùng gối đầu đè ngạt thở mà ch.ết.


ch.ết trong uất ức, còn khó chịu vì không thấy rõ mặt người nọ, nhưng cảm giác được đó là giới nữ.
Cái cảm giác hít thở không thông, hiện tại khiến y từ trong mộng tỉnh lại nửa đêm bị kích thích tàn bạo muốn giết người.


Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Tề Quân Mộ dường như rớt vào mây đen, âm trầm vô cùng. Động tác y ngạo mạn khép long y, sau đó đứng dậy đi gặp thái hậu.
Khi y đi đến, âm thanh vui vẻ của Ôn Uyển đã biến mất, Phù Hoa đang ngồi bên cạnh thái hậu nói gì đó.


Thấy Tề Quân Mộ xuất hiện, Phù Hoa lo lắng đứng lên hỏi: “Hoàng thượng, người không có việc gì chứ.”
Tề Quân Mộ ừ một tiếng, đi tới trước mặt thái hậu hạ mắt: “Hài nhi bị bệnh, khiến mẫu hậu lo lắng.”


Thái hậu thở dài: “Ngươi bị bệnh còn có ta ở đây, ta biết ngươi hiếu tâm, lần sau vạn vạn không được coi thường bản thân như vậy.”
Tề Quân Mộ tự nhiên đáp ứng.


Thái hậu lại nói: “Hoàng hậu vừa tới đây, thân nàng còn đang ho, cũng muốn nhìn ngươi, lại sợ đem bệnh đến cho người, ta để nàng ta trở về rồi.”
Vẻ mặt Tề Quân Mộ bất biến, ngữ khí nhàn nhạt: “Hoàng hậu có lòng rồi.”


Thái hậu ừ một tiếng, sau đó Tề Quân Mộ đứng dậy xin cáo lui nói phải về Càn Hoa điện nghỉ ngơi, y thật sự mệt mỏi.
Thái hậu cùng Phù Hoa công chúa nhìn sắc mặt y không tốt, cũng không nói gì thêm, căn dặn người hầu hạ bên người y mới để y trở về.


Khi Tề Quân Mộ ngồi trong ngự liễn, đã là lúc cầm đèn.
Cung nhân của Càn Hoa điện bẩm báo, Tề Quân Chước vẫn chờ y trong điện.
Tâm tình của Tề Quân Mộ mới thật sự vui vẻ, y đẩy cửa bước vào, thấy người còn đứng ở đại điện.


Tề Quân Chước ngước mắt, ngọn đèn dầu chiếu vào trong mắt hắn, tròng mắt màu vàng như có ánh sáng lướt qua, long lanh chói lóa.
Dáng vẻ Tề Quân Chước tuấn mỹ lại mang phong tình dị vực nổi bật, mũi hắn cao thẳng, đôi mắt thâm thúy, khuôn mặt như đao khắc, dáng người cao ngất.


Hắn luôn luôn nghiêm mặt, Tề Quân Mộ hay nói với hắn nhìn mặt hắn cứ như có người thiếu nợ hắn vậy.


Tề Quân Chước chuẩn bị hành lễ với hoàng đế, chỉ là vừa có động tác kéo vạt áo, Tề Quân Mộ đã đi qua đỡ lấy cánh tay hắn, bất đắc dĩ nói: “Ngươi là huynh đệ ta, không cần phiền toái như thế.”


Tề Quân Chước mĩm cười, lãnh ý trên mặt tan biến, hắn nghiêm túc nói: “Hoàng huynh hiện tại là vua, thần đệ là bề tôi, cấp bậc lễ nghĩa không thể bỏ.”


Tề Quân Mộ buông hắn ra lắc đầu, y đi tới trước ngự án lấy bản đồ kinh thành xuống, sau đó vẫy tay với Tề Quân Chước, vẻ mặt tươi cười: “Vừa lúc ngươi tới, hai ngày nay ta muốn cho ngươi xem tòa nhà xây phủ, có mấy nơi khá tốt, ngươi xem qua có thích không. Ngươi nếu đặt biệt thích chỗ nào thì nói cho ta biết, ta trực tiếp phê chuẩn cho ngươi.”


Khi Cảnh đế qua đời còn chưa chọn tòa nhà xây phủ cho Tề Quân Chước, phong hào cũng không có, người đến giờ còn ở trong cung, hiện tại việc này rơi xuống đầu của Tề Quân Mộ.
Tề Quân Chước vì y chịu quá nhiều cực khổ, những vết sẹo trên người hắn lưu lại, đáng lý là Tề Quân Mộ phải chịu.


Đời trước quá nhiều thứ bận tâm, cũng chọn cho Tề Quân Chước một nơi coi như tốt.
Tề Quân Chước căn bản không để ý đến bản đồ kinh thành, hắn nhìn hoàng đế trẻ tuổi vẻ mặt không vui: “Hoàng huynh không phải bị bệnh sao, thế nào lại không nghỉ ngơi sớm, còn lao lực nghĩ đến những thứ này.”


Tề Quân Mộ nhìn hắn, giữa mày còn giữ nụ cười: “Phong hào của ngươi ta cũng chọn rồi, chữ Cẩn thế nào?”
Vành mắt Tề Quân Chước nóng lên, hắn lại không trả lời, Tề Quân Mộ cũng không bỏ qua, từ nhỏ chuyện hoàng huynh hắn muốn làm nhất định phải thành công.


Vì vậy hắn rủ mắt bất đắc dĩ lui bước: “Là hoàng huynh chọn, cái gì cũng tốt.:
Tề Quân Mộ gật đầu, chữ đỏ phê chuẩn tòa nhà tốt nhất lớn nhất trên đường Chu Tước gần hoàng cung cấp cho Tề Quân Chước làm vương phủ.
Y muốn cho thế nhân biết, Tề Quân Chước là em trai cưng chiều của y.


Chờ đến khi y bút đỏ phê chuẩn xong, Tề Quân Chước nhịn không được mới nói: “Hoàng huynh, hiện tại nên triệu ngự y đến.”
Tề Quân Mộ ưng thuận.
Mà lúc này, Thẩm Niệm đệ trình tấu chương đang trên đường từ Bắc Cảnh đưa đến kinh thành.


Thẩm Dịch bệnh ch.ết ở Bắc Cảnh, Thẩm Niệm nâng quan tài về kinh, hồn thiêng tướng quân quay vế cố thổ, trong ngoài triều đình lại một hồi mưa gió.






Truyện liên quan