Chương 27
*Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã*
*Edit: Tử Hầu bà bà*
*Chuowng 27*
Dương Kinh Lôi tất nhiên biết địa vị của Tề Quân Chước trong lòng hoàng đế, sau câu kia lại viết Cẩn vương bình an vô sự, thích khách chạy trốn, việc này hắn sẽ nhanh chóng điều tr.a rõ ràng.
Bọn họ ở Thanh Châu, Tề Quân Chước lấy danh nghĩa của Tề Quân Hữu làm việc.
Trong lúc nhất thời không rõ thích khách là hướng tới Tề Quân Chước hay là Tề Quân Hữu, Dương Kinh Lôi là người cẩn thận, sự việc trước khi rõ ràng tất nhiên không dám tùy tiện viết cái gì vào trong mật thư.
Cũng may Tề Quân Chước không có vấn đề gì, hoàng đế miễn cưỡng kiếm chế tức giận trong lòng.
Y bỏ mật thư xuống, đôi mắt híp lại, Dương Kinh Lôi không biết, nhưng y dám khẳng định sự việc lần này chắcchắn hướng tới Tề Quân Chước. Đời trước, Tề Quân Hữu từng mượn cớ đi ra ngoài chơi, đã dừng lại ở Thanh Châu một vài ngày.
Thời gian đó, mỗi ngày hắn ăn chơi sa đọa uống rượu làm thơ, đừng nói thích khách, ngay cả một cọng tóc chưa từng rớt.
Đời này ngược lại đúng lúc y phái hai người đi đến đó, Tề Quân Chước lại bị ám sát.
Mấy ý nghĩ lướt qua trong đầu Tề Quân Mộ, y suy nghĩ tạm thời chưa có manh mối rõ ràng.
Song có điều Tề Quân Chước không bị làm sao là tốt rồi, mật thư của Dương Kinh Lôi là được đưa tới qua con đường đặc biệt, hắn là sau khi sự kiện bị ám sát phát sinh đã lập tức phái người đưa đến đây.
Nếu như có tình hình khác, tiếp sau đó còn có thư từ Thanh Châu đưa tới.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tề Quân Mộ bình tĩnh lại.
Đôi mắt y lơ đãng nhìn qua chỗ Thẩm Niệm đang ngồi, dừng lại, điềm đạm nói: “Lần này Trấn Bắc hầu lập công lớn, có đặc biệt muốn được thưởng cái gì không?”
Thẩm Niệm mặc kệ ánh nhìn đầy hứng thú của Tề Quân Mộ, hắn nghĩ hoàng đế vừa nhìn về phía hắn thì dừng lại, biểu cảm trên mặt hẳn là diễn đạt ý tứ ‘vì sao ngươi vẫn còn ở đây.’
Tuy rằng y che giấu rất nhanh, nhưng Thẩm Niệm tự nhận là vẫn có chút đoán ý qua sắc mặt.
Xem ra trong bức mật thư có gì đó khiến hoàng đế rất lưu ý, cẩn thận ngẫm nghĩ, người có thể sử dụng thư mật đưa tin tức tới khẳng định là ở nơi xa.
Người khiến hoàng đế lưu ý không nhiều lắm, ở xa thì chỉ có một, đó chính là Cẩn thân vương.
Địa vị của Cẩn thân vương trong lòng hoàng đế so với trong lời truyền thuyết còn cao hơn.
Hoàng đế thật thú vị, trong đầu Thẩm Niệm suy đoán, trên mặt lại thuận theo Tề Quân Mộ mà trả lời: “Vì hoàng thượng chia sẻ nỗi lo buồn là trách nhiệm của vi thần, hoàng thượng ban cho cái gì vi thần sẽ nhận cái đó.”
Tề Quân Mộ cười mỉa một tiếng, y nói: “Trẫm còn nghĩ rằng ngươi cái gì cũng không muốn chứ.”
Thẩm Niệm mặt dày, đối với châm chọc của hoàng thượng một chút cảm giác cũng không có: “Có được lời này của hoàng thượng, việc này ở ngoài sáng vi thần là đại công thần, ban thưởng của hoàng thượng, làm sao lại có thể nói không cần chứ.”
Tề Quân Mộ lười lằng nhằng với hắn, y nói: “Yên tâm, nên có thì trẫm sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”
Thẩm Niệm đáp ‘dạ’, cũng không như bình thường cười hì hì.
Tâm tình hoàng đế không tốt, hắn không nên ở phía sau đâm chọt vào lòng người ta, lỡ như sau này hoàng đế tính nợ, vậy chịu thiệt không phải là hắn sao.
Thẩm Niệm nghĩ, lúc này hẳn là nên lui màn rồi.
Dù sao phần thưởng cũng nhận rồi, giữa bọn họ lại đạt được sự ăn ý một lần nữa, hoàng đế có điều phiền lòng, hắn cũng không thể không nhìn mặt người mà ở đây gây phiền cho người khác.
Chẳng là sự việc vẫn cứ ngoài dự liệu của Thẩm Niệm, lúc hắn chuẩn bị đứng dậy xin cáo lui, Tề Quân Mộ vẫy tay gọi hắn giọng dịu đi nói: “Thẩm khanh, Khâm Thiên giám đã tính mấy ngày lành cùng niên hiệu, trẫm khó lựa chọn, Thẩm khanh nhìn giúp đi.”
Thẩm Niệm kinh ngạc, ngẩng đầu, nhìn vẻ xác đáng trên mặt hoàng đế, dường như sự phẫn nộ vừa rồi là ảo giác của hắn vậy.
Trong tâm Thẩm Niệm lay động, đột nhiên nói: “Nếu tâm tình hoàng thượng không tốt, cần gì phải miễn cưỡng chính mình.”
Nháy mắt gương mặt của Tề Quân Mộ lạnh băng.