Chương 45
*Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã*
*Edit: Tử Hầu bà bà*
*Chương 45*
Tề Quân Mộ ngồi trên long ỷ dường như vẫn như xưa, vẻ mặt bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Trên triều đình xôn xao sau đó lại vô cùng yên tĩnh, yên lặng qua đi thì là tranh cãi ầm ĩ. Rất nhiều người thì thầm to nhỏ với đồng liêu bên cạnh, mỗi một câu đều nhắc đến những từ Bắc Cảnh, Thường Thắng, Trấn Bắc hầu.
Rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Thẩm Niệm, hoài nghi có, không thể tin có, ác ý có, đương nhiên cũng có kiềm chế bình tĩnh. Bị bao vây với những ánh mắt, Thẩm Niệm vẫn song song nhìn hoàng đế ngồi yên ổn trên long ỷ.
Hắn suy nghĩ liệu hoàng đế đã sớm biết Thường Thắng sẽ mất tích, hoặc có lẽ việc này căn bản là chính tay hoàng đế sắp xếp. Hoàng đế không tin tưởng Thường Thắng tất nhiên sẽ diệt trừ vĩnh viễn tai họa về sau.
Mặc kệ Thường Thắng đã ch.ết hay mất tích ở Bắc Cảnh, tin tức truyền ra sẽ khiến giữa Bắc Cảnh và Tây Cảnh xảy ra mâu thuẫn, hoàng đế ngồi trên triều có thể làm ngư ông đắc lợi.
Đến lúc đó Bắc Cảnh và Tây Cảnh vì chuyện bày mà tranh luận không dứt, công kích lẫn nhau, không tin tưởng lẫn nhau, hoàng đế có nắm giữa hai đoàn quân này trong tay.
Lúc trước dù hắn không đề xuất kiến nghị như vậy thì trong lòng hoàng đế đã có suy tính như thế rồi. Hắn đưa ra kiến nghị này chỉ khiến việc này trở nên thuận lý thành chương hơn mà thôi.
Thẩm Niệm không nén được suy nghĩ, trong lúc hắn nói những lời này thì trong lòng hoàng đế có phải cười nhạo hắn phải không, một câu chuyện tiếu lâm chính miệng hắn kể ra.
Tướng quân tay cầm binh quyền cùng đế vương dã tâm bừng bừng muốn nắm giữ binh quyền trong tay, vốn không có khả năng hòa bình ở chung.
Hoàng đế nhân dịp Thường Thắng đến Bắc Cảnh kết liễu mạng sống của gã, oán trách cuối cùng chỉ sẽ rơi lên đầu tướng quân Bắc Cảnh. Mà hắn là Trấn Bắc hầu làm sao thoát khỏi can hệ, nếu như tình hình như hiện tại, tất cả mọi người sẽ hoài nghi hắn, cho dù trong lòng một số người nhận định hắn vô tội nhưng vẫn nhân cơ hội mà giẫm đạp lên hắn.
Trước khi hoàng đế quyết định, hắn thay quân Bắc Cảnh chống đỡ tất cả. Có một số việc không thể nghĩ tới, càng nghĩ đến càng cảm thấy lạnh cả người, đáy lòng càng lạnh lẽo hơn.
Cẩn thận suy ngẫm lại, nếu đổi lại hắn là hoàng đế, đại khái cũng sẽ làm như vậy.
Tuy rằng Thẩm Niệm cố gắng nghĩ như vậy, nhưng cảm xúc không thể nói khống chế là có thể khống chế được.
Hắn vừa thuyết phục chính mình vừa suy nghĩ tất cả phát sinh từ khi nhìn thấy Tề Quân Mộ. Nhất là chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, từng chút từng chút lướt qua trong đầu hắn.
Những lời nói, những cái nhíu mày của hoàng đế, cùng tắm với hắn, cùng hắn ngắm cảnh trên lầu cao, có phải hoàng đế đã biết chuyện hôm nay sẽ đến cho nên mới bồi thường trước?
Nghĩ đến khả năng này, Thẩm Niệm có cảm giác cứ như có một bàn tay vô hình nào đó bóp chặt lấy tim, muốn vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, toàn thân hắn vừa đau vừa khó chịu.
Hắn chỉ muốn cuộn người lại để chống lại sự đè nén khó chịu này. Nhưng như lời vừa rồi, con tim chẳng nghe theo lý trí, cuối cùng hắn chỉ có thể đứng thẳng trên triều, lặng lẽ nghe những suy đoán của kẻ khác.
Lâm Tiêu là người đầu tiên phản ứng tức khắc trong đông đảo triều thần, việc này lúc trước Tề Quân Mộ đã từng đề cập với ông.
Nhưng sự tình có chút ngoài dự liệu, Thường Thắng được Tề Quân Mộ phái đi Bắc Cảnh, mất tích ở tại Bắc Cảnh, điều này dẫn đến một chuỗi tình huống nảy sinh. Đầu tiên quan trọng nhất chắc chắn sẽ có người hoài nghi, Thường Thắng đang sống tốt đẹp ở Tây Cảnh, vì sao đột nhiên xuất hiện ở Bắc Cảnh.
Dẫu sao thân phận của Thường Thắng không có chiếu chỉ không thể tùy ý rời khỏi Tây Cảnh.
Chuyện này xử lý không tốt e rằng sẽ dẫn đến sự chỉ trích dành cho hoàng đế. Quan trọng nhất chính là rất nhiều việc bình thường có nguy hiểm sẽ có lợi ích, nếu như việc này xử lý thỏa đáng, đây là chuyện tốt đối với hoàng đế.
Lâm Tiêu tất nhiên sẽ không có phép tình huống đầu tiên xảy ra, chẳng qua ông cũng không mở lời trước. Có một vài chuyện phát sinh, mở lời trước là đánh đòn phủ đầu, cũng có lúc là kẻ tụt lại phía sau.
Đối với việc này người đần tiên mở lời phải là lão đầu Thạch ngự sử, lúc trước chính ông là người đầu tiên lên tiếng tố cáo Thẩm Niệm, chỉ là sau đó dựa vào kinh nghiệm lâu năm mà tránh được một kiếp.
Cấp dưới của ông chính là Quan Hàn đã ch.ết, đến nay vẫn chưa điều tr.a được sự thật nguyên nhân cái ch.ết.
Thạch lão đầu tuổi đã cao, chuyện bình thường ông có thể mở một mắt nhắm một mắt coi như không biết, nhưng sự kiện lần này bất đồng, xử lý không tốt có thể khiến cho tâm của hai quân đều không an ổn.
Vì thế ông nghiêm chỉnh đứng ra nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng, thần thỉnh cầu điều tr.a rõ vì sao Thường tướng quân một mình rời khỏi Tây Cảnh, không có chiếu chỉ tự ý rời khỏi nơi đóng quân, chính là tội lớn làm dao động quân tâm, huống hồ hắn từ Tây Cảnh vào Bắc Cảnh, đường xá xa xôi, vậy mà không có ai biết được việc này, thần nghĩ việc này không giống như vẻ ngoài, mong hoàng thượng phát chiếu chỉ điều tr.a rõ.”
Thạch lão đầu vừa lên tiếng, lông mày Lâm Tiêu bèn giật lên.
Lời của Thạch lão đầu ngoại trừ hoài nghi Thường Thắng tự ý rời khỏi nơi phòng thủ, thân là tướng quân không chiếu chỉ rời đi còn mượn đao giết người đến Bắc Cảnh gây chuyện, cuối cùng có tính chất ám chỉ muốn hỏi việc này hoàng đế có việc này hay không.
Lần này không đợi Lâm Tiêu lên tiếng thì Kinh triệu doãn Tô Nhân vẫn luôn bất hòa với Thẩm Niệm đã đứng ra, hắn nói: “Hoàng thượng, vi thần cho rằng việc này nếu phát sinh ở Bắc Cảnh thì Trấn Bắc hầu khó thoát liên can.”
“Nói thế là sao?” Hoàng đế ngồi trên long ỷ lên tiếng nói câu đầu tiên.
Giọng điệu của hoàng đế không buồn không vui, tâm trạng Tô Nhân cũng khó có phần khoái trá. Ở trong lòng hắn, hoàng đế tất nhiên là không ưa Thẩm Niệm.Nếu có thể kéo Thẩm Niệm xuống nước theo ý của hoàng thượng, vậy tuyệt đối là công lao rồi.
Vì thế Tô Nhân nói theo suy nghĩ của mình: “Thần nghĩ vô luận Thường Thằng vì lý do gì xuất hiện ở Bắc Cảnh nhưng người lại mất tích ở Bắc Cảnh, vô luận thế nào trước tiên phải tìm được người thì mới biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nơi Bắc Cảnh, Trấn Bắc hầu quen thuộc nhất, Thường Thắng xuất hiện ở đó không lý nào quân Bắc Cảnh lại không biết. Trấn Bắc hầu nắm binh phù Bắc Cảnh trong tay, quân Bắc Cảnh đều nghe theo hiệu lệnh. Thần nghĩ, việc này Trấn Bắc hầu tất nhiên không thể hoàn toàn không biết được cả chứ.”
Lời vừa dứt, hắn ngoảnh mặt về phía Thẩm Niệm, rồi hừ một tiếng. Rất nhiều triều thần đều phụ họa theo đuôi Tô Nhân, Ôn Trác tất nhiên cũng có trong đó.
Từ lúc Ôn Diệu ăn mệt trong tay Thẩm Niệm, Ôn Trác lúc nào cũng muốn kiếm chuyện với Thẩm Niệm.
Hiện tại tất cả mọi người đều nghĩ Thẩm Niệm có tội, ông ta tất nhiên muốn theo đó mà giẫm lên hai cưới mới hả dạ.
Thẩm Niệm đứng đó với vẻ mặt rất bình tĩnh cũng không lên tiếng một câu thanh mình nghi vấn của Tô Nhân.
Nếu Tề Quân Mộ muốn che chở cho hắn, vậy thì hắn có nói hay không cũng không quan trọng. Nếu Tề Quân Mộ muốn vứt bỏ hắn, hắn coi như đã đem trái tim chứa đầy hai chữ trung thành móc ra dâng lên, cũng chẳng ai nhìn thêm nữa.
“Các ái khanh đều nghĩ như thế sao?” Ánh mắt của Tề Quân Mộ đảo qua từng người, khi lướt qua Thẩm Niệm, y dừng lại một lát rồi nhanh chóng dời đi cũng không khiến ai phát hiện ra.
Hoàng đế dứt lời, triều đình bao trùm một sự yên lặng vô cùng, không ai đứng ra nói giúp Thẩm Niệm một câu.
Ngẫu nhiên có võ tướng hiện lên vẻ chần chờ, nhưng dưới chứng cứ hùng hồn đối với Thẩm Niệm lại không dám tùy tiện lên tiếng. Mọi người đều biết, đám thô lỗ bọn họ không bắt kịp với trình độ xoi mói của đám quan văn, vì một câu nói không tốt có thể khiến chuyện tốt trở thành chuyện xấu.
Tề Quân Mộ nhìn văn võ bá quan, lại nhìn về phía Lâm Tiêu vẫn trầm mặc kìa rồi nói: “Tả tướng nghĩ thế nào?”
Trong đầu Lâm Tiêu hiện lên mấy suy nghĩ, ông là đứng đầu quan lại, lời từ miệng ông nói ra tất nhiên có trọng lực hơn kẻ khác rất nhiều.
Gần đây Lâm Tiêu vẫn nghĩ chính mình không đoán được tâm tư của hoàng đế, ông trầm ngâm một lát rồi nói: “Hoàng thượng, lời Kinh triệu doãn nói cũng có lý, thần nghĩ Bắc Cảnh phải điều tr.a tường tận, Trấn Bắc hầu quản lý Bắc Cảnh để tránh hiềm nghi nên hắn không thể tham sự vào việc điều tr.a vì sao Trấn Bắc tướng quân mất tích. Thêm nữa nếu Trấn Tây tướng quân không có chiếu chỉ mà rời khỏi nơi phòng thủ cũng xem như mưu phản, vô luận lý do gì sau khi tìm được người, hoàng thượng cần nên trừng phạt nghiêm khắc.”
Lâm Tiêu nói xong, dưới sự im lặng triều đình nhanh chóng có người nói hắn là trước tiên điều tr.a rốt cuộc Thường Thằng đến Bắc Cảnh làm gì, vì sao mất tích, cũng có người nói phải điều tr.a vì sao Thường Thắng rời khỏi Tây Cảnh, rốt cuộc là có chuyện gì.
Vào lúc này trái lại chẳng có ai cho rằng Thẩm Niệm vô tội.
Tề Quân Mộ hiếm khi có tâm trạng tốt ngồi nghe bọn họ cãi qua cãi lại, bộ dạng đại thần khắc khẩu với đại thần căn bản chẳng giống với vẻ nho nhã lễ độ của mệnh quan triều đình trong ngày thường, ngược lại càng giống như mấy mụ già chanh chua, có thể cãi đến độ đỏ mặt tía tai cũng muốn nhấn đầu kẻ khác xuống ép buộc tiếp thu suy nghĩ của mình.
Hoàng đế cứ nhìn bọn họ khắc khẩu như vậy, đến khi mọi người không còn sức nữa mới nhớ hoàng đế còn đang ngồi trên long ỷ, mới đối diện với hoàng đế thỉnh cầu hoàng đế làm chủ.
Đại điện lại yên ắng, Tề Quân Mộ cười lạnh một tiếng, trong tiếng cười ẩn chứa sự trào phúng xen lần mỉa mai mà chẳng hề che dấu. Văn võ bá quan khôi phục lại phong độ ngày xưa, giả vờ như không biết đến sự trào phúng của hoàng đế, đều đứng im trên triều chờ hoàng đế lên tiếng.
Tề Quân Mộ lười biếng nói: “Trấn Bắc hầu đâu, chẳng lẽ không nói lời nào sao?”
Thẩm Niệm bình tĩnh nhìn hoàng đế, sau đó hắn bước ra nói: “Hoàng thượng, vi thần luôn ở trong cung, cũng không nắm rõ tình hình ở Bắc Cảnh. Đối với việc này vi thần không có lời nào để nói, toàn bộ dựa vào hoàng thượng làm chủ.”
Lời này của hắn nghe như không có thanh minh, nhưng vẫn vì mình mà nói một câu.
Hắn chờ Tề Quân Mộ mở lời, đại thần khác cũng đang chờ hoàng đế lên tiếng.
Tề Quân Mộ vì câu nói của Thẩm Niệm mà mỉm cười nhưng không chứa đựng ý mỉa mai nào, y nói: “Ai ai cũng nhận định Trấn Bắc hầu có tôi, ngươi thì ngược lại, ngay cả một câu thanh minh cũng không nói.”
Tim Thẩm Niệm khẽ động vì lời nói của y, hắn mở mắt giật mình nhìn hoàng đế, trong lòng lại dâng lên một tia hy vọng.
Hay là sự việc không gay go đến mức như hắn suy nghĩ.
Giọng nói của Tề Quân Mộ theo suy nghĩ của hắn vang lên, trên đại điện chỉ nghe giọng nói đầy trấn tĩnh của hoàng đế: “Nếu Trấn Bắc hầu không lên tiếng biện giải, trẫm ngược lại có thể vì hắn nói hai câu. Thường Thắng đến Bắc Cảnh chính là ý chỉ của trẫm.”
Trên đại điện yên tĩnh không một tiếng động, Lâm Tiêu bỗng nhiên mở to mắt nhìn hoàng đế, thần sắc trong mắt hoang mang cuối cùng thì phẳng lặng.
Thạch Ngự sử phản ứng đầu tiên, ông nói: “Xin hoàng thượng chỉ giáo?”
“Trẫm vốn định đổi nơi đóng quân phòng thủ bốn phía biên giới, Trấn Bắc hầu quanh năm ở kinh thành, Thường Thắng cũng đủ tư cách, hắn vào Bắc Cảnh ngược lại cũng hợp. Đám người Duệ vương mang theo mật chiếu vào Tây Cảnh, không ai biết việc này. Thường Thắng xuất hiện ở Bắc Cảnh ngược lại cũng hợp lý, chỉ là trẫm không rõ, vì sao hắn mất tích.”
“Chuyện lớn như vậy, hoàng thượng vì sao không phát minh chỉ (ý chỉ công khai).” Thạch Ngự sử nói, sắc mặt cho chút trịnh trọng: “Biên cảnh đổi tướng, hoàng thượng vậy mà cố chấp làm theo ý mình…”
“Năm xưa Thẩm Dịch đến Bắc Cảnh cầm binh cũng là phụ hoàng làm theo ý mình, mấy vạn nhân mã tất cả đều nằm trong tay Thẩm Dịch, Thạch Ngự sử nghĩ phụ hoàng sai sao?” Tề Quân Mộ không mặn không nhạt nói.
Năm đó Thẩm Dích chính là người phản bội Cảnh đế, kết quả Cảnh đế biết người khéo dùng, cũng không rập khuôn phái người đến thủ gắt gao Bắc Cảnh.
Nhắc tới Cảnh đế, không ai dám đối địch, cũng như không ai nói lời nào.
Thạch Ngự sử gượng cười, bừng tỉnh đứng đó.
Tề Quân Mộ để ông lui xuống, sau đó nói: “Việc Thường Thắng biến mất ở Bắc Cảnh chắc chặn có điều kỳ lạ, trẫm sẽ phái người điều tra, về phần Trấn Bắc hầu quả thật cần tránh hiềm nghi, may mắn là hắn ở trong cung làm nhiệm vụ, trẫm tự mình nhìn hắn. Các khanh nếu không còn việc khác thì bãi triều đi.”
Thông tin tới quá đột ngột, mọi người cần phải trở về cẩn thận suy xét rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đồng thời cân nhắc một chút lợi ích, nghe xong lời của hoàng đế, tất cả mọi người lui xuống.
Lâm Tiêu cũng không ở lại, duy nhất chỉ có Thẩm Niệm không rời đi.
Hoàng đế rời khỏi đại điện, Thẩm Niệm đi theo phía sau y.
Hoàng đế ngồi ngự liễn về điện Càn Hoa, Thẩm Niệm đi theo một đường.
Tới điện Càn Hoa, Tề Quân Mộ để cung nhân lui xuống, sau đó y nhìn Thẩm Niệm đang cúi đầu xuống, nói: “Thẩm khanh làm sao vậy, sắc mặt trên triều khó coi như vậy, có phải ngươi cho rằng trẫm sẽ nhân cơ hội đoạt binh phù rồi giết ngươi phải không?”
Thẩm Niệm ngước mắt nhìn hoàng đế với vẻ mặt bình tĩnh nòi: “Hoàng thượng muốn binh phù, vi thần hai tay dâng lên. Lúc đó mọi chuyện đến quá dồn dập, vi thần quả thật nghĩ như vậy, dù sao bây giờ cũng là một cơ hội tốt. Hoàng thượng khơi mào mâu thuẫn giữa Bắc Cảnh và Tây Cảnh, có thể đồng thời nắm giữ cả hai đoàn quân trong tay, là chuyện nhất cử lưỡng tiễn. Càng nhiều người nhân cơ hội này gây khó dễ với vi thần, giết gà dọa khỉ, từ đó, không ai dám nghi vấn quyết định của hoàng thượng, đây chẳng phải là việc quá tốt hay sao.”
Lời hắn nói vô cùng có đạo lý, Tề Quân Mộ nghe xong lại cau mày, y khó hiểu đi tới trước mặt Thẩm Niệm nói lời nửa nghiêm túc nửa vui đùa: “Thẩm khanh, hôm nay ngươi không vui phải không, trong miệng toàn dao găm chẳng giống với ngày thường như vậy, nói chuyện với trẫm mà không biết sợ là gì, đang trút giận lên trẫm sao?”
Thẩm Niệm cảm nhận được hơi thở của Tề Quân Mộ, hắn ngẩng đầu nhìn người trước mắt, tâm tình phức tạp hiện lên trong mắt.
Có đau lòng có chật vật có phẫn nộ cùng đấu tranh, Tề Quân Mộ bị ánh mắt của hắn khiến cho sửng sốt, vẻ nghi hoặc khó hiểu hiện đầu tiền tiếp đó nhíu mày không nói.
Thẩm Niệm giấu nỗi niềm trong mắt đi rồi khẽ nói: “Vi thần xin cáo lui.”
Dứt lời, hắn khom mình hành lễ muốn rời đi, thời điểm xoay người, Tề Quân Mộ trầm giọng nói: “Thẩm Niệm, ngươi đứng lại.”
Hoàng đế tiến lên một bước túm người lại, Thẩm Niệm lảo đảo suýt chút nữa té ngã xuống đất, Tề Quân Mộ kéo hắn lại, lại kéo người vào trong ngực.
Cơ thể Thẩm Niệm cứng đờ, hắn mở mắt nhìn hoàng đế với vẻ khiếp sợ đến độ khó mà che giấu được, sau đó chậm rãi rủ mắt xuống.
Hắn nhếch khóe môi, từ từ lui hai bước, rời khỏi lồng ngực của đế vương, hắn cúi đầu nói: “Hoàng thượng, vi thần còn việc bận, trước tiên xin cáo lui.”