Chương 41
Nghe nói lại có ba người nữa tới, người trong sơn trang biểu tình khác nhau, Phong Doãn nhìn Tiêu Lạc Ngọc, Tiêu Lạc Ngọc quay đầu nhìn Trọng Trầm Mặc “Minh chủ, thỉnh các vị vào bên trong nói chuyện.” Trọng Trầm Mặc đương nhiên gật đầu, Lung Bình cười lạnh một tiếng, dẫn đầu đi trước. Trọng Trầm Mặc có chút tức giận, nhưng vẫn bất động thanh sắc đi theo.
Những người khác dĩ nhiên cũng đuổi kịp, thời điểm Lý Thú đi qua bên người Tiêu Lạc Ngọc, nhìn hắn một cái, tựa hồ có lời muốn nói. Chờ tất cả mọi người rời đi, Tiêu Lạc Ngọc lúc này mới hỏi người vừa rồi báo tin. “Người lần này đến sơn trang đâu?”
“Ở bên ngoài, lúc này hẳn là đã đến đại môn.”
Tiêu Lạc Ngọc gật gật đầu, đi về hướng đại môn sơn trang. Trận pháp đã phá, mọi người ở nơi cách cổng chính cũng không xa. Không đến một khắc, hắn cùng đám người sơn trang đã tới trước cửa, Phong Doãn cho người tiến lên mở cổng.
Đại môn mở ra, khiến Tiêu Lạc Ngọc kinh ngạc chính là ngoài cửa hóa ra lại là Tiêu Vân.
Lúc ấy Tiêu Vân lo lắng bệnh tình Thẩm Khanh, hơn nữa lần này đi Tàng Kiếm sơn trang lành dữ chưa biết, Tiêu Vân cũng không có võ công, Tiêu Lạc Ngọc sẽ không cho hắn đi theo, mà ngay cả hộ vệ Tiêu gia bảo đều lưu lại biệt viện. Những hộ vệ này tạm thời nghe theo Tiêu Vân an bài. Biệt viện hết thảy cũng do Tiêu Vân xử lý.
Bọn họ đi rồi, bệnh tình của Thẩm Khanh cũng có tiến triển, trở về Thẩm phủ. Chỉ là thỉnh thoảng sẽ đến biệt viện tìm Tiêu Vân tán gẫu. Ngay trước ngày phá trận một ngày, Tiêu Vân đang xem xét chi tiêu của biệt viện mấy ngày nay, Tiêu Trì đột nhiên vội vàng đi đến.
“Tiêu Vân không tốt, đã xảy ra chuyện.” Tiêu Trì có chút lo lắng.
“Làm sao vậy?”
“Phượng Nhan bị cướp đi!”
Tuy rằng ngày đó đưa Phượng Nhan vào quan phủ là Dương Luân cùng giang hồ nhân sĩ, nhưng hiện tại không có bao nhiêu người biết người đứng sau là Tiêu gia bảo, thế nhưng vào lúc Phượng Nhan gặp nạn, Tiêu Lạc Ngọc chỉ chiếu cố Hoa Diệc Khê. Tiêu Trì cùng Tiêu Vân đều là người bên cạnh Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê, dĩ nhiên là biết một ít tình huống.
Hiện giờ Phượng Nhan bị cướp đi, không thể không khiến hai người Tiêu Hoa đau đầu.
Tiêu Vân cũng cả kinh, thời điểm Tiêu Lạc Ngọc đi, hắn không đi theo đã cảm thấy rất quá phận. Lúc ấy Tiêu Lạc Ngọc vốn định để Tiêu Trì tạm thời quản lý biệt viện cùng hộ vệ, Hoa Diệc Khê đang cho Canh Tinh ăn, liền thản nhiên nói một câu “Không bằng để Tiêu Vân đi.” Tuy rằng sự tình biệt viện rất nhiều rất phức tạp, nhưng Tiêu Vân cũng cực kì cảm kích Hoa Diệc Khê tín nhiệm.
“Bảo chủ không có đây, Hoa công tử cũng không, nên làm cái gì bây giờ?” Tiêu Vân cắn môi, “Phải báo cho bọn họ mới được, chuyện này không được xảy ra sự cố gì.”
Tiêu Trì gật đầu “Ta cho người đi Tàng Kiếm sơn trang truyền tin.” Tiêu Vân gật đầu, hai người viết thư, đang lúc thương lượng phái ai đi thì thích hợp, có người thông báo Thẩm Khanh đến bái phỏng.
Thẩm Khanh cơ hồ mỗi một ngày đều sẽ đến một lần, lần này lại khác trước đây, đám người khiêng một cái cáng theo sau hắn, một người nằm bên trên, đeo khăn che mặt, thấy không rõ là ai.
“Hoa công tử không có đây, ngươi đem người bệnh đến làm gì?” Tiêu Vân hỏi. Thẩm Khanh mỉm cười, chỉ chỉ người trên cáng “Không phải ta muốn dẫn hắn tới, là hắn nhất định phải tìm Bảo chủ các ngươi.” Tiêu Vân nhíu mày, Thẩm Khanh ngồi xuống bàn đá trong viện, đã có hạ nhân dâng trà cho hắn.
Tiêu Vân đi tới xốc khăn che mặt người trên cáng lên, trên mặt thoáng lộ ra thần sắc kinh ngạc, quay đầu nhìn Thẩm Khanh, trên mặt Thẩm Khanh nhìn không ra biểu tình, tựa hồ tất cả lực chú ý đều bị ly trà hấp dẫn .
“Hắn tại sao lại ở chỗ này?” Tiêu Vân hỏi.
“Là ta phát hiện trong đám khất cái bên đường, đại phu ta mời đến chỉ có thể bảo trụ mạng của hắn, phỏng chừng một thân công phu thật sự bị phế, hắn muốn tìm Tiêu Lạc Ngọc nên ta dẫn hắn đến.”
Tiêu Vân phất tay cho hạ nhân hạ cáng, tự hỏi người này sẽ mang đến cho Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê chuyện gì.
Thấy Tiêu Vân đang suy tư, Thẩm Khanh mơ hồ có một loại cảm giác giống con thỏ nhỏ đang suy nghĩ rốt cuộc là ăn cải trắng tốt hay là cà rốt tốt hơn. Hắn ho khan một tiếng, không biết như thế nào lại có tâm tư đùa giỡn: “Ta đây giúp các ngươi, ngươi không thưởng gì cho ta sao?”
Tiêu Vân nguýt hắn một cái “Ngươi không biết mấy ngày người ở biệt viện ăn uống hết bao nhiêu? Lúc chữa bệnh Thanh Thương dùng hết bao nhiêu dược liệu?” Hắn lôi ra một cái bàn tính nhỏ từ trên người, “Ba” một tiếng đặt trước mặt Thẩm Khanh “Muốn ta tính giùm ngươi dùng bao nhiêu sao? Thanh Thương chẩn bệnh ngươi tính toán trả bao nhiêu bạc?”
Thẩm Khanh bất đắc dĩ, “Ngươi như thế nào giống hệt thần giữ của, dứt khoát tới Thẩm gia đi, ta cho ngươi quản sổ sách.” Hắn vốn tưởng rằng nói xong Tiêu Vân sẽ tiếp tục nạt hắn, nào biết Tiêu Vân thế nhưng sắc mặt đỏ ửng, nửa ngày cũng nói không ra lời. Thẩm Khanh trong lòng trầm xuống, lòng biết mình đoán hẳn là không sai.
“Không đến thì thôi, hôm nay ta còn có việc, cáo từ trước.” Thẩm Khanh lên tiếng, biểu tình mỉm cười trước sau như một. Trong mắt Tiêu Vân hiện lên một tia mất mát, rồi sau đó miễn cưỡng cười nói “Được.”
Thẩm Khanh chắp tay, đi vài bước Tiêu Vân đột nhiên nghĩ đến tình hình hiện giờ chính mình phải đi Tàng Kiếm sơn trang một chuyến, đến lúc đó hết thảy chưa biết, còn không biết khi nào mới có thể trở về Tô Châu, nhưng sự tình xong xuôi cũng rất có thể liền trực tiếp trở lại Tiêu gia bảo.
Vậy có phải hay không về sau sẽ không gặp lại Thẩm Khanh?
“Này, ta phải rời đi, ngươi nếu tìm ta có thể viết thư cho ta.” Tiêu Vân hô lên.
Thẩm Khanh quay đầu lại cười “Ngươi cũng không phải mỹ nữ, Thẩm đại công tử ta chỉ viết thư cho mỹ nữ.” Thẩm Khanh phe phẩy phiến quạt trong tay “Bất quá nếu ta muốn thành thân, sẽ viết thư nói cho ngươi biết, đến lúc đó nhớ rõ tới đây uống rượu mừng.”
Sắc mặt Tiêu Vân chợt tái nhợt, hắn đột nhiên có loại cảm giác hít thở không thông. Hắn trước kia chỉ biết là, sự tình khiến mình không vui nhất chính là bảo bối Tiêu gia bảo đều bị Phượng Nhan cầm đi, không vui vì tiền riêng của mình vẫn luôn ít như vậy. Chính là so với hiện giờ, những cái không vui đó cũng bé nhỏ không đáng kể.
Từ biệt Thẩm Khanh, Tiêu Vân cùng Tiêu Trì lên đường, mang theo người Thẩm Khanh đưa tới, đi Tàng Kiếm sơn trang. Mà Thẩm Khanh trở lại trong phủ, đã có người tới thông báo, nói là phủ nha Tô Châu bị cướp, Phượng Nhan đã bị cướp đi.
Thẩm Khanh thoáng yên tâm, hiện giờ Phượng Nhan đã được mang đi, nói vậy sẽ an toàn hơn một chút. Tuy rằng mơ hồ đoán được hết thảy có khả năng là do Tiêu gia bảo, nhưng Thẩm Khanh cũng không có cách nào vô cớ đối địch Tiêu gia bảo.
Hôm nay thời điểm đưa người kia qua, Thẩm Khanh cũng do dự, nếu không đưa đi, hiển nhiên có thể mang đến cho Tiêu Lạc Ngọc một ít phiền toái, nhưng hắn lại không có cách nào ngồi yên không để ý đến.
Kỳ thật tại một số phương diện, Thẩm Khanh cũng là người rất có nghĩa khí. Hắn lúc này thậm chí nghĩ, nếu Phượng Nhan có thể tìm một chỗ ẩn cư, không gây chuyện trong chốn giang hồ thì tốt rồi, nếu Phượng Nhan muốn cuộc sống cơm áo vô ưu, hắn có thể lấy nàng.
Nghĩ đến đây, Thẩm Khanh đột nhiên nhớ tới vừa rồi sắc mặt Tiêu Vân tái nhợt.
Hài tử kia… đại khái thật sự thích mình đi! Hắn nghĩ.
Tiêu Vân cùng Tiêu Trì buổi chiều xuất phát, suốt đêm cưỡi ngựa, rốt cục sáng sớm hôm nay chạy tới Tàng Kiếm sơn trang, thời điểm đến Tiêu Lạc Ngọc vừa lúc bình ổn hỗn loạn nơi này.
“Bảo chủ.” Tiêu Vân một người một ngựa. Tiêu Trì ôm một người che mặt trong ngực, tất cả mọi người thấy không rõ khuôn mặt hắn. Hai người xuống ngựa, chạy đến trước mặt Tiêu Lạc Ngọc.
Tiêu Lạc Ngọc biết nhất định là có chuyện quan trọng, Tiêu Vân chạy đến nói bên tai hắn vài câu, Tiêu Lạc Ngọc giấu giếm biểu tình gật gật đầu, nhìn thoáng qua người trong ngực Tiêu Trì.
“Nơi này tại sao còn có rắn?” Phong Doãn nói.
Tiêu Lạc Ngọc lúc này mới phát hiện, trên lưng ngựa Tiêu Vân còn buộc Canh Tinh, có lẽ là vì xóc nảy, Canh Tinh thoạt nhìn ỉu xìu.
“Canh Tinh nhất định muốn đi theo, không có biện pháp mới mang nó tới.” Tiêu Vân bất đắc dĩ. Thật vất vả mới để cho ngựa tiếp thu treo một con rắn trên lưng, dọc theo đường đi Canh Tinh thế nhưng nhân tính hóa mà ói ra…
Lúc này này Canh Tinh ỉu xìu du tẩu trên mặt đất, Tiêu Lạc Ngọc phất phất tay “Không sao, nó không cắn người.” Canh Tinh hẳn là muốn đi tìm Hoa Diệc Khê.
Nghĩ đến Hoa Diệc Khê, Tiêu Lạc Ngọc nói với Phong Doãn nói “Không bằng mời Dịch tiên sinh ra, hiện giờ đàm phán cùng quần hùng, Dịch tiên sinh vẫn nên có mặt mới ổn.”
Phong Doãn bất đắc dĩ “Tiêu bảo chủ có điều không biết, Dịch tiên sinh là khách của lão trang chủ, thân phận tại sơn trang khác thường, hắn không muốn đến, chúng ta cũng không có cách nào.”
“Vậy lão trang chủ đâu?”
Trên mặt Phong Doãn xuất hiện một chút thần sắc hoài niệm, ảm đạm nói “Thực không dám giấu giếm, lão trang chủ chính là gia phụ của ta, Dịch tiên sinh là nhận gia phụ nhờ vả mới luôn ở trong sơn trang.” Tiêu Lạc Ngọc cẩn thận quan sát thần sắc của hắn, phát hiện trong mắt của hắn có một chút nhàn nhạt không cam tâm.
Đời trước thời điểm bọn họ đến Tàng Kiếm sơn trang Dịch Hồi hẳn đã rời đi, nói không chừng lí do Dịch Hồi rời đi có liên quan đến Phong Doãn. Tổ tiên cơ nghiệp chính mình lại không có cách nào kế thừa, nghĩ đến Phong Doãn hẳn là không tình nguyện. Bất quá Tiêu Lạc Ngọc biết năng lực Phong Doãn, có lẽ đó cũng là nguyên nhân lão trang chủ không để cho hắn lên làm trang chủ.
Trong lòng cười lạnh, ở mặt ngoài lại thản nhiên “Hiện giờ khó có được giang hồ quần hùng cùng nhau nói chuyện, vẫn nên thận trọng. Giang hồ đồn đãi Tàng Kiếm sơn trang là kẻ đứng sau hạ độc các môn phái, không biết giải thích thế nào?”
“Đó là vu oan giá họa, chúng ta không làm.” Phong Doãn cả giận. Tiêu Lạc Ngọc cười nói “Tiêu mỗ đương nhiên tin tưởng, nếu không hôm nay cũng sẽ không làm việc như thế. Nhưng mà quần hùng sẽ không tin.”
Giữa lúc nói chuyện đã đi tới đại sảnh, quần hùng ngồi ở trong chờ hai người, một vài hạ nhân sơn trang đang dâng trà. Trong lòng Tiêu Lạc Ngọc âm thầm tán thưởng, đám hạ nhân vẫn rất có cấp bậc lễ nghĩa.
Uống trà, lại ăn một ít điểm tâm, tức giận cũng dần dần phai nhạt. Tiêu Lạc Ngọc dù sao cũng là khách, nên cũng đi tới tìm một vị trí ngồi xuống, Tiêu Vân đứng phía sau hắn.
Trong đại sảnh tất cả mọi người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Trọng Trầm Mặc nhắm mắt dưỡng thần, tự hỏi bước tiếp theo phải làm thế nào? Nếu Tiêu gia bảo cùng Hoa các đứng về phía Tàng Kiếm sơn trang, chuyện tình liền không dễ dàng.
“Dịch tiên sinh.” Đang lúc mọi người thương nghị, hạ nhân sơn trang trông thấy Dịch Hồi, mở miệng chào.
Dịch Hồi đi vào đại sảnh, nhìn bốn phía chung quanh một chút. Hoa Diệc Khê cũng đi đến, rồi sau đó ngồi xuống bên người Tiêu Lạc Ngọc, bên chân là Canh Tinh đã khôi phục một ít tinh thần.
Tiêu Lạc Ngọc nắm chặt tay Hoa Diệc Khê, Hoa Diệc Khê khẽ cười với hắn, rồi sau đó có chút lo lắng nhìn Dịch Hồi. Lòng Tiêu Lạc Ngọc hơi trầm xuống, nhưng không buông tay y ra.
“Làm phiền các vị, không biết các vị vì sao phải đến Tàng Kiếm sơn trang?” Dịch Hồi cười nói. Nhìn không ra bất luận tức giận gì.
“Ít làm ra vẻ huyền bí, ngươi gạt chúng ta vào sơn trang, rồi sau đó lại dùng yêu thuật vây khốn chúng ta, rốt cuộc có ý gì.” Một gã đại hán lên tiếng.
Trọng Trầm Mặc có chút bất đắc dĩ, cũng biết người kia lỗ mãng như vậy, thế nhưng ngay cả đó là trận pháp cũng nhìn không ra. Bất quá hắn cũng không ngăn cản người này.
Tiêu Lạc Ngọc nhìn chung quanh, trừ bỏ ba người Trọng Trầm Mặc, Chu Vân và Lung Bình, còn có một người khiến cho hắn chú ý, chính là Đao khách tán, người này ở đời trước có thể cùng bọn họ chia đều bảo đồ, dĩ nhiên là năng lực vượt trội. Chỉ là đời này biểu hiện của hắn vẫn luôn thực bình thản, hiện giờ cũng không mở miệng, mà là tận lực che giấu bản thân.
Hắn trầm ngâm một chút, nhìn sang Hoa Diệc Khê, trước kia hắn đều là một mình quyết định mọi thứ, cho tới bây giờ sẽ không thương lượng với Hoa Diệc Khê, bởi vì hắn biết bất luận hắn nói gì, y cũng sẽ không phản đối, nhưng hiện giờ hắn nghĩ phải thay đổi tình huống như vậy. Bất luận Hoa Diệc Khê phản đối hay không, trước tiên hắn đều phải cùng y thương nghị.
Chính là lực chú ý của Hoa Diệc Khê cũng không đặt trên người hắn, mà là nhìn Dịch Hồi, trong mắt có khi thì nhàn nhạt lo lắng, khi thì suy tư gì đó.
Cứ như vậy, Dịch Hồi cùng mọi người biện luận, Hoa Diệc Khê nhìn Dịch Hồi, Tiêu Lạc Ngọc nhìn Hoa Diệc Khê, hình thành một vòng tuần hoàn kỳ quái.
“Tiêu bảo chủ… Tiêu bảo chủ… Tiêu…” Người bên cạnh gọi Tiêu Lạc Ngọc vài tiếng đều không đáp lại, vẫn là Hoa Diệc Khê hồi thần nhéo nhéo tay Tiêu Lạc Ngọc, lúc này hắn mới bừng tỉnh.
“Sao vậy?”
“Là như vậy… ” Dịch Hồi nói “Các vị không tin Tàng Kiếm sơn trang ta không hạ độc, mà còn yêu cầu điều tr.a sơn trang, ta muốn thời gian một ngày suy xét, một ngày này xin mời các vị ở lại sơn trang, ngày mai canh giờ này, tự ta sẽ cho các vị đáp án thuyết phục.”
Trọng Trầm Mặc nhìn về phía Tiêu Lạc Ngọc, Dịch Hồi cũng nhìn hắn, Tiêu Lạc Ngọc cười cười, quay đầu nhẹ giọng hỏi “Diệc Khê ngươi cảm thấy như vậy thế nào?” Hoa Diệc Khê gật gật đầu nói “Rất tốt.”
“Tiêu mỗ cũng hiểu được, không bằng cho thời gian một ngày, dù sao cũng phải điều tr.a toàn bộ sơn trang, thật sự là cần thận trọng.” Tiêu Lạc Ngọc nói.
Người trong giang hồ coi trọng nhất mặt mũi, một khi sự tình điều tr.a môn phái truyền ra, môn phái này tự nhiên sẽ giảm sút danh dự, mà ngay cả thể diện của môn phái cũng không bảo đảm, môn phái như thế còn hữu dụng gì.
Tàng Kiếm sơn trang yêu cầu cũng thật hợp lý, Tiêu Lạc Ngọc và Hoa Diệc Khê đều nói như vậy, những người khác cũng sẽ không phản đối. Nhưng tất cả mọi người biết, cái gì mà điều tr.a độc dược, chẳng qua là muốn xem thử sơn trang rốt cuộc có bảo tàng trong truyền thuyết hay không.
Ở kiếp trước Tàng Kiếm sơn trang đúng là có bảo tàng, giấu ở phía sau núi, bảo đồ cũng ở bên trong. Nếu căn cứ địa điểm trong trí nhớ đời trước, thực dễ dàng sẽ bị người phát hiện. Tiêu Lạc Ngọc cũng không biết Dịch Hồi trong hồ lô rốt cuộc bán dược gì.
Dịch Hồi bảo Phong Doãn an bài mọi người nghỉ ngơi, lôi kéo Hoa Diệc Khê về dược điền. Tiêu Lạc Ngọc đi tìm Tiêu Trì, Tiêu Trì sớm đã mang người kia đến khách phòng nghỉ ngơi.
Khách phòng an bài cách phòng Tiêu Lạc Ngọc không xa, hắn đi vào, Tiêu Trì an vị bên bàn, nhìn thấy Tiêu Lạc Ngọc tiến vào, vội vàng đứng dậy. “Bảo chủ.”
Tiêu Lạc Ngọc gật gật đầu, đi đến bên giường, trên giường là Lung Mộc hơi thở mong manh — tiền Các chủ của Linh Lung các.
Vào đêm, Tiêu Lạc Ngọc như trước chờ Hoa Diệc Khê trở về, hắn cảm thấy chính mình có rất nhiều điều muốn nói cùng y, nhưng lại không biết nói từ đâu.
Hoa Diệc Khê thế nhưng lại không trở về, Tiêu Lạc Ngọc thật sự nhàm chán, liền cầm sách Hoa Diệc Khê vẫn luôn đọc.
Một lát sau, hắn lại buông sách, ở trong phòng đi tới đi lui.
Bên trong sách viết đều là một ít dược lý, buồn tẻ chán nản, thật sự là đọc không nổi. Hoa Diệc Khê hai năm trước kia, mỗi ngày đều đọc mấy thứ này sao?
Không người phụng bồi, không người nói chuyện, giống hệt ngồi trong ngục tù hai năm. Chỉ có một mình…
Tuy rằng chuyện tình sau đó không phát sinh, nhưng hai năm đã xảy ra, cũng đã vượt qua phạm trù người bình thường có thể thừa nhận.
Trái tim có một loại cảm giác gần như tê liệt, Tiêu Lạc Ngọc không dám tưởng tượng, có phải hay không Hoa Diệc Khê thay lòng đổi dạ, không còn thương hắn? Cảm thấy hắn phiền?
Tiếng bước chân truyền đến, Tiêu Lạc Ngọc cả kinh, vội vàng đẩy cửa ra đi ra ngoài.
“Diệc Khê…”
“Tiêu bảo chủ.” Ngoài cửa là tên hạ nhân ban ngày “Hoa công tử sai tiểu nhân đến truyền lời, nói buổi tối không trở lại, dặn ngài nghỉ ngơi trước.”
Trong lòng chua xót chậm rãi lan tràn, hắn chưa bao giờ biết, đợi một người nhưng đợi không được, hóa ra là chua xót như vậy, mà Hoa Diệc Khê ước chừng đã đợi hắn lâu như thế.
Hoàn chương 39.