Chương 57

Lúc này hai người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đầu tiên không biết mặt sau rốt cuộc có bao nhiêu đan sa, nếu phá hủy tường, hủy đồ vật bên trong thì còn được. Nếu lỡ không cẩn thận bị thương sẽ không tốt.


“Đan sa chính là vật hiếm thấy, không nghĩ đến ở đây lại có.” Thường chỉ có mộ vương hầu đem chôn cùng mới có thể nhìn thấy một ít, không nghĩ tới ở trong này cũng sẽ bắt gặp. Hoa Diệc Khê nói “Chúng ta phải làm sao?”


Tiêu Lạc Ngọc cười hỏi “Đan sa có độc, ngươi có thể giải?” Hoa Diệc Khê gật đầu “Vừa rồi đưa cho ngươi hộ tâm đan là có thể giải độc tính đan sa.”


“Như vậy thì dễ hơn rất nhiều, ta phá bức tường này là xong, cũng không thể bị vây ở chỗ này.” Tiêu Lạc Ngọc cởi ngoại y, cầm ở trong tay. Hoa Diệc Khê gật gật đầu, qua một bên tránh đi. Không khiến cho Tiêu Lạc Ngọc phân tâm.


Tiêu Lạc Ngọc cười cười, Hoa Diệc Khê tại chút thời điểm này cho tới bây giờ cũng sẽ không khuyên hắn đừng làm, mà là sẽ yên lặng ủng hộ hắn. Bởi vì Hoa Diệc Khê biết, cùng với khuyên bảo hoặc là nói một ít lời lo lắng khiến hắn phân tâm, không bằng cứ như vậy cùng tiến cùng lui.


Bởi vì Tiêu Lạc Ngọc là Tiêu Lạc Ngọc, có một số việc, là phải làm. Hoa Diệc Khê chưa bao giờ ngăn cản hắn. Hoặc là sóng vai mà đi, ít nhất cũng không cần là gánh nặng.


available on google playdownload on app store


Tiêu Lạc Ngọc ngưng thần, vừa muốn đề khí, chợt nghe thấy một tiếng vang nhỏ. Là từ lối vừa rồi bọn họ đi truyền đến. Tiêu Lạc Ngọc lập tức thu hồi nội lực, nháy mắt đi tới bên người Hoa Diệc Khê hộ bên cạnh y. Minh Sương kiếm giây tiếp theo liền xuất hiện ở trên tay hắn.


Hai người ngưng thần nhìn chằm chằm hành lang, sau một lúc lâu, mới có người cười nói “Tiêu bảo chủ quả nhiên cẩn thận, yên tâm là bạn không phải địch.” Tiếng nói chuyện cùng với tiếng bước chân, vài người xuất hiện.


“Các chủ.” Thanh Thương bước nhanh tới, phía sau hắn là Sở công tử vừa mới lên tiếng. Phía sau hắn vẫn như cũ thị vệ đi theo, rồi sau đó là Trọng Trầm Mặc trông có chút chật vật.
Trên người Thanh Thương cũng dính tro bụi, hắn tiến lên thấy Hoa Diệc Khê bình yên vô sự, lúc này mới có thể thở phào.


“Các ngươi làm sao tới?” Thanh Thương bọn họ tại sao lại đến sau, chẳng lẽ thật sự là có lối rẽ, hay là nguyên nhân ở bọn hắn?


-“Sau khi rơi xuống trong động, ta cùng Trọng minh chủ liền một đường đi xuống, sau lại ở bên trong cơ quan, suốt buổi chiều, phía dưới cư nhiên có mạch nước ngầm, chúng ta ở chỗ đó gặp Sở công tử cùng thị vệ của hắn.”


Sở công tử cười nói “Ta cùng Tử Thanh cũng là đánh bậy đánh bạ, không nghĩ tới từ một cái động rộng rãi bên kia có thể đi đến nơi này.” Hắn thuận tiện giải thích nguyên nhân vì sao lại ở chỗ này. “Coi như là duyên phận.”


Thị vệ phía sau hắn, cũng chính là Tử Thanh nhìn nhìn Hoa Diệc Khê, rồi sau đó chắp tay nói “Hoa thần y, còn chưa tạ ơn ân cứu mạng của ngươi. Mấy ngày trước nhiều người Tử Thanh không tiện nhiều lời, ngày sau Hoa thần y có việc cần đến tại hạ, tại hạ nhất định toàn lực ứng phó.”


Hoa Diệc Khê gật đầu “Khách khí.”


Sở công tử tựa hồ có chút ăn dấm, lôi kéo Tử Thanh nói “Đều nói là ta thiếu nợ nhân tình, cùng ngươi không quan hệ. Ngươi báo ân cái gì.” Sở vương này thoạt nhìn uy nghiêm vô cùng, khi cùng những người khác nói chuyện cũng là thong dong rộng lượng, lúc này cố tình tạo cho người ta cảm giác một loại ủy khuất không cam lòng, giận mà không dám nói gì.


Tử Thanh nhìn hắn một cái, thản nhiên nói “Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo, huống chi là ân cứu mạng. Đương nhiên kết thảo hàm hoàn(*).”


Sở công tử tức giận, hắn vừa sinh khí thì Tiêu Lạc Ngọc cũng cảm thấy có chút áp lực, cố tình Tử Thanh dương dương tự đắc, hoàn toàn không có cảm giác gì. Chỉ nói “Không biết phía trước còn cơ quan không?”
Tiêu Lạc Ngọc nói “Là đan sa.”


Sáu người đi tới, Trọng Trầm Mặc nhìn tường đất cao cao, nói “Đan sa ngàn vàng khó cầu, mặt sau này chung quy hẳn không đến mức toàn bộ đều là đan sa.”


Tiêu Lạc Ngọc gật đầu “Ta đang có ý này, hiện giờ chúng ta cũng không biết ứng đối như thế nào, cũng chỉ có thể dùng lực. Tất cả mọi người lui lại đi.” Sở công tử muốn lôi kéo Tử Thanh thối lui, Tử Thanh cố tình đi tới trước người Tiêu Lạc Ngọc.


“Tiêu bảo chủ, không bằng liền giao cho tại hạ đi.” Hắn thoát ngoại y ra, Tiêu Lạc Ngọc rõ ràng nhìn thấy trên người hắn mặc một kiện tơ vàng nhuyễn giáp. Mới sáng tỏ, có nhuyễn giáp này xác xuất thành công cũng sẽ lớn hơn rất nhiều. Liền cũng không chối từ, gật đầu lui xuống. Tử Thanh đem nội lực của mình tụ vào áo, ngoại y trở nên cứng rắn hơn nhiều, rồi sau đó đem ngoại y che ở trước người, đột nhiên phát lực cách lớp áo đánh vào trên tường.


Trong nháy mắt nơi chưởng vừa mới ấn đến, mặt tường nhanh chóng vỡ ra, rồi sau đó đan sa màu ngân bạch nháy mắt phun ra tung toé. Tử Thanh cố hết sức đem bản thân tránh sau ngoại y, cả người bay nhanh về phía sau. Có chút đan sa đã ăn mòn y phục của hắn, dính vào trên người hắn.


“Tử Thanh.” Sở công tử kinh hãi, không cố kị người khác lướt qua mọi người chạy đến bên cạnh hắn, rồi sau đó ôm lấy hắn, để lưng mình hướng phía đan sa đang văng khắp nơi.


Hành động kia của hắn, cũng làm cho tất cả mọi người kinh ngạc. Trừ bỏ Trọng Trầm Mặc, tất cả mọi người đều biết thân phận Sở công tử, không nghĩ tới hắn sẽ vì một thị vệ làm việc như thế.


Thanh Thương cũng tới trước người bọn họ, dùng sức lôi kéo, đem hai người kéo về hướng những người khác đang đứng, chính mình cũng rất nhanh lui về phía sau. Tiêu Lạc Ngọc một chưởng đánh vào ngoại y, ngăn trở đan sa văng khắp nơi. Vài người cuống quít lui vào bên trong lối đi.


Cũng không lâu lắm, đan sa ngừng lại. Rơi thật nhiều trên đất, từng mảng lớn màu ngân bạch, ngược lại hết sức rực rỡ.
Thật may tất cả mọi người không bị thương gì, Sở công tử vừa dừng chân liền kiểm tr.a Tử Thanh có bị thương không, Tử Thanh tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng cái gì cũng không nói.


“Đan sa này thế mà lại phun ra, thật sự là ngoài dự đoán.” Trọng Trầm Mặc nói “Hiện tại tuy rằng đã giải quyết vấn đề này, nhưng một hồi sẽ biến thành thể khí, sinh ra độc tính, này phải làm sao mới được.”


Tiêu Lạc Ngọc xuất ra bình hộ tâm đan, phân mỗi người một viên “Ăn cái này liền không có việc gì.” Hoa Diệc Khê ngược lại không có ý kiến gì, bọn họ đều đã ăn qua, lúc này cũng không sợ trúng độc. Y đi đến trước đại môn, nhìn chằm chằm phía sau đại môn.


Mấy người khác ăn hộ tâm đan, nhìn thấy Hoa Diệc Khê nhìn chằm chằm phía sau cửa không nói một lời, ngược lại có chút kỳ quái, rồi sau đó hỏi “Làm sao vậy?”


Thanh Thương cười nói “Không phải là bị tài bảo dọa rồi? Ta muốn tìm cho Tử Lạc chút đồ vật xinh đẹp mang về.” Tiêu Lạc Ngọc thu hồi bình dược, đi đến bên người Hoa Diệc Khê, nhìn nhìn, rồi sau đó giận dữ nói “Xem ra mộ chủ này thật đúng là không hy vọng chúng ta nhìn đến tài bảo của họ.”


Đằng sau cửa, có thể thấy rõ ràng một mặt tường đã nát. Giữa tường còn lưu lại một ít đan sa. Rồi sau đó tại một nơi xa hơn, còn có một tường đất giống hệt bức tường vừa rồi.


Hoa Diệc Khê nhìn nhìn, bước lên trước vừa đi vừa nói, “Nếu đã đến nơi đây, như vậy cũng chỉ có thể tiếp tục đánh vỡ mặt tường này.” Tử Thanh gật gật đầu, vừa muốn nhấc chân đã bị Sở công tử kéo lại.


“Lần này để ta.” Sở công tử nói, Trọng Trầm Mặc giữ chặt Sở công tử cười nói “Nếu đã đến đây, đương nhiên là ta cũng có phần.” Dứt lời cởi ngoại y đi tới trước tường đất.


Những người khác lui đến lối đi phía sau, nhìn Trọng Trầm Mặc. Trọng Trầm Mặc học theo Tử Thanh, đánh nát tường đất. Nhưng hắn nhưng không có tránh tới chỗ những người khác, mà là trốn phía sau cửa.


Bởi vì vị trí tường đất lần này so vừa rồi lui về phía sau một bước, phía sau cửa liền biến thành góc ch.ết. Trọng Trầm Mặc ăn hộ tâm đan cũng không sợ trúng độc, chỉ cần chú ý không cần bị đan sa thương tổn là được.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, nên thuận lợi đánh nát bức tường này.


Lần này không đợi Hoa Diệc Khê lại xem xét, Trọng Trầm Mặc trước ló đầu ra. Nhìn đến cảnh tượng phía sau, hắn lại có chút do dự. Thanh Thương cười nói “Sẽ không phải lại là một bức tường nữa chứ.”


Trọng Trầm Mặc lắc đầu “Không phải tường, chính là…” những người khác đi tới, Sở công tử cười nói “Hóa ra lần này biến thành hồ sâu.”


Một cái hố thật lớn giống như cái hồ. Bên trong rậm rạp đầy sâu. Bởi vì vừa rồi đan sa cũng phun đến bên trong, có một số sâu đã ch.ết. Nhưng còn có vô số con.
Sâu ch.ết lập tức bị con sống ăn thịt.


Sở công tử nhìn đám sâu màu lục màu đen, cảm giác có chút khó chịu “Mộ này thoạt nhìn cũng đã bao nhiêu năm rồi, nơi này lại không có thức ăn, chúng nó là sống thế nào?”


Hoa Diệc Khê nói “Sâu sinh sôi nảy nở nhanh, cái gì cũng ăn. Còn sống đem ch.ết ăn luôn, rồi sau đó sinh ra sâu mới. Con mới lại ăn luôn chúng nó. Như vậy mãi cho đến hôm nay.”


Thanh Thương nói tiếp “Tả Yển nhất định thích cái này, đáng tiếc hắn không có ở đây. Sâu này đều là kịch độc, hơn nữa con sau ăn con trước, hiện giờ rốt cuộc thành cái dạng gì, chúng ta cũng không dám chắc.”


Hoa các chính là đại biểu độc vật trong chốn giang hồ, bọn họ nói không biết, vậy không ai có thể biết.


Tiêu Lạc Ngọc chỉ có thể cảm thán thực may Hoa Diệc Khê không thích dưỡng sâu, bằng không hắn cũng chỉ có thể đem Tiêu gia bảo như ổ sâu. Cũng quá khiến người không thoải mái. Một hồ sâu lúc nhúc, thoạt nhìn hết sức rợn người.


“Các chủ, làm sao đây?” Hồ sâu này đối những người khác mà nói có thể là vấn đề thực lớn, nhưng đối người Hoa các cũng chỉ có thể cũng coi là một chút phiền toái nhỏ thôi. Nhưng Thanh Thương cảm thấy đồ tốt như vậy, giết quá đáng tiếc.


Hoa Diệc Khê nhìn nhìn, đối với người chế độc mà nói, đây đúng là bảo vật. Nhưng y biết Tiêu Lạc Ngọc không thích cái này, liền đáp “Đều giết.”


Thanh Thương thở dài, không biết Tả Yển biết có thể tức ch.ết hay không. Hắn quơ quơ tay áo, một con rắn nhỏ từ trong tay áo chui ra, bò đến trong hồ sâu.


Con rắn này chỉ to bằng ngón tay, ước chừng dài một thước, thân trong suốt thoạt nhìn như là ngọc điêu khắc thành. Hoa Diệc Khê cười nói “Rắn này ngươi dưỡng không tồi, nếu có Canh Tinh ở đây thì tốt rồi. Nó thích ăn nhất lũ sâu này đó.”


Ở bên ngoài tìm kiếm Hoa Diệc Khê, Canh Tinh ngẩng đầu, nhìn nhìn xung quanh, tựa hồ cảm giác được Hoa Diệc Khê đang gọi nó.
Con rắn nhỏ đi qua, tất cả sâu đều ch.ết, rồi sau đó đám sâu khác chen chúc tới, bắt đầu phân thây xác ch.ết. Sau đó đám sâu ăn luôn xác này, cũng không ngoại lệ, đều ch.ết.


Rắn nhỏ trong hồ sâu qua lại vài vòng, sau khi bò lên sâu trong hồ gần như ch.ết hơn phân nửa. Mấu chốt là độc của nó, xem như đụng tới đều dùng được.


Nó chui lại ống tay áo Thanh Thương, Thanh Thương cảm thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn tay áo của hắn. Một lát sau, sâu trong hồ chỉ còn lại mấy con còn sống.


Hoa Diệc Khê kéo Tiêu Lạc Ngọc, đưa cho hắn một viên dược “Ăn, liền không có việc gì. Chúng ta đi qua thôi, chú ý đừng trực tiếp đụng tới bọn nó là được.”


Nói xong lôi kéo Tiêu Lạc Ngọc bước đi, những người khác hai mặt nhìn nhau, sớm nghe nói Hoa thần y trừ bỏ Tiêu Lạc Ngọc ai cũng không quan tâm, nhưng không nghĩ tới đã vậy còn đem bọn họ quăng luôn.
Thanh Thương bất đắc dĩ, cho mỗi người một viên dược “Được rồi, chúng ta cũng đi qua đi.”


Có lẽ người kiến tạo mộ cũng không nghĩ tới, vốn tưởng sát chiêu lớn nhất, lại bị người dễ dàng tiêu trừ. Đi qua hồ sâu, rốt cục đến trước một cái cửa.
Hoàn chương 52
(*) Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo : ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp.


(*) Kết thảo hàm hoàn (kết cỏ ngậm vành) : Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình.


(Do tích Ngụy Thù là người nước Tấn, có một người thiếp yêu, khi sắp ch.ết còn dặn con là Ngụy Khỏa phải đem cả người thiếp chôn theo. Ngụy Thù ch.ết, Ngụỵ Khỏa cho người thiếp về, không đem chôn theo. Sau Ngụy Khỏa làm tướng đi đánh nước Tần, gặp tướng Tần là Đỗ Hồi, khỏe mạnh có tiếng, đang lúc đánh nhau, tự nhiên Đỗ Hồi vấp phải đám cỏ mà ngã, bị Ngụy Khỏa bắt được. Đêm về, Ngụy Khỏa mộng thấy một ông già đến nói rằng: “Tôi là cha người thiếp, cảm ơn ông không chôn con gái tôi, nên tôi kết cỏ quấn chân Đỗ Hồi cho nó ngã vấp để báo ơn”…) –theo wiki-






Truyện liên quan