Chương 74
“Ngươi nói cái gì?” Sở vương trừng lớn hai mắt, giận dữ nhìn Tử Điện. Vương Tuấn nức nở nói “Vương gia không cần lo lắng, thuộc hạ đã dùng bồ câu đưa thư sai người đi tìm, nhất định có thể tìm được Tử Thanh đại nhân.”
Sở vương nhìn Vương Tuấn, rồi sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
“Vương gia…” Tử Điện cùng Vương Tuấn kinh hãi. Sở vương thấp giọng nói “Nhất định phải tìm được Tử Thanh… “
“Thuộc hạ biết.” Vương Tuấn đáp. Tử Điện vội la lên, “Vương gia, Thái tử bên kia phải làm thế nào? Nhân mã của Thái tử sẽ sớm đến kinh thành.”
“Thủ hạ của Thái tử bất quá mấy vạn người, ta đi giết hắn không còn mảnh giáp.” Vương Tuấn cả giận nói.
“Đừng lỗ mãng, thủ hạ Thái tử không nhiều lắm, nhưng Hàn vương đã có quyền khống chế một nửa cấm vệ quân, nếu Hàn vương cũng tham dự mưu phản chúng ta sẽ không có phần thắng, Tử Điện, ngươi đi giám thị Hàn vương, nhìn xem hắn có tâm bất chính hay không.”
“Vâng, thuộc hạ hiểu được.” Tử Điện nói.
Sở vương dặn dò sự tình, lại sai Vương Tuấn tìm dây thừng càng thô đem mình trói lại, rồi sau đó đuổi bọn họ ra ngoài.
Sở vương bên này đang lúc bố trí rùm beng, Thái tử vẫn như cũ tại Túy Tiên cư cùng Hữu Yển nói chuyện phiếm, Hữu Yển nhìn Thái tử chán muốn ch.ết, thật sự không hiểu hắn đang suy nghĩ gì.
Nhìn kỹ Thái tử, hắn lớn lên cùng Sở vương có vài phần tương tự, thời điểm cười rộ lên khiến cả người như cây đón gió xuân, thời điểm không cười lại có một phen uy nghiêm như bức thành, chính là tiếp xúc càng lâu, Hữu Yển lại càng không rõ trong đầu Thái tử rốt cuộc nghĩ cái gì. Vì sao vào lúc này, còn có thể mặt không đổi sắc ngồi ở đây?
“Nghĩ cái gì vậy?” Thái tử cười hỏi.
“Không có gì.” Hữu Yển thu hồi ánh mắt, dù sao nhiệm vụ của hắn chính là ở trong này cùng cái này Thái tử, không cần làm gì.
“Nhàn rỗi nhàm chán nói không bằng đàn một khúc thế nào?” Thái tử nói. “Nếu như đàn hay, thứ này sẽ thuộc về ngươi.” Dứt lời lấy xuống một ngọc bội bên hông. Mặt trên điêu khắc hoa văn kim long hí thủy (rồng vàng nghịch nước).
Hữu Yển chậm rãi nói “Vật ấy quý trọng như thế, ta làm sao dám muốn. Hơn nữa nhắc tới đánh đàn, có lẽ là người bình thường so với ta đều tốt hơn rất nhiều.”
“Không sao, tùy ý đàn là được, có thể khiến cho đại danh đỉnh đỉnh Hữu hộ pháp đàn một khúc, là vinh hạnh của bổn vương.” Thái tử cười nói. Hữu Yển ngón tay siết chặt, chậm rãi đáp “Hóa ra điện hạ sớm đã biết ta là ai?”
Thái tử nói “Ta nếu ngay cả đối thủ bên người cũng không biết, đây chẳng phải là hữu danh vô thực. Bổn vương đối với ngươi không hề ác ý, hiện giờ có thể vì bổn vương gảy một bản?”
Hữu Yển buông ra ngón tay đã nắm chặt, vừa rồi trong nháy mắt hắn động sát khí, tâm phúc Thái tử bên người đều ngoài cửa, hắn tuyệt đối nắm chắc có thể giết Thái tử sau đó lặng lẽ rời đi, nhưng không biết vì cái gì hắn cảm thấy, nếu động thủ ch.ết tuyệt đối là chính mình.
Lúc này, tiếng đập cửa truyền tới, một kẻ đi vào trong phòng, tại bên tai Thái tử nói gì đó, Thái tử gật gật đầu, nói “Hóa ra bảo tàng giấu ở Hoàng lăng. Nếu Hoa Diệc Khê cùng Tiêu Lạc Ngọc đều đi, như vậy người của chúng ta cũng đi đi.”
Người tới khom người lui ra, Thái tử nhìn Hữu Yển cách đó không xa, cười nói “Hữu hộ pháp muốn giết ta?”
Hữu Yển không trả lời, Thái tử cười nói “Có lẽ nhiệm vụ Hữu hộ pháp chính là muốn giữ ta ở trong này, nếu quý chủ cũng không sai hộ pháp giết ta, hộ pháp cần gì phải làm điều thừa chứ? Không bằng bồi bổn vương một ván cờ?”
Hữu Yển trong lòng thở dài, Hoa Diệc Khê quả thật bảo hắn không nên thương tổn tính mệnh Thái tử, tuy rằng không biết dụng ý của Hoa Diệc Khê, nhưng hắn cũng sẽ không trái lời y. Hắn tháo bỏ vật phẩm trang sức trên người, đi đến trước người Thái tử nói “Nếu Thái tử điện hạ đã biết, như vậy xin mời điện hạ ở lại chỗ này.”
“Đây là đương nhiên, Hoa các dụng độc thiên hạ vô song, bổn vương cũng không muốn thắng trận này, nhưng không có mệnh ngồi lên ngai vàng.” Thái tử nói. Nhìn Hữu Yển vứt bỏ nữ trang, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Dáng vẻ không phấn son trang điểm như vậy, tựa hồ so với khi giả nữ còn xinh đẹp hơn rất nhiều, hắn cười nói “Hộ pháp quả nhiên không trang điểm vẫn thích hợp hơn.”
Hữu Yển không để ý, tại bàn cờ hạ xuống một quân đen “Điện hạ, mời.”
Thái tử cũng không nói nữa, hạ xuống một quân trắng trên bàn cờ. Nhất thời hai người chém giết khó phân thắng bại.
Ở kinh thành, Thái tử, Hàn vương cùng Sở vương thực lực rắc rối lần lượt thay đổi, rất nhiều người đều cảm giác được sự tĩnh lặng trước đại chiến, lúc này ở Hoàng lăng phía tây, hai người đứng ngoài Hoàng lăng, dân cư ở đây thưa thớt, nơi nơi đều là cỏ dại, có một loại cảm giác ngăn cách. Tựa hồ trong kinh mưa gió nổi lên cùng nơi này hoàn toàn không dính dáng.
“Chúng ta vào thôi.” Hoa Diệc Khê nói. Tiêu Lạc Ngọc gật gật đầu. Cười nói “Tựa hồ từ lúc xảy ra chuyện chúng ta liền vẫn luôn không thoát ly khỏi lăng mộ.”
Hoa Diệc Khê nhìn hắn, từ sau khi y bị thương, Tiêu Lạc Ngọc vẫn luôn uể oải, lần này lại một lần cùng lăng mộ có liên quan, Tiêu Lạc Ngọc tuy rằng không nói gì thêm, nhưng Hoa Diệc Khê có thể cảm giác được hắn khẩn trương.
Chuyện y thiếu chút nữa ch.ết đã hình thành trong lòng Tiêu Lạc Ngọc một cái rễ, vẫn luôn nhổ đi không được. Hoa Diệc Khê trong lòng thở dài, giữ chặt tay Tiêu Lạc Ngọc.
“Chúng ta vào xem sẽ biết.” Y nói.
Hoàng lăng tiền triều sớm đã hoang phế, từ quy mô Hoàng lăng nhìn ra, cũng có thể thấy đã từng huy hoàng. Lối vào Hoàng lăng đã bị cự thạch phá hỏng. Một đường đi tới, Tiêu Lạc Ngọc trông thấy vài chỗ có dấu vết phá hư. Xem ra không ít người ham bảo vật trong Hoàng lăng, chính là không biết có mấy người thành công.
“Không biết có bao nhiêu kẻ ch.ết ở bên trong.” Tiêu Lạc Ngọc cảm thán. Dính dáng đến tranh đấu ngôi vị, bọn họ cũng thực bất đắc dĩ, nhưng hiện giờ cũng thân bất do kỷ.
“Nếu nhị vị lo lắng như thế, không bằng giờ trở về thế nào?” Tiêu Lạc Ngọc vừa dứt lời, đã có người hồi đáp.
“Không biết là vị cao nhân nào của Thái tử phủ?” Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê tựa hồ cũng không kinh ngạc có người ở nơi này, giọng điệu không chút dao động.
“Tiêu bảo chủ hảo khí phách, lúc này thế nhưng thờ ơ. Tiêu bảo chủ cùng Hoa các chủ dám đơn độc tới đây, thật sự là khiến tại hạ kinh ngạc. Hai vị chính là đại hiệp, nếu hiện tại phát thệ không tiếp tục cùng Sở vương cấu kết, ta có thể làm chủ để hai vị rời đi nơi này.”
Tiêu Lạc Ngọc nhìn một nam tử từ sau một thân cây xa xa đi ra, phía sau nam tử đi theo bốn nữ tử. Bốn nữ tử này rõ ràng chính là bốn người đuổi giết Tử Thanh.
“Là ngươi.” Hoa Diệc Khê có chút kinh ngạc. Nam tử này thế nhưng chính là phụ thân Phượng Nhan.
“Còn có bốn vị cao thủ thành danh nhiều năm ‘Hoàn phì yến sấu’, bất quá các ngươi thật sự cảm thấy năm người các ngươi có thể giữ chân chúng ta?” Tiêu Lạc Ngọc thanh âm lạnh lùng nói, thời điểm nhìn thấy phụ thân Phượng Nhan sát khí trên người vô pháp ngăn chặn phát ra.
Từ lần trước Hoa Diệc Khê gặp nạn Tiêu Lạc Ngọc bởi vì kỳ ngộ võ công tăng lên nhiều, năm người trước mắt này hắn cũng không để vào mắt. Duy nhất lo lắng chính là Hoa Diệc Khê.
“Chúng ta tất nhiên không phải đối thủ của Tiêu bảo chủ, nhưng nếu bốn người cuốn lấy ngươi chỉ sợ Tiêu bảo chủ nhất thời cũng không thể thoát thân, đến lúc đó…” Nam tử ám chỉ nhìn Hoa Diệc Khê.
Hắn chủ ý cũng không hy vọng cùng hai người đối địch, lần trước đả thương Hoa Diệc Khê cũng là bất đắc dĩ, nhưng vì thê nữ(vợ con) hắn không có lựa chọn nào khác.
Nhìn ánh mắt đầy dục vọng chém giết của Tiêu Lạc Ngọc, nam tử cười khổ. “Bảo tàng này tại Hoàng lăng, có lẽ sự tình không đơn giản đoạt được, hai vị cho dù vào Hoàng lăng cũng không có khả năng sớm tìm thấy bảo tàng, Sở vương bại cục đã định, cho dù lấy được bảo tàng tiền triều, cũng không có khả năng Đông Sơn tái khởi. Hai vị vẫn là trở về đi!”
“Thật không? Ta thấy vẫn chưa chắc đâu!” Tiêu Lạc Ngọc nói. Nói xong bàn tay nhoáng lên, từ bên hông rút ra Minh Sương kiếm, Minh Sương kiếm một tiếng ngâm khẽ, nhất thời năm người đều bị bao phủ dưới sát khí của Tiêu Lạc Ngọc.
“Chẳng lẽ Tiêu bảo chủ thật sự không để ý đến Hoa các chủ?” Nam tử bất đắc dĩ. “Nếu như giảng hòa, ta có thể cam đoan ngày sau chủ nhân ta đăng cơ, sẽ không khó xử Tiêu gia bảo cùng Hoa các.”
“Nói xong? Nói xong liền để mạng lại đi!” Hắn tuy rằng không để ý rốt cuộc là ai đăng cơ, nhưng cừu nhân của Hoa Diệc Khê không phải giản giản đơn đơn là có thể bỏ qua.
Tiêu Lạc Ngọc buông Hoa Diệc Khê, một kiếm hướng nam tử.
Nam tử cũng thật không ngờ Tiêu Lạc Ngọc nói đánh là đánh, tự biết không địch lại vội vàng phi thân lui về phía sau. Phía sau hắn hoàn phì yến sấu bốn người thấy thế mừng rỡ, vội vàng tránh đi thế công của Tiêu Lạc Ngọc, muốn tiến lên trước giết Hoa Diệc Khê.
Nào biết bốn người vừa mới nhích người, Tiêu Lạc Ngọc nguyên bản đuổi giết nam tử lại trên không trung đột nhiên biến ảo thân hình, hướng về phía bốn người bay tới. Hoa Diệc Khê tựa hồ đã sớm biết ý Tiêu Lạc Ngọc, vung tay ném ra một viên dược, viên dược trên không trung nổ tung, vô số bột phấn tán ra tứ phía.
Thuốc bột nương sức gió bay về phía bốn người hoàn phì yến sấu.
Hoa Diệc Khê bản lĩnh dụng độc bốn người dĩ nhiên là biết, vội vàng bốn phía né tránh. Hành động này lại vừa lúc cùng Tiêu Lạc Ngọc không thể buông tha.
Tiêu Lạc Ngọc đương nhiên sẽ không e ngại độc của Hoa Diệc Khê, đồng thời giao đấu với cả bốn. Bốn người không dám ham chiến, vừa đánh vừa lui. Nam tử lui về phía sau sau phát hiện không tốt, vội vàng muốn phi thân tới cứu, nhưng Hoa Diệc Khê lại là ném ra mấy viên dược, nam tử cũng không dám tới gần, đành phải chờ dược hiệu tán đi.
Hoàn phì yến sấu là cao thủ lợi hại nhất của Thái tử, đây không phải là nói các nàng võ công có bao nhiêu lợi hại, mà là bốn người vốn là cùng xuất một môn, luyện được là đồng loạt tấn công, bốn người một khi cùng đánh so với cao thủ thông thường lợi hại hơn rất nhiều. Nhưng một khi tách ra, như vậy bốn người uy lực liền sẽ giảm đi rất nhiều.
Hiện giờ bởi vì độc phấn, bốn người trốn tránh độc phấn, cùng đánh tự nhiên là không thể sử dụng, Tiêu Lạc Ngọc nhìn đúng thời cơ, kiếm chiêu trên tay biến đổi, nháy mắt đem một người gần mình nhất đâm bị thương, rồi sau đó nhanh nhẹn xoay người, ngay sau đó liền xuất hiện bên người Hoa Diệc Khê.
Sau một lát, độc phấn trên không trung cũng dần dần tán đi, năm người lần nữa tụ cùng một chỗ, nhưng sắc mặt lại khó coi rất nhiều.
Năm đánh hai, đối phương còn có một người võ công hoàn toàn biến mất, tình huống như vậy hạ thế còn bị đối phương áp chế không thể nhúc nhích, mặc dù bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng đủ để nhìn ra võ công của đối phương rất cao, bọn họ không thể đối phó. Nếu không phải Tiêu Lạc Ngọc phỏng chừng chỉ cần Hoa Diệc Khê, cũng không dám đến gần, đánh ch.ết từng người bọn họ cũng không phải chuyện không thể nào.
“Tiêu bảo chủ quả nhiên võ công cái thế.” Nam tử cười khổ nói. “Cho dù ngươi giết chúng ta, cuối cùng vẫn sẽ rơi vào thế cục bỏ mình, chẳng lẽ không thể nói chuyện nghiêm túc?”
Tiêu Lạc Ngọc một tay cầm kiếm, che ở trước người Hoa Diệc Khê, chậm rãi nói “Chúng ta sớm đã rơi vào cục diện không ch.ết không ngừng, có gì phải nói.”
Hoa Diệc Khê hai lần gặp nạn, đều cùng đối phương có liên quan, hắn tuyệt đối phải giết bọn họ.
“Vậy chớ trách chúng ta vô tình.” Nam tử lên tiếng, nói xong, bàn tay vẫy một nhịp, xa xa đột nhiên xuất hiện vô số tướng sĩ mặc áo giáp, trong tay mỗi người cầm cung tiễn, hết thảy cung tiễn đều hướng vào hai người Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê.
Hoàn chương 69