Chương 6: Dao động, hạt giống màu xám kỳ quái
Ngọc tình ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy phía bên tay phải của cô là một sạp hàng nhỏ, người bày bán là một phụ nữ trung niên, bà ta đang cúi đầu sửa soạng móng tay của mình. Nhìn thấy Ngọc Tình đi tới cũng chỉ nâng mắt nhìn thoáng qua.
Ngọc Tình không hề để ý đến việc đó, cúi đầu nhìn một lượt những chậu cây trong quầy hàng. Chậu hoa lan nhỏ, quân tử lan, kim kết, hoa cúc, hoa nhài,… Những loại hoa đó đều thật bình thường, nhưng chiếc nhẫn ở ngón trỏ của cô vẫn không ngừng dao động, giống như muốn chỉ cho cô cái gì đó. Kiên nhẫn một lần nữa nhìn hết một lượt, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở một hạt giống màu xám.
Đưa tay cầm nó lên, hạt giống này so với những hạt giống bình thường thì có lớn hơn một chút, nhưng mà nhìn kỹ cũng không có điều gì khác thường. Hạt giống nằm ở trong tay, chiếc nhẫn rung động càng thêm rõ ràng. Ngọc Tình thấy vậy không nói gì đem hạt giống bỏ lại chỗ cũ, hạt giống vừa rời khỏi tay, chiếc nhẫn dường như rất bất mãn, dao động lớn hơn nữa.
“ Thành thật một chút!” Rơi vào đường cùng, Ngọc Tình chỉ có thể ở trong lòng hô một tiếng, chiếc nhẫn giống như bị ủy khuất, thu liễm lại.
“ Bà chủ, chậu kim kết này bán như thế nào?” Nhìn Ngọc Tình thực sự giống như chọn lựa thật lâu, ngẩng đầu chỉ vào chậu kim kết hỏi.
“ Năm đồng.” Người bán hàng còn không thèm nâng đầu dậy mà trả lời.
“ Nga.” Ngọc Tình gật đầu, “ Vậy còn chậu quân tử lan này thì sao?”
“ Giống như vậy!” Cuối cùng chủ sạp cũng sơn tốt chiếc móng tay cuối cùng, vươn tay trái mình lên tinh tế đánh giá.
“ Bà chủ, hoa của bà có chút mắc a.” Ngọc Tình tựa hồ thực lo lắng, ngẩng đầu nhìn bà chủ sạp hàng, nhíu mày nói, “ Nếu không, con mua hai chậu hoa này của bà, bà đưa cho con mấy hạt giống màu xám này đi.”
Bà ta bây giờ mới ngẩng đầu, nhìn kỹ Ngọc Tình rồi lại nhìn mấy hạt giống kia, gật đầu thống khoái nói “ Được.” Vốn là bà ta nhìn thấy Ngọc Tình là một cô gái nhỏ liền nâng giá cao hơn một chút, mấy cái hạt đó chỉ là hạt giống của hoa thường mà thôi, việc mua bán lần này chỉ lời chứ không lỗ.
Nhìn thấy chủ sạp đồng ý, Ngọc Tình liền nâng tay cầm lấy mấy hạt giống kia, trong đó có cả hạt giống màu xám kia. Trả tiền xong, Ngọc Tình ôm hai chậu hoa đứng dậy, dự tính sẽ đi dạo thêm một chút nữa. Về phần hạt giống màu xám kia, cô đã vụng trộm bỏ nó vào không gian. Cô cũng có dự tính bỏ luôn hai chậu hoa vào nhưng mà hai chậu hoa này không nhỏ, cô sợ có người nhìn thấy thì có điểm phiền toái, vì vậy chỉ còn cách ôm vào trong ngực.
Ngọc Tình nhàn nhã mà đi, nhìn thấy ở đằng trước đang đứng không ít người, cô khẽ nhíu mày, nâng bước định đi qua. Cô rất chán ghét vào góp vui với người khác, càng nhiều người thị thị phi càng nhiều. Nhưng vào lúc này, bên trong đám người vang ra một câu “ Ngũ hỏa liên” khiến cho cô có hứng thú.
Ngũ hỏa liên là một loại hoa có giá trị xa xỉ a, làm thế nào có thể xuất hiện ở mấy cái chợ trời như thế này? Bởi vì hứng thú nên Ngọc Tình không ngại phiền toái, vụ việc náo nhiệt này có thể xem.
Chen vào khe hở giữa đám người đang đứng, Ngọc Tình đi vào bên trong, cúi đầu nhìn cây ngũ hỏa liên trong truyền thuyết kia. Chỉ thấy một cây hoa màu tím, trên đỉnh của cây hoa có là màu vàng nâu, chính giữa là một đóa hoa đang nở. Nhìn thoáng qua thực sự có chút giống như ngũ hỏa liên. Thật sự là rất giống nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy nó không phải là ngũ hỏa liên thật.
Bĩu môi, Ngọc Tình nhìn về phía người định mua cây hoa này. Đó là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, mặc trên người một bộ đồ hưu nhàn lại làm cho cô nhìn thấy có vài phần quý khí, bên người ông ta còn có một người thanh niên trẻ tuổi, thoạt nhìn giống như là cùng đến đây với ông ta.
“ Trần lão, con thấy đây thật sự đúng là ngũ hỏa liên rồi, người xem, nó so với những gì trong sách viết giống nhau như đúc.” Hắn ở một bên nhìn cây hoa, ngẩng đầu nhìn về phía người được gọi là Trần lão, vẻ mặt tỏ ra không cam lòng.
“ Tiểu Lưu a, con xem, màu sắc của bông hoa này có chút ảm đạm. Hơn nữa nhìn có vẻ rất giống với ngũ hỏa liên nhưng khi nhìn kỹ hơn thì sẽ có sự khác biệt.” Từ người Trần lão tản ra một loại hơi thở thật ôn hòa, ông kiên nhẫn giảng giải cho người trẻ tuổi ở bên cạnh.
Ngọc Tình nhìn một chút, không thấy có cái gì thú vị, ôm hai chậu hoa xoay người trở về nhà.
Về đến nhà, đặt hai chậu hoa ở nơi thích hợp, tưới cho bọn nó một chút nước xong liền trở về phòng. Cô vẫn còn nhớ đến hạt giống màu xám kia đâu.
Vừa tiến vào không gian, Ngọc Tình liền cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, hình như diện tích của không gian này lớn thêm một chút thì phải? Đảo mắt nhìn quanh một lần, cũng không có truy cứu nữa, bởi vì cô phát hiện ra một chuyện càng làm cho cô giật mình hơn.
Chỉ thấy trên mặt đất vốn trống trãi có một cái cây mọc lên. Ngọc Tình cẩn thận đánh giá cái cây nọ, nhưng bởi vì nó còn nhỏ nên tạm thời không biết chính xác nó là cây gì cả.
Nhưng làm sao nó lại đột nhiên xuất hiện ở trong này được? Chẳng lẽ nó có liên quan đến hạt giống mà cô đã ném vào hôm nay? Ngọc Tình không hiểu lắm, vì thế cô đem mấy hạt giống đã mua về hôm nay cũng ném xuống không gian, thử xem có giống như những gì cô đoán hay không.
Từ không gian đi ra ngoài thì cũng đã là buổi chiều. Ngọc Tình nhìn sắc trời, ba mẹ cô cũng sắp trở về, suy nghĩ hẳn là nên nấu cơm rồi. Gia đình của Ngọc Tình ở phương bắc cho nên thứ thường ăn nhất chin là mỳ. Hôm nay Lý Nguyệt đã chuẩn bị mỳ rồi cho nên Ngọc Tình chỉ cần hấp bánh bao là xong.
“ Tiểu Tình, ba mẹ con đã trở về chưa?” Vừa mới bỏ bánh bao vào nooid hấp, Ngọc Tình đã nghe thấy có tiếng người ồn ào ngoài sân.
Đi ra khỏi phòng bếp, nhì thấy người đến, trong mắt Ngọc Tình lóe qua một chút chán ghét, “ Ông nội, có việc gì sao?” Người đến đúng là ông nội của cô- Chu Toàn.
Chu Toàn cùng vợ của lão vô cùng khinh thường gia đình của Ngọc Tình, nhìn thấy ba mẹ cô không có tương lai, không ít lần khi dễ bọn họ. Mà kiếp trước cha mẹ Ngọc Tình ly hôn thì công lao của đôi vợ chồng già này không hề nhỏ đâu.
Nhìn Chu Toàn nghênh ngang tiêu sái bước vào nhà như đây chính là nhà của ông ta vậy, lông mày của Ngọc Tình có chút nhăn lại, nụ cười ở khóe môi lạnh thêm một chút.
Hy vọng lão không đến đây để gây sự, nếu không đừng trách cô không khách khí! Kiếp này, kẻ nào dám khi dễ người thân của Ngọc Tình cô thì trước tiên phải hỏi xem cô có đồng ý hay không!
Hết chương 6.
Lời editor: lăn lộn nhào đến ôm chân của những người đi qua đây, làm ơn cho biết ý kiến của mấy người đi mà, một mình tui cô đơn ở nơi này rất buồn a. hiu hiu hiu, gió thổi thật tiêu điều a, có ai làm ơn làm phúc mua cho cô bé tội nghiệp này một quả like hay một quả comment nào không? ở nhà của tui còn có một câu chuyện dài loằng ngoằng phải hoàn thành a, nếu không có ai mua hộ tui thì đêm nay tui không dám về nhà đâu. Hic tuyết rơi rồi, trên người của tui chỉ còn có mấy like và mấy đồng comment lẻ thôi làm sao đủ tiền bắt xe bus về đây? Lạnh quá, mấy nhà bên cạnh đã lên đèn ăn tối hết rồi, tui đói quá, không chịu nổi nữa rồi, bà ngoại đang đến đón tui thì phải…