Chương 114: Ngông cuồng, nóng vội

Lời của bảo an làm cho những tên cảnh sát đơ người ra, nói như vậy có nghĩa là bang Chim ưng định đối đầu lại với nhà nước sao! Cảnh sát đứng ngốc nghếch ở đó nhìn tên bảo an nhìn thì có vẻ lương thiện và hiền lành kia, chỉ cảm thấy thế giới này loạn rồi.


Trong suy nghĩ của anh ta thì xã hội đen chính là xã hội đen, bất kể nói gì thì cũng tồn tại ngầm. thường thì xã hội đen tuy nói rằng không sợ chính quyền, nhưng cũng sẽ biết là nước sông không phạm nước giếng. Chứ làm gì giống như bang Chim ưng bây giờ, nói thẳng luôn là đối đầu như vậy?


Những tên cảnh sát đứng đó, nuốt nước bọt, muốn nói gì đó, sau đó lại ngậm miệng lại. thôi bỏ đi, không kể là cấp trên hay bang Chim ưng, bọn họ đều không dây dưa vào được, ngậm miệng lại là tốt nhất.


“Sao hả? không nghe thấy à?” bảo an nhìn đám cảnh sát đứng ngây người ra đó, hơi nheo mày lại rồi gầm lên.


Tiếng gầm đó như tiếng chuông báo động vang bên tai bọn họ, vô cùng chói tai, làm cả đám cảnh sát giật mình, chỉ thấy bọn chúng lập tức ngẩng đầu lên rồi gật lia lịa: “Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi.”


Cảnh tượng này chỉ có bọn họ nhìn thấy còn đâu không có ai biết nữa, bằng không nhất định sẽ trố mắt lên. Từ trước tới giờ chưa từng thấy bảo an lại ngông cuồng như vậy, từ trước tới giờ chưa từng thấy cảnh sát lại khúm rúm sợ hãi như thế này.


available on google playdownload on app store


“Cút.” Bảo an cũng không muốn nói gì thêm với đám cảnh sát nữa, lập tức lên tiếng, lập tức tên cảnh sát lùi về phía sau vài bước, vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng.”


Nói rồi tên cảnh sát nhanh tay ra lệnh cho thuộc hạ, quay người chạy một mạch nhanh với tốc độ bất ngờ. Có điều những người đứng lại không có gì ngạc nhiên trước tốc độ đó, chỉ cảm thấy khinh bỉ mà thôi.


Đây chính là đầy tớ của nhân dân, nước Z đúng là càng ngày chỉ càng nhiều kẻ chỉ cầm tiền mà không làm việc.


Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu của mọi người, dù gì, bọn họ cũng không phải là người phải lo cho vận mệnh của đất nước và nhân dân, chẳng cần nói những cái khác, kể cả bọn họ có quan tâm thì sự việc này cũng không tới lượt bọn họ quản. Huống hồ bọn họ lại chẳng rỗi hơi như thế. Nói một câu không dễ nghe thì những người này muốn thế nào thì muốn chẳng hề có liên quan gì tới bọn họ cả.


Đối với Ngọc Tình mà nói, ý nghĩ này còn chẳng xuất hiện, cô không tự tay tiêu diệt những kẻ đó là còn nể mặt bọn chúng, ho vọng cô lo lắng về chuyện này? Chẳng bằng đợi cho trời mưa nước mưa màu đỏ đi.


Ngọc Tình nhìn mấy tên cảnh sát sợ hãi như mấy con chim sắp ch.ết kia mà cô phải bật cười lạnh lùng.
“Này, cô gái.” Wiliam nhìn chằm chằm Ngọc Tình, nhìn thấy cô cười liền lập tức lên tiếng: “Em không muốn cười thì đừng cười, xấu lắm.”


“Anh khuông muốn nhìn thì đừng nhìn.” Ngọc Tình nghe thấy vậy cũng chẳng thèm quay đầu lại mà nói. Wiliam như giẫm phải một chiếc đinh, tự nhiên bĩu môi thấy chẳng có gì thú vị, anh ta không nói gì nữa. Cô gái này đúng là chẳng đáng yêu chút nào.


Ngọc Tình chẳng thèm quan tâm tới Wiliam, cô khẽ nhắm mắt lại, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, miệng hơi cong lên. Cô biết, tối ngày hôm nay nhất định sẽ không bình lặng, vừa nãy chỉ là sự bắt đầu mà thôi.


Suy nghĩ của Ngọc Tình không hề sai, những tên cảnh sát đó vừa rời đi liền lập tức gọi điện báo cáo với cấp trên. Cấp trên vừa nghe thấy, cảm thấy bản thân mình có thể không làm chủ được, vậy là lại báo lên cấp trên, điện thoại cứ thế được gọi liên tiếp, và cuối cùng là gọi đến thư ký thành phố rồi.


Lạc Sa lúc này đang ngồi trong nhà, vừa nhận được điện thoại ông ra liền choáng váng. Đúng là chưa từng gặp một băng đảng xã hội đen nào ngông cuồng tới vậy, dám đối đầu với cơ quan nhà nước.


Ông ta ngồi ở đó, khuôn mặt anh minh liền nhăn lại. một mặt thì cảm thấy có người ngông cuồng như vậy, song lại cảm thấy thú vị, mặt khác cũng cảm thấy người này đã kiêu ngạo và hống hách như thế đúng là làm cho ông ta tức giận. Ngồi ở đó, đơ người ra một lúc, sau đó ông ta quyết định gọi điện cho chủ tịch thành phố.


Vừa nghe thuộc hạ báo cáo, bang Chim ưng này có tới mới ngàn người đứng ở cửa, hơn nữa tên nào cũng có súng, ông ta cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên biết được có súng thì nguy hiểm thế nào.


Ông ta nghĩ nếu đã nguy hiểm thì tội gì dây vào, tốt nhất sự việc này hãy giao lại cho chủ tịch thành phố.


Vị chủ tịch này chính là người tám năm trước lên thay Nhạc CHính Hạo, tên là Lưu Minh. Người này năm nay cũng đã bốn mươi tuổi, cũng có năng lực. Sự việc này gioa cho ông ta là phù hợp nhất, ai bảo ông ta ngày nào cũng nghĩ tới việc làm thế làm để được thăng chức chứ.


Đây đúng là một cơ hội tốt bày ra trước mặt ông ta! Lạc Sa càng nghĩ càng thấy hợp lý! Ông ta lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Lưu Minh.
Lúc này Lưu Minh đang ăn cơm tối, cùng với tình nhân đi lượn phố, vừa nãy cũng đi tới gần Vân Đỉnh.


“A lô...” Lưu Minh một tay nhận điện thoại, một tay vẫn đang ôm eo tình nhân.
“Lưu thị trưởng, tôi là Tiểu Lạc.” Lạc Sa nói với giọng thấp và nhẹ: “Hôm nay có người báo cáo một sự việc thế này, tôi cảm thấy vô cùng cần thiết phải phản ánh lại với thị trưởng.”


“Việc gì vậy?” Lưu Minh hỏi với giọng không vui.
“Là thế này. Cách đây không lâu chẳng phải anh hạ lệnh cho niêm phong Vân Đỉnh à.” Lạc Sa nói rồi dừng lại nhằm cho Lưu Minh có thời gian nhớ lại sự việc này.


“Đúng, là sao thế?” Lưu Minh vừa nói vừa gật đầu, đúng là có việc như vậy. quyết định này là do tỉnh ủy đưa xuống.


“Anh không biết à, Vân Đỉnh lại mở cửa ra rồi!” tiếng nói của Lạc Sa đột nhiên được đẩy cao lên, dường như vô cùng phẫn nộ: “Làm thế đúng là không coi anh ra gì cả!”


Lời nói này chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, lập tức làm sắc mặt Lưu Minh tối sầm lại, chỉ nghe ông ta lập tức gằn giọng xuống: “Chuyện là thế nào?”


“Nghe nói là bọn chúng tự xé giấy niêm phong đi, tự mở cửa. Hôm nay tôi nghe nói liền thấy vô cùng tức giận, lập tức cho người đi xem thế nào, kết quả là bị những kẻ đó chế giễu lại. nghe nói là ở cửa của Vân Đỉnh có đến mấy ngàn người đứng canh, hơn nữa tên nào tay cũng cầm súng.” Lạc Sa nói rồi lại dừng lại, sau đó mới tiếp tục: “Tôi thấy sự việc này rất nghiêm trọng, tôi đây thực sự là không làm chủ được, vì vậy báo cáo với anh, anh xem xem phải làm thế nào?”


Chiếc mũ quan này Lưu Minh đội thấy nóng rồi đây: “Để tôi đi xem xem, đúng là quá đáng hết mức rồi.”
Nói rồi Lưu Minh liền tắt máy, đưa Tình Nhân đi về phía Vân Đỉnh. Còn Lạc Sa sau khi cúp máy chỉ khẽ cười, rất ngông cuồng đúng không, he he, như thế này mới có cái để chơi chứ!


Có điều Lạc Sa tuyệt đối là một người thông minh, tò mò thì tò mò là thế, cảm thấy thú vị thì thú vị. Nhưng ông ta lại tuyệt đối không dính vào đống bùn này. Phải biết rằng đó thực sự là hắc bang, nói câu hơi khó nghe, những kẻ đó là những kẻ đứng ngoài vòng pháp luật, dây vào bọn chúng, có thể đến ch.ết thế nào cũng còn không biết!


Thăng quan gì chứ, đợi bảo toàn được tính mạng rồi nói tiếp!


Không có được sự xảo quyệt và thức thời như Lạc Sa, Lưu Minh bị làm cho tức điên lên đã nhanh chân đi tới Vân ĐỈnh, nhìn đèn xanh đèn đỏ, rượu ngập khắp nơi – một Vân Đỉnh hết sức xa hoa, lại nhìn tờ giây niêm phong đã bị xé đi và vứt dưới đất. Lưu Minh chỉ cảm thấy như bị người khác tát cho một nhát vào mặt.


Tờ giấy niêm phong đó do chính ông ta sai người dán, bây giờ bị xé đi thế này, không phải đánh vào mặt ông ta thì là gì?Lưu Minh càng nghĩ mặt càng tối sầm lại, đông tử mắt càng lúc càng trở nên u ám.


“Haiz, đúng là quá ngông cuồng rồi!” tình nhân của Lưu Minh đương nhiên là cũng nhìn thấy tờ giấy niêm phong bị xé đi đó, cô ta đưa tay lên bịt miệng lại tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, sau đó quay mặt sang nhìn Lưu Minh, sự ngạc nhiên đó lập tức lại biến thành tức giận.


“Anh yêu à, những kẻ này đúng là không coi anh ra gì cả, anh nhất định phải dạy cho chúng một bài học chứ!”
Tiếng nói lanh lảnh vang lên bên tai ông ta, Lưu Minh đột nhiên cảm thấy như thể lồng ngực mình sắp nổ tung ra.


“Đi.” Chỉ thấy ông ta lạnh lùng hức một tiếng rồi bước về phía trước, tình nhân cun cút chạy theo sau.


Thực ra tờ giấy niêm phong đó bị ném dưới đất rất nhiều người đều nhìn thấy rồi. nhưng mọi người chẳng phải là người biết sợ, nếu người ta đã mở cửa thì đương nhiên là mở cửa cho khách vào, bọn họ bỏ tiền ra tiêu chứ có làm gì đâu, nghĩ vậy nên bọn họ thấy chắc cơ quan nhà nước cũng không làm gì bọn họ đâu.


Vậy là tờ giấy niêm phong đó liền biến thành tờ giấy vứt đi, mỗi người bước qua bước lại đều giẫm lên nó một cái, sau đó chẳng thấy có áp lực gì mà không đi vào trong.


Cảnh tượng đó ngay lúc này lại diễn ra trước mặt của Lưu Minh, một người đàn ông mặc một chiếc áo hoa lá cành đi vào, đi tới cửa khi nhìn thấy tờ giấy niêm phong cũng chỉ hơi nheo mày rồi giẫm lên nó mà bước vào trong.


Cảnh này diễn ra trước mắt Lưu Minh làm ông ta cảm thấy như lại một cái tát nữa được giáng vào mặt ông ta. Những kẻ này đúng là ngông cuồng quá đáng! Mặt ông ta tối sầm lại, vô cùng tức giận. Sự tức giận rất dễ dẫn đến sự nóng vội. vậy là Lưu Minh lập tức quên mất lời Lạc Sa nói với ông ta rằng ở cửa Vân Đỉnh có đến mấy ngàn người đang mai phục.


Thực ra thì ở cửa Vân Đỉnh cũng chỉ có hơn 100 người mà thôi, cái được gọi là mấy ngàn người đó chỉ là sự tam sao thất bản khi được báo từ cấp thấp lên cấp cao, cứ từng chút từng chút thổi phồng lên mới thành ra như vậy.


Song rõ ràng mấy ngàn người đó cũng chẳng là gì trong mắt của thị trưởng, chỉ thấy ông ta bước những bước kiên định, đường hoàng tiến vào cửa lớn.


Vừa mới vào cửa, ánh đèn sáng chói, sự trang hoàng lộng lẫy lại làm cho ông ta thấy rất chói mắt, chỉ thấy ông ta cứ thế bước đi, khi đi tới đại sảnh – nơi mà mọi người nghỉ ngơi sau khi chơi mệt rồi và ngồi xuống.


Vừa vào tới nơi ông ta đã bình tĩnh nhiều hơn rồi, ông ta ngồi xuống sau đó rút điện thoại ra, ấn một dãy số rồi gọi đi, gọi điện thoại xong, ông ta mới ngẩng đầu lên nhìn căn đại sảnh lộng lẫy này, trong ánh mắt là đầy sự khinh bỉ.


Một bang Chim ưng rất ngông cuồng có đúng không? Hức, hôm nay ta nhất định phải niêm phong Vân ĐỈnh lại, dám đánh vào mặt ta trên địa bàn của ta à, hức!


Lúc này ông ta với khuôn mặt đắc ý như biết trước được kết cục của bang Chim ưng, nhưng ông ta căn bản không hề biết, kể từ lúc ông ta bước vào cửa đã có người nhìn chằm chằm vào ông ta rồi.


Ngọc Tình nhìn ánh mắt u ám của Lưu Minh, trong đôi mắt to tròn của cô là đầy sự chế giễu, không phải cô coi thường ông ta. Muốn niêm phong Vân Đỉnh, muốn xử lý bang Chim ưng à? ông ta đứng là không có cái khả năng lớn như thế đâu!


Nói một câu tự đại, chỉ một mình Ngọc Tình cô chỉ cần một cánh tay cũng bóp ch.ết được ông ta! Vừa nãy ông ta gọi điện, Ngọc Tình đương nhiên cũng đã biết, thực ra ngay từ khí ông ta bước vào cửa Ngọc Tình đã phát hiện ra rồi.


Thị trưởng thành phố X, sao cô lại không biết chứ, hơn nữa Lưu Minh ngồi được vào ghế thị trưởng còn phải cảm ơn cố ấy chứ! năm xưa nếu không phải cô tiện tay mà tống Nhạc Chính Hạo vào tù thì Lưu Minh – có chô ông ta thời gian mười năm ông ta cũng không ngồi được lên vị trí như bây giờ!


Gọi điện kêu người đến đúng không? Ngọc Tình khẽ nhếch mép cười, cứ phải như vậy mới thú vị à? dám động vào cô, cô phải đem phẩm giá của bọn chúng đặt hết xuống chân mà giẫm.


Trong lúc đang suy nghĩ, khoảng tầm hơn mười phút qua đi, bên ngoài Vân Đỉnh liền vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Ngọc Tình nghe thấy nhưng cũng chỉ khẽ cười, từ từ đứng lên, đến còn nhanh hơn cả dự đoán!






Truyện liên quan