Chương 33: Thu thập tư liệu và trêu đùa
Gặp lại Đại Quảng, trong lòng Tô Mẫn Dung không có tí cảm xúc nào, chỉ có một cỗ tĩnh mịch quanh quẩn trong tâm bà, không có nỗi hận như trước khi rời đi, cũng không còn oán ông ta, sau nhiều ngày rời đi, mang theo con mình, bà đã suy nghĩ rất nhiều. Ban đầu cũng do bà nhìn người không kỹ, kẻ vô liêm sỉ này đã hại con của mình phải ở bên ngoài chịu khổ, cũng may mắn là được Đoạn Lôi Khải tìm thấy, bằng không bà sẽ phải hối hận cả đời.
Khi nhìn thấy người này, Tô Mẫn Dung vô cùng rõ ràng, lần này sẽ không cho ông ta bất kỳ cơ hội nào nữa.
Đại Quảng cuối cùng cũng bị tống giam vào ngục vì tội quấy rối *** trẻ em, Tô Kha không ra mặt, đều là do Tô Mẫn Dung nói, hơn nữa Mạt Kình Lộc ở một bên gây áp lực, hắn còn phải ở trong đó dài dài.
Sau khi xử lý Đại Quảng xong, Tô Mẫn Dung cũng không trở về nông trại kia, mà là tìm một công việc tại thành phố, Đoạn Lôi Khải cũng giúp bà vài lần, Tô Mẫn Dung biết hiện tại là thời điểm khó khăn của bà, nên cũng không làm kiêu mà từ chối, nhưng ngày sau nhất định phải cám ơn hắn.
Hôm nay trời trong nắng ấm, lần trước hứa dẫn Tô Kha đi du lịch, sáng sớm Mạt Kình Lộc đã thức dậy chuẩn bị đồ dùng và thức ăn cho chuyến pinic, rồi lái xe đến nhà Tô Kha.
Tô Kha cũng dậy từ rất sớm, chuông cửa vừa vang lên đã thấy cậu ăn mặc chỉnh tề mở cửa đứng chờ anh, hai người nhìn nhau cười.
Ngồi trên xe Mạt Kình Lộc, Tô Kha nhìn ra ngoài cửa sổ, làn gió ấm áp thổi vào xe, mới đó còn đang là tháng mười hai trời đông giá rét, bất tri bất giác đã đến mùa xuân, khí hậu ôn hòa, hợp lòng người, Tô Kha tựa lưng vào ghế, hơi nheo mắt, cười toe toét nhìn anh đang lái xe ở bên cạnh.
Cậu còn nhớ hồi ở nông thôn cũng từng ngồi xe của Mạt Kình Lộc, lúc đó là mùa hè, thời tiết có chút nóng, hai người sau khi xuống xe thì chạy đến con suối trong núi, nghịch nước, mệt mỏi thì nằm xuống tảng đá lớn, cảm giác vô cùng thân mật, chỉ là khi đó Mạt Kình Lộc còn chưa biết tâm tư của mình.
Khẽ mỉm cười trong lòng, Tô Kha chớp chớp mắt, nói: “Ca, em muốn tới nơi có nước.” Răng nanh cậu nhẹ nhàng áp vào đầu lưỡi dưới hàm răng, một âm tiết độc nhất từ trong miệng cậu phun ra, nhưng lại làm cho tay đang cầm lái của Mạt Kình Lộc run lên.
“Em muốn đi đâu?” Anh hỏi.
“Ưm!” Tô Kha nheo mắt lại, nghĩ nghĩ, trên mặt là một vẻ hoài niệm, cậu nói: “Em muốn tới nông thôn kia xem, không biết con suối trong núi còn trong như trước hay không.”
“Vậy đi thôi!” Không chút do dự, Mạt Kình Lộc chuyển hướng, rẽ sng đường khác.
Bọn họ không dự đoán được mình sẽ thay đổi hành trình, từ thành phố chạy một mạch lên phía Bắc, trời tối bọn họ mới tới được vùng nông thôn đó, hai người ngủ tạm một đêm trong khách sạn.
Đêm đó, Tô Kha và Mạt Kình Lộc nằm ngủ kế bên nhau, cũng tại đêm đó mà cậu suy nghĩ về rất nhiều thứ, nghĩ về Mạt Kình Lộc, nghĩ về chính mình, sau khi sống lại, cậu cảm thấy cuộc sống có chút an nhàn, cùng người mình yêu nhất sống bên nhau rất tốt, nhưng sau này cậu cũng phải lớn lên. Bọn họ sẽ phải đối mặt với rất nhiều bất đồng, xã hội hiện nay cũng chưa chấp nhận mối quan hệ của họ, gia đình, công việc Mạt Kình Lộc đều là những trở ngại cần phải đối mặt.
Anh sinh ra trong một gia đình có quyền thế, ba đời đều là quan chức trong chính phủ, nếu theo con đường chính trị nhất định sẽ rất thuận lợi, nhưng anh lại quen mình, nhất định sẽ gặp rất nhiều khó khắn, bị giới truyền thông công kích anh, chuyện xấu sẽ bị bơi móc, lúc đó sẽ rất phiền phức.
“Ngủ không được?” Đột nhiên một bàn tay che mắt Tô Kha, bàn tay to ấm áp, khô ráo nhẹ nhàng cọ cái trán Tô Kha, mang theo sự dịu dàng.
Tô Kha ngẩng đầu cầm tay Mạt Kình Lộc, ngửa mặt lên cọ cọ vào lòng bàn tay anh, “Anh có hối hận không?”
“Cái gì?”
“Bởi vì em, sự nghiệp trong tương lai của anh có thể không còn được như trước, cả quan hệ của anh và cha anh, sẽ bị rạn nứt.....” Cậu thong thả nói, nhưng trong mắt lại mang theo nỗi buồn nhè nhẹ, không giống vẻ mặt tươi cười bình thường, làm cho Mạt Kình Lộc nhìn có chút đau lòng.
Anh ngẩng đầu vuốt vuốt cái trán Tô Kha, “Tuyệt đối sẽ không hối hận, anh chỉ biết cuộc sống hiện tại rất tốt, tự do tự tại, có cái gì không tốt. Quyền thế, danh lợi cùng anh không có quan hệ gì, anh chỉ cần có em là đủ rồi.”
Mạt Kình Lộc rất ít khi nói mấy lời buồn nôn này, không phải anh không nói, mà những lời này không cần thiết phải nói, nhất cử nhất động của anh đều đã tràn ngập tình yêu đối với Tô Kha. Mà giờ khắc này, anh nói những câu đó đều là lời thật lòng, anh thật sự rất ghét con đường chính trị luôn phải đề phòng lẫn nhau, không bằng cuộc sống trong quân đội, tùy ý lại vui vẻ.
Nhìn Tô Kha ngẩn ra, anh biết điểm không yên trong lòng của cậu đã được giải tỏa, anh ôm Tô Kha vào trong ngực, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng của cậu, như là đang an ủi trẻ con, cho nó sự ấm áp và lòng tin.
“Em phải biết rằng, có những việc anh không nói ra miệng, nhưng một khi đã nói ra thì đó chính là lời hứa cả đời của anh.”
“Tô Tô, anh đáp ứng em, suốt kiếp này đều ở cùng một chỗ với em.”
Môi anh hơi hơi hợp lại, kêu một tiếng “Tô Tô”, liền đem chú mèo con hay xấu hổ kia rúc vào sâu trong lòng mình, nỗi lo âu thấp thõm của cậu như tan biến, cậu chỉ còn biết đỏ mặt.
Gương mặt đỏ bừng chôn ở trước ngực Mạt Kình Lộc, nhận được lời hứa hẹn này, trong lòng cậu rất vui, lại không biết biểu đạt như thế nào, “Em có thể hét lên không?” Cậu giật giật thân mình, ở bên tai Mạt Kình Lộc nhẹ nhàng nói.
“Cái gì?”
“Em đang rất vui.....” Tô Kha nheo mắt lại, âm thanh phát ra mang theo run rẩy nhè nhẹ, cậu vô cùng yêu Mạt Kình Lộc, nên luôn tưởng tượng về anh, nay tâm ý xem như đã sáng tỏ, liền vui đến nỗi nói không nên lời, không có cách nào giải thích được.
Mạt Kình Lộc nghiêng đầu giả bộ suy nghĩ rồi sau đó cười nói: “không thể la lớn, chỗ này cách âm không tốt, bằng không chúng ta làm chuyện khác đi, đến khi trong lòng em bình tĩnh trở lại?”
Nói xong, anh liền hôn lên môi Tô Kha, từ khóe mắt xinh đẹp hôn xuống, nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ thù du trước ngực, rồi sau đó ngậm lấy khối thịt mềm mại ở phần bụng cậu. Le lưỡi chậm rãi ɭϊếʍƈ láp, Tô Kha có chút chịu không nổi, níu chặt lấy cánh tay Mạt Kình Lộc, cậu khẽ rên rỉ. Mạt Kình Lộc đột nhiên hút mạnh, sau đó Tô Kha liền thét chói tai tiết ra.
Phun bạch trọc trong miệng ra, Mạt Kình Lộc nhéo nhéo khuôn mặt đỏ bừng muốn bốc cháy của Tô Kha, nói: “Tô Tô, đừng lớn tiếng quá, nơi này thật sự cách âm không tốt đâu.”
Nghe anh nói thế, Tô Kha lập tức cắn môi, đôi mắt chớp chớp nhìn anh, Mạt Kình Lộc cười ra tiếng, cảm thấy Tô Tô của anh thật đáng yêu, “Muốn không phát ra âm thanh cũng rất đơn giản.....” Dứt lời liền hôn lên môi Tô Kha, đầu lưỡi tiến vào, đảo qua hàm răng Tô Kha, lấy miệng ngăn lại âm thanh rên rỉ của cậu, sau đó động tác của Mạt Kình Lộc càng làm cho Tô Kha khó nhịn.
Trừ bỏ một lần ở nông trại kia là do Tô Kha chủ động, thời điểm còn lại gần như đều là Mạt Kình Lộc ra tay trước, nhìn mèo con núp trong lòng ngực của mình thẹn thùng, Mạt Kình Lộc đột nhiên muốn trêu cậu.
Hai tay buông Tô Kha ra, cậu mở mắt ra, mê mang nhìn Mạt Kình Lộc, anh đã sớm cười muốn rút gân trong lòng nhưng vẫn không có biểu hiện gì ra bên ngoài, Mạt Kình Lộc lập tức nói: “Tô Tô, em đi lấy thuốc bôi trơn tới đi.”
Mèo con vẫn còn mê man không hề nghi ngờ gì, từ trên người Mạt Kình Lộc đứng lên, lấy thuốc bôi trơn ra, cầm ở trong tay, chớp mắt mấy cái nghiêng đầu nhìn Mạt Kình Lộc.
Mạt Kình Lộc nằm ở trên giường, ngẩng đầu kéo Tô Kha qua, đưa cậu tới cạnh anh, “Tự mình bôi, rồi sau đó ngồi xuống.”
Tô Kha mở to mắt nhìn anh, hai má không thể tự chủ được mà ửng đỏ.
Tối nay, chủ nhân đặc biệt có ý xấu muốn trêu chọc mèo con, nên ra lệnh cho mèo con tự lực cánh sinh.
Ngón tay dài nhỏ khẽ run rẩy, Tô Kha lấy bôi thuốc vẽ loạn phía sau mình, thử vài lần, có chút không được tự nhiên, sau khi cảm thấy đã khuếch trương tốt, cậu ngồi ở trên người Mạt Kình Lộc, vịn Mạt Kình Lộc thử ngồi xuống phân thân đang bừng bừng phấn chấn của anh.
Chủ động và bị động, cảm giác rất khác xa nhau, Tô Kha thử ngồi nhiều lần, nhưng đều trượt, cậu có chút uể oải nhìn Mạt Kình Lộc, hậu huyệt hung hăng co rút lại, bởi vì không chiếm được mà không vừa lòng.
Mạt Kình Lộc khẽ thở dài, tay vịn thái dương, chính anh cũng có chút khó nhịn nói chi đến cậu, một là sợ vì một phút xúc động mà làm bị thương Tô Kha, hai là do nhẫn nại mà cảm thấy khó chịu, quả nhiên ý xấu này không tốt chút nào. Anh ngồi dậy, giữ chặt chú mèo con đang nức nở, đem cậu ôm vào trong ngực an ủi.
Lật người mèo con lại, chủ nhân bắt đầu luật động, đỡ phân thân đã giương cao, từng chút từng chút tiến vào cơ thể Tô Kha, chậm rãi trừu sáp. Bóng đêm rực rỡ, Tô Kha nhớ rõ lời Mạt Kình Lộc nói, nơi này cách âm không tốt, ở thời điểm chịu không nổi nữa liền chủ động hôn anh, một lần rồi một lần, nụ hôn tràn ngập tiếng thở dốc.
Mỗi câu Mạt Kình Lộc nói, cậu đều nhớ rất kỹ, cậu nghĩ người nọ là người mà cậu luôn khát khao, tuy thân thể còn nhỏ nhưng cậu vẫn thuận theo dục vọng của anh, nhưng cậu không biết, cậu như vậy lại làm cho Mạt Kình Lộc đau lòng cùng không nỡ.
Anh hi vọng Tô Tô của anh luôn vui vẻ hồn nhiên, đừng vì anh mà miễn cưỡng chính mình.