Quyển 2 - Chương 4: Mua hết toàn bộ
Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Lưu Triển Bằng gật đầu, đỡ chủ quán dậy, sau khi đứng vững mới kêu, “A Bình!”
Đứng vững vàng thân mình, Thích Khải Bình vuốt mặt một cái, phủi bụi trên người xuống, nhìn Lưu Triển Bằng ánh mắt có chút phức tạp, mất hồi lâu mới thở dài nói, “Anh Lưu, em…”
Lưu Triển Bằng cũng thở ra một hơi thật dài, rồi vỗ vai Thích Khải Bình, “Người do Vương Chí Viễn phái đến?”
Thích Khải Bình gật đầu, vẻ mặt đau khổ không nói gì.
Lưu Triển Bằng nhìn Thích Khải Bình với vẻ mặt chán nản ủ rũ kia, trong lòng cũng không dễ chịu gì, nhớ tới tình cảnh bản thân ông cũng gặp phải trước đây, trong lòng có chút cảm khái!
Vẫn may thời điểm ông suy sụp đã gặp được Đường Linh!
Đúng! Đường Linh!
Lưu Triển Bằng mới nhớ tới người vừa cùng ông chứng kiến một màn cướp đoạt trắng trợn của người đàn ông vạm vỡ kia, trong lòng ông có chút ngờ vực, lúc trước ông bị Phùng Tam đập cửa tiệm đòi nợ, vẫn là Đường Linh đứng ra giải quyết, hôm nay cô cũng chứng kiến được màn này sao lại không có chút phản ứng nào?
Thấy Lưu Triển Bằng có chút hồ nghi nhìn cô, trong lòng Đường Linh bật cười, chẳng lẽ cô là thánh mẫu sao? Gặp chuyện bất bình liền muốn rút đao tương trợ?
Không! Cô không phải thánh mẫu!
Huống chi có một số việc không cần rút đao, vẫn có thể giải quyết như nhau!
Đường Linh đi đến bên cạnh bàn gỗ Hoàng hoa lê, tiện tay từ trên bàn cầm lấy ba xấp dày cộm tiền chẵn 100 tệ, đi tới trước mặt Thích Khải Bình, kéo lên cánh tay hắn đang rũ xuống, bịch một tiếng, đặt xấp tiền đặt trong tay hắn.
Lưu Triển Bằng có chút nghi hoặc nhìn hành động của Đường Linh, đi theo Đường Linh gần sáu năm rồi, trong lòng tinh tường Đường Linh làm việc rất có chừng mực, ông vẫn lẳng lặng chờ Đường Linh nói chuyện.
Thích Khải Bình nhìn thấy Đường Linh ngẩn người, lại nhìn tiền trong tay mình, ánh mắt có chút phẫn hận! Đống hàng bọn chúng cướp đi có giá trị gần 5 đến 6 vạn đồng! Ông tức giận đến nỗi muốn quăng tiền trong tay xuống, nhưng cũng không nỡ, nhất thời trên mặt ông vô cùng rầu rĩ!
Đường Linh thấy vậy cười nói, “Tiền này đâu có thù với anh, cầm trong tay chẳng lẽ sợ nó đâm tay mình!”
Thích Khải Bình nghe thấy, trên mặt quẫn bách, nhìn Đường Linh với ánh mắt có chút kỳ quái! Thiếu nữ này nói chuyện thật đúng khiến người ta uất nghẹn! Nhưng quả thực đúng như thế, cổ vật bị cầm đi rồi, trả tiền còn đỡ hơn không trả! Nhưng lời kế tiếp của Đường Linh, tức khắc khiến huyết áp Thích Khải Bình tăng cao, có loại cảm giác muốn thổ huyết!
“Chuyện làm ăn đồ cổ này cũng thật dễ kiếm, một đống chai chai lọ lọ liền có thể bán được mấy vạn! Chuyện làm ăn này không tệ!”. Đường Linh gật đầu độc thoại, giống như rất tán thành lời cô vừa nói!
Đúng vậy, đống hàng người đàn ông vạm vỡ kia vừa lấy đi không có một món chính phẩm, ngược lại cái giá bút hắn ném đi kia, lại là đồ cổ thứ thiệt!
Thật không có ánh mắt a! Trong lòng Đường Linh thầm than!
Đường Linh biết những thứ kia là hàng nhái, nhưng Thích Khải Bình lại không cho là như thế, đây đều là hắn thu được, mặc kệ là thật hay giả, đều là tiền hắn bỏ ra mua về!
“Chai chai lọ lọ?”
Thích Khải Bình kêu lên sợ hãi, quay đầu nhìn về phía Lưu Triển Bằng khóe miệng co giật, dùng ánh mắt hỏi hắn, đứa nhỏ này là gì của anh?
Lưu Triển Bằng cười bất đắc dĩ, cho hắn một ánh mắt ngụ ý tự cầu phúc đi!
Chú em, chú coi như nhẹ rồi đó, nhớ lúc đầu Phùng Tam dẫn theo thủ hạ muốn đòi nợ, thời điểm đe dọa muốn mạng của ông, cô nhóc này còn “hảo tâm” giúp Phùng Tam phân tích việc “vứt xác” không có lợi thế nào!
Thấy Lưu Triển Bằng không hề trả lời hắn, Thích Khải Bình hỏi, “Anh Lưu, cô bé này là gì của anh?”
Lưu Triển Bằng cười mở miệng, lại bị Đường Linh cắt ngang, “Ông chủ Thích, đám người này mỗi ngày đều tới sao?”
Thích Khải Bình theo bản năng bực tức nói, “Đâu chỉ mỗi ngày đều đến! Có lúc một ngày đến nhiều lần! Quả thực đúng là vô lại! Du côn! Lưu manh!”. Càng nói càng tức giận, thanh âm cao lên theo từng cấp!
Bị Đường Linh cứ thế cắt ngang, hắn cũng quên hỏi thân phận Đường Linh, Lưu Triển Bằng biết được ý tứ của Đường Linh, đã mở miệng hỏi nguyên do, Thích Khải Bình vốn uất ức đầy bụng, thấy Lưu Triển Bằng hỏi đến đã kể lại một mạch.
Phố đồ cổ này trước đây cạnh tranh kịch liệt nhưng cũng đều là cạnh tranh lành mạnh, đột nhiên chính phủ thành phố Ninh muốn phá dỡ khu phố này, nhiều cửa hàng nơi phố đồ cổ này đã ra ngoài tìm mặt bằng khác, còn lại số ít cửa hàng bởi vì đủ loại nguyên nhân, đã không định làm tiếp nghề đồ cổ này nữa, bán ra hết cổ vật với giá rẻ!
Sắp tới thời gian phá dỡ, cửa hàng đồ cổ có chút thực lực liền đi nơi khác kinh doanh tiếp, một phần nhỏ cửa hàng đều lần lượt bán phá giá đồ cổ, hi vọng trước khi bị di dời thanh lý hết đống hàng tồn kho, Vương Chí Viễn người cùng ngành đồ cổ với bọn họ, của cải của hắn vẫn được xem như sung túc, không biết sao, lại đi coi trọng cửa hàng nhỏ của bọn họ, vì thế bắt đầu thu mua đồ cổ trong tay bọn họ với giá rẻ, hắn ta đưa giá thấp hơn nhiều so với giá thị trường, nhóm người thương hộ đương nhiên không đồng ý, Vương Chí Viễn này bắt đầu giở thủ đoạn đê tiện, không biết từ đâu thuê một nhóm lưu manh, mỗi ngày đều đến cửa tiệm của bọn họ quấy rối, hoặc là đánh đuổi khách hàng, hoặc là lấy giá rẻ quăng tiền lấy hàng đi!
Những cửa hàng nhỏ này, hàng hóa hoặc là không bán đi được, hoặc là trả tiền ít cướp hàng đi, trong lòng họ đều phẫn hận không thôi!
Nhưng vẫn không có biện pháp, đám người đó đến cửa hàng cũng không đánh nhau gây sự, cũng không đe dọa uy hϊế͙p͙, người ta vào trong cửa hàng, mình sao có thể thể đuổi ra ngoài! Báo cảnh sát? Cảnh sát nếu có đến thì biết kiện bọn họ cái gì? Vào trong cửa tiệm mua đồ thì phạm pháp sao? Huống chi cục phó của cảnh sát khu Nam có quan hệ thân thích với Vương Chí Viễn, đối với những chuyện này hoàn toàn là mắt nhắm mắt mở!
Nói đúng vào chỗ kích động, Thích Khải Bình cắn răng văng tục.
Nghe Thích Khải Bình nói xong, Đường Linh xem như đã hiểu, chính bọn họ bị chơi ám chiêu quá chừng!
“Giống trường hợp cửa tiệm của anh có bao nhiêu nhà?”. Đường Linh ngẩng đầu nhìn Thích Khải Bình!
“ Hơn mười cửa tiệm, đại khái tình huống gần giống tôi!”
Đường Linh gật đầu, nhìn chung quanh một vòng hỏi, “Trong tiệm của anh đồ cổ đều ở nơi này sao?”
Thích Khải Bình sững sờ, không hiểu một đứa bé hỏi cái này làm gì, nhưng cũng gật đầu đáp, “Cơ bản đều ở nơi này!”
Suy nghĩ trong chốc lát, Đường Linh mới chậm rãi nói, “Mua lại tất cả đồ cổ trong tiệm của anh, mất khoảng bao nhiêu tiền?”
Thích Khải Bình khiếp sợ nhìn chòng chọc Đường Linh, há hốc miệng, nhưng lại không biết phải nói cái gì, Lưu Triển Bằng trông vẻ Thích Khải Bình trợn mắt há mồm, không khỏi nghĩ đến ngày trước, ông cũng từng bị Đường Linh gây sốc!
“Khải Bình, cậu đánh giá tổng giá trị một chút, đừng suy nghĩ làm giá ảo mất công, cứ đưa ra mức giá thực!”. Lưu Triển Bằng biết Thích Khải Bình nhất định không coi Đường Linh vào đâu hết, mở miệng bồi thêm một câu.
Đường Linh nhìn Lưu Triển Bằng một chút, trong mắt xẹt qua một tia tán thưởng! Đầu óc Lưu Triển Bằng rất nhạy, làm việc ổn thỏa, có một cấp dưới như vậy ở bên cạnh, cô bớt lo được không ít việc!
“Chuyện này…”
Lưu Triển Bằng thấy Thích Khải Bình nhìn mình với ánh mắt ngờ vực, ông không tính toán mỉm cười, “Địa vị Trân Bảo Trai hiện tại chắc cậu cũng biết, cho nên không cần lo lắng!”
Lúc trước thời điểm Lưu Triển Bằng suy sụp, Thích Khải Bình giúp ông không ít, trong lòng ông vẫn rất cảm kích, cho nên hôm nay chứng kiến cảnh cậu ta gặp phải phiền phức, tâm tình ông mới bị dao động, có chút nóng nảy!
Thích Khải Bình gật đầu, sau đó mở miệng nói, “Nếu tính hết đổ cổ trong tiệm của tôi, gộp lại ít nhất phải 100 vạn, cửa hàng của tôi không lớn, đồ cất giữ có hạn!”. Ngẫm nghĩ gì đó lại bồi thêm một câu, “Mười mấy cửa tiệm khác cũng không khác gì chỗ tôi là mấy!”
Đường Linh cười gật đầu, vốn muốn hỏi dò tình huống những nhà khác, hiện tại không cần hỏi nữa! Sau khi Đường Linh bảo muốn đi các nhà khác nhìn một chút, Thích Khải Bình bởi vì được gặp lại Lưu Triển Bằng, nên muốn dẫn đường cho bọn họ, rất nhanh Đường Linh và Lưu Triển Bằng đi xem hết một vòng các cửa tiệm có ý định bán “phá giá” đồ cổ!
Tại một gian cuối cùng trong cửa hàng đi ra, Đường Linh xoay người, khóe miệng cong lên một nụ cười mỉm chi nghiền ngẫm, hướng về phía Lưu Triển Bằng phân phó nói, “Chú Lưu, những cửa tiệm này không tệ, đều mua lại hết!”
Vù!
Ánh mắt Thích Khải Bình trợn tròn xoe, nhìn Đường Linh như nhìn quái vật! Trong đầu vẫn vang vọng câu nói hết sức thản nhiên kia của Đường Linh!
Đều mua lại hết!