Quyển 2 - Chương 6: Ân đền oán trả

Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Lúc Đường Linh làm thử nghiệm lần thứ 38, thành công leo ra từ dưới thân thiếu niên kia, cô đã kiệt sức, cũng không gấp gáp đứng dậy, cả người xụi lơ nằm bên cạnh thiếu niên!


Chỉ chốc lát sau thân thể đã khôi phục như cũ, tốc độ khôi phục khiến Đường Linh líu lưỡi! Nghiêng đầu nhìn đến thiếu niên nằm sấp lên người cô trước đó, hỏa khí tăng lên! Cô chưa từng bị chật vật nhẫn nhịn như vậy!


Cô đứng dậy, nhắm đến cái mông của thiếu niên kia, nhấc chân phải lên, vô cùng lưu loát đạp xuống hai cái, nhìn thấy trên quần màu trắng của anh ta, chỗ mông có hai dấu chân, tức khắc trong lòng cực kỳ vui sướng!
Bắt nạt bà chị đây, vậy thì phải trả giá thật lớn!


Đạp hai cái, thiếu niên kia không có bất cứ động tĩnh gì, mặt nền tràn đầy bụi đất bị dòng máu nhuộm dần, thiếu niên kia chỉ lẳng lặng nằm nơi đó, ngay cả ngón tay cũng chưa từng động đậy một cái!
Đường Linh khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn chăm chú thiếu niên kia, không phải là ch.ết rồi chứ?


Một ý niệm vừa từ trong đầu xẹt qua, giống như sấm sét san bằng, trong đầu kêu ong ong một tiếng, trong lòng có chút không thoải mái, giống như bị cái gì bóp chặt lại, loại cảm giác kia rất kỳ quái!
Hai mắt chăm chú nhìn thiếu niên kia, hồi lâu thở dài một hơi, ngồi xổm người xuống!


Cô chưa bao giờ là thánh mẫu, luôn làm theo nguyên tắc việc không liên quan không can dự vào, giúp Lưu Triển Bằng là vì thành lập sản nghiệp của chính mình, thu mua cửa hàng đồ cổ này cũng giống vậy, đối với cô chuyện không có lợi ích, cô chưa bao giờ quan tâm!


available on google playdownload on app store


Chỉ có thiếu niên này! Rõ ràng không quen không biết, anh ta vừa nãy còn “bắt cóc” mình, vốn muốn bỏ đi cho xong, nhưng… chính là không nhấc nổi bước chân!
Thực sự là thiếu nợ anh ta mà!
Kết hợp hai tay và chân dùng sức lật người thiếu niên kia lại, nằm trên đất chính diện hướng lên trên!


Cặp mắt thiếu niên nhắm chặt, vết máu trên mặt đã khô, đôi môi mỏng đỏ hồng yêu dị lúc trước cũng mất đi huyết sắc, thoạt nhìn không còn sức sống!
“Đời trước thực sự là nợ anh rồi!”


Đường Linh một bên thở hổn hển, một bên xé áo thiếu niên đang mặc ra, tay vừa mới sờ lên trên áo khoác, ẩm ướt, mở tay ra vừa nhìn, đỏ thẫm một mảng!
Đường Linh cả kinh! Anh ta rốt cuộc đã chảy bao nhiêu máu!
Động tác trên tay tăng nhanh, xé toạc áo thiếu niên ra, trong lòng kinh hoảng không thôi!
Ối!


Có chút không dám tin vào điều trước mắt nhìn thấy, bả vai và phần eo của anh ta chính là hai cái lỗ máu, cứ chốc chốc lại rướm máu ra, da thịt lật ra ngoài, chỗ vết thương da thịt cháy sém, tuy rằng Đường Linh chưa từng thấy, nhưng có thể nghĩ ra, vết thương hai nơi này là vết thương trúng đạn!


Mà ngoại trừ nơi hai vết thương do súng gây ra kia, trên người anh ta còn có vết thương lớn nhỏ do dao gây ra!
Anh ta bị thương nặng như vậy, lại vẫn có thể đè khống chế cô hơn 2 tiếng đồng hồ!
Trời! Nếu 2 tiếng đồng hồ này suýt chút nữa muốn mạng Đường Linh, còn anh ta làm sao kiên trì nổi!


Đột nhiên, Đường Linh lo lắng! Thương nặng như vậy, chảy nhiều máu như vậy! Anh ta còn sống không?
Ổn định lại tâm trạng, vươn ngón trỏ ra, chậm rãi đưa đến chỗ hơi thở của thiếu niên!
Vù vù!
Cũng may!
Thấy vậy mới an tâm chút! Nhưng bây giờ phải làm gì?
Đi bệnh viện?


Cảm thấy không thích hợp, nếu anh ta chỉ có vết dao cũng còn tốt, mà vết thương do bị bắn, lại kinh động đến đồn cảnh sát! Cô không biết thân phận của anh ta là gì, nhưng bị thương do súng bắn, khẳng định không phải người bình thường, nếu kinh động đến cảnh sát, nói không chừng mới thật sự hại anh ta!


Phòng khám bệnh tư nhân?
Đây là thành phố Ninh, cô còn bị lạc đường nữa là, còn tìm phòng khám bệnh thế nào! Cho dù có thể tìm được! Người ta cũng chưa chắc chịu chữa trị!
Tức khắc cảm thấy bất lực một cách sâu sắc! Nếu cô biết y thuật thì tốt rồi!


Bỗng nhiên không gian khẽ động, tựa hồ cảm giác được khát vọng trong lòng Đường Linh! Tiểu Bạch trong cơ thể từ trên người Tiểu Khôi phi thân bay ra, vọt ra khỏi không gian, bay thẳng đến trên tay Đường Linh, luồng hào quang nhàn nhạt bảy màu quanh quẩn tại tay phải Đường Linh, cô tức khắc cảm thấy thân thể vô cùng thoải mái, sự bủn rủn mệt mỏi trên người trong nháy mắt liền biến mất, cả người như mới hồi sinh!


Đường Linh nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch tảng đá trong tay, có một suy đoán xẹt qua trong đầu!


Hạ quyết tâm, tay phải Đường Linh cầm Tiểu Bạch, đưa nó nhẹ nhàng đặt tới vết thương trên vai thiếu niên, nhắm mắt lại, trong lòng hi vọng Tiểu Bạch có thể chữa khỏi, không biết qua bao lâu, Đường Linh có chút mệt mỏi mở mắt ra, không khỏi trợn to hai mắt, không sao tin được, cô đã chứng kiến một màn!


Thật sự… khỏi rồi?
Không chỉ vết thương trên vai lành rồi, mà các loại vết thương trên toàn thân đều khỏi rồi! Vết thương do bị dao đâm đã kết vảy, còn vết thương do bị súng bắn tuy rằng chưa khỏi, thế nhưng viên đạn nằm trong vết thương đã tự đi ra! Vết thương cũng không chảy máu tiếp nữa!


Trong lòng kinh ngạc quan sát kĩ Tiểu Bạch, Tiểu Bạch dường như cảm thấy Đường Linh nhìn nó không dời mắt, hào quang bảy màu lấp lóe, giống như đang giành công lao với Đường Linh, Đường Linh thấy vậy vội vàng thu hồi Tiểu Bạch vào không gian, nếu bị người khác thấy một màn như vậy, nhất  định sẽ rước tới phiền phức!


Ép sự kinh ngạc cùng khiếp sợ tận sâu trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn về phía thiếu niên kia!
Trong mắt lộ ra vẻ lo lắng, tuy rằng những vết bị thương ngoài da đã chữa khỏi rồi, nhưng dù sao bị chảy nhiều máu như vậy, thật sự có thể tiếp tục kiên trì?


Đường Linh đang nhìn thiếu niên xuất thần, hai con mắt thiếu niên đột nhiên mở ra, bắn ra một loại khí chất lạnh lùng nghiêm nghị! Hai mắt Đường Linh vừa vặn đối đầu với đôi mâu quang ẩn chứa chút sát khí, trong lòng sững sờ một chút, lập tức an tâm thở phào nhẹ nhõm!
Cũng còn tốt!


Thiếu niên nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Đường Linh, đồng tử màu hổ phách của anh co rút lại một chút, mãi đến tận lúc nghe thấy Đường Linh thở phào nhẹ nhõm, sát khí trong mắt mới dần dần tiêu giảm, thần sắc có chút phức tạp!
“ Anh…”


Lời của Đường Linh còn chưa thoát khỏi miệng, thiếu niên giơ tay chém xuống, chém vào sau gáy cô, thời khắc té xỉu kia, đáy lòng Đường Linh xổ một câu “Mụ nội nó!”


Thiếu niên ôm Đường Linh trong ngực, nhìn chăm chú vào đôi mắt đã nhắm chặt kia, hồi lâu mới đặt cô nằm trên đất, anh lại cúi đầu nhìn vết thương trên người một chút, trong mắt xẹt qua một tia khác lạ!


Cất bước muốn rời khỏi, nhưng nghĩ đến cái gì đó nên dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn Đường Linh đang nằm trên đất, trong con ngươi đen lóe lên xẹt qua một sắc màu ấm, anh lưu loát cởi áo khoác xuống, vo thành một cục, nhẹ nhàng đặt dưới đầu Đường Linh!


Hai mắt hơi híp lại nhìn chằm chằm vào hai chân Đường Linh, nhếch đôi môi đỏ mọng tạo nên một độ cong xinh đẹp, cởi giày chân phải của Đường Linh ra cầm trong tay, nhìn thật sâu Đường Linh một cái, mới đứng dậy rời đi!






Truyện liên quan