Quyển 2 - Chương 17: Sa thải
Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Trong chốc lát Thích Khải Bình và Chu Hồng Vũ cùng vội vã đi tới, trông thấy Đường Linh ánh mắt đều sáng rực, lúc Lưu Triển Bằng dẫn bọn họ tới đây, liền nói rõ thân phận Đường Linh cho bọn họ nghe, dù sao cuối cùng vẫn phải góp sức dưới trướng Đường Linh, đương nhiên hai người họ nên biết ông chủ thực sự của họ là ai!
Đương nhiên, khi hai người họ biết Đường Linh mới đúng người nắm giữ Trân Bảo Trai, thì khiếp sợ bật thốt thành lời! Sao có thể chứ!
Trân Bảo Trai khai trương lại lần nữa là chuyện sáu năm trước, sáu năm trước Đường Linh mới bây lớn? Tiểu học? Sao có thể có chuyện đó! Hơn nữa cô chỉ sinh ra trong một gia đình bình thường, căn bản không có gia tộc cường đại làm hậu thuẫn! Trời! Dù đã qua thật nhiều ngày, họ vẫn bị khiếp sợ mãi không thôi!
Thích Khải Bình nhìn Đường Linh muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại không biết xưng hô thế nào cho thích hợp.
Đường Linh mỉm cười, “Chú Bình và chú Vũ xin ngồi xuống trước đã, cứ gọi tôi là Tiểu Đường đi!”
Thích Khải Bình lắc đầu một cái, ngồi xuống, “Vậy cũng không được! Sao có thể cứ xưng hô như vậy, sau này chúng tôi sẽ giống anh Lưu, gọi ngài là Đường tổng!”
Đường Linh nhún vai, “Vậy tùy các chú, hôm nay tôi gọi các chú tới là muốn bàn về sự nghiệp kinh doanh đồ cổ! Tuy rằng tôi chuẩn bị đặt chân vào ngành đồ cổ, thế nhưng cũng không muốn đem hạng mục này đặt dưới tên Trân Bảo Trai mà là muốn xây dựng một hạng mục độc lập!”
Đường Linh suy tính rất lâu, Trân Bảo Trai bây giờ đã phát triển được sáu năm, chỉ nhắc đến ba chữ đó thôi người ta liền nghĩ tới thương hiệu của châu báu, đột nhiên thêm vào ngành nghề đồ cổ, định vị ngành nghề liền không giống trước, như kiểu ngành nghề đồ cổ và châu báu ngọc thạch, muốn làm thì phải làm chuyên nghiệp, không thể kiêm nhiệm! Vì vậy cô mới quyết định ngành đồ cổ phải làm độc lập, xây dựng một doanh nghiệp mới!
Chu Hồng Vũ nghe xong gật đầu, “Đường tổng nói rất đúng, đồ cổ và châu báu ngọc thạch quả thực không thể để cùng một nơi, đồ cổ ưa tĩnh, mà châu báu ưa hoan hỉ! Đặt ở cùng một chỗ quả thực không ra ngô ra khoai!”
Trong ba người này tuổi của Chu Hồng Vũ lớn nhất, có hiểu biết khá sâu trong lĩnh vực đồ cổ, lúc trước ông quyết định đi theo Lưu Triển Bằng, cũng là không muốn bỏ nghề chơi đồ cổ!
Đường Linh gật đầu, “Các chú cũng biết chợ đồ cổ của thành phố S chứ?”
Hai người gật đầu cùng lúc, làm đồ cổ nhiều năm như vậy, tự nhiên biết thị trường đồ cổ các nơi.
“Đường tổng muốn mở cửa tiệm ở nơi đó?”
Thích Khải Bình đương nhiên biết nơi đó, hiện nay trụ sở chính của Trân Bảo Trai vẫn còn đặt tại chợ đồ cổ, mà nơi đây chỉ là chi nhánh Trân Bảo Trai, bởi vì mặt tiền vị trí đường lộ tốt, cho nên từng bước chuyển trung tâm đến nơi này!
Đường Linh lắc đầu một cái, nhìn thẳng hai người họ rồi nói, “Không phải mở cửa tiệm, mà là thu mua!”
“Thu mua?”
Hai người liếc nhìn nhau, nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương!
“ Đúng vậy! Thu mua! Thành lập xây dựng lên dãy phố đồ cổ!”
Đường Linh nhớ lại lúc trước nguyên một con phố đồ cổ được tạo ra bởi một xí nghiệp nổi danh ở Hong Kong, sau đó lại trở thành điểm du lịch trứ danh của thành phố S, đẩy mạnh ngành du lịch thành phố S tăng mạnh!
Thích Khải Bình và Chu Hồng Vũ nghe thấy kế hoạch Đường Linh, trong lòng chấn động không thôi! Một dãy phố đồ cổ! Không phải chỉ một cửa hàng, mà là một con phố tràn ngập đồ cổ! Trời! Đó cần phải thực lực vững mạnh thế nào! Cô thật sự có năng lực tạo dựng nên một con phố như vậy sao!
Lôi Tử vẫn không xen miệng vào, thực lực của lão đại hắn chưa bao giờ hoài nghi, hắn chỉ biết, nghe lão đại, đi theo lão đại, đó là chuẩn không cần chỉnh!
Thuận tay cầm lên ấm trà phỉ thúy rót trà cho mấy người họ, kết quả cái chén vậy mà bị nứt ra, âm thanh thanh thúy đặc biệt rõ ràng, nước vẩy ra mặt bàn!
“Á! Làm sao cô dám làm hỏng nó hả! Đây chính là chén phỉ thúy, một cái phải hơn một vạn tệ đó biết không!”
Đường Linh nhíu mày, cô đang cùng hai người họ nói tới chỗ mấu chốt, cô bé nhân viên bán hàng vừa nãy lại tới đây quấy rối!
“Đã dặn mấy người không nên đụng lung tung rồi, lần này thì hay chưa kìa, đụng hỏng rồi! Phải bồi thường!”
Cửa hàng trưởng Hứa vội vã chạy tới, sắc mặt khó coi nhìn Tiểu Cầm, trong lòng thầm mắng “Cái đồ không làm nên trò trống gì!” vừa mới có một khách hàng lớn đến, cô vội vã đi tiếp đón, chưa kịp căn dặn Tiểu Cầm, không ngờ con bé đó chạy đi gây họa tiếp!
“Cô Đường, thật ngại quá! Nhân viên này mới tới, tôi lát nữa sẽ nghiêm khắc phê bình cô ta!”. Cửa hàng trưởng Hứa lộ ra khuôn mặt bồi tội, tuy rằng chị không biết thân phận Đường Linh, thế nhưng cả Lưu tổng mỗi khi thấy Đường Linh, đều cung kính dị thường, cô nào dám đắc tội!
“Còn không mau xin lỗi!” Mặt cửa hàng trưởng Hứa phát lạnh, hướng về phía nữ nhân viên bán hàng trầm giọng nói.
“Xin lỗi? Cửa hàng trưởng, rõ ràng là chính bọn họ làm hư chén, tôi vì sao phải nói xin lỗi!”. Vẻ mặt cô ta không thể tin, cô ruột mình hôm nay bị sao vậy? Đối phương cũng chỉ là con nhóc thôi, có cần phải khom lưng nịnh bợ vậy không!
Cửa hàng trưởng Hứa nghe thấy cái chén bị hư rồi, trong bụng không khỏi lo sợ! Một cái chén phỉ thúy có giá một vạn đồng. Chuyện này động tĩnh quá lớn!
Nhân viên bán hàng thấy cửa hàng trưởng Hứa nhìn chằm chằm vào cái chén hư với sắc mặt có chút khó coi, cô ta bèn đắc ý hất cằm nhìn Đường Linh, hừ! Cho cô giả bộ đó! Đền ch.ết cô luôn!
“Chuyện này…” cửa hàng trưởng Hứa khổ sở nhìn về phía Đường Linh, đồ vật có giá hơn vạn đồng, chị không thể làm chủ được, muốn bắt họ đền cũng không phải, không bắt đền thì chị biết làm sao, món đồ này một vạn đồng đó, ai sẽ chịu trách nhiệm đền?
Đường Linh phất tay một cái, “Cái chén này coi như tính cho tôi, chị dẫn nhân viên đó đi làm việc đi!”
Chẳng phải Đường Linh dễ nói chuyện, mà là cô đang bàn chính sự, không muốn tốn nước miếng cho chuyện vặt vãnh! Hiện giờ không rảnh để thu nhập ba chuyện linh tinh này!
Cửa hàng trưởng Hứa vừa nghe xong, vui như mở cờ trong bụng, có người phụ trách là được rồi, quan hệ giữa Đường Linh và Lưu Triển Bằng thân thiết, tính cho cô ấy cũng chỉ là chuyện đơn giản thôi!
Cửa hàng trưởng Hứa cao hứng, nhưng có kẻ lại không cho phép không chịu buông tha, “Tính cho cô hả? Vậy bây giờ cô đền luôn đi, nếu lỡ cô chạy mất tiêu, chúng tôi biết đi đâu tìm cô hả!”
Thích Khải Bình cũng là người minh mẫn, nhìn ra được manh mối, ông ngớ người nhìn nữ nhân viên bán hàng, cô gái này đầu óc bị lừa đá sao? Vậy mà dám bảo ông chủ chân chính của Trân Bảo Trai bồi thường? Uống lộn thuốc rồi hả! Ai thuê đến làm!
Đường Linh có chút không vui, nhìn về phía nhân viên bán hàng, “Đầu óc ngốc không phải lỗi của cô! Nhưng liên tiếp bị người ta lợi dụng thì đó chính là ngu xuẩn!”
Nhân viên bán hàng vừa định cãi lại, lại bị Đường Linh cắt lời, ‘Cửa hàng trưởng Hứa, đi gọi Vương Lệ đến phòng Tài vụ cho cô ta ba tháng tiền lương, ngày mai không cần đến làm nữa! Còn nữa,”, Đường Linh dừng một chút, có thâm ý khác mà nhìn về phía cửa hàng trưởng, “Trân Bảo Trai có văn bản quy định rõ ràng, thân thích thì không thể cùng làm việc ở tại Trân Bảo Trai, niệm tình chị vi phạm lần đầu, lại là công nhân viên kỳ cựu của Trân Bảo Trai, liền phạt tiền thưởng cuối năm của chị giáng xuống cấp ba!”
Nhân viên bán hàng kia có chút mơ hồ, đuổi Vương Lệ?
Cô đầu óc không thông minh cũng bắt đầu có phản ứng, Vương Lệ không phải là người vừa rồi ủng hộ việc cô đi đuổi người sao? Bị người ta lợi dụng? Nhân viên bán hàng cảm thấy tình huống không đúng lắm, dõi mắt nhìn Vương Lệ ở xa! Lẽ nào Vương Lệ cố ý?
Trong lòng cửa hàng trưởng Hứa đủ mùi vị lẫn lộn, cô đương nhiên biết Đường Linh nói sa thải ai thì người đó nhất định sẽ phải đi, cô từng có lúc vô tình nghe được Đường Linh và Lưu Triển Bằng nói chuyện sa thải nhân viên, kết quả xế chiều hôm đó người đó liền bị đuổi, đây cũng là nguyên nhân cô không muốn đắc tội với Đường Linh!
Mà bây giờ chuyện cô “đi cửa sau” cũng đã bị phát hiện rồi, chỉ phạt tiền thưởng cuối năm, cũng xem như xử phạt khoan hồng!
“Ngài yên tâm, tôi lập tức sa thải Vương Lệ, còn đứa cháu gái Tiểu Cầm này của tôi, tôi lập tức dẫn về nhà, sẽ không dám lấy của công ty một đồng nào đâu!”
Tiểu Cầm khó tin trừng to mắt, sa thải?
Dựa vào cái gì để sa thải cô!
“Cô cho rằng cô là ai hả? Dựa vào cái gì mà dám sa thải tôi! Cô có quyền gì mà sa thải tôi!”
Tiểu Cầm trừng to mắt, lớn tiếng la lối, cô rất vất vả mới cầu cạnh được cô ruột mình dẫn cô vào Trân Bảo Trai làm việc, nơi này tiền lương cao, được tiếp xúc với nhiều người có thể diện, cô vẫn muốn được kết bạn với nhiều người có tiền ở chỗ này! Cơ hội tốt như vậy, cô nhất định không rời khỏi Trân Bảo Trai!
Cửa hàng trưởng Hứa cả kinh, dùng sức lôi Tiểu Cầm đi, một tay bịt thật chặt miệng Tiểu Cầm lại, cơ hồ như phải lôi kéo đi mới được, vẫn cứ đem tiểu Cầm lôi đi ra ngoài! Có thể thấy được hứa điếm trưởng là làm cho bao nhiêu sức lực!
Tiểu Cầm vừa gây ra họa đã khiến tiền thưởng cuối năm của chị giáng cấp rồi, nếu lại để con bé gây vạ, có thể đến công việc của chị cũng khó giữ được!
Kết quả không mất bao lâu thời gian, Vương Lệ và Tiểu Cầm dưới sự chứng kiến của nhiều người, bị bảo an “dẫn ra” Trân Bảo Trai, Tiểu Cầm trong quá trình giãy dụa, bị rớt mấtmột chiếc giày, tóc tai bị tuột một bên, cuối cùng bảo an phải rất vất vả mới đưa Tiểu Cầm kẻ đang giương nanh múa vuốt kia, ném qua một bên, với dáng vẻ cực kỳ chật vật! Các nhân viên bán hàng của Trân Bảo Trai đều cẩn thận trước Đường Linh bên này, xì xào bàn tán!
“Lão đại, làm sao chị biết được Vương Lệ xúi giục cô ta? Còn cả chuyện cô ấy và cửa hàng trưởng Hứa là quan hệ thân thích?”