Chương 8: Alaska (nhị)

Văn Suất nhìn trần nhà trở mình một cái xem thường, không lời gì để nói mà cầm chiếc đũa cắn tới cắn lui, bầu không khí trên bàn cơm này cũng quá quỷ dị đi.


Đường Niệm vốn là “đệ khống”, là người “luyến đệ” thành nghiện, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ đến cậu ta sẽ dùng cái phương pháp độc đáo nào đi chiếu cố Đường Viễn ăn bữa cơm. Nhưng là, hai anh em nhà Cố gia này có cần công khai trắng trợn nhìn chằm chằm Đường Viễn như thế không hả? Ta khinh!


Văn Suất thực đau trứng, quay đầu nhìn Alaska: “Tia Chớp, cơm nước xong tao mang mày ra ngoài đi dạo nha?”
“Uông ~!” Tia Chớp phe phẩy cái đuôi to tướng, hướng cậu trả lời một tiếng, lon ton chạy tới, cong người cọ cọ bên chân Đường Viễn, cọ xong lại tiếp tục chạy về, chôn đầu vào bát chuyên tâm ăn cơm.


Văn Suất: “…”
“Ha ha! Anh tỉnh lại đi học trưởng!” Cố Thiếu Cảnh trưng ra vẻ mặt xem kịch vui, cười nhe hai cái răng khểnh, nói: “Tia Chớp rõ ràng không thân với anh kìa. Anh mang nó đi chơi, nó còn không vui lòng đâu! Đúng không, tiểu Viễn?”


Đường Viễn đem đĩa đựng trái cây mang đến phòng khách, sau đó tiến vào, liếc cậu một cái, không nói gì.


“Ai, đều đừng lo lắng a, nếm thử đi, trù nghệ của Đường Niệm cũng không tệ lắm.” Đường Kính Thu cười ha hả xua tay, gắp sườn xào chua ngọt thả vào trong bát Đường Viễn, lại hướng Cố Thiếu Cảnh nói: “Đến đến đến, tiểu Cố cũng ăn đi cháu, đừng khách khí a, ăn nhiều một chút, có muốn uống nước trái cây nữa không?” Ông lại gắp thêm sườn xào vào bát Cố Thiếu Cảnh.


available on google playdownload on app store


“A, cháu cám ơn bác ạ! Bác cứ ăn đi, không cần gắp cho cháu đâu ạ, cứ để cháu tự gắp.” Cố Thiếu Cảnh mỉm cười, trộm nhìn Cố Viêm liếc mắt một cái, thấy anh trai không phản ứng gì, bắt đầu chuyên tâm ăn cơm.


Đường Kính Thu cười cười, quay đầu nhìn Đường Viễn nói: “Tiểu Viễn, về sau sống ở trường học không được tự do như ở nhà, con cùng tiểu Cố là đồng học, bình thường ở chung với nhau, có chuyện gì thì gọi điện thoại thông báo cho bố, biết không?”


“Con biết rồi! Bố dùng bữa đi ạ.” Đường Viễn đem đĩa thịt xào cần tây hướng bố đẩy đến, sau đó muốn gắp thêm sườn xào.


“Chậc, Tiểu Viễn!” Đường Niệm nhíu mày, nhẹ nhàng gõ bàn tay Đường Viễn đang vươn ra muốn cầm một miếng thịt, rút một tờ giấy ăn cầm lấy miếng sườn đưa cho em: “Lại dùng tay? Thịt phủ rất nhiều dầu, dùng cái này cầm hoặc dùng đũa cũng được, phòng bếp vẫn còn thịt, đủ cho em ăn thoải mái.”


Đường Viễn “Ngô” một tiếp đáp lời, nhận miếng sườn bắt đầu gặm.
Hắn đương nhiên biết Cố Viêm ở đối diện đang đánh giá hắn, hơn nữa, tầm mắt tìm tòi nghiên cứu cùng ý tứ hàm xúc toát ra làm hắn phi thường khó chịu, lập tức càng cố sức gặm thịt, cố ý nhai bẹp bẹp mà ăn.


Trong lòng Cố Viêm buồn cười muốn ch.ết, nhưng trên mặt vẫn treo một nụ cười lịch sự như trước.


Xem ra, cậu bé thiên tài viết nhạc này thật sự là thú vị. Năm trước công ty ký hợp đồng với Đường Viễn thì anh cũng không có trực tiếp ra mặt. Hôm nay coi như lần đầu tiên Cố Viêm nhìn thấy bản thân Đường Viễn. Đôi mắt cất dấu lãnh tĩnh, ánh mắt sắc bén ngẫu nhiên sẽ hiện ra một tia mờ mịt làm Đường Viễn có vẻ có chút ngốc. Điều này làm cho Cố Viêm cảm thấy phi thường ngạc nhiên cùng không giải thích được. Đồng thời, trong lòng anh tựa hồ lại có một cảm giác khó hiểu quen thuộc, trái tim nhẹ nhàng xúc động, cảm giác này thật kỳ diệu.


Cố Viêm gắp một miếng cá, lễ phép nói: “Thưa bác, hôm nay thật làm phiền gia đình.”
“Cố tiên sinh cứ nói đùa, tiểu Viễn được nuông chiều từ nhỏ, chờ em tốt nghiệp vào công ty, có cái gì làm không tốt còn muốn Cố tiên sinh chỉ bảo, hướng dẫn nhiều hơn mới đúng.”


“Đó là nhất định, bác cứ gọi tên cháu là được rồi ạ. Về sau, chúng ta còn thường xuyên qua lại, không xa lạ gì đâu.” Cố Viêm cười cười, gắp một con tôm he lột vỏ thả vào bát Cố Thiếu Cảnh, thuận miệng trêu ghẹo: “Tiểu Viễn rất có có lộc ăn, Đường Niệm nấu cơm rất ngon.”


Đường Kính cười gật đầu: “Cũng không phải, tiểu Viễn nhà này há mồm muốn ăn gì đều được anh nó gắp uy đến tận miệng.”


“Này uy mới tốt.” Đường Niệm đắc ý muốn sờ đầu Đường Viễn lại thôi, trong lòng lại nảy sinh một cảm giác bài xích cùng mâu thuẫn đối Cố Viêm. Cảm xúc này bắt đầu từ lúc thấy anh ta dắt Tia Chớp cùng Đường Viễn đồng thời cửa mở vào nhà. Đường Niệm quả thực chính là cảm thấy rất rất không vui.


Mà giờ này khắc này, Cố Thiếu Cảnh đồng học ngồi bên cạnh lại nghẹn ứ, một ngụm cơm mắc ngay trong cổ họng, ngắc ngứ.


Cậu quay đầu trừng Cố Viêm nửa ngày, đáy lòng lặng yên rơi lệ, hôm nay đến đây ăn cơm quả nhiên là đúng! Cố lão hổ chẳng những đáp ứng dẫn mình đi Lệ Giang chơi, hiện tại cư nhiên còn chủ động lột vỏ tôm cho mình.


Lúc này Cố Thiểu Cảnh vô cùng sùng bái mà nhìn hai anh em ngồi đối diện, ánh mắt long lanh như con cún con, đuôi vẫy vẫy, tỏ vẻ cảm kích vô cùng.
Văn Suất lại trở mình nhìn trời xem thường, nhanh chóng cúi đầu vào bát cơm, chịu không xem nổi nữa!


“Đường Niệm học tài chính chuyên nghiệp đúng không? Không biết sau khi tốt nghiệp, em có hứng thú đến công ty của anh làm việc hay không?” Cố Viêm ngẩng đầu, thuận miệng hỏi.


Đường Niệm cúi đầu ăn cơm: “Không có hứng thú.” Nói xong, cậu lại duỗi tay gắp đồ ăn vào bát Đường Viễn, dừng một chút, bổ sung: “So với làm công cho người khác, em càng thích làm công cho chính mình.”


“Ngô… Anh… Ngô…”. Đường Viễn đang nhai miếng sườn, lầu bầu vài tiếng mơ hồ không rõ, nhanh chóng đem miệng thịt nuốt xuống, hỏi: “Anh muốn mở công ty?”


“Ừ.” Đường Niệm đưa khăn tay cho hắn lau miệng, nghiêm trang nói: “Về sau anh muốn kiếm tiền cho tiểu Viễn tiêu vặt, đương nhiên phải mở công ty rồi. “


“Em cũng có thể kiếm tiền mà.” Đường Viễn dùng chiếc đũa kẹp một miếng sườn nữa, mặt mày khó nén ý cười. Đối mặt với mọi người trong gia đình đời này, trong lòng hắn cảm thấy rất lo lắng và vui vẻ, tựa như linh hồn đang ở trong bóng tối đột nhiên bị mặt trời chiếu đến, rực sáng, ấm áp ấm áp, không còn dư một khe hở, một tia ẩm ướt nào. Mặc dù ngẫu nhiên làm hắn luống cuống, nhưng lại mang cho hắn cảm giác ấm áp, hạnh phúc chưa từng có.


Cố Thiếu Cảnh cố ý cầm chiếc đũa tranh miếng thịt với hắn, nói: “Thích ăn thịt vậy à? Mấy ngày nữa đến nhà tôi chơi đi? Anh của tôi làm thịt bò ăn cũng rất ngon.”
“Không thích!” Đường Viễn liếc hắn một cái, hơi hơi nhíu mày.
Cố Thiếu Cảnh: “…”


Không thích à? Chút nữa phải hỏi cậu ta số điện thoại di động vậy.
=== ====== ====== ====== ====== =======


Trong phòng học, một cô bé tóc ngắn khẽ khẽ nói nhỏ, lông mi dài mảnh hơi cong lên, một ánh mắt chăm chú nhìn Đường Viễn. Cô quan sát trong chốc lát, khóe môi hơi nhếch lên một độ cung, lấy điện thoại gõ vào một chuỗi kí tự: [Em nói “Gấu mập” rất khốc đi.]


[Chị, “Gấu mập” đến trường rồi à?]
[Nghe nhạc bên cạnh chị chứ đâu. Hôm qua anh cả hỏi chị muốn bộ phim hoạt hình Kiếm Tam, chính là đưa cho cậu ta hả?]


[Ừ, chị cũng không biết đâu. Anh sinh đôi của cậu ta quả thực rất “luyến đệ”. Tối hôm qua vào phòng ngủ của Đường Viễn, em còn xém bị hù ch.ết, một phòng ngủ toàn hình gấu trúc béo tròn, thu thập một đống đồ in hình gấu trúc, phỏng chừng phải có 30 cái qυầи ɭót gấu trúc ấy. Đúng rồi, còn có một phần hàng của Alaska, nó gọi là Tia Chớp, nhìn đáng yêu không chịu được, ha ha ^_^]


[Có thể làm cho anh cả chủ động vậy là cực cực kì hiếm có đó. Chị xem cậu bạn này rất thú vị đấy, có cơ hội chị cũng muốn đi phòng cậu ta nhìn xem. Đúng rồi, bố nói vào hôm sinh nhật, em theo chị đi Ethiopia làm nhiệm vụ. Thời gian, chọn người là do chị quyết định. Em cứ chuẩn bị sẵn sàng đi.]


[…. Cố Lãnh Đông! Chị vậy là không được! Lão hổ đã đồng ý cho em đi Lệ Giang vào dịp sinh nhật rồi. Chị lại nhận nhiệm vụ từ bố phân cho em là sao hả? Đây là sinh nhật 18 tuổi đầu tiên và duy nhất, chỉ xảy ra một lần trong đời em trai yêu quý của chị đó! Em muốn làm DNA giám định! Có hiểu giám định DNA hay không hả? Làm ngay bây giờ, lập tức…..]


Cố Lãnh Đông mặt không đổi sắc mà cất di động, đối với mỗi lần Cố Thiếu Cảnh xù lông lên nói gì, cô đều có thể đọc thuộc làu làu.


Làm cô con gái duy nhất của Cố Vệ Quốc, từ nhỏ Cố Lãnh Đông đã bị đưa ra nước ngoài tham gia học chương trình huấn luyện đặc công tàn khốc nhất. Cho tới nay, so với anh Cố Viêm cùng cậu em Cố Thiếu Cảnh, bối cảnh của cô đã được gia đình che dấu phải nói là vô cùng thành công. Từ năm trước, cô được bố đón về Nhà cũ, trừ bỏ nhân viên đặc biệt của BOF, không có người nào biết cô là con gái Cố Vệ Quốc.


Đối với chuyện này, đa số người trong căn cứ chỉ biết là tăng thêm một người, cũng như một tên của một nữ đặc công. Hơn nữa, nữ đặc công Lãnh Đông còn cùng nhóm thiếu gia của Cố gia đi lại rất gần. Những người không biết nội tình liền bảo nhau ngầm hiểu trong lòng, những người trẻ tuổi đi lại với nhau cũng không phải chuyện xấu gì.


Về điểm này, người đời trước không tiếp xúc với Cố Lãnh Đông là Tuyết Lang tự nhiên không cũng không biết cô. Tuy nhiên, Cố Lãnh Đông hoặc nhiều hoặc ít đều biết câu chuyện của Tuyết Lang.


Lại nói tiếp, tính tình Cố Lãnh Đông cực kì giống Cố Viêm, toàn thân ẩn ẩn lộ ra một cỗ cảm giác áp bách mãnh liệt, hoàn toàn không có khí thế mềm mại của nữ nhi. Thời điểm làm nhiệm vụ, cô lại thường xuyên áo da, quần da, dép lê, dáng người nóng bỏng, đôi môi đỏ mọng, ngồi xe Harley-mô tô phân khối lớn, thấy vậy ai cũng đều cầm lòng không đậu.


Bất quá, Cố Lãnh Đông rốt cuộc cũng sợ vài người, một người là ông bố Cố Vệ Quốc, người còn lại là ông anh Cố Viêm.


“Gấu mập!” Ngoài cửa vang lên một tiếng hô to, những người còn đang ngồi trong phòng học nhỏ giọng nói chuyện với nhau xoát xoát xoát mà đem toàn bộ ánh mắt bắn tới trên người Cố Thiếu Cảnh.


“Ai! Gấu mập, Gấu mập!” Cố Thiểu Cảnh cười khoe răng khểnh, hướng Đường Viễn lớn tiếng gọi: “Đường Viễn! Đừng nhìn nữa, tôi gọi cậu đó! Panda không phải là gấu mập thì là gì?”


Cậu nói xong, mắt nhìn Cố Lãnh Đông, cái mũi phát ra âm thanh “Hừ” nhẹ, không coi ai ra gì mà đi đến, kéo một cái ghế trống ngồi xuống, đặt một tay lên bả vai Đường Viễn, tay còn lại lắc lắc di động nói: “Cậu còn chưa cho tôi số điện thoại đâu nhá! Ngồi ở phòng học bên kia buồn ngủ muốn ch.ết, chủ nhiệm lớp còn nhắc nhở, dặn dò chán chê mê mải, mãi không xong. Đúng rồi, trưa hôm nay tôi mời cậu đi ăn thịt, ok?”


Cố Thiếu Cảnh tháo một bên tai nghe của Đường Viễn xuống, đặt vào lỗ tai mình, ghé vào trên bàn cười tủm tỉm.
Hệ điện âm cùng soạn hệ, cơ hồ mỗi đợt tốt nghiệp đều sẽ xuất hiện không ít tân binh gia nhập giới ca hát.


Bởi vậy, phòng học của hai hệ gần nhau, là hai tòa nhà mới tinh tiếp giáp nhau. Cố Thiếu Cảnh học hệ điện âm 12, lớp 1, có phòng học cùng vị trí như của Đường Viễn, đều tại tầng ba, phía Đông Bắc.


Đường Viễn hung hăng nhíu mày, nhìn Cố Thiếu Cảnh, nheo mắt: “Tôi ăn tương trấp thịt”. (ai biết món này là món gì không, bạn tìm không được, có phải món thịt luộc chấm tương không vậy?)


“Không thành vấn đề!” Cố Thiếu Cảnh cười ha ha, đột nhiên đến gần bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, Gấu mập, tối hôm qua anh tôi đã mời cuối tuần đến nhà chơi, ăn bữa cơm. Anh ấy nói sinh viên mới khai giảng chắc không vội gì, mời hai anh em cậu đến nhà. Anh tôi sẽ làm rất nhiều món thịt, đến lúc đó cậu thích ăn món nào đều được.”


Cố Lãnh Đông bên cạnh nghe vậy ngẩn người, đầy hưng trí mà đánh giá Đường Viễn.
Anh cả cư nhiên sẽ mời người khác đến nhà ăn cơm? Này, đây thật đúng là chuyện lạ của lịch sử.


“Kia là…..cậu ta là Cố Thiếu Cảnh đi? Nhân vật phong vân trong đám sinh viên mới năm nay của hệ điện âm!”
“Anh trai cậu ta chính là người đứng số một trong danh sách những người đàn ông độc thân đáng mơ ước đó hả? Ông chủ của công ty truyền thông Hoa Thiên?”


“Đúng vậy! Ngày hôm qua Cố Viêm còn đến trường học chúng ta, cậu không biết à?”
“Trời ơi, cậu xem hai anh em nhà họ đã đẹp trai như vậy, nhà lại lắm xiền! Mặc kệ, tớ muốn tiên hạ thủ vi cường, hiện tại “81 chiêu truy trai đẹp các bạn cần nhớ” trên mạng còn có thể mua được đi?”


“… …”
“Phòng học của cậu rất náo nhiệt nhỉ?” Cả người Cố Thiểu Cảnh nhoài sang, dính đến trên người Đường Viễn, cái mũi cau ôm lấy khóe môi cười: “Này, nhân viên trong công ty mà dám làm như vậy, chắc chắn lão hổ sẽ bốc hỏa nghiến răng ken két!”


“Đúng rồi, cậu biết không, Gấu mập?” Cố Thiếu Cảnh mở di động, lôi ra tấm ảnh chụp, lời nói thấm thía: “Tôi đã nói với cậu a, Gấu mập, cậu ngàn vạn lần đừng cho rằng anh trai tôi có tính tình tốt. Biểu hiện tối hôm qua của ông ấy có chút ngoài dự kiến của tôi, chứ bình thường tuyệt đối không phải là bộ dáng cậu đã xem đâu!”


Cố Thiếu Cảnh đem di động đặt tới trước mặt Đường Viễn: “Ông ý bình thường đều là cái dạng này! Sẽ không bao giờ cười cậu hiểu không? Xem tiếp ảnh này, còn có ảnh này…”


Di động bá bá bá liên tiếp lướt qua các tấm ảnh chụp, Cố Viêm cơ bản đều là mím miệng, khuôn mặt lạnh lùng bức nhân.


Ngón tay Cố Thiểu Cảnh liên tục hoạt động, đột nhiên hiện lên một tấm ảnh chụp, “Nha” một tiếng lại vòng lại, chỉ vào ảnh chụp một người một mèo, phẫn hận nói: “Chỉ có thời điểm ông ý trêu chọc con mèo này mới có thể cười, cậu xem đi! Hàng này có cái gì tốt? Năm nay đã 16 cái xuân xanh rồi mà còn tung tăng hoạt bát, xù lông, nhảy dựng lên cắn người! Một con mèo sống đến 16 năm a, cậu hiểu không? Thì phải bằng nhân loại sống 120 tuổi! Anh ấy còn đối xử với nó tốt với tôi nữa chứ!”


Cả người Đường Viễn đều cương một chút.


Hắn nhìn hình ảnh hiện lên trên di động, một con mèo đen thiếu nửa tai phải, trái tim bang bang nhảy lên, khi tầm mắt chạm đến huy chương của Tuyết Lang trên cổ nó, đồng tử càng mãnh liệt co rút lại —— vì cái gì mà vòng cổ của Tuyết Lang lại mang trên người mèo Mun vậy?


Đời trước, Tuyết Lang là bị Cố Vệ Quốc xử lý .


Mặc kệ nói như thế nào, đồ vật của hắn cũng không có khả năng được lưu lại. Trước đây hắn cũng từng ngẫu nhiên nghĩ qua, những đồ vật nguyên bản thuộc về hắn trong căn cứ, kể cả mèo Mun, tám phần sẽ đi theo thi thể của hắn, đồng thời bị xử lý hết, sạch sẽ, giống như thế giới này chưa từng tồn tại một người là hắn.


Cố Vệ Quốc là một người lạnh lùng, thiết huyết, ông ta tuyệt đối sẽ không cho phép lưu lại bất kì đồ vật nào của đặc công BOF đã hi sinh một cách bất bình thường.


Đường Viễn cảm thấy giống như đột nhiên bị người khác hung hăng mà quăng một cái tát vào mặt. Hắn cũng không rõ trong lòng mình là cảm giác gì, chỉ là ẩn ẩn đau, thật khó chịu.


Đường Viễn dừng một chút, quay đầu nhìn Cố Thiếu Cảnh: “Tôi không thích mèo, cám ơn hảo ý của anh trai cậu. Cuối tuần này tôi không đi đâu.”
“…” Cố Thiếu Cảnh há miệng thở dốc, nhìn hắn, còn chưa kịp nói gì, chuông điện thoại đã vang lên.


Cậu cúi đầu vừa thấy, biểu tình thật như người bị táo bón, tiếp điện thoại: “Này, anh…”
Cố Viêm đem áo khoác giao cho thư kí, tháo cà vạt: “Tiểu Đông vừa rồi nhắn tin nói cho anh, em bảo Đường Viễn cuối tuần đừng tới đây?”


“…” Khuôn mặt Cố Thiểu Cảnh đều tái rồi, trộm trừng mắt liếc nhìn Cố Lãnh Đông, cầm microphone nhỏ giọng bồi cười: “Em nào dám anh! Gấu mập… Không không không, là Đường Viễn nói cậu ấy không thích mèo, cho nên không muốn đi…”


Bên kia, Cố Viêm im lặng ước chừng ba mươi giây, trầm giọng nói: “Cậu ta đang ở bên cạnh em?”
“A? Bên cạnh a!”
“Em để Gấu… À em để cậu ấy nghe”


Tối hôm qua trên đường trở về Nhà cũ, Cố Thiếu Cảnh ở trên xe liên tục nhắc tới “Gấu mập, Gấu mập”, “Ăn thịt Gấu mập”, khiến cho Cố Viêm cũng thuận miệng gọi theo cậu.


Bên này, Cố Thiếu Cảnh “Phốc” một tiếng, thần tình đỏ bừng mà đem di động đưa cho Đường Viễn: “Anh tôi bảo cậu nghe điện thoại.”
Đường Viễn đen mặt nhìn cậu.


“…” Cố Thiếu Cảnh thật muốn bật người khóc tang, miệng lấy hình dáng khi phát âm ý bảo: “Xin thương xót cho tôi đi Gấu mập, nhận điện thoại giùm đi a! Nếu không anh tôi sẽ phun hỏa với tôi mất! Cậu nỡ lòng nào nhẫn tâm nhìn bạn tốt nhất của cậu đi tìm ch.ết như thế? Cậu nhẫn tâm sao, nhẫn tâm sao?”


Khóe mắt Đường Viễn giật giật, chậm rì rì mà đưa tay cầm lấy điện thoại: “Có chuyện gì vậy?”
Cố Thiếu Cảnh cùng Cố Lãnh Đông run run một chút.


“Cuối tuần lại đây, anh làm nhiều món thịt cho em ăn.” Cố Viêm híp mắt nhìn xe cộ di chuyển tấp nập ngoài cửa sổ, cũng không biết nghĩ như thế nào, liền nói thêm một câu: “Không đi Nhà cũ, ở đó không có mèo, em có thể đem Tia Chớp đi cùng.”


Đường Viễn đã nghĩ cúp điện thoại, lại nhẫn nhịn, thanh âm rõ ràng có chút lạnh: “Anh ra lệnh cho tôi?”
Cố Thiếu Cảnh cùng Cố Lãnh Đông lại run run một chút.


“Mời em mà.” Khóe môi Cố Viêm cong lên, tay vuốt chiếc vòng của Tuyết Lang trên cổ, nói: “Nếu cuối tuần này em không có thời gian đến chơi, cuối tuần sau cũng không có thời gian nốt, anh có thể giúp em hướng hiệu trưởng xin phép mà, yên tâm đi.”


Đường Viễn không nói được tiếng nào, hậm hực cúp điện thoại.
Hắn đem di động ném tới trong ngực Cố Thiếu Cảnh, đập bàn: “Cậu thuộc hệ điện âm, đến soạn hệ làm gì?”


“Đừng quên bây giờ là giữa trưa, là thời gian ăn cơm nha!” Cố Thiếu Cảnh khoe răng khểnh, hướng hắn cười hắc hắc, vội chạy ra ngoài.


Cố Lãnh Đông khó có thể tin mà trừng mắt nhìn, cậu bạn này cư nhiên dám nói với anh mình như vậy? Cho dù cậu ta mới 17 tuổi, không biết bối cảnh của anh cả nhưng tốt xấu gì cũng nghe đến công ty truyền thông Hoa Thiên chứ? Gấu mập này… Nhân tài a…


Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, tay gõ ba ba ba: [Anh ơi, không có việc gì chứ? Em nói trước nè, mất hứng gì thì mất hứng, khi anh về Nhà cũ, ngàn vạn lần không được mang đồ sứ của em ra luyện súng nha, nhớ đó.]


Qua năm phút đồng hồ, Cố Lãnh Đông nhận được hồi âm: [Sắp tới, có khả năng anh sẽ đến đại học A tặng mấy đứa một đoạn thời gian đặc biệt, quà tặng kèm là một giáo sư đi cùng. Không cần hồi âm lại.]
Cố Lãnh Đông: “…”


Nội tâm vốn yên lặng bỗng chốc nổi lên phong ba cuồn cuộn, shit!






Truyện liên quan