Chương 29: Tiệc tối đón người mới (nhị)

“Đội trưởng, giờ mới thấy ha!” Cố Thiếu Cảnh hướng chị gái phất phất tay, đeo lên kính hộ mắt, nhìn khoang trực thăng mở ra, tóc cậu bị gió thổi bạt về phía sau như cỏ dại, lông mi cong cong, hô lớn: “Đầu bóng lưỡng, a T, nhiệm vụ đuổi đội trưởng về Nhà cũ giao cho hai người, tôi lên trực thăng, rút lui trước a.”


Đồng bóng lưỡng mặc chiến phục tác chiến, thể trạng rất tráng kiện, nhanh chóng ấn vào cái nút rồi hô lên: “Bánh nướng! Chú ý hướng gió, tốc độ gió! Cẩn thận!” Cố Thiếu Cảnh thả người nhảy, đầu bóng lưỡng cũng giơ tay ra hiệu, trực thăng trên không trung quẹo vào, rồi nhanh chóng bay khỏi.


Cố Lãnh Đông tựa vào cabin trên vách đá, nghĩ nghĩ, cô tháo xuống cái bao tay, đem kính mắt đẩy lên, khuỷu tay đặt trên đầu gối, lắc lắc cổ, nói: “A T, chuyển địa điểm thả người của chuyến bay, đổi thành điểm số 3.”
A T treo tai nghe trên cổ, trên đùi là một chiếc máy tính xách tay màu bạc.


“A hả? Lần này trực thăng được bay xa đây!” Mười ngón tay tung bay trên bàn phím, sau vài giây liền ấn enter, a T vuốt cằm, vỗ vỗ tay, nói: “Ok, điểm đỗ của Bánh Nướng tôi đã đổi xong, sẽ đến nơi sau chúng ta.”
Tám giờ sau.


Cố Thiếu Cảnh mang vẻ mặt táo bón mà ghé vào trên lưng Hướng Đông, than thở khóc lóc nói: “Anh Đông, hức hức, em theo chị ấy đi làm nhiệm vụ vất vả như vậy. Hức hức, chị ấy nỡ lòng nào đối xử với em như thế! Mệt ch.ết em rồi a a a a a——!”


“Tiểu Đông là sợ kinh nghiệm thực chiến của em không đủ, dễ dàng gặp chuyện không may thôi.” Hướng Đông cõng Cố Thiếu Cảnh, đầu hơi nghiêng nghiêng, trêu chọc nói: “Thế nào? Mỹ nữ Ethiopia không mê đảo được tiểu thiếu gia của chúng ta sao?”


available on google playdownload on app store


“Cái địa phương quỷ quái kia thì làm gì có mỹ nữ?” Cố Thiếu Cảnh khoa trương kêu lên, thuận tay đem kính mắt xuống, nhét vào túi áo Hướng Đông, bất mãn nói: “Đồng chí Hướng Đông, cái nhiệm vụ đồng chí giao cho tôi đã ngốn sạch thời gian tự do của tôi rồi.”


Hướng Đông lắc đầu, cười ha ha.
“Đúng rồi!” Cố Thiếu Cảnh đột nhiên cúi đầu xuống hỏi: “Anh Đông, trước kia Tuyết Lang thực sự rất thích nó sao? Có đẹp gì lắm đâu a? Hay là có tình tiết gì liên quan đến dân bản xứ?”


Hướng Đông trầm mặc một lát, cõng cậu tiến vào phòng khách, nói: “Anh cũng không biết Sói con có thích hay không. Nhưng khi cậu ấy 13 tuổi đã bắt đầu đi theo anh cùng Hồng làm nhiệm vụ và chỉ mua một lần duy nhất đồ vật ở Ethiopia, còn nói rằng nhìn chơi rất khá.”


Cố Thiếu Cảnh nhảy xuống, vỗ vỗ bả vai anh, từ trong bao lấy ra hai tượng điêu khắc bằng gỗ rất dài màu đen, đưa cho Hướng Đông: “Anh Đông, ngày mốt đi nghĩa trang liệt sĩ viếng các anh ấy thì nhớ nói tốt em với Tuyết Lang và Du Hồng đó!”


“Còn có cái này.” Cậu lại lấy ra một tượng điêu khắc gỗ to bằng bàn tay hình tròn, bên trong khắc một con ngựa rất sống động: “Em cố ý bảo người ta khắc đó, anh treo trên mộ bia anh Hồng đi. Tối nay em sẽ đi thăm anh ấy và Tuyết Lang.”


Hướng Đông nhận lấy tượng điêu khắc gỗ, cười sờ sờ đầu Cố Thiếu Cảnh, cầm lấy áo khoác, rời đi.
Mùng 9 tháng 10 là ngày Tuyết Lang qua đời, mùng 9 tháng 11 là ngày Du Hồng hy sinh.


Ngày hôm nay mèo Mun đặc biệt khó chịu, vẫn luôn kêu “Ngao ngao” không ngừng. Tia Chớp không hiểu gì cả, liền ngậm món đồ chơi của nó, nhắm mắt theo đuôi mèo Mun ý muốn dỗ dành, kết quả bị mèo Mun quay lại tẩn cho bầm dập.


Tia Chớp thực buồn bực, nó chạy đến bên chân Đường Viễn ngồi xuống, trừng mắt quan sát hành động của mèo Mun.
Đường Viễn đã sửa xong nhịu điệu câu cuối cùng, quay đầu lại quát khẽ: “Mèo Mun!”
“Meo~!” Mèo Mun nhảy lên bả vai hắn, không nói hai lời, dựng thẳng đuôi lên, liên tục vờn, chụp lấy.


Đường Viễn: “…”
Tháng 10 rồi, không có khả năng là hiện tượng tìm bạn tình làm “nhiệm vụ quốc tế”, hơn nữa, mèo Mun đã làm giải phẫu rồi….


Đường Viễn mới nghĩ đến đó, di động đột nhiên vang lên. Hắn lập tức theo bản năng nhíu mày, mấy ngày nay bị Cố Viêm làm phiền sắp mắc bệnh tâm thần rồi.
“Này, Đường Viễn?”
Đường Viễn sửng sốt, đem di động nhìn lại, thần sắc có điều dịu đi: “Là tớ, Hoa Dung.”


Hoa Dung ngại ngùng mà cười cười, nói: “À, tớ muốn hỏi một chút, phần biểu diễn cá nhân cậu chuẩn bị đến đâu rồi? Đặt tên bài hát rồi sao?”
“Tôi đặt rồi, tên là ǁHuyền Dạǁ”


“A? ǁHuyền Dạǁ? Tên thật hay nha!” Hoa Dung kích động kêu lên: “Đã một năm rồi cậu chưa sáng tác thêm ca khúc nào mới, có yêu cầu dàn nhạc không, hay độc tấu? Tớ rất mong chờ ca khúc này!”


“Cám ơn!” Đường Viễn nhìn khuông nhạc trên bàn, nghĩ nghĩ, nói: “Lớp ta có tay đàn ghi-ta nào không nhỉ?”
“Đàn ghi-ta?” Hoa Dung dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Hình như không có …. Tớ hỏi các bạn khác đã, chút tớ điện thoại lại nha!”


“Không có việc gì, không cần hỏi, bài hát này chỉ dùng đàn piano độc tấu cũng được.” Đột nhiên mèo Mun cắn ngón tay hắn, Đường Viễn cúi đầu, khẽ nhíu mày.


“Có lẽ nam sinh lớp mình biết đó, ngày mai tớ nhất định sẽ tìm giúp cậu một tay đàn ghi-ta.” Thanh âm Hoa Dung rất ngọt, cô nắm di động, hai má đỏ bừng, vui vẻ nói: “Đường Viễn! Ngoài cậu ra, lần này lớp mình còn có ba tiết mục biểu diễn, trong mấy ngày qua đã sắp xếp xong rồi. Ngày mai lớp ta sẽ đến hội trường tập luyện, tối ngày mốt sẽ chính thức cử hành tiệc tối đón người mới.”


“Oh, tôi biết rồi.”
Hoa Dung cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Đường Viễn! Thời điểm cậu biểu diễn, tớ … Tớ có thể tặng hoa cho cậu chứ?”
Đường Viễn còn chưa kịp nói, mèo Mun đột nhiên phẫn nộ dùng móng vuốt cào cào áo Đường Viễn, “Meo meo” kêu ầm lên.
Hoa Dung: “…”


Đường Viễn: “…”
“Cái kia, ngại ngùng.” Đường Viễn đem mèo Mum ôm vào trong ngực, vươn tay gãi gãi cằm nó, nắm di động nói: “Hoa Dung, tôi có chút việc, còn chuyện gì thì mai đến tập nói sau.”
Đường Viễn dừng một chút, lại nói “Cám ơn” mới ngắt cuộc gọi.


Hắn đưa hai tay luồn qua nách mèo Mun nhấc bổng lên, nhìn nó chăm chú, xách năm phút đồng lại đặt nó lên bàn.
Mèo Mun phản xạ có điều kiện tính ngồi xuống, thì Đường Viễn hướng nó giơ tay hình cái kéo. Mèo Mun vẫn ngồi im không động đậy.


Đường Viễn lại duỗi tay hình bao quần áo, mèo Mun vẫn bất vi sở động như trước.
Cuối cùng Đường Viễn nắm tay thành hình cái chuy, mèo Mun vẫn không nhúc nhích, lom lom nhìn hắn.
Đường Viễn: “…”


“Chưa muốn ngủ, không ăn đồ vật, cũng không uống nước… Cái này?” Đường Viễn duỗi mười ngón tay, mèo Mun lập tức bật người, dùng móng vuốt chụp bàn tay hắn, tỏ vẻ nó tình nguyện tiếp thu ý tứ này của chủ nhân.


Đường Viễn dở khóc dở cười: “Vừa rồi anh trai tao đi siêu thị, mày còn làm biếng bất động, hiện tại lại muốn đi ra ngoài?”
Mèo Mun: “Ngao ——!”
Đường Viễn: “Không được, lát nữa anh ấy sẽ về nhà, mày đi chơi với Tia Chớp đi, nghe lời!”


Mèo Mun rất không vui lòng, lại nóng nảy gọi tới gọi lui.
Đường Viễn bị nó gào đến đau đầu, chỉa chỉa đồng hồ, lạnh mặt nói: “Hiện tại đã quá muộn, nếu mày nghe lời, ngày mai tao sẽ bảo anh trai mang mày đến tiệc tối đón người mới, ân?”


Mèo Mun “Meo” một tiếng, ra vẻ rất không tình nguyện. Nó dùng đầu cọ cọ cánh tay Đường Viễn, lại chỗ chuyển ba bốn vòng mới nhảy lên đầu Tia Chớp, cái đuôi ve vẩy tới lui.


Lúc còn bé, Tia Chớp không được Tuyết Lang huấn luyện, tất nhiên không biết mấy động tác vừa rồi của Đường Viễn là có ý gì. Bất quá, nó cảm giác được hảo hữu của mình tựa hồ đã khôi phục bình thường, liền bật người đứng dậy, mang theo mèo Mun đát đát mà chạy ra phòng khách chơi.


Kì nghỉ lễ ngày quốc khánh đã chấm dứt, nhóm sinh viên sôi nổi thay quần áo mới mùa thu, náo nhiệt tựu trường.
“Đường Viễn!” Hoa Dung chạy lên sân khấu, xốc lên màn sân khấu đi vào.


Cô mặc một chiếc áo kẻ ô vuông cùng quần jean màu trắng, tóc đuôi ngựa buộc cao, trông rất thanh thuần, chỉa chỉa Trần, cười nói: “Tay đàn ghi-ta đã tìm được!”
Trần vuốt tóc cười ngây ngô: “Cái gì mà tay đàn ghi-ta a, tôi chính là đa tài đa nghệ, cái gì cũng biết a!”


Đường Viễn liếc cậu một cái, đem bản nhạc đưa qua hỏi: “Trần, cậu nhìn xem có đàn được không?”
“…” Trần co rút khóe mắt, nói: “Tôi… Thử xem.”


Hạ Hải quơ quơ tờ giấy A4, nhìn đàn piano màu trắng trên sân khấu, cà lơ phất phơ hừ cười: “Đây chính là cơ hội tốt bêu xấu cậu ta a.”
Diệp Minh lấy tờ A4, nheo lại ánh mắt: “Cán sự văn nghệ lớp 1 đang tìm giúp cậu ta một tay đàn ghi-ta sao?”


“Như thế nào?” Hạ Hải ngồi vắt chân, mắt cá chân gác qua trên đầu gối, nghiêng mắt hỏi: “Cậu tính toán động chân động tay vào đàn piano kia hay là tay chơi ghi-ta giúp hắn? Hoặc động luôn cậu ta?”


“Động vào cậu ta?” Diệp Minh cười khẽ, đem tờ A4 gập lại, ném xuống, đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Động đến cậu ta thì làm sao để vị thiên tài âm nhạc này mất mặt trước toàn bộ sinh viên vào giáo sư được. Cứ xử lý đàn piano là được rồi.”


Cố Lãnh Đông đứng sau màn sân khấu bên cạnh, nhìn Diệp Minh cùng Hạ Hải rời đi, kéo kéo khóe môi.


“A? Bí thư ơi, cậu có thấy lớp trưởng đâu không a?” Trương Thụy đưa cho cô một chai nước khoáng, thở hổn hển, nói: “Hội học sinh tìm cậu ấy, nói có giáo sư đặc biệt sẽ đến theo dõi tiệc tối đón người mới của chúng ta, muốn lớp trưởng bảy rưỡi phải có mặt họp.”


Cố Lãnh Đông cầm chai nước khoáng chỉ chỉ mặt sau, lại lắc lắc chai nước, nói: “Cảm ơn.”
“Ai! Cảm ơn cái gì! Chuyện nhỏ thôi!” Trương Thụy hướng cô khoát tay, chạy đi tìm Dịch Cử .
Mặt Dịch Cử hiện tại đang xanh lét mà nhìn Trần, biểu tình Hoa Dung cũng không khá hơn chút nào.


Đường Viễn trầm mặc một lát, vỗ vỗ bả vai Trần, cười nói: “Trần, tôi có thể dùng đàn piano độc tấu.”


“Như vậy sao được?” Trần chơi lại bản nhạc, nói: “Lần này cậu chính là đại biểu của lớp 1 chúng ta, rất nhiều giảng viên và sinh viên muốn đến xem cậu và Diệp Minh rồi đánh giá a! Tôi không thể để cho cậu đơn độc một mình được! Nhiều người lực lượng lớn! Tôi chỉ là có chút khẩn trương thôi, hắc hắc ….”


Đường Viễn: “…”
Dịch Cử: “…”
Hoa Dung: “…”
“Lăn xừ đi!” Trương Thụy vươn một bàn tay chụp đến đầu Trần, tức giận nói: “Với trình độ này của cậu, Gấu mập của chúng ta có thể chơi 200% trình độ cũng bị cậu phá xuống còn 10% đấy!”


“Kháo!” Trần vuốt tóc, cả giận nói: “Cậu dám coi thường khả năng của tôi!”
“Đến đến đến, chính cậu nghe một chút, vài cái phá âm này…”


Dịch Cử thở dài, nhìn Đường Viễn, nói: “Sinh viên soạn hệ hầu hết là giống nhau, đều tinh thông đàn piano, các nhạc cụ khác thì căn cứ vào hứng thú mà đi học tập, nhưng tinh thông mấy loại thì rất hiếm. Lớp ta lại thiếu người, đàn violon còn nhiều một ít, nhưng tay đàn ghi-ta điện…. Thật đúng là vấn đề.”


“Được rồi, tôi sẽ tìm cho Đường Viễn một tay nhạc, cậu đi họp hội học sinh đi!” Cố Lãnh Đông đem chai nước khoáng đặt lên bàn, cầm lấy đàn ghi-ta điện, gảy gảy một chút, đầu cũng không nâng, duỗi tay trước mặt Đường Viễn, ngắn gọn nói: “Đưa bản nhạc cho tôi.”






Truyện liên quan