Chương 48: Scandal Giáng Sinh (nhị)

Trên lưng Đường Viễn, hai dây cáp đã tuột một, dây còn lại “Băng” một tiếng lại bị bật ra.


Trong não Đường Viễn rất nhanh làm ra phản ứng, hơn mười thước độ cao, hơn nữa hoàn cảnh chung quanh rất nhiều dây, với hắn mà nói không đáng kể chút nào, nhưng ấn theo lẽ thường, đối một sinh viên phổ thông 17 tuổi mà nói, đây chắc chắn là sự cố.


Những người có mặt ở phim trường, ai cũng không dự đoán được ảnh đế là người đầu tiên phản ứng, lao ra tiếp người.
Kiều Mạch hơi hơi giương miệng, Tào Băng kinh hô một tiếng. Không đợi mọi người kịp phản ứng, Đường Viễn đã nặng nề ngã vào trên người Hạo Dương.


“Đường Viễn?” Hạo Dương đem hắn hộ vào trong ngực, ngay tại chỗ lăn vài cái giảm xóc lực đạo.
“Tôi không …” Đường Viễn vừa định ngồi xuống, kết quả vừa động, trong lòng hắn lộp bộp, nhất thời trên đùi truyền đến một trận xé rách đau đớn.


“Nhanh! Gọi xe cứu thương! Chân bị thương rồi!” Cánh tay Hạo Dương bị trầy xước chảy không ít máu. Một bên anh ôm Đường Viễn xem xét thương thế, một bên hướng nhân viên công tác quát: “Dọn đường, nhanh lên!”


“Đường Viễn, em có thể cử động được không? Động thử xem!” Tào Băng một đường chạy chậm lại đây, vén tóc ra phía sau tai, giúp đỡ Hạo Dương xem xét một phen, cau mày nói: “Khả năng gãy xương rồi…”


available on google playdownload on app store


Kiều Mạch cắn cắn môi, cũng chạy lại, miệng nói: “Đường Viễn, em không sao chứ?”, ánh mắt lại nhìn máu trên cánh tay Hạo Dương, hoa dung thất sắc, thét chói tai: “Hạo Dương, anh chảy nhiều máu quá!”


Nháy mắt khi Đường Viễn ngã xuống, A Mỹ cơ hồ nhìn thấy trước mắt mình đánh xuống chín đạo điện lôi rống giận, hoàn toàn trùng lặp với hình ảnh Cố Viêm phát uy. Cô run rẩy ôm đầu kêu lên: “Tiểu Viễn! Trời ạ! Sao em lại rơi xuống …. Xong xong… ch.ết rồi….”


Xa xa, Hướng Đông đang xem xét tư liệu Hạo Dương, cũng sớm chộp lấy cái chìa khóa xe trên bàn, như một trận gió lao ra ngoài.


Trên mặt Đường Viễn, từng giọt mồ hôi lớn theo hai má chảy xuống. Trước kia hắn cũng từng gãy xương, thậm chí từng bị thương nặng hơn nhiều, nhưng lúc đó xương cốt tương đối cường tráng, năng lực chống cự đau đớn cũng mạnh hơn nhiều thân thể 17 tuổi chưa kinh quan huấn luyện này.


“Dây cáp là ai kiểm tra?” Mặt Từ Hải Ưng đều tái rồi, anh chỉ vào nhân viên công tác đang giúp Quách Tùng cởi dây quát: “Tôi hỏi dây cáp là ai kiểm tr.a ?”


Hiện trường một mảnh hỗn loạn, một số phóng viên được cho phép chụp vài kiểu ảnh trong cảnh quay liều mạng chĩa máy ảnh, camera, loang loáng bùm bùm, người ngã ngựa đổ mà bám theo tới tận bệnh viện.


Cho nên, Đường Niệm vui vẻ lái xe đến trường quay, rút chìa khóa tiến vào, nhìn nhân viên công tác đang buồn bực mà chỉnh lý lại đống hỗn độn. Mà đám nhân viên nhìn cậu thì cả kinh, nghẹn họng nhìn trân trối.


May mắn có một người hóa trang đã từng gặp qua Đường Niệm, biết cậu là anh sinh đôi của Đường Viễn, hơn nữa cậu bé này cũng không dễ chọc, có tính “đệ khống” rất mạnh, liền đã chạy tới vỗ vỗ bả vai Đường Niệm, nhỏ giọng an ủi: “Hoàn hảo, không xảy ra chuyện lớn, bác sĩ nói em trai cậu chỉ bị gãy xương, dưỡng mấy tháng —— “


“Cái gì?” Đường Niệm nổi giận gầm lên một tiếng, khó có thể tin mà quát: “Anh nói cái gì? Tiểu Viễn bị gãy xương?”


“Anh, em thật sự không có việc gì, ngô… Cái này là bà nội làm sao? Anh? Anh cũng ăn một chút đi.” Đường Viễn một bên há miệng, dùng sức nhai thịt, một bên rầm rì: “Anh, anh đem sườn xào đẩy gần cho em, em không với tới….”


Đường Niệm ngồi ở trên giường, sắc mặt xanh mét. Vốn chuồn êm vào bệnh viện, mèo Mun nhìn gói Cadic trong tay Đường Viễn, nhảy lên đùi phải hắn khều đến khều đi. Tia Chớp thì ngồi chồm hổm trên mặt đất, thè lưỡi, mắt nhìn theo mèo Mun nhích tới nhích lui.


“Tiểu Viễn, vụ điện ảnh này không chơi nữa, vi phạm hợp đồng anh chịu.” Từ khi vào bệnh viện, Đường Niệm không rên một tiếng, lúc này rốt cục nói chuyện, một bộ giọng điệu không thể thương lượng, đông cứng nói: “Anh gọi điện thoại cho Thạch Phi.”


Trong lòng Đường Viễn ấm áp, nhớ tới lần đó uống say, chân chính tiểu Đường Viễn hướng mình tễ mi lộng nhãn, nói muốn mình thay cậu ấy trở thành minh tinh nổi tiếng. Đường Viễn đã nghĩ cười, quai hàm lại đang bận làm việc. Hắn đành dùng chiếc đũa trạc Đường Niệm đang mím môi, lại đi trạc di động, cười nói: “Anh à, người đàn ông chân chính phải va chạm nhiều thì tài năng lớn lên a. Anh xem em cũng không có việc gì sao? Hơn nữa, đóng phim chính là có phiêu lưu a! Anh, anh xem —— “


Đường Viễn chỉ chỉ “Núi nhỏ” ở góc tường, cố ý đùa Đường Niệm cười: “Là minh tinh thật tốt a, nhiều người đến tặng hoa như vậy, còn có một đống đồ ăn. Chúng ta ăn không hết liền bán đi? Bán lấy tiền quyên ra ngoài.”


“Còn đùa được!” Đường Niệm nhịn không được cười ra tiếng, gọt vỏ táo đưa cho Đường Viễn, nghiêm mặt nói: “Em xem em đi, vận khí c** chó gì mà tai nạn ngay trước đêm Giáng Sinh. Ngày mai Giáng Sinh, dự báo thời tiết nói có tuyết rơi, anh còn định mang em đi trượt tuyết…”


Đường Viễn trở mình một cái xem thường, ngậm quả táo, hướng Tia Chớp nghiêm túc nói: “Nguyên lai hai ta đã cùng một giống? Đây là anh trai sinh đôi của ta, vậy anh ấy cũng cùng giống với mày, Tia Chớp, đi, đem quả bóng của mày lại đây cho anh ý chơi cùng nào!”


Tia Chớp lắc lắc cái đuôi, lập tức chạy đi ngậm quả bóng.
“…” Đường Niệm: “Ta kháo! Tiểu Viễn, gần đây em to gan thật! Xem bí tịch độc môn trị em trai đây, mười tám sờ, …”
“Ha ha ha… Anh… Nhột… Ha ha ha…”


Nghe tiếng cười giòn tan truyền ra cách vách, Hạo Dương nhếch khóe môi, cánh tay trầy da không nghiêm trọng lắm, bác sĩ rửa sạch, bôi thuốc, quấn băng vải đã xong. Lúc này, vô số fans hâm mộ của ảnh đế đã tìm đến cửa bệnh viện, áo bông, găng tay, băng rôn, sôi nổi muốn bồi Hạo Dương qua đêm bình an cùng lễ Giáng Sinh.


Mấy phóng viên đã gấp gáp tạo một chuyên mục tin tức về ǁTuyệt Sátǁ, những tấm ảnh chụp toàn bộ hiện trường phủ kín các mặt báo, rồi lấy tốc độ mau lẹ tràn đầy các quầy hàng tạp chí, hơn nữa, những góc chụp thật khiến người ta phải mơ màng, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía.


Cố Viêm một cước đá xe, quát: “Như thế nào mà chậm như vậy?”
Cố Thiếu Cảnh nuốt ngụm nước miếng, rướn cổ lên nhòm mấy tờ báo, mắt liền trợn lên trong nháy mắt.
“Chàng trai đa tài, tân nhân vương Đương Viễn té ngã bị thương, nghi lấy được tình cảm của nữ diễn viên Tào Băng.”


“Tân nhân vương Đường Viễn gặp sự cố cáp treo bị thương, ảnh đế Hạo Dương phấn đấu quên mình cứu người.”
“Tân quý nhân Đường Viễn ngoài ý muốn té ngã trong trường quay, nguyên đồng môn Kiều Mạch nóng lòng vứt tình.”


Tiếp đó là một loạt hình ảnh ngoài lề của ba người, cộng thêm một số bức tổ phim cố ý tung ra ngoài, đó là bức ảnh các diễn viên liếc mắt đưa tình với nhau. Mà mấy chuyện diễn viên này còn chưa tính, khi Cố Thiếu Cảnh làm bộ mặt phẫn nộ truy cập vào mạng tìm tòi tin tức thì cả người liền Sparta.


Chỉ thấy, đứng đầu diễn đàn là một lực lượng không thể khinh thường, giống như thế lửa cháy theo gió thiêu trụi đồng cỏ, vô cùng nhanh chóng mà thổi quét đêm Giáng Sinh.
“Tin tức số 1 đêm Giáng Sinh: rốt cục xác định CP của ảnh đế Hạo Dương—— Hạo Dương X Tiểu Viễn!”


“Tin tức, tin tức cuối cùng đêm Giáng Sinh: tuyệt thế tiểu thụ hiện thế, Hạo Dương cùng Quách Tùng khiêu chiến!”
“Oa! Mau nhìn ánh mắt thâm tình của Hạo tổng công này, chỉ vì tiểu Đường Viễn mà phóng điện a!”


Ở trong lòng Cố Thiếu Cảnh, hai tay cậu nhanh chóng tạo thành chữ thập, thắp hương bái Phật, niệm một vòng lớn tất cả các thần tiên cậu biết, không quản Đông Tây Nam Bắc. Cậu thầm nghĩ ‘may mắn ông anh trai mình không thích nghịch di động mà vào mạng a’. Nhưng có vẻ niệm nhiều Phật nhiều Chúa quá, các ngài lại đùn đẩy nhau trốn việc không hiển linh, thế nên, lái xe đột nhiên phanh gấp, cậu mở mắt trừng trừng mà nhìn chiếc di động của mình hoa lệ bay ra, tiếp đó, bàn tay to của Cố Viêm duỗi ra tiếp được cái điện thoại một cách đẹp mắt. Có thể gọi là khí phách!


“Anh… anh mau nhìn! Người ngoài hành tinh!” Cố Thiếu Cảnh lập tức vươn một tay chỉ ra ngoài cửa sổ xe, bám lên người Cố Viêm đoạt lại di động.


Cố Viêm vốn là nhìn mấy cái ảnh và tin tức Hạo Dương ôm bế Đường Viễn đã vô cùng tức giận, một mớ áp suất thấp đã lượn lờ quanh người. Giờ lại bị Cố Thiếu Cảnh bám vào, anh lập tức tiện tay gõ đầu Cố Thiếu Cảnh, đem điện thoại di động bắt được giơ ra trước mắt, nhíu mày lạnh nhạt nói: “Để anh coi xem có gì —— “


Chưa nói hết câu, Cố Thiếu Cảnh liền kinh khủng mà mở to hai mắt, nhìn ông anh trai lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, từ hình người lập tức biến thân thành lão hổ lớn, lửa cháy phừng phừng, hai mắt phát ra từng đạo sét, cái miệng máu mở ra rồi lại ngậm lại, răng nghiến kèn kẹt, gân xanh nổi rần rật trên trán, hỏa cầu trong cổ họng lăn qua lăn lại…


Người lái xe nuốt ngụm nước miếng, rõ ràng cũng cảm nhận được áp lực cùng lửa giận của sếp… Cùng với biến thân cái gì…


“Lập ngay một cái nick cho anh!” Hỏa cầu đoạt mạng trong tưởng tượng thế mà không có phun ra, Cố Thiếu Cảnh sửng sốt ba giây, sau cân nhắc ý tứ Cố Viêm, bật người, ưỡn mặt hắc hắc cười: “Anh, chẳng phải anh muốn trải qua Giáng Sinh với Gấu mập sao? Không cần chú ý diễn đàn này làm gì! Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, em với chị Lãnh Đông sẽ lên diễn đàn nói chị dâu là của anh. Anh cứ an tâm đi với người ta đi a.”


Cố Viêm hừ một tiếng, lão hổ cực lực áp chế lửa giận, sắc mặt xanh mét.
Năm phút đồng hồ sau.
Cố Viêm quát: “Đăng kí một cái nick cho lão tử ngay lập tức!”
Cố Thiếu Cảnh: “…”


Vì thế, từ đêm Giáng Sinh đến Tết Nguyên đán, các trang wed, diễn đàn lớn nhỏ đều xui xẻo hỗn loạn tập thể.
[Hổ đại gia mới là tổng công]: Đường Viễn là lão bà của ta, mẹ nó, ai dám gán ghép lung tung, ta xả cho toàn băng đạn giờ.


[Thang phấn một ngàn lẻ một đêm]: Hổ gia thật khí phách! Cầu bạo phiếu.
[Ta yêu yêu yêu Hạo Dương dương dương]: Kháo! Còn Hổ đại gia? Tôi xem nhiều lắm thì chỉ là hổ trụi lông! Người Hạo Dương của chúng ta coi trọng mà cũng dám cướp? Bắn ch.ết giờ, lăn đi!


[Tiểu meo meo cười tủm tỉm]: Nhược Nhược hỏi một câu, Hổ đại gia chính là đàn ông hả? Không phải chị em gái nào đó chứ? Chẳng lẽ là ngạo kiều muội muội? Ôi! Dù gì Hạo Dương cũng là ảnh đế, chúng ta làm sao xứng, hai người đó đến với nhau là hợp nhất rồi!


[Hạo Dương x Tiểu Viễn trăm năm hảo hợp]: Các chị em! Giáng Sinh năm nay có thể nói là ngày yêu nhau đầu tiên của Hạo Dương đại đại cùng tiểu Viễn ngoan ngoan nha! Ngày kỉ niệm thật nhiều ý nghĩa a! Ngao ngao ngao…. Ta vừa nghĩ đến bọn họ thế này, rồi thế này, ….lại thấy kích động quá đi!


Cố Thiếu Cảnh trợn mắt, xoa xoa tay, phẫn nộ nói: “Anh ơi? Di động của em sắp bị anh nắm vỡ rồi…. Nhẹ tay, nhẹ tay a, nó vô tội, vô tội mà! Em giúp anh ý kiến nhé, được không? A! Đệch… Vỡ đến nơi rồi!”


Hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, Đường Viễn đã ăn một cái núi nhỏ đồ ăn, đuổi Đường Niệm về khách sạn tắm rửa, thuận tiện thu xếp cho mèo Mun cùng Tia Chớp, dù sao, bệnh viện cũng cấm mang vật nuôi vào.


Hướng Đông tựa người bên khung cửa, dùng ngón cái sát sát khóe môi, nhìn đùi phải Đường Viễn quấn thạch cao, hỏi: “Còn đau không?”


Đường Viễn “Ân” một tiếng, chỉ trên bàn ăn, cười nói: “Thuốc tê vừa mới hết hiệu lực, có chút đau, anh còn chưa có ăn cơm đi? Những món này là do bà nội em làm, anh nếm thử một chút đi, ăn rất ngon.”


Hướng Đông đi qua, chọn miếng thịt ăn, cười sờ sờ đầu hắn, nói: “Ngon lắm, em thật giống em trai anh. Cậu ấy cũng rất thích ăn thịt. Đường Viễn, chúc Giáng Sinh vui vẻ!”
Đường Viễn ngẩn ra, bật thốt lên hỏi: “Anh cũng biết ăn tết?”


Hướng Đông nhíu mày, thủ pháp thuần thục mà gọt vỏ táo, hỏi: “Cái gì mà biết ăn tết? Chẳng lẽ em biết trước kia anh không ăn tết?”


Trong lòng Đường Viễn lộp bộp, đang định tìm cái cớ xóa dấu vết, Cố Thiếu Cảnh đột nhiên như một trận gió xông tới, lôi kéo áo Hướng Đông, thuận tiện còn quay đầu, nắm tay quơ quơ, vẻ mặt “Chị dâu, bảo trọng nha!”, nói: “Gấu mập, ngày mai tôi trở lại thăm cậu, chúc cậu may mắn!”






Truyện liên quan