Chương 70: Toàn lực bao vây tiễu trừ (nhị)
Cố Viêm lấy ra một gói thịt bò khô từ túi hành quân giắt trên thắt lưng, há mồm cắn một ngụm, lại hướng sang phía đối diện, vẫy vẫy tay với Hướng Đông.
“…” Hướng Đông khó có khi trợn trắng mắt, lập tức đánh cái thủ thế không ăn.
Khóe môi Cố Viêm câu lên, vươn ra ngón cái, hơi có chút đắc ý chỉ chỉ vào vòng Tuyết Lang trên cổ, ý tứ là, Đường Viễn và em cùng đi mua thịt bò này đấy.
Hướng Đông: “…”
Độc Phong bán ngồi xổm phía trước quan sát tình hình, rút trở về cho đến khi chạm đến lưng Cố Viêm. Cái mũi hít hít, anh không nói hai lời liền vươn tay giật luôn gói thịt bò khô trên tay Cố Viêm, thả hết vào miệng, nhìn đồng hồ, thấp giọng nói: “Còn có 10 phút… Ai? Món này không giống đồ ăn trong căn cứ! Viêm Hổ, cậu đào ở chỗ nào ra vậy?”
Cố Viêm trợn mắt nhìn cái tay trống không, quay lại nhìn Độc Phong đang tựa lưng vào người mình, đứng dậy, hung hăng đá thẳng vào mông Độc Phong một phát, hai thanh mã tấu soát một cái quay quay trên tay, lạnh nhạt nói: “Tất cả hành động! Bắt đầu bao vây tiễu trừ!”
Độc Phong: “!” (ngã chổng vó, lồm cồm bò dậy, )
Lăng Vân: “?”
Hướng Đông: “…”
Cố Viêm vốn chờ đợi trận chiến trong căn cứ thí nghiệm của nước R từ rất lâu, trong khi Dã Đại còn đang vội vàng triệu tập gián điệp ẩn núp ở nước Z trở về, anh đã phát động bao vây tiễu trừ. Tối hôm nay, những đại biểu của BOF qua các thời kì đã hợp lại thành một tiểu đội cực mạnh, cơ hồ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi; tiểu đội ác ma này đi đến đâu, nơi đó lập tức trở thành địa ngục, máu lan tràn khắp nơi, không một ai có thể sống sót.
Dã Đại luôn luôn tự tin về sự an toàn của khu thí nghiệm bí mật dưới lòng đất. Sở dĩ gã cực độ yên tâm đến vậy là vì gia tộc gã có một lực lượng bảo vệ đông đảo và sở hữu thiết nhiều bị hiện đại, hơn nữa, cách biệt thự không xa là điểm đóng quân của khá nhiều binh chủng. Chính vì vậy, khi nhận được tin căn cứ bị ám công, lửa giận của gã bốc lên ngùn ngụt, vô pháp diễn tả thành lời.
“Nhanh! Nhanh! Truyền mệnh lệnh, xuất động quân đoàn lục quân số 23! Gần đây còn có pháo binh, điều vài cái về ngay cho tôi! Phải nhanh! Bọn khốn khiếp kia! Tao sẽ cho chúng mày chôn thây ngay tại đây! ch.ết tiệt!” Dã Đại khàn cả giọng mà gào rống, quả thực là lửa giận công tâm, trên đường đuổi trở về gọi điện thoại không ngừng, phút cuối cùng còn liên lạc với Hạo Dương, quát vào micro: “Trở về gia tộc ngay cho tao! Chuẩn bị chỉ huy pháo binh, tiến hành tác chiến trên mặt đất!”
“ch.ết tiệt!” Độc Phong lăn một vòng tại chỗ, trở mình đến sau một bức tường trắng. Anh hung hăng ói ra một ngụm nước miếng, vai trái khoác súng máy, tay phải nhanh chóng xả một mảnh vải bố tiêu độc, cấp tốc quấn chặt miệng vết thương trên tay trái, gầm nhẹ vào tai nghe: “Rốt cuộc lão rùa rụt cổ Dã Đại kia đã xếp vào đây bao nhiêu binh thế hả?” Vừa nói, anh vừa liên tục tay bóp cò súng, một nhân viên nghiên cứu đang ngồi chồm hổm trên lập tức gục xuống, máu loang đỏ trên mặt đất. Cùng lực lượng vũ trang quân địch bùm bùm chéo chéo một hồi, Độc Phong lại hô vào tai nghe: “Viêm Hổ, còn 5 phút nữa!”
Cố Viêm chạy trốn như gió, chướng ngại vật ở trước mặt anh cơ hồ là vô hình, súng laser trên tay càng bưu hãn. Anh cần phải tìm được phòng điều khiển và tư liệu của khu thí nghiệm hóa sinh này để tiến hành phá hủy tất cả.
“Độc Phong! Phía đông giao cho anh, tôi đi phía tây giúp Viêm Hổ dẹp đường!” Hướng Đông hét lớn một tiếng, chạy theo hình chữ Z, vòng vèo lao về cửa phía tây. Hiện tại, bên trong phòng thí nghiệm trung ương đã loạn thành một đống, giấy tờ, ổ đĩa, máy móc vỡ vụn, nằm la liệt trên sàn nhà.
Hai tay của Lăng Vân liên tục lướt nhanh trên bàn phím để lại những đạo tàn ảnh, cấu trúc lập thể của từng vị trí trong khu thí nghiệm liên tục xuất hiện rồi biến mất. Cuối cùng, Lăng Vân quệt mồ hôi trên trán, đem lộ tuyến tốt nhất truyền cho Cố Viêm, trầm giọng nói: “Viêm Hổ, phòng điều khiển và tư liệu còn ở mãi bên trong, mà phòng tuyến lực lượng vũ trang tận cùng lại toàn là tinh anh. Bất quá, tôi đã xâm nhập thành công vào mạng thông tin của quân địch, có thể chế tạo tín hiệu che dấu giúp cậu, nhanh! Bây giờ là cơ hội duy nhất!”
Cố Viêm đang đứng đối diện với một bức tường thép cao sừng sững, đeo kính râʍ ɦộ mắt, từ bao hành quân lấy ra đạn đặc chế. Một tiếng “Phanh” bạo vang, toàn bộ bức tường cao lớn nứt nẻ như mạng nhện, ở trung tâm, những mảnh sắt bén nhọn ầm ầm rơi xuống, bụi bay mù mịt. Trong lòng đất, chuông cảnh báo lập tức đỏ lòe, những âm thanh điên cuồng kéo dài vang vọng khắp tòa nhà.
“Nhanh! Còn 3 phút nữa!” Mồ hôi theo thái dương chảy dọc xuống dưới, Lăng Vân đã cảm giác được tiếng oanh oanh của xe tăng, xe thiết giáp lăn trên mặt đường quốc lộ, hơn phân nửa là gã Dã Đại kia cùng quân tiếp viện sắp về tới nơi, “Quẹo trái, cẩn thận ——!”
Tại thời điểm quẹo cua, Cố Viêm dựa vào trực giác nghiêng người, cơ thể anh lăn tròn trên mặt đất hầu như cùng lúc với tiếng hô cẩn thận của Lăng Vân, dựa vào tốc độ quán tính mà di chuyển đến phía trước. Anh cấp tốc lấy ra súng lục giảm thanh trên thắt lưng, “Bang bang bang” vài tiếng, ba gã cảnh vệ tuần tr.a trợn mắt, “Khặc khặc” hai tiếng, ngã xuống đất mất mạng.
“Tốt! Quẹo phải năm mươi thước, tôi đã mở cửa thang máy, nó sẽ tự động đưa cậu đến phòng điều khiển và tư liệu, tốc độ!” Vào thời khắc này, Lăng Vân không nhịn được mà nghĩ muốn huýt sáo một cái, những cảm xúc chiến đấu vốn yên lặng rất lâu trong trái tim ông chợt sôi trào, bùng nổ mãnh liệt. Ông cảm thấy cơ thể thật sung mãn, giống như được trở lại những năm tháng tuổi trẻ hào hùng, xung phong giết địch năm nào.
Hiện tại, Hướng Đông và Độc Phong đang phụ trách đánh lạc hướng, hấp dẫn quân địch. Hỏa lực của hai người vẫn hung mãnh như cũ, năng lực tác chiến bưu hãn của họ khiến đám cảnh vệ trong khu nghiên cứu lấy làm sợ hãi. Động tác của Cố Viêm cũng vô cùng lưu loát, chưa đầy 30 giây, anh đã vọt ra từ thang máy đến phòng điều khiển. Khi anh phá hỏng các máy chủ và thiết bị điện tử khống chế cửa, thang máy, camera,… thì giọng nữ tích hợp trong chuông cảnh báo liên tục vang lên. Các thiết bị điện tử hoàn toàn tê liệt, khu thí nghiệm dưới lòng đất nhanh chóng lâm vào cảnh hỗn loạn.
“Lui lại!” Cố Viêm đối với tai nghe hét lớn một tiếng. Ba người điên cuồng hướng lộ tuyến đặt trước lao đi. Đúng lúc này, Dã Đại cũng đã thống lĩnh quân đoàn 23 hỏa tốc chạy tới.
“Bắn, đánh cho ta! Bắt sống! Không được để tên nào chạy thoát!” Dã Đại đá văng cửa xe, biểu tình vô cùng dữ tợn, khu thí nghiệm tồn tại cả trăm năm, niềm tự hào của gia tộc gã đã bị hủy hoại trong chốc lát. Lửa giận ngập trời của Dã Đại cũng khơi dậy chiến ý quyết tử của những binh lính thuộc quân đoàn 23.
Đám lính không rên một tiếng, căn cứ vào hiệu lệnh chỉ huy mà nhanh chóng tiến xuống dưới nền đất một cách có thứ tự. Hạo Dương cũng đã thay quân phục, pháo binh đứng nghiêm chỉnh trên mặt đất đợi lệnh. Lúc này, hai đường lui của nhóm Cố Viêm đã hoàn toàn bị chặn đứng.
Dã Đại cũng không thể ngờ rằng, cái đám tấn công căn cứ sinh hóa thí nghiệm của gã đêm nay chỉ có bốn người. Gã đoán được đây là tác phẩm của BOF, nhưng tuyệt đối không thể nghĩ ra, người cầm đầu trận tấn công này là kẻ đã giao chiến với gã cả năm vừa rồi, Cố Viêm.
Trong lòng đất, tiếng súng đạn giao chiến giữa hai bên càng lúc càng lớn.
Lăng Vân dựa theo kế hoạch chuẩn bị ban đầu, nhanh chóng điều chỉnh lại lộ tuyến rút lui. “Viêm Hổ, Độc Phong, Liêm Đao Quỷ, toàn bộ bom mini đã tiến vào thời kì phát nổ. Trong vòng 5 phút nữa, ba người phải rút lên đến mặt đất! Đây là lộ tuyến rút lui mới điều chỉnh! Dã Đại đã điều một quân đoàn đến đây. Quân địch còn có trợ giúp của pháo binh, các cậu hãy cẩn thận! Mười phút nữa, hai xe tăng cũng sẽ tới nơi!”
Độc Phong cười lạnh, “Một quân đoàn? Con rùa rụt cổ Dã Đại kia cũng để mắt tiếp đón chúng ta ghê! Ai? Liêm Đao Quỷ, cái đồ chơi kia dùng được không?”
“Đương nhiên!” Hướng Đông và Độc Phong phân biệt đứng hai bên trái, phải của Cố Viêm. Hướng Đông mỉm cười chỉa chỉa vào đầu mình, nói: “ Đám đồ chơi kia đều là bom thông minh, hẹn giờ nổ theo thứ tự hết rồi, lại không ít, một nửa do Viêm Hổ mang đến đấy! Lão rùa rụt cổ này cứ chờ nhặt xác cả quân đoàn đi thôi, ha ha ha…”
Quân đoàn lục quân số 23 là một đơn vị chiến đấu nổi danh của nước R, nằm dưới trướng của Dã Đại, có tốc độ xuất binh cùng hỏa lực cường hãn nổi tiếng, không thể khinh thường.
Sau khi đội trưởng Đằng Sơn chỉ huy tiểu đội hai mươi người tiến vào dưới nền đất, thông qua hình ảnh truyền tới từ thiết bị thông tin, gã liền phán định thế cục rất nhanh, “Tướng quân, tôi đề nghị không nên đem toàn bộ người của quân đoàn 23 xuống dưới mặt đất. Ngài xem…. đây rõ ràng là có vết tích… thủ pháp giết người của đối phương rất cao tay, có thể phán đoán sơ bộ, đây là một tiểu đội đột kích cực mạnh, có khoảng 10 người. Mục tiêu của bọn chúng cũng rất rõ ràng, không hề ham chiến mà là phá hủy các máy chủ chứa dữ liệu và các thiết bị điều khiển. Như vậy, bọn chúng nhất định có biện pháp chặn đứng binh lính trợ giúp của chúng ta và có lộ tuyến rút lui.”
Đằng Sơn dừng một chút, tầm mắt đột nhiên dừng lại ở một hình ảnh, một vật kim loại hình trứng đang nằm trên một xác ch.ết trong góc tường, nhíu mày, lên tiếng nói: “Đây là cái gì…. Không đúng!” Đột nhiên, sắc mặt gã đại biến, điên cuồng quát vào tai nghe: “Lui lại! Nhanh! Toàn bộ lui lại! Địch nhân sử dụng bom mini!”
Dã Đại vừa thấy hình ảnh đang chấn động không ngừng, mặt liền tái lại. Gã đạp lật cái bàn trước mặt, quát: “Vây công cho ta! Toàn bộ nhân viên còn lại ở đây đợi lệnh! Bọn chúng dám lên mặt đất, bắn tan xác hết cho ta! Hai xe tăng đã đến chưa? Để Hạo Dương đi chỉ huy!”
“Chậc chậc, có chút danh tiếng!” Độc Phong xông lên trước nhất, trừ Cố Viêm, anh và Hướng Đông đều bị thương ít nhiều, may mắn là không nghiêm trọng lắm. Cố Viêm đi sau cùng, Hướng Đông kẹp giữa hai người.
“Viêm Hổ! Như thế này, tôi lên trước, cậu đi giữa, Liêm Đao Quỷ đi cuối cùng!” Độc Phong đào đống đất bụi bặm bới ra một cửa thông hơi, cẩn thận đưa một thấu kính ra khỏi khe hở, quan sát một lát, anh thấp giọng nói vào tai nghe: “Rắn Hổ Mang, tôi muốn biết vị trí cụ thể của từng xe tăng địch!”
“Không được! Tôi đang bị truy phản lại, ấn theo kết quả tính toán trước đó thì nơi này là an toàn nhất!” Lăng Vân nói xong, cấp tốc chuyển mình từ ghế sau về vị trí lái xe, vặn chìa khóa, mãnh liệt đạp ga, “Hai mươi phút nữa tôi sẽ có mặt ở địa điểm dự định cuối cùng. Các cậu cần cướp đoạt một xe của đối phương!”
Cố Viêm nhìn đồng hồ, hạ chỉ lệnh: “Độc Phong, lên!”
Ngay khi Độc Phong chấp hành mệnh lệnh nhảy vọt lên mặt đất, Cố Viêm đột nhiên dùng sức đẩy Hướng Đông đi ra ngoài, quát: “Nhanh! Chạy!”
“Tiểu Viêm, em…!” Hướng Đông vừa vội vừa giận, bởi vì tất cả mọi người đều biết, trong chiến trường, đội viên ở vị trí bọc hậu cho toàn đội là nguy hiểm nhất. Nhưng thời khắc này, anh cũng không kịp tự hỏi điều gì, chỉ biết cả người quay cuồng lăn mấy vòng trên mặt đất vài cái, cấp tốc đứng dậy, cùng Độc Phong cẩn thận chú ý bốn phương tám hướng, sau đó điên cuồng dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn ra ngoài.
“A, muốn chạy?” Hạo Dương cảm thấy thực may mắn khi mình từng có nhiệm vụ diễn tập quân sự bằng xe tăng ở vùng ngoại ô, mà khoảng cách giữa địa điểm tác chiến đó với nơi này phi thường gần, đèn pha rực sáng trong đêm, cười lạnh: “Phía dưới vẫn còn một tên… Chuẩn bị! 3,2,1 —— bắn!”
“Oanh ——” một tiếng nổ vang lên, Độc Phong và Hướng Đông bị sức ép và hơi nóng đẩy bật về phía trước.
Trong ngực Hướng Đông liền nhuộm đầy máu tươi, anh mãnh liệt ho khan vài tiếng, hai mắt đỏ đậm nhìn về phía cửa thông gió, nắm lấy súng, điên cuồng quát to: “Tiểu Viêm!”
Trong lòng Độc Phong lộp bộp một chút, môi há há, vội vàng giữ chặt Hướng Đông đang muốn lao trở lại, cả giận nói: “Cậu định làm gì? Chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ!”
“Biến!” Hướng Đông quay đầu lại tung cho Độc Phong một quyền, điên cuồng quát: “Con mẹ nó, cậu bỏ tay ra! Nếu tiểu Viêm gặp chuyện gì không may, Sói con sẽ nổi điên mất!”
“Cố Viêm!” Đường Viễn mãnh liệt bừng tỉnh, sắc mặt trắng bệch ngồi ở trên giường, há mồm hít từng ngụm khí, tim đập nhanh đến lợi hại.
Đèn bàn trong phòng ngủ Triển Viễn Kiếm vẫn bật sáng, bà ngoại của Đường Viễn đang tận tình khuyên nhủ ông lão cứng đầu nhà mình: “Ông thật là, rốt cuộc là tức giận cái gì a? Già cả rồi, chuyện của mấy đứa trẻ ông đừng có nhúng đầu vào! Cùng lắm thì đợi thằng nhóc nhà Cố Vệ Quốc trở về, ông muốn đánh nó thế nào thì đánh! Tiểu Viễn là cháu ngoại của ông, là bảo bối được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, ông nói ông…”