Chương 73: Lửa giận của Tuyết Lang (nhất)
“Phanh ——”, một tiếng giòn vang, ly trà Thanh Hoa quý hiếm bị ném ra khỏi cửa phòng ngủ vỡ vụn, tại ánh trăng chiếu rọi có vẻ phá lệ lạnh lùng.
Hạo Dương nhìn những mảnh nhỏ trên mặt đất, nhíu nhíu mày, tiến vào phòng ngủ.
“Mẹ kiếp!” Sắc mặt của Dã Đại xanh mét, chỉ vào mấy người đàn ông đứng trước mặt, tức đến khó thở mà mắng: “Đều là đám bỏ đi! Một lũ giá áo túi cơm! Gia tộc ta lớn như vậy! Mất nhiều tiền của để phòng vệ như vậy! Thế mà có vài thằng đặc công cũng không bắt được! Quả thực là một lũ vô dụng! Thùng cơm!”
Từ Thạch yên lặng ngồi bên cạnh, sắc mặt cũng tối sầm. Bây giờ gã và Dã Đại đã đứng chung một thuyền, lần này Cố Viêm dẫn tiểu đội đặc công tập kích bất ngờ khu thí nghiệm sinh hóa của R cũng chính là tự cấp cảnh cáo cho gã —— cấp trên tuyệt đối không buông tha cho gã.
“Bố!” Hạo Dương vứt một ánh mắt ra hiệu cho nhóm người đứng trước mặt, họ vội vàng gật đầu, khom người lùi lại, lần lượt đi ra ngoài, còn bản thân thì ngồi dưới đất, thuận tay cầm lên một ly trà vỡ, rút khăn tay ra lau chùi cẩn thận, đạm mạc nói: “Tên Cố Viêm kia là một kẻ rất có bản lĩnh, không phải là một người non yếu như chúng ta đã tưởng tượng.”
“Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, chuyện Cố Vệ Quốc về hưu chỉ là đòn gió thông báo cho bên ngoài, người lãnh đạo thực tế của BOF vẫn là lão ta.” Từ Thạch lắc lắc đầu, giận dữ nói: “Nhưng tôi thật không ngờ rằng thằng con trai lớn nhất của lão ta lại thật sự tiếp nhận BOF, tuổi còn trẻ, thực lực lại không thể khinh thường. Tôi đã tính sai năng lực của thằng nhóc a!”
Dã Đại lạnh lùng hừ nói: “Mệt ông nằm vùng ở cao tầng quân đội của Z đợi lâu như vậy còn không tiếp xúc trực tiếp được với mấy tin tình báo. Từ lúc căn cứ sinh hóa thí nghiệm bị công kích đến giờ, đã qua hai mươi mấy giờ rồi, một cỗ thi thể cũng chưa tìm được.”
“Bố! Chuyện này không thể trách Từ tiên sinh!” Hạo Dương thuần thục tẩy trà, pha trà, châm trà, khóe môi còn mang theo một chút ý cười, nói: “Hơn nữa, bố phái ra quân đoàn số 23 cũng không phải hoàn toàn không có quân công. Ít nhất, lúc đánh nhau ở vùng đồi núi, quân đoàn 23 đã đánh ch.ết năm tên địch. Bọn họ được Cố Viêm cử đến chấp hành nhiệm vụ, hẳn đều là đặc công tinh anh của BOF. Một trận chiến này, không thể bảo là không có tổn thất! Bố, uống trà đi ạ!”
Dã Đại vẫn hầm hừ, tiếp nhận ly trà, uống cạn, phẫn uất nói: “Nhìn thấy đám kia ch.ết thì có ích lợi gì? Thi thể của bọn chúng đâu? Một khối cũng không phát hiện được? Ai biết có ch.ết thật hay không?”
“Quân nhân Trung Quốc cũng không dễ dàng đem thi thể của đồng đội giao cho quân địch trên chiến trường.” Từ Thạch tiếp nhận ly trà từ Hạo Dương, gật gật đầu, trầm giọng nói: “Không tìm thấy thi thể nào cũng rất bình thường.”
“Hừ!” Hiện tại, sự phẫn nộ và chán ghét của Dã Đại đối với người nước Z đã đạt đến giá trị cao nhất, ngay cả nhìn Từ Thạch cũng nhịn không được lửa giận bùng nổ.
“Bố ——! Em ——!” Dã Anh Phu mặc đồng phục sĩ quan lục quân, chưa thấy người, tiếng đã đến trước.
Sắc mặt khó coi của Dã Đại liền dịu đi, gã nâng cằm nhìn Hạo Dương, ý bảo nhanh đi đón anh trai, nói: “Anh mày về rồi!”
Bất đồng với xuất thân thấp kém của Hạo Dương, trong cơ thể Dã Anh Phu chảy xuôi huyết mạch quý tộc chính thống của nước R. Ngay từ nhỏ, Dã Anh Phu đã được bồi dưỡng như người thừa kế gia tộc, cẩm y ngọc thực, muốn gì được nấy, học ở trường học tốt nhất, nhận được giáo dục tốt nhất, học những lý luận quân sự tiên tiến nhất… Có thể nói, Dã Đại đã tận tâm chăm sóc, giáo dục, bồi dưỡng cậu con cả này từng ly từng tý.
“Vất vả lắm anh ấy mới có một kì nghỉ, bố, ngài cũng đừng mang khuôn mặt nặng trịch này đón anh ấy về.” Hạo Dương cười đứng dậy, cùng anh trai đóng cửa phòng lại, nói: “Anh! Muộn thế này, sao anh không đợi đến sáng mai hãy về.”
“Hạo Dương gầy đi!” Dã Anh Phu cười xoa nhẹ đầu em trai cùng cha khác mẹ, đồng thời cũng là em trai duy nhất của mình. Anh cởi áo khoác, nghiêm túc nói: “Bố, con biết chuyện xảy ra rồi! Trường học cho con vài ngày nghỉ, trong khoảng thời gian này, con sẽ vì gia tộc mà chiến!”
“Không.” Dã Đại ý bảo hai cậu con trai ngồi xuống, nhìn đình viện phủ kín ánh trăng, trầm mặc một lát, lạnh nhạt nói: “Anh Phu, bố không thể bắt con mạo hiểm. Hơn nữa, bên trên cũng đã đề nghị bố tạm nghỉ việc ba tháng. Con cũng biết binh lực trong ngoài của gia tộc chúng ta, căn bản là vẫn chưa dùng đến. Vả lại, bố dự đoán, phân nửa là quân địch cũng rút về rồi, hẳn là sẽ yên lặng trong một khoảng thời gian dài nữa.”
Hạo Dương vươn tay vỗ vỗ vai Dã Anh Phu, gật đầu cười nói: “Bố nói đúng đấy ạ! Lần này anh được nghỉ trở về mấy ngày thì hãy bồi bố đi. Đúng rồi, cây anh đào chúng ta trồng ở phía sau viện năm kia đã cao lắm rồi đấy!”
Ai cũng không phát hiện, khi Hạo Dương nghe đến câu nói “Bố không thể bắt con mạo hiểm” của Dã Đại thì khóe mắt anh thoáng hiện ra nét châm chọc và lạnh lùng. Càng không ai biết, BOF đích xác như phán đoán của Dã Đại, yên lặng một thời gian khá dài, nhưng một sự tồn tại độc lập với BOF – Đường Viễn, như quỷ mị lọt vào căn cứ thực nghiệm của nước R và phát động một trận tập kích, ám sát lần thứ hai.
Trong đêm tối, lưỡi dao mỏng lướt qua da thịt phát ra những âm thanh cực kì nhỏ. Đường Viễn tựa như một đầu báo linh mẫn, ánh mắt hẹp dài tràn đầy lạnh lùng và hoang dại như dã thú. Hắn gắt gao giữ chặt một binh lính có thể trạng cường tráng, một tay bịt miệng, tay còn lại cầm mã tấu lướt qua cổ đối phương.
“5!” Đường Viễn lạnh lùng xoay người. Đời trước hắn có một thói quen quỷ dị, đó là khi tâm tình cực độ khó chịu, hắn sẽ ở nhiệm vụ đếm một chút, vừa giết người vừa đếm, liên tục cho đến khi tâm tình hắn thư hoãn mới thôi, hoặc là đếm cho tới khi không thể đếm được nữa mới thôi.
Trong trí nhớ của Hướng Đông, loại tình huống này mới xảy ra có một lần, đó cũng là hồi ức mà Tuyết Lang không bao giờ muốn nhớ lại. Lần đó, hắn cùng Du Hồng và Hướng Đông tạo thành tiểu đội ba người thực hiện một nhiệm vụ trọng yếu ở biên giới Ta Li Băng. Vốn là tất cả đều rất thuận lợi, ai ngờ, vào buổi sáng, có một cô bé xa lạ cười rạng rỡ tặng nước uống cho Tuyết Lang và cùng ngày đó, cô bé ấy đã ch.ết dưới tay của nhân viên võ trang Ta Li Băng.
Hơn nữa, cô bé ấy ch.ết cực kì thê thảm, còn chưa đến mười tuổi, bị cưỡng ɖâʍ, sau đó bị bắn ch.ết, hạ thể bị tàn phá đến mức người ta không dám nhìn thẳng. Mà ngay cả Du Hồng, một người có tính tình “chuyện gì không liên quan đến ta thì ta mặc kệ” cũng phải đỏ mắt.
Hướng Đông còn nhớ rõ ánh mắt lúc ấy của Tuyết Lang. Một đôi mắt so với dã thú còn thích huyết hơn, con ngươi vô cùng tàn bạo, giống như một Tu La bước ra từ địa ngục. Cả người Tuyết Lang ngập tràn sát khí và lửa giận, trong nháy mắt bùng nổ.
Thảm thiết, khủng bố, tàn sát, cơn ác mộng kinh hoàng thổi quét sinh mệnh của toàn bộ nhân viên võ trang Ta Li Băng trong thị trấn đó. Tuyết Lang như một cỗ máy chiến đấu hình người, đấu đá lung tung, xuất đao tất thấy máu, trừ khi lửa giận của hắn tiêu hết hoặc là bị thương nặng không thể tiếp tục giết người nữa mới thôi. Hắn như tử thần được địa ngục phái tới đây để thu gặt sinh mệnh.
Khi đó, Hướng Đông đã cảm thấy, Tuyết Lang chính là một kẻ giết chóc đến phát điên, thần chắn sát thần, ngộ phật sát phật. Thẳng đến khi anh và Du Hồng hợp lực với nhau đánh Tuyết Lang hôn mê, ba người mới có thể trở về căn cứ.
So với Tuyết Lang đời trước không hề trải qua các mối quan hệ tình cảm khúc chiết, trong lòng Đường Viễn hiện tại còn có càng nhiều vướng bận. Tuy Cố Viêm trọng thương khiến hắn giận dữ và có tư tưởng muốn báo thù nhưng đại não của hắn vẫn thực là thanh tỉnh.
Đường Viễn biết, lần này độc sấm long đàm, hắn phải hoàn hảo không được tổn hao gì mà trở về, Cố Viêm, Đường Niệm, cha mẹ, ông bà, bạn bè… còn đang nhà chờ hắn.
Đường Viễn phủ phục ở gần khu nhà của Dã Đại. Căn cứ thí nghiệm đã bị hủy, quân đội của nước R đang canh gác toàn bộ vùng ngoại ô, đám nhân viên kĩ thuật ở dưới nền đất khu nhà Dã Đại vội đến sứt đầu mẻ trán, tận lực cứu lại vô số năm tâm huyết và thành quả thực nghiệm.
Đường Viễn híp mắt, gỡ súng laser xuống, đặt ở một bên, kính mắt hồng ngoại nhanh chóng truyền cho hắn những sinh mệnh hoạt động chung quanh.
“6, 7…” Đường Viễn tựa như một trận gió nhẹ thổi qua địa phương này, âm thanh phốc phốc không ngừng vang lên. Chưa đầy mười phút sau hắn đã trở lại địa điểm cũ, vươn tay chụp súng laser đeo vào lưng. Ánh mắt lạnh như băng quan sát khoảng sân xa xa, đột nhiên khóe môi nhếch lên phun ra một chữ, “11!”
Đám người cao tầng của quân đội nước R chắc chẳng ai nghĩ ra được, ngay thời điểm bọn họ liều mạng lùng bắt địch nhân ở vùng ngoại ô và vùng đồi núi xung quanh thủ đô thì có một nhân vật không biết sợ hãi, như tử thần thu gặt sinh mệnh đang bước từng bước một tiếp cận bọn họ.
“Ai, người anh em! Tôi đi giải quyết nỗi buồn cái đã.” Một quân nhân hướng đồng bạn huýt sáo, cười nói: “Cậu gác một mình nhá!”
Một người khác lắc lắc ngón tay, hoàn toàn thất vọng: “Xìiiii, bọn lính của nước Z đều là c*t chó, chẳng phải trước kia bị chúng ta đánh cho đến kêu cha gọi mẹ hay sao? Hừ, lão tử mà gặp được thằng nào, tuyệt đối là tới một cái giết một cái, đến hai cái giết một đôi!”
“Hay! Mẹ nó, lão tử cũng thấy ngứa tay muốn giết người a! Nghe nói lần này quân đoàn số 23 tổn thất không nhỏ, phỏng chừng bọn họ cũng chỉ hận không thể đem binh lính nước Z chém thành trăm mảnh a! Nếu như đến lượt tôi a, trước hết phải tr.a tấn đối phương đến phát điên, sau đó chậm rãi khoét từng thớ thịt trên người. Đám người nước R gọi cái này là lăng trì xử tử phải không nhỉ, hắc hắc hắc…” Ngượi nọ cười hì hì, đeo lại khẩu súng trên vai, đút tay vào túi áo, ngân nga một điệu hát dân gian bước đi.
“13!” Đôi mắt Đường Viễn lạnh như băng, trong ánh mắt không chứa chút tình cảm nào. Lần này, hắn không dùng một đao đoạt mạng mà là đem mã tấu lướt qua cơ quan đang làm nhiệm vụ thải nước tiểu của đối phương.
Người đàn ông kia không ch.ết ngay, bởi vì phế bộ bị đâm thủng mà miệng há to, căn bản là đau đớn nói không ra lời, con ngươi nhìn về phía Đường Viễn tràn ngập sợ hãi cùng khẩn cầu.
“Tao chính là binh lính của nước Z mà mày muốn lăng trì đấy!” Đường Viễn bám vào bên tai gã, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp, lạnh như băng nói tiếp: “Nếu muốn giết tao, đến địa ngục chờ xem!”
Đường Viễn ngẩng đầu, mắt nhìn đại viện gia tộc Dã Đại đã gần ngay gang tấc, khóe môi hơi hơi gợi lên, hai chân hắn đột nhiên phát lực, nương theo bóng đêm, lưu loát mà nhảy vào trong nhà.
Sau khi lăn một vòng, Đường Viễn đứng dậy, bộc phát tốc độ như một con báo săn. Hắn đè xuống chốt mở trên mắt kính, khung cảnh ban đêm dưới mắt kính hồng ngoại nhanh chóng xuất hiện trước mắt.
Đường Viễn tập trung quan sát một vị trí, đè xuống chốt mở lần thứ hai, khung cảnh từ từ được phóng đại, càng ngày càng trở nên rõ ràng. Chân vừa chuyển, hắn như một cơn gió nhằm thẳng vào hậu viện, nơi đó đúng là mục tiêu của hắn —— cũng là chỗ ở của Dã Anh Phu và Dã Hạo Dương.