Chương 77: Đi chung đường ấm áp
Gần hai tháng trôi qua kể từ khi Cố Viêm được phẫu thuật, Đường Viễn đã hoàn thành các cảnh quay của vai nam số hai – Bạch Luật, ǁTuyệt Sátǁ đang bước vào giai đoạn hậu kì, cắt nối và biên tập phim. Mỗi ngày, Từ Hải Ưng đều vội vội vàng vàng cùng đội hình diễn viên chính liên tục chiến đấu ở các chiến trường truyền thông, tích cực tạo thế trong giới điện ảnh.
Ảnh đế Hạo Dương đột nhiên tuyên bố ǁTuyệt Sátǁ là tác phẩm cuối cùng của mình và rời khỏi giới giải trí. Thông tin này đã khiến cho làng giải trí trong và ngoài nước nổi lên sóng to gió lớn, nhóm fans thì khóc lóc sầu thảm cầu ảnh đế trở về.
Ngôi sao mới vụt sáng của làng giải trí – Cố Thiếu Cảnh thì dựa vào ngoại hình ưu tú và thực lực biểu diễn mà bắt đầu mạnh mẽ tiến quân vào giới giải trí. Đồng thời, theo sự nổi tiếng của Đường Viễn và Cố Thiếu Cảnh, công ty truyền thông Vi Hàng cũng từ từ nổi lên khỏi mặt nước, thường xuyên xuất hiện trên báo chí và truyền hình, nhanh chóng lọt vào tầm ngắm của các minh tinh, sinh viên trường nghệ thuật,…
Cho nên, Đường Niệm và Văn Suất thực sự là vội muốn ch.ết. Kế hoạch khuếch trương công ty đã tiến hành được nửa năm, trong lúc này, nhân viên của công ty không ngừng được tăng lên. Những người trẻ tuổi có năng lực, tài hoa gia nhập vào công ty ngày càng nhiều. Có thể nói, công ty truyền thông giải trí Vi Hàng gần như đã trở thành lựa chọn hàng đầu của nhóm minh tinh trẻ.
Cố Thiếu Cảnh có một lượng fans lớn hợp thành câu lạc bộ âm nhạc gồm toàn đàn em khóa dưới. Một lần tham gia họp mặt cùng các bạn sinh viên, Cố Thiếu Cảnh đã hát một đoạn nhạc trong bài ǁĐi chung đường ấm ápǁ. Sau đó đoạn clip này đã được tung lên internet và ǁĐi chung đường ấm ápǁ nhanh chóng được lan truyền một cách chóng mặt trong tất cả các diễn dàn, trang nhạc mặc dù nó chưa được hoàn thiện. Hơn nữa, Cố Thiếu Cảnh vốn có bộ dáng đẹp trai, rất khốc, nên gặt hái vô cùng thành công rất nhiều trái tim thiếu nữ.
“Ủa? Đây không phải là ca khúc được viết khi đi Lệ Giang chúc mừng sinh nhật của tiểu Cảnh hay sao?” Cố Viêm nghe bài hát ǁĐi chung đường ấm ápǁ trong CD, cười đến hai mắt đều híp lại, nhẩm theo âm tiết, nhẹ giọng hừ nói: “… Mùa hoa nở, con mèo lười phơi nắng dưới mái hiên, nhớ tới người ngồi bên cạnh ta, mới biết được đi chung đường ấm áp thấm nhập trái tim như thế nào…”
Bây giờ đã là đầu đông, cửa sổ phòng bệnh mở hé, gió thổi lung lay rèm cửa sổ màu trắng.
Đột nhiên ——
“Cố Viêm! Đủ rồi đấy!” Thanh âm của Đường Viễn có vẻ hơi khàn khàn, sâu trong đáy mắt là xao động ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà hắn đang cực lực áp chế.
“Có đủ hay không là do anh quyết định!” Cố Viêm kéo hai tay Đường Viễn lên đỉnh đầu, đè lại, nâng cằm hừ hừ nói: “Anh cảnh cáo em nhá! Đường Viễn, đùi phải của anh còn chưa tốt lắm đâu. Em cũng đừng nên lộn xộn, bằng không lưu lại di chứng gì mà phải chống gậy… là lão bà của anh, em cũng rất mất mặt đấy!”
Nói xong, Cố Viêm lại cúi người xuống bắt đầu gặm gặm, một bàn tay luồn vào trong áo, vuốt ve eo Đường Viễn rồi dán cơ thể mình vào bụng Đường Viễn mà cọ sát. Trận hôn môi kịch liệt như muốn nghẹt thở làm lý trí cuối cùng của Đường Viễn hoàn toàn hỏng mất.
Đường Viễn cũng không chán ghét mấy chuyện làm hắn cảm thấy thoải mái này, làʍ ȶìиɦ cùng với Cố Viêm cũng được coi như là thực hiện vận động hữu ích và thả lỏng tâm tình. Khóe môi Đường Viễn hơi hơi câu lên, cánh tay thoáng dùng sức liền tránh thoát lực đạo áp chế không tính là mạnh của Cố Viêm
Đường Viễn nhanh chóng đảo khách thành chủ, hai tay đặt lên cổ Cố Viêm, cúi đầu hôn trả, cũng thổi bùng lên dục hỏa vốn rục rịch khó nhịn trong người Cố Viêm.
“Lão bà, lấy kính mắt ra hộ anh đi, anh vẫn nói nó vướng lắm mà…” Cố Viêm gầm nhẹ một tiếng, ngón tay mang theo kem bôi trơn, áp vào mặt sau của Đường Viễn.
Đường Viễn thực rõ ràng mà nhíu nhíu mày, tháo kính mắt giúp Cố Viêm, giọng khàn khàn: “Anh với cậu giống nhau, đều là đàn ông.”
“Anh biết a!” Cố Viêm rầm rì, ngón trỏ thuận lợi tiến vào, cười nói: “Nhưng em là lão bà của anh, không phải sao?”
Đường Viễn có chút khó chịu, theo bản năng giật giật cái mông, nhưng nhìn thấy biểu tình ẩn nhẫn của Cố Viêm, hắn lại có chút buồn cười, liền trạc trạc trán Cố Viêm, nói: “Đừng cho là anh không biết nơi này của cậu đang nghĩ cái gì. Thừa dịp chân bị thương muốn ăn ch.ết anh, đúng không?”
“Anh cũng không nói như vậy, nhưng em muốn phản công là không có khả năng. Mấy chuyện trên giường này, lão bà cứ nằm hưởng thụ là được, tất cả cứ giao cho anh!” Cố Viêm nhướng mày, híp mắt cười, cúi đầu hôn vành tai Đường Viễn. Anh biết rõ lỗ tai là điểm mẫn cảm trên cơ thể Đường Viễn.
Đường Viễn lười so đo mấy vụ trên dưới này với Cố Viêm, hoàn toàn thuận theo bản năng đáp lại.
Cố Viêm đích xác rất cẩn thận, vô luận là bụng dưới trướng đau khó nhịn đến thế nào, anh vẫn kiên nhẫn mà khuếch trương, cấp Đường Viễn thời gian để thích ứng.
“Không cần nhịn nữa, anh cũng không phải đàn bà con gái, tiến vào!” Thanh âm Đường Viễn tràn ngập ý tức hàm xúc, hắn nhìn mặt của Cố Viêm đang đỏ bừng như bị hỏa thiêu, trong ngực lại dâng lên cảm giác vui vẻ và kích thích khó hiểu. Đường Viễn chủ động nâng hai chân lên, cuốn lấy eo của Cố Viêm, đôi mắt híp lại có chút mê ly.
Tú sắc khả xan. (sắc đẹp có thể ăn được, khi hai anh zai đẹp gặp nhau thì anh này muốn ăn anh kia –> Bày mưu tính kế quyến rũ nhau, cuối cùng là xoắn lại một chỗ.)
“Tiểu Viễn…” Cố Viêm khó nhịn giật giật hầu kết, những cơn sóng ȶìиɦ ɖu͙ƈ cơ hồ cuốn phăng luôn lý trí của anh. Anh cúi đầu hôn môi Đường Viễn, thắt lưng đỉnh mạnh một cái, hung hăng xuyên vào.
Đường Viễn kêu lên một tiếng đau đớn, cảm giác cơ thể bị xé rách cùng trướng đau làm đầu anh dấy lên một trận choáng váng.
“Tiểu Viễn…” Cố Viêm tựa như một con ngựa hoang mất cương, từng đợt khoái cảm thường xuyên kích thích khiến anh không thể khống chế mà điên cuồng trừu sáp. Hai cơ thể dán chặt vào nhau, ma sát cùng trướng nứt khiến Đường Viễn cảm thấy trước mắt như có từng trận đen, đau đớn xé rách bên dưới dần dần bị hỏa thiêu đến ch.ết lặng, nhanh chóng bị từng cơn khoái cảm thay thế, từng trận từng trận theo dây thần kinh truyền khắp toàn thân.
“… Cố Viêm, chờ… A…” Đường Viễn cảm thấy bị đỉnh đến gần ngất mà Cố Viêm vẫn không có chút dấu hiệu nào dừng tay, giống như đóng cọc mà luật động không ngừng. Đường Viễn đã bắn hai lần, hiện tại đều nhanh muốn ói ra.
Vết thương trên đùi phải Cố Viêm còn chưa khép lại tốt, theo những động tác vận động kịch liệt, vài vệt máu đã thấm ra ngoài.
Cố Viêm nảy ra ý xấu mà trêu nghẹo, giọng khàn khàn: “Thế nào, của lão công lớn hay không lớn?”
“Cậu… Chậm… nhẹ thôi! Tên cầm thú này… túng dục thương thân…” Đường Viễn bị đỉnh đến nói không thành lời, đứt quãng, hữu khí vô lực mà hừ nói.
“Không có việc gì! Lão công của em, ừ, chính là túng cái dục cũng không gây thương tổn thân. Bên trong cơ thể lão bà thực nóng a, thật thoải mái! Hôm nay… một ngày cũng không đi ra!”
“…”
Đường Viễn: “Cố Viêm, chân, chân…chân cậu… Miệng vết thương…”
Trong phòng ngủ, cảnh sắc và âm thanh quay cuồng diễn ra khiến người ta phải đỏ mặt tai hồng, quấy rầy mùa đông yên tĩnh.
Ngày hôm sau, quân y nổi danh của căn cứ —— bác sĩ Thần cầm ống tiêm, chòm râu bạc tức giận đến dựng ngược, hướng Cố Viêm quát: “Cậu có biết tình huống hiện tại của mình là thế nào không? Vết thương nứt ra? Hả? Cậu có biết hiện tại cậu có thể ngồi ở đây là phải cảm ơn bản lĩnh của lão già này không? Hả? Tôi cảnh cáo cậu! Thằng nhóc thối này! Nếu vết thương nứt ra một lần nữa thì sẽ không may mắn như thế này đâu nhá! Cứ thong thả mà chờ ch.ết đi, khỏi cần gọi lão già này làm gì cho mất công!”
“Vâng, vâng, vâng! Ông bớt giận đi ạ, bớt giận đi mà, ha hả a…” Cố Viêm vừa cười vừa gật đầu như gà mổ thóc, lại nháy mắt với Đường Viễn. Ông bác sĩ già này là cán bộ lão thành của BOF, Cố Vệ Quốc cũng phải kính nể ông mấy phần. Dù tính tình của Cố Viêm có nóng nảy đến thế nào thì cũng không dám chọc ông tức giận.
Bác sĩ Thần thở hổn hển vài hớp, lại quay đầu chỉ vào mũi Đường Viễn, mắng: “Còn cậu nữa! A? Đừng giả bộ! Trên cổ toàn hồng ngân kia kìa! Đừng cho là ông già này không biết hai cậu đã làm cái chuyện tốt gì! Tình huống của Cố Viêm thế nào, nó không biết nhưng chẳng lẽ cậu còn không biết? Chờ chân của thằng nhóc thối này tốt lên, hai người yêu nhau làm bao lâu thì làm. Ông già này mặc kệ! Nhưng hiện tại cậu phải quản tốt thằng nhóc thối này cho tôi! Thú tính muốn nổi lên thì nổi, nhưng phải chờ chân tốt rồi hãy nói!”
Đường Viễn: “…”
Cố Viêm: “…”
“Chị, em nghẹn, nhịn không nổi…” Cố Thiếu Cảnh dùng sức cắn mu bàn tay, nghẹn cười đến mức nước mắt rơi tong tong.
Cố Lãnh Đông hít sâu một hơi, đột nhiên gục đầu vào tường cười ha ha, không hề giữ hình tượng mà ở ngoài cửa kêu lên: “Ha ha ha ha… Chờ chân tốt lên… Ha ha ha ha…”
“…”
Thấy chị gái mình như vậy, Cố Thiếu Cảnh cũng không cố gắng nhẫn nhịn nữa, hai tay đập bùm bụp vào vách tường như thằng điên, tiếp lời: “Ôi bụng của em! Ha ha ha… Thú tính… Thú đến chân đều nứt ra, ha ha ha ha… Lạy chúa tôi, đây là chuyện cười hay nhất của năm! Ha ha ha ha…”
Cố Lãnh Đông: “Đúng, đúng, đúng… đây là chuyện buồn cười nhất… Sặc ra cười… Ha ha ha ha…”
Đường Viễn: “…”
Bác sĩ Thần: “…”
“Cố Lãnh Đông! Cố Thiếu Cảnh! Hai đứa lăn vào đây cho lão tử! Ngay lập tức! Ngay lập tức! Lăn vào đây nhanh!”
Cố Viêm nổi giận, nắm một cốc nước ném vù ra ngoài cửa, quát ầm lên: “Đệch mịa! Súng của lão tử đâu? Ai cầm súng của lão tử?”
Cố Lãnh Đông: “! ! !”
Cố Thiếu Cảnh: “! ! !”
“Anh cả, chị dâu, bọn em về trước nha! Tối nay mẹ còn định mời hai người về ăn cơm đấy! Haizz, xem ra…” Cố Lãnh Đông hung hăng đạp em trai mình một cước, cười như điên nói: “Cười cái gì mà cười! Chạy mau a!”
Đường Viễn: “…”
Bác sĩ Thần ho khan hai tiếng, mặt không đổi sắc mà thu hồi dụng cụ. Vừa ra đến cửa, ông dừng lại, liếc Đường Viễn, hờ hững nói: “Lần sau mà để nứt ra lần nữa, cậu tự nghĩ biện pháp.”
Một trận gió lạnh thổi qua cửa phòng chăm sóc đặc biệt.
Đường Viễn: “Từ hôm nay trở đi, cấm dục!”
Cố Viêm: “…”
Cấm dục cấm ba tháng, Cố Viêm cảm thấy chính mình sắp điên rồi, mỗi ngày đều phải chịu đựng sự dày vò tr.a tấn thấy được mà không ăn được.
Trong lúc này, ǁTuyệt Sátǁ đã được trình chiếu rộng rãi. Vào ngày đầu tiên, phòng vé đã phá được mức 3900 vạn, tổng số tiền bán vé lên tới 12 triệu, sáng tạo một thần thoại trong điện ảnh Trung Quốc, trở thành phòng bán vé có doanh thu đứng đầu.
Mà nhân vật bi kịch của điện ảnh, vai nam số hai Bạch Luật —— cậu thiếu niên không có một lời thoại nào trong cả bộ phim đã giành được rất nhiều chú ý cũng như lấy đi vô số nước mắt của khán giả. Khi xem đến đoạn Bạch Luật hi sinh, nhiều người không kiềm chế được mà thất thanh khóc rống, nước mắt rơi lã chã.
Thời thế tạo anh hùng, ǁTuyệt Sátǁ khắc họa rất rõ nét hình ảnh những người anh hùng được tôn vinh và những chiến sĩ hi sinh trong thầm lặng. Xuyên qua toàn bộ câu truyện là tình yêu, tình bạn, tình anh em,… cùng ý chí đấu tranh kiên cường bất khuất, mà sở hữu tất cả những điều trên đã khiến cho Bạch Luật trở thành một anh hùng bi tình vĩ đại nhất.
Nhất là cảnh quay cuối cùng, Bạch Luật liều mạng đến ch.ết để cứu anh trai mình – Bạch Âm, bụng bị thiết quyền sắc nhọn của Long Tuyền hung hăng xỏ xuyên qua. Hắn giống như con diều bị rách nát, bị quăng ra ngoài hàng trăm mét.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại, Bạch Luật lẳng lặng tựa vào thân cây, hai tay mềm oặt buông thõng trên mặt đất, đôi mắt trống rỗng, thẳng tắp nhìn về một nơi nào đó như muốn tìm kiếm điều gì. Khóe môi của Bạch Luật mang theo một nét tươi cười thật nhạt, nhẹ nhàng giật giật; ánh mắt lưu luyến tựa hồ như mang theo sự không muốn, lại tựa hồ như mang theo an tâm, trong phút chốc xám trắng, rốt cuộc không còn khí tức.
Anh! Môi hắn mấp máy kêu lên một tiếng “Anh” và xa xa là hình ảnh Bạch Âm bị thương nặng đang thất thanh khóc rống.
Bản tính của khán giả Trung Quốc là như thế, bọn họ hầu như đồng tình, thương cảm với bất kỳ một nhân vật anh hùng bi tình nào. Không một ai nguyện ý nhìn người tốt phải ch.ết đi còn người xấu lại còn sống. Sở dĩ Đường Viễn diễn vai Bạch Luật thành công đến vậy, nguyên nhân lớn là vì ǁTuyệt Sátǁ đã nắm chắc tâm lý của khán giả.
Từ khi ǁTuyệt Sátǁ trình chiếu, Đường Viễn và vệ sĩ Hướng Đông đều vội đến phát điên. Lịch làm việc của hắn làm người khác phải nghẹn họng mà nhìn trân trối. Tuy rằng Đường Niệm đã hết sức giảm tải những hoạt động giải trí không cần thiết nhưng Đường Viễn vẫn tránh không được phải tham dự những hoạt động bắt buộc.
Mà vai nữ thứ hai, Trần Ngọc của ǁTuyệt Sátǁ —— Hoa Dung cũng khiến cho không ít người xem chú ý, “Ưng nữ lang” nhanh chóng lọt vào top bốn nữ diễn viễn mới sáng giá nhất.
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, tình cảm của Hoa Dung với Đường Viễn dần dần trở nên phai nhạt. Cô gái trẻ thu hoạch được cả danh và lợi bắt đầu chú tâm nhào vào giới giải trí.
Còn về vai diễn của Kiều Mạch trong ǁTuyệt Sátǁ, bởi vì bản thân vốn không phải diễn viên chính quy, ngộ tính cũng không được tốt cho nên nhân vật cô thủ vai cũng chỉ ở mức bình bình, không tạo được ấn tượng mạnh cho khán giả. Hơn nữa, công ty giải trí Thành Duệ tựa hồ lại xảy ra tranh chấp với cô, cho nên có một đoạn tin tức được truyền ra, giám đốc Diệp đã “phong sát” Kiều Mạch (theo mình hiểu thì là đóng băng tất cả các hoạt động giải trí). Trọng điểm bồi dưỡng của công ty Diệp Thành là con trai Diệp Minh, hướng phát triển là nhạc sĩ, ca sĩ kiêm luôn diễn viên điện ảnh, truyền hình.
Giới giải trí chính là như vậy, một vùng nước đục với những con sóng xô nhau không ngừng, vĩnh viễn không an phận. Chỉ đảo mắt một cái, những minh tinh biến mất nhiều không đếm xuể.
Nhưng Cố Thiểu Cảnh lại rõ ràng không nằm trong loại này, từ khi album đầu tay ǁĐi chung đường ấm ápǁ được chính thức phát hành, cộng thêm người sáng tác – nhạc sĩ là ngôi sao mới nổi Đường Viễn, album đã nhanh chóng trở thành một hiệu ứng âm nhạc, nhanh chóng lọt vào top đầu các bảng xếp hạng âm nhạc của Trung Quốc. Trong đó, ǁMr. rightǁ và ǁĐi chung đường ấm ápǁ chiếm cứ No1 và No2 trong top 10 ca khúc của năm, ǁTòa Thànhǁ cũng thành công đứng ở vị trí thứ 12.
Công ty giải trí truyền thông Vi Hàng vừa mới thành lập không lâu đã tạo tiếng vang lớn trong giới giải trí với việc sở hữu hai đại minh tinh. Các tạp chí, truyền hình, điện ảnh đều sôi nổi đem máy ảnh nhắm ngay lãnh đạo cao tầng của Vi Hàng thi nhau phỏng vấn, có ngu cũng dự đoán được, chỉ trong năm năm nữa, Vi Hàng tuyệt đối sẽ trở thành một Hoa Thiên thứ hai.
Cố Viêm nhàm chán gảy gảy máy tính, lông mày nhíu lại thành hình chữ “Xuyên”. Trên màn hình máy tính là trò chơi Đường Viễn mới thiết kế để anh luyện tập não bộ.
“Alô? Mẹ ạ?” Cố Viêm cầm tai nghe đặt lên tai, ngón tay vẫn hoạt động liên tục trên bàn phím, “Vâng, con biết rồi! Ngày mai con muốn đưa tiểu Viễn về nông thôn. Đường Niệm cũng đã tính toán cho em ấy một kỳ nghỉ dài hạn rồi!”
“Uầy, ủ rượu làm sính lễ cho ông ngoại Triển Viễn Kiếm, sau đó mới được cưới vợ ạ!” Cố Viêm lầu bầu nói: “Mịa! Trò chơi gì mà phức tạp thế không biết, em ấy định chỉnh mình chắc! Khiêu chiến chỉ số thông minh của anh đúng không? Đường Viễn, em giỏi lắm!”
“Dạ? Con không nói gì đâu! A, vâng vâng vâng! Khoảng nửa năm mẹ ạ! Thế giới của hai người mà! Dạo này tiểu Viễn bận ch.ết đi được!” Cố Viêm thay đổi tư thế, ngồi xếp bằng trên giường, nói: “Không cần! Mẹ không cần phải chuẩn bị gì đâu ạ. Lát nữa con sẽ đưa vợ con đi mua mà! Ai da, con biết rồi! Sao con có thể bắt nạt em ấy được, thương còn không kịp ấy chứ! Mẹ toàn lo tung tung! Mẹ à, con cúp máy đây, con đang nấu dở canh xương hầm bồi dưỡng tiểu Viễn đấy! Vâng, con chào mẹ!”
“Đệch mịa! Game gì mà khó phá đảo quá vậy!” Cố Viêm tức giận gập máy tính lại, vuốt cằm suy nghĩ, hí mắt nói: “Chờ mai về nông thôn, nhìn xem lão tử trừng phạt em thế nào, hừ hừ…” Nói xong, Cố Viêm gọi điện thoại về bộ kĩ thuật Lầu hai, lạnh nhạt nói: “Tôi gửi một trò chơi qua, trong vòng một giờ phải phá đảo cho tôi. Không hoàn thành nhiệm vụ tôi cho mỗi người một viên đạn, đừng trách!”
Nhân viên phụ trách bộ kĩ thuật dựng người lên tinh thần, lớn tiếng nói: “Thưa tham mưu, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Một giờ sau.
“Thưa tham mưu, trước hết xin ngài đừng nóng giận ạ! Trò chơi này có cấp bậc quân dụng bảo hộ trình tự, hơn nữa cấp bậc bảo hộ trình tự này, này… có hơi… Một giờ để phá giải có chút khó khăn a!”
“Vô dụng! Cậu là thùng cơm đấy à! Cậu có muốn ——” Cố Viêm đang muốn phát hỏa, đột nhiên anh nghe thấy tiếng mở cửa. Đường Viễn cởi áo lông, treo lên móc, vừa đổi giày vừa hỏi: “Cố Viêm, vượt đến ải thứ mấy rồi?”
Cố Viêm vội vàng tắt di động, nhướng mày nói: “Còn một cửa cuối cùng nữa thôi.”
Nhân viên kĩ thuật: “…”
“Thật hả?” Đường Viễn cười khẽ, nâng nâng cằm, nói: “Lấy ra anh nhìn xem.”
“Vừa mới về nhà, game cái gì mà game! Cơm nước xong rồi nhìn, anh nấu canh xương hầm xong rồi đó. Giờ anh dọn cơm, em đi tắm rửa qua đi.” Cố Viêm vội vàng chuyển đề tài, đem máy tính giấu xuống gầm giường, đi vào phòng bếp.
Đường Viễn bật cười, lôi máy tính trong gầm giường ra, mười ngón tay bay nhanh lẩm nhẩm, lắc đầu nói: “Một tuần mà mới đến ải 17! Chăm sóc có 1 cái chân mà chỉ số thông minh cũng tụt xuống!”
“A! Lão bà, em đi tắm rửa chưa, nhanh lên nào! Chiều nay em đi siêu thị với anh. Ngày mai em được nghỉ, lão công sẽ mang em đi hưởng tuần trăng mật…” Cố Viêm đứng trong phòng bếp oai oai chít chít.
“Ừ, mua một ít thức ăn cho mèo Mun và Tia Chớp, mang chúng nó theo nữa…” Đường Viễn cười đáp lại, đem máy tính đặt bên cạnh gối đầu của Cố Viêm. Trên màn hình là một lão hổ hình người đỏ rực đang cười ha ha vặn vặn thắt lưng, cái đuôi khua đến khua đi, trên đầu treo một hàng chữ nhỏ —— “Vượt qua ải 20! Rốt cục ta đã vượt qua ải cuối cùng! Rống rống rống!”
Phía trước lão hổ là một tòa thành màu trắng, trên tường thành có một chú sói con màu tuyết trắng. Chú sói này mặc một bộ quần áo bóng rổ số “21”, nó nâng cằm nhìn xuống, híp mắt cười tủm tỉm, trên đầu cũng treo một loạt chữ nhỏ tinh xảo —— “Mùa hoa nở, con mèo lười phơi nắng dưới mái hiên, nhớ tới người ngồi bên cạnh ta, mới biết được đi chung đường ấm áp thấm nhập trái tim như thế nào… Cố Viêm, I love you!”
.
.
(Hoàn chính văn)