Chương 47: Dự tiệc và phân bón
Tin tức Vân Khởi được chọn làm rượu tiến vua được quan phủ dán thông báo ngay trong Dận thành.
Mấy hôm nay, từ trưa là Hỉ Cửu Túy đã bắt đầu đông nghịt, dù sao số lượng Vân Khởi còn lại không nhiều lắm, lại còn mang danh là cống phẩm, tuy giá của nó không thấp nhưng khối đại gia trong Dận thành bỏ được tiền để ăn một bữa cơm có lí, có không ít người ăn xong còn đâm ghiền.
Tri phủ mở tiệc chiêu đãi Vân gia, dù gì vinh quang của lò rượu cũng là vinh quang của cả Dận thành.
Vân phụ thân và Hạ Việt cùng đi, Thức Yến là thiếu phu nhân Vân gia cũng ngồi bên cạnh hắn.
Bởi vì bữa tiệc này không phải quan yến, Vân lão gia cũng tri phủ lại có giao tình nên bầu không khí rất tự nhiên thoải mái.
Gia quyến của tri phủ đã vào chỗ ngồi. Tiểu công tử tri phủ luôn len lén nhìn Hạ Việt, tri phủ phu nhân còn thỉnh thoảng “vô ý” nhắc tới chuyện con cả vừa lấy thị lang xong liền thi đậu được thứ hạng rất cao, sau đó thuận tiện nói đến tiểu nhi tử của mình.
“Cái đứa khanh quan nhà ta thật là, lớn thế này rồi cũng không để ta bớt lo.” Tri phủ phu nhân không nhìn Hạ Việt, ra vẻ tự nhiên quay sang bắt chuyện với Vân phụ thân: “Cũng đã 18 rồi, bên mai mối có đến mấy lần mà y cứ bảo không ưng, đã thế còn cứng đầu, một khi đã quyết định cái gì thì mười con bò kéo cũng không di chuyển được.”
Lẽ ra người bình thường nghe thế sẽ lập tức hỏi, tiểu công tử đây rốt cuộc để ý lang quan nhà ai. Nhưng Vân phụ thân nghe thế thì im lặng một hồi, mấy người kia đang chờ y nói ra những lời này đây mà, đúng là khéo đưa đẩy.
Kỳ thực dù y có nói ra cũng không sao cả, việc hôn nhân cũng không phải là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, chỉ là, tri phủ phu nhân và tiểu công tử lại đề cập đến chuyện nay ngay trước mặt con dâu cả của mình, Vân phụ thân trong lòng có hơi khó chịu. Vân phụ thân nhiều năm như vậy một mình lo liệu Vân gia nội vụ, làm sao sẽ không hiểu, chỉ thấy y cười cười, nhìn nhi tử nhà mình nói: “Phụ huynh chúng ta thì có khi nào mà không lo lắng được? Như Hạ Việt nhà ta này, cũng cứng đầu muốn ch.ết, lúc cưới phu lang xung hỉ cho hắn còn sợ hắn giận. Ai dè hắn cứ như vậy mà coi trọng Thức Yến, sau đó thề thốt không bao giờ thủ thị lang! Hắn làm ta với lão gia muốn đứng tim, mất nửa buổi mới hoàn hồn lại được.”
Hạ Việt đang ăn dở thì vô cùng tự nhiên buông đũa, mím môi không nói gì. Cái gì cả kinh ngây ngẩn cả người, nửa ngày mới phản ứng kịp, cha bịa chuyện không thèm chớp mắt nha, Hạ Việt ở trong lòng cười trộm.
Ngày ấy lúc thề với phụ thân và cha rằng mình tuyệt đối không lấy vợ bé, rõ ràng cha phản ứng rất nhanh, hung hăng ép hỏi hắn nhiều lần, xác định hắn không phải nhất thời xung động, sẽ không đổi ý, mới cười bảo hắn đã hứa thì phải giữ lời.
Vân phụ thân thấy nhi tử buông đũa xuống cúi đầu, bộ dạng ngoan ngoãn để phụ huynh rầy mắng liền nhịn không được bật cười, y thở ra một hơi, ôn hòa nói: “Thôi không sao, con cháu tự có phúc của con cháu, phu phu tụi nhỏ hạnh phúc là được rồi, không cần phải hậu viện tranh đấu. Phu nhân cũng đừng lo lắng quá, tiểu công tử tốt như vậy ai cũng biết, nhất định có thể tìm được một vị phu quân tuyệt vời.”
Ngụ ý, Hạ Việt nhà ta không làm chồng tiểu công tử nhà ngươi được đâu.
Đã đến nước này, tri phủ phu nhân cũng không cách nào nói tiếp, tuy rằng y rất muốn bảo phu lang và thị lang không nhất thiết là phải đấu đá nhau, như mình và hai vị thị lang kia ở chung rất hòa hợp. Chỉ là y nghĩ nếu không phải bất đắc dĩ thì y cũng không muốn để con mình đi làm thị lang. Vốn luôn cảm thấy lang quan lấy nhiều thị lang mới bình thường, nhưng nay có Hạ Việt làm ví dụ trước mắt, tri phủ phu nhân cũng vô cùng hâm mộ.
Tiểu công tử nhà tri phủ rất thức thời, thật ra y đã thầm mến Vân Hạ Việt từ rất lâu rồi.
Trước đây lúc Vân gia muốn tìm khanh quan xung hỉ thì y nguyện ý, nhưng sau khi phụ thân và cha khuyên can giảng giải một hồi, y lại thôi không kiên trì nữa. Đến khi Thức Yến của nhà họ Bạch gả vào, Vân thiếu gia tỉnh lại, y cũng rất hối hận, thế nhưng y vẫn an ủi rằng làm thị lang của Hạ Việt cũng được. Chỉ là, cơ hội này vĩnh viễn sẽ không bao giờ tới.
Y không phải không nghe nói Vân thiếu gia thề kiếp này chỉ cần một mình phu lang, chỉ là cha lại bảo lang quan lấy thị lang mới là bình thường, con đàn cháu đống, Vân lão gia và Vân phu nhân khẳng định cũng muốn con trai mình chí ít lấy một thị lang. Buổi tiệc hôm nay cũng là cha xin phụ thân cho y đi, các vị thị lang và huynh đệ khác không được đến.
Tiểu công tử vốn định bỏ qua, đến khi nghe cha nói thì trong lòng lại dấy lên hi vọng, có điều cuối cùng vẫn bị Vân phu nhân phá vỡ. Y nhìn Thức Yến, trong lòng tràn đầy ước ao, nhịn không được tiến đến bắt chuyện với người nọ.
Thức Yến hiện tại ngày nào cũng được Thẩm đại phu châm cứu, cơ mặt hoạt động tự nhiên hơn, giọng nói trong vắt, cả người không âm trầm như trước nữa. Hơn nữa Hạ Việt cũng muốn Thức Yến giao tiếp với mọi người nhiều một chút, tiểu công tử nói chuyện với y, y liền lễ độ đáp lại đối phương.
Hạ Việt nghĩ thầm ngày hôm nay hắn đúng là lép vế, cha lo cản người, khanh quan người ta lại chạy đi tìm phu lang nhà mình nói chuyện phiếm. Hai người kia chẳng phải là tình địch của nhau sao, thế nào lại trò chuyện vui vẻ như vậy chứ!
Nam nhân ngồi ở nhà chính, nhìn tri phủ đại nhân và phụ thân đại nhân chơi cờ, thỉnh thoảng trả lời vài câu hỏi của tri phủ, tâm hồn thật ra đã bay đi từ bao giờ.
Không phải là hắn nhỏ mọn, ai bảo hai khanh quan kia sau khi ăn xong thì thân thiết dắt nhau ra ngoài sân tản bộ nói chuyện.
Thức Yến thật ngoan, trước khi đi còn xin phép hắn, Hạ Việt cố kị hình tượng của mình, không thể không cho y đi. Đối phương còn là một khanh quan, hắn lại càng không có tư cách gì để ghen cả.
Cha đang nói chuyện với tri phủ phu nhân, mình lại đang ở chính đường, cũng không thể bắt Thức Yến ngồi một mình được.
Hạ Việt cảm giác mình vốn không nên hẹp hòi như vậy, tiểu công tử tuy có chút tâm tư với hắn nhưng tính tình rất tốt bụng, nếu hắn còn cự tuyệt thì thật là không coi ai ra gì. Bên kia, tiểu hài tử cũng cho rằng làm quen với bạn mới thật là tốt, không hề biết đấng phu quân ngày thường thích dẫn y ra ngoài gặp người lúc này lại không vui.
Nam nhân thầm nghĩ, cảm thấy bản thân đang đem Thức Yến trở thành vật sở hữu, không cột bên cạnh mình bèn thấy khó chịu. Như vậy không được, loại tâm tính này nếu tiếp tục đều không tốt cho cả đôi bên.
Vân lão gia và tri phủ chơi cờ một canh giờ, cuối cùng Vân lão gia thắng. Tri phủ chán nản ném cờ xuống bàn, cao giọng nói: “Không chơi nữa không chơi nữa! Ngươi xấu tính quá đi mất, sau này ta không thèm chơi cờ với ngươi nữa!”
Tri phủ phu nhân nghe được thanh âm, từ trong phòng đi tới, cười nói với hắn: “Lão gia, lần nào ngươi chơi cờ với Vân tàng chủ cũng nói như vậy hết.”
“…” Hạ Việt nhìn phụ thân nhà mình đang rất là đắc ý bèn yên lặng lau mồ hôi, nếu không biết phụ thân và tri phủ đã là bạn bè nhiều năm, hắn thật đúng là vì vị phụ thân không thèm nể mặt ai này kinh hồn táng đảm.
Tri phủ thua vài trận, lại bị phu lang nhà mình trêu ghẹo, rốt cục mất hứng phất tay đuổi Vân lão gia về, Vân lão gia nói với hắn vài câu liền đứng dậy cáo từ.
Thức Yến cùng vị tiểu công tử kia được hạ nhân gọi, Hạ Việt nhìn hai người cười nói với nhau, trong lòng lại bắt đầu khó chịu. Thức Yến sợ nam nhân lại ăn dấm lung tung, lại cố kỵ người bạn mới này từng thích trượng phu nhà mình, y nhanh chóng tiến đến, đứng cách Hạ Việt một bước nhỏ, cùng trưởng bối chào tạm biệt tri phủ.
Trên đường quay về Vân gia, Hạ Việt hỏi y có phải đã kết bạn với tiểu công tử không, Thức Yến gật đầu, lại kể hôm nay cùng tiểu công tử nói những chuyện gì. Hạ Việt mỉm cười nghe, Thức Yến còn xin hắn sau này thỉnh thoảng sang chơi với y, hắn cũng rất hào phóng đáp ứng.
Chỉ là đến tối, tiểu hài tử lại bị nam nhân làm đến mức hôm sau không dậy nổi.
Hạ Việt một mình đến Bạch gia giúp đỡ chuẩn bị phân bón, vừa làm vừa âm thầm dặn mình sau này phải biết khống chế, nếu không làm Thức Yến sợ hãi thì nguy.
Dĩ Ngao nhìn ca phu thất thần, lo lắng hỏi một câu, thấy hắn cười lắc đầu thì không nói nữa, nghĩ hay là ca phu lo ca ca còn chưa khỏe. Thanh niên lại cảm khái một hồi, anh rể mình thật là tốt quá đi.
Thức Yến hôm nay không đến cũng không sao, phân bón rất nhanh đã làm xong.
Phân bón của Bạch gia là dùng cặn rượu của Vân gia đun nóng rồi để chúng tự lên men, sau đó trộn với một ít nước cám, dùng tấm che đậy lại rồi bảo quản nơi khô ráo, một ngày sáng tối hai lần khuấy đều là được. Công việc mà mọi người cần làm lúc này là khuấy cám ngày hai lần, giúp cặn rượu lên men, trong quá trình còn có thể ngửi thấy mùi chua ngọt đặc trưng.
Cám lên men rất nóng, không được dùng tay mà phải lấy xẻng khuấy. Hạ Việt đoán mấy cái thùng cám cũng phải trên 50 độ, mỗi lần hắn và Dĩ Ngao khuấy xong, y phục đều ướt đến vắt ra nước.
Lúc Thức Yến quay lại thì lúa cũng sắp bước vào thời kỳ trưởng thành.
Trước đó gần một tháng, lúa không mọc lá nữa mà bắt đầu hình thành gạo, Bạch phụ thân ngày nào cũng phải đi kiểm tr.a liên tục. Bên kia, cám cũng dừng lên men, nhiệt độ hạ xuống bình thường trở lại. Hai ngày sau, cám đã khô thành dạng bột, phân bón rốt cục cũng xong, Bạch gia liền bắt đầu bón phân cho ruộng lúa.
Lúa đang lớn thì không thể đi sâu vào ruộng, nếu không sẽ làm nát lúa, nông dân chỉ có thể đứng trên bờ ruộng rải phân. Mỗi người mang theo một thùng phân bón, dùng muôi cán dài xối vào trong ruộng.
Bởi vì gạo rượu không giống gạo bình thường, hạt gạo to và nặng hơn, thân lúa lại cao nên cũng dễ đổ hơn. Nếu thân lúa bị đổ, bông lúa hút quá nhiều nước sẽ bị hỏng, tạo điều kiện cho rầy nâu sinh sôi, bởi vậy không được bón phân quá đà. Sau khi bón phân xong, nông hộ vẫn lặp lại qui trình ban đầu, dẫn nước thoát nước, vòng đi vòng lại.
Trong lúc này, Hỉ Cửu Túy bắt đầu bán rượu lạnh.
Người Lạc Việt biết uống rượu lạnh, người ta cho băng vào trong rượu, hương vị mát lạnh ngon miệng nhưng đá chảy ra lại làm loãng rượu nên khá nhiều người không thích. Hạ Việt cũng học theo, ướp lạnh rượu để bán.
Mấy cái bình nung bằng đất sét hoa đào lần thứ hai biểu lộ bản lĩnh, rượu đã ướp lạnh cho vào bình này có thể giữ được độ lạnh rất lâu so với dùng đá, vị rượu lại không bị nhạt đi. Vân Khởi ướp lạnh lại càng thêm phần mỹ vị, nhất thời, Hỉ Cửu Túy đã trở thành nơi tránh nóng nổi tiếng nhất của dân sành rượu Dận thành.
Đầu tháng Bảy, trời nắng như đổ lửa.
Trong phòng của Hạ Việt và Thức Yến cũng phải để chậu băng, mùa hè nóng bức ở đây làm công dân hiện đại Hạ Việt không thích ứng nổi, đã thế còn phải mặc trường bào. Hắn phi thường hoài niệm quần đùi và áo ngắn tay ở kiếp trước, còn lúc này nam chân chỉ có thể cầm quạt quạt liên tục. Tối nào mà không uống rượu lạnh, hắn đều cảm giác bản thân cũng sắp bùng cháy.
Việc nhà nông coi như xong, Hạ Việt và Thức Yến ba ngày mới ghé qua Bạch gia một lần, Hỉ Cửu Túy cũng rất ổn định, hầm băng coi như đầy đủ, Hạ Việt cuối cùng cũng có thể làm tổ trong nhà.
Hắn lại càng vui hơn vì trời nóng nên tiểu công tử tri phủ cũng không hay ra ngoài. Trước đó người kia thường xuyên cứ cách vài ba hôm là lại chạy sang tìm Thức Yến, hôm nay đã nửa tháng không tới!
Hạ Việt phe phẩy quạt, vừa thầm chửi mình ấu trĩ vừa vui vẻ vì có thể độc chiếm tiểu hài tử.
Thức Yến không phát hiện ra tâm tư trẻ con của hắn, y im lặng ngồi trên giường, mặc bộ quần áo bằng giao tiêu của trượng phu làm cho.
Có lẽ là do người y mát mẻ nên nam nhân vừa liên tục oán trách trời nóng vừa ôm chặt lấy y. Trước đây y có nghe nói cứ vào hè thì phu phu rất dễ cãi nhau, một là bởi vì quá nóng nên không ôm ấp nổi, hai là do trong người lúc nào cũng bực bội, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của trượng phu, Thức Yến thật ra rất là vui vẻ.
Nếu như không có giao tiêu, tướng công liệu có ôm mình như vậy không?
Nghĩ như thế, tiểu hài tử lại cảm thấy trượng phu đối với mình thật tốt, còn vì mình làm xiêm y quí giá như vậy nữa.
Đứa nhỏ này mỗi lần như thế lại bắt đầu suy tính xem phải làm gì để tướng công vui vẻ. Ngẫm lại những chuyện một phu lang có thể làm, Thức Yến liền đỏ mặt, chịu đựng xấu hổ, mỗi lần làm với Hạ Việt đều dùng miệng để hầu hạ nam nhân.
Vì vậy, trong khi đại đa số mọi người chẳng còn tâm trí nào để mần nhau mùa hạ, đôi tiểu phu phu của Vân gia lại rất là chăm chỉ cày bừa hàng đêm.