Chương 66: Chân tướng sự việc

Thức Yến cúi đầu nhìn hai chân mình bị thảm nhung che kín, không hiểu sao người nọ lại đoán được y bị thương ở đâu.
“Cũng bình thường.” Thức Yến đáp, “Không được đi lại nhiều, với cả đang mang thai nên hơi bất tiện.”


Ngôn Cửu gật đầu: “Ừ, phải cẩn thận, dù sao trong bụng ngươi còn có thêm một sinh mạng nữa.”
Nói xong câu đó, Ngôn Cửu bỗng dưng mím môi, ngập ngừng hồi lâu rồi mới mở miệng: “Xin lỗi, Thức Yến…Là ta hại ngươi bị thương.”


Thức Yến trợn to mắt, khó hiểu nhìn Ngôn Cửu, không rõ vì sao y lại nói như vậy.


Ngôn Cửu tuy rằng không thích Thức Yến, bình thường đúng là có chút ngang ngược kiêu ngạo, nhưng y chẳng qua là kiểu lương gia công tử thích tỏ vẻ cao cao tại thượng mà thôi, vô cùng khinh thường mấy thủ đoạn hại người. Ngôn Cửu không thích ai sẽ trực tiếp tỏ thái độ, Thức Yến tuyệt đối không tin y lại làm chuyện đâm sau lưng người khác.


Hồi tưởng tình hình lúc đó một chút, Thức Yến do dự hỏi: “Chiếc xe ngựa kia…?”
“Ừ, đó là xe của gia đình ta.” Ngôn Cửu rất dứt khoát thừa nhận.


Thức Yến cau mày, y nhìn chằm chằm người trước mắt một lát, sau đó trầm giọng nói: “Ngôn Cửu, ta biết ngươi không cố ý, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe Thức Yến nói vậy, trên mặt Ngôn Cửu lộ ra thần tình phức tạp hiếm thấy, y nở một nụ cười khổ.


available on google playdownload on app store


“Cám ơn ngươi đã tin ta.” Y khẽ đáp.
Thức Yến chỉ lắc đầu, tiếp tục hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Tuy ta không thấy rõ nhưng ta nhớ người lái xe là một lang quan, không phải ngươi.”
Vừa dứt lời, Thức Yến liền thấy thần sắc đối phương lập tức biến đổi, trở thành tức giận không thôi.


“Đúng, là một lang quan.” Ngôn Cửu nghiến răng nói, đầu ngón tay trắng nõn siết chặt vạt áo, kiềm nén ngọn lửa trong lòng, “Hắn còn cố ý trùm áo choàng để không ai thấy mặt.”
“Hắn là ai vậy?”


Lời này vừa nói ra, nét căm hận trên mặt Ngôn Cửu lại càng sâu. Y thở ra một hơi, mãi về sau mới mở miệng.
“Hắn… là chồng chưa cưới của ta.”
“…!!!” Thức Yến vừa nghe liền kinh hãi không thôi, nhưng y không chen vào, lẳng lặng nghe Ngôn Cửu kể tiếp.


Ngôn Cửu tướng mạo xinh đẹp gia cảnh giàu có, chưa bao giờ phải phát sầu vì chuyện hôn nhân. Thế nhưng yêu cầu của y rất cao, bên mai mối giới thiệu ai y cũng chướng mắt, trong nhà lại nghĩ Ngôn Cửu chấm người nào thì còn sợ đối phương từ chối sao, bọn họ cũng không sốt ruột, tùy y kéo dài tới năm 17 tuổi.


Mắt thấy Thức Yến 18 lại đã yên bề gia thất, nói Ngôn Cửu không vội là giả, lúc này y mới bắt đầu nguyện ý trao đổi với bên làm mai một chút.


Lang quan kia là một thương nhân, đi rất nhiều nơi, kiến thức rộng, cũng rất có tiền, nói chuyện thông minh, hơn nữa bên làm mai hứa hẹn thề thốt đủ điều, Ngôn Cửu cũng tin người này rất tốt. Trong nhà quyết định chờ thêm mấy tháng, đợi khi qua sinh nhật Ngôn Cửu thì bắt đầu lo chuyện thành thân, Ngôn Cửu cũng không cự tuyệt. Cuối năm rồi vừa làm lễ đính hôn, chờ Tết xong thì cưới, lại không ngờ một ngày kia khi hắn cùng Ngôn Cửu dùng bữa ở Hỉ Cửu Túy xong, người nọ liền nổi lên ý xấu.


Phương pháp hâm rượu của Hỉ Cửu Túy là độc nhất vô nhị, không phải là không có ai tới yêu cầu chuyển nhượng, chỉ là bọn họ đều bị chưởng quỹ cự tuyệt, nói thiếu đương gia có lệnh tạm thời chưa thể tiết lộ.


Người ta đã nói không muốn, cũng không có ai cưỡng cầu, nhưng lang quan nọ cố tình muốn nhìn lén cách Hỉ Cửu Túy đun rượu để đem bán lấy tiền.


Biết ý định của người kia, Ngôn Cửu đương nhiên cố hết sức ngăn lại, đối phương thấy y kiên quyết phản đối liền giả bộ buông tha, mở cửa xe ngựa cho y. Ngôn Cửu vừa xoay người, hắn cư nhiên đánh y ngất xỉu rồi dùng dây trói lại, nhét vải vào miệng.


Lúc ra khỏi nhà cả hai chỉ nói là đi dạo phố một lát nên không mang hạ nhân theo, xe ngựa còn đậu trong hẻm, thành thử Ngôn Cửu bị đối xử như vậy cũng không ai phát hiện.


Người nọ nhét Ngôn Cửu vào thùng xe rồi vòng qua hậu viện Hỉ Cửu Túy, leo lên bờ rào. Trong hậu viện trồng vài cây keo nhỏ, trên cây phủ đầy tuyết, hắn núp ở phía sau ngọn cây nhìn lén người trong trù phòng.


Chỗ đun rượu của Hỉ Cửu Túy đúng là gần hậu viện, ngoài trù phòng kê thêm một cái chái nhỏ, vì phải đốt than liên tục nên tiểu nhị mở cửa sổ, vừa lúc để người nọ nhìn được đại khái.


Ngôn Cửu nằm trong xe ngựa một hồi cũng tỉnh lại, vừa nhìn thấy dây trói trên người mình chân tay đã rét run, y không ngờ lang quan kia cư nhiên lại làm ra chuyện bỉ ổi như thế. Ngôn Cửu vừa gấp vừa giận, nếu bị người phát hiện thì danh tiếng cả nhà y cũng bị hắn bôi nhọ, thế nhưng Ngôn Cửu cảm thấy càng phải đi báo quan, không thể để hắn ta thực hiện ý đồ được. Vì vậy y giãy dụa, cố gắng cởi dây thừng ra. Xe ngựa đậu sâu trong hẻm, miệng lại bị bịt, có kêu la đi nữa phỏng chừng cũng không ai nghe được, chỉ có thể dựa vào chính mình.


Có lẽ là do động tác của y quá lớn, người nọ thấy xe ngựa lay động liền luống cuống nhảy xuống, cũng không thèm nhìn Ngôn Cửa mà trực tiếp thúc ngựa phi thẳng ra đường.


Xe ngựa đột nhiên lao đi, Ngôn Cửu không cẩn thận đập đầu vào thùng xe, ngay lúc y còn đang choáng váng, nào ngờ lại nghe thấy bên ngoài có tiếng người thét lên.
“Thiếu phu nhân!”


Không biết tại sao, trực giác của Ngôn Cửu lại nghĩ là Thức Yến, y bò dậy, cố gắng ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ, xe chạy quá nhanh, không kịp nhìn rõ người bị đụng là ai, chỉ thấy trước Hỉ Cửu Túy đã có một đám đông vây quanh.


Thiếu phu nhân của Hỉ Cửu Túy, không phải Thức Yến thì còn ai vào đây, cũng không biết là y có bị đụng trúng không!
Ngôn Cửu điên cuồng giãy dụa, xe ngựa xóc nảy liên hồi, ngực y hệt như bị lửa đốt.


Nghe nói Thức Yến đang mang thai, vạn nhất có chuyện gì thì làm sao bây giờ?! Ngay cả Ngôn Cửu cũng không dám tưởng tượng hậu quả.
“Vậy làm sao ngươi thoát ra được?” Thức Yến nghe mà toát mồ hôi lạnh, vội vàng hỏi y.


Ngôn Cửu nhìn đối phương nửa người trên đều nghiêng về phía trước, nhịn không được đưa tay đẩy y tựa lại vào xe lăn.


“Hắn ra khỏi thành không bao xa liền bỏ xe lại chạy mất. Vệ binh ở cổng thành thấy tốc độ xe quá nhanh liền đi theo kiểm tra. Ta vừa lúc nhả được khăn trong miệng ra kêu cứu, bọn họ liền nghe được.” Hai câu này Ngôn Cửu ngược lại không tức giận nữa, nhàn nhạt nói ra, phảng phất như đang thuật lại một câu chuyện bình thường, chỉ là sau khi dứt lời, y lại thở phào nhẹ nhõm.


“Sao hắn lại đối xử với ngươi như thế chứ?!”


Thức Yến tức giận không thôi, cho dù là thương gia liên hôn, tốt xấu gì cũng phải tôn trọng phu lang của mình, không ngờ người nọ lại quá quắt như vậy. Y nhìn sắc mặt của Ngôn Cửu hơi tái, không khỏi có chút bận tâm hỏi, “Ngươi không sao chứ? Trời lạnh như thế mà còn bị đánh rồi nhét vào xe nữa.”


Ngôn Cửu ngẩn ra, sau lại cười nhạt đáp: “Về đến nhà nói với phụ thân xong thì xỉu luôn, nằm liệt giường ba bốn ngày. Đại phu nói là bị phong hàn, rồi bị tăng xông gì đó.”


“Cơ mà ai cần ngươi quan tâm chứ?!” Ngôn Cửu đột nhiên nhướng mày, không đồng ý trừng mắt nhìn Thức Yến, “Ngươi phải hỏi là bí quyết của Hỉ Cửu Túy có bị trộm không, tên khốn kia hiện đang ở đâu mới đúng! Ngươi làm thiếu phu nhân kiểu gì thế hả!”


Thức Yến nín cười vâng dạ gật đầu: “Đúng đúng đúng Ngôn Cửu nói cái gì cũng đúng, tên hỗn đản kia hiện đang ở đâu?”


“…” Ngôn Cửu trừng mắt liếc y một cái, buồn bực đáp: “Nghe cha ta bảo hắn chạy sang Độc Nhạc Lâu (chương 9) gạ bán phương pháp đun rượu cho bọn họ, cơ mà dân làm ăn đàng hoàng có ai cần mánh khóe dơ bẩn này của hắn. Vốn bọn họ muốn bắt hắn giao cho quan phủ, kết quả hắn bỏ chạy suốt đêm ra khỏi thành.”


Thức Yến kỳ thực khá yên tâm với đức hạnh của dân Dận thành, Hỉ Cửu Túy đã nói tạm thời chưa muốn công khai phương pháp, ai ai cũng biết, nay đột nhiên lòi ra người bán, vậy đương nhiên không phải cách thức sạch sẽ gì.


Ngôn Cửu tiếp tục nói: “Ta nghĩ chắc hắn định lên phía Bắc vào kinh. Hắn từng nói trong kinh buôn bán rất tốt, hơn nữa hắn còn có nhà ở đó. Phụ thân và cha đã phái người đi tìm rồi, chỉ là…”


Y nhìn Thức Yến, cúi đầu xuống: “Ta và phụ thân vốn muốn sang Hỉ Cửu Túy và Vân trạch xin lỗi một tiếng. Dù sao cũng là ta hại ngươi, nếu như hôm đó ta đừng dắt hắn đến quán thì đã không có chuyện gì. Hôm sau hạ nhân của ta về thông báo, may là ngươi chỉ bị trật chân…Cha không cho ta sang, nói cuối năm rồi đừng làm gia đình mất mặt, chờ khi nào bắt được tên kia rồi hãy tính. Năm ngoái ta còn dẫn đầu một đám ở đây cãi nhau với ngươi, thật xin lỗi.”


Đến đây thì chuyện chính coi như xong, Thức Yến thở phào nhẹ nhõm, thoải mái cười nói với Ngôn Cửu.
Thấy được phương pháp là một chuyện, còn phải biết nắm giữ nhiệt độ cho từng loại rượu khác nhau, đốt bao nhiêu than trong bao nhiêu lâu, người bình thường làm sao bắt chước nổi cái tinh túy của nó.


Thức Yến cho rằng chuyện này hoàn toàn không phải là lỗi của Ngôn Cửu, hôm đó không đi thì hôm khác sẽ đi, có đụng phải y hay không cũng không nói trước được. May mà không có chuyện gì, Ngôn Cửu không sao cả, còn biết được bản chất của cái tên khốn kiếp kia trước khi thành thân, coi như là trong cái rủi có cái hên.


Hạ Việt đã nói, chỉ cần người bình an, còn lại tất cả đều không quan trọng.
“Ngươi không sợ à?” Ngôn Cửu thấy Thức Yến thoải mái như thế lại ngượng ngùng, “Lỡ…lỡ hắn bán bí kíp của Vân gia thật thì sao?”


Thức Yến nghe vậy nở nụ cười: “Hai người hôm đó uống rượu nóng đúng không? Ở Dận thành còn được, đem vào trong kinh hắn dám bán có người dám mua sao?”
“…!!!” Ngôn Cửu lúc này mới chợt bừng tỉnh.


Y xác định Thức Yến thật không có trách mình, lại còn an ủi mình không nên để trong lòng. Ngôn Cửu cảm giác tảng đá đè nặng trong ngực mấy ngày nay rốt cục cũng nhẹ bớt, hôm nay không nghe lời cha quyết định chạy lên núi xin lỗi Thức Yến đúng là chính xác.


Ngôn Cửu không cau mày nữa, lúc này mới cẩn thận quan sát Thức Yến một lượt, cảm khái nói: “Vân thiếu gia đối với ngươi thật tốt, khí sắc không tệ.”


Thức Yến cười cười, lần đầu tiên cùng Ngôn Cửu trò chuyện bình thường thế này, y cảm giác rất mới mẻ. Trước đây đám Ngôn Cửu không thích y, y cũng không muốn gặp bọn họ. Nhiều năm như vậy, Thức Yến lần đầu tiên chăm chú nhìn kỹ khanh quan trước mắt này.


“Chuyện trước kia… Là ta không đúng, ” Ngôn Cửu bình tĩnh nói, không hề dao động chút nào: “Bây giờ nghĩ lại, có lẽ do ta không đối xử tốt với ngươi nên mới rơi vào tình cảnh này, là do ông trời trả báo đi.”


Thấy Ngôn Cửu ảm đạm địa cười, Thức Yến lắc đầu, vừa định an ủi, lại nghe y tiếp tục đáp: “Ta năm nay đã 19 rồi, trước đây mắt cao hơn đầu, cảm giác điều kiện của mình vô cùng tốt, chỉ lo tùy hứng chọn ba chọn bốn, còn không phải sắp bị quan phủ ép gả sao? Đúng là tự mình làm bậy.”


“Còn một năm nữa mà, sao ngươi lại nói thế?” Thức Yến nhịn không được, cau mày đáp, “Ngươi cũng biết mình điều kiện tốt, làm gì có chuyện không gả được? Cả Dận thành chẳng lẽ không còn ai tốt sao? Hay là ngươi thích vừa đẹp vừa giàu?”


Ngôn Cửu vừa nghe liền nhảy dựng, lập tức phản bác: “Ta đâu có! Tên khốn kia muốn tài có tài muốn mạo có mạo, bên kia cũng bảo hắn tốt lắm yên tâm đi, giờ thì sao?! Đâu phải ai cũng được như Vân thiếu gia đâu! Nhà ta còn muốn môn đăng hộ đối nữa chứ, ở Dận thành tìm người như vậy thì chỉ có nước đi làm thị lang thôi, ta mới không cần!”


Thức Yến biết y bị chuyện lần này để lại bóng ma tâm lý, cũng không biết phải làm thế nào. Mấy lang quan trong thành gia cảnh khá một chút hầu hết đều đã thành thân trước năm 20, đúng là không thích hợp, cái tên lang quan được mai mối kia là người ngoài thành, đáng tiếc kết quả lại như vậy.


Hai người trầm mặc một hồi, đột nhiên Ngôn Cửu bắt đầu lẩm bẩm: “Nếu không lên voi được thì xuống chó xem sao. Người dân bình thường cũng chất phác hiền lành hơn…Ê Thức Yến, ở xóm ngươi có lang quan nào còn độc thân không?”


“…” Thức Yến nhìn người trước mặt nghiêm túc ngó mình chằm chằm, tiểu hài tử trợn to hai mắt, miệng há hốc, nhất thời nói không nên lời.
Bên trong cỗ kiệu, Hạ Việt cười đến gập người lại, ngay cả Thức Yến cũng nhịn không được đánh hắn mấy cái.


“Ngươi cười cái gì, là do ta hết hồn chứ bộ. Ngươi không biết đâu, Ngôn Cửu trước đây yêu cầu phu quân tương lai phải có đất có nhà có tiền, còn phải anh tuấn tài giỏi, thiếu cái nào cũng không được, ở rể cũng không chịu, nay y đột nhiên lại bảo muốn cưới nông phu, ta làm sao mà không giật mình cho được!”


“Đúng đúng đúng, phu nhân của ta nói cái gì cũng đúng.” Hạ Việt cố gắng nín cười, nhéo nhéo mặt Thức Yến, “Thế nhưng ngươi cũng đừng đờ ra mặc kệ Ngôn Cửu chứ, người ta cũng sắp rớt tim ra ngoài luôn rồi. Lúc thấy y như vậy ta còn tưởng có động đất, ahahahahaha!”


Nghĩ đến bộ dạng Ngôn Cửu đứng phắt dậy, gương mặt hoảng hốt đến đỏ bừng điên cuồng vẫy tay gọi tướng công nhà mình, ngay cả Thức Yến cũng không nhịn được cười. Đến giờ y mới biết hóa ra Ngôn Cửu lại đáng yêu như vậy.


“Nếu không thì ngươi tìm ai giới thiệu cho y đi? Ta nhớ trong làng ngươi có mấy lang quan không tệ, nông gia huynh đệ nhiều, phỏng chừng cũng kha khá người còn độc thân. Y cũng không kỳ thị ở rể, để người về nhà làm việc cũng được nè, hoặc là không trồng lúa nữa mà đổi sang trồng hoa.”


Nghe trượng phu nói vậy, Thức Yến ngược lại có chút động tâm.


Gia đình Ngôn Cửu có một nhà kỳ xã (câu lạc bộ đánh cờ), cái này để Ngôn Cửu lo cũng được, nhưng còn vườn hoa của phụ thân y thì không thể để người ngoài tùy tiện tiếp nhận, trong đó toàn hoa thơm cỏ lạ, đừng nói ở Dận thành, thỉnh thoảng trong kinh có mấy quý nhân còn ghé qua. Tuy rằng làm vườn và trồng trọt không giống nhau lắm, nhưng người nôn thôn đã quen nhìn đất đai khí hậu, lại cẩn thận tỉ mỉ và kiên trì, điểm này thì hơn hẳn so với mấy người ở thị trấn lớn.


“Nhưng mà…” Thức Yến có chút do dự, “Ta cũng không biết y có phải là nhất thời hồ đồ nói ra không, biết vậy lúc nãy gạt đi là được rồi.”


Hạ Việt hôn lên tóc mai đứa nhỏ, cười nói: “Chả sao cả, đấy là tùy vào Thức Yến có muốn lui tới với y không. Nếu còn giận y trước đó khi dễ ngươi thì thôi, cứ lờ đi. Còn không thì chờ một thời gian sau hỏi lại là được.”


Thức Yến nghe đoạn gật đầu, lại hỏi trượng phu: “Tướng công hi vọng ta giới thiệu người cho y sao?”


“Ừ…” Hạ Việt nghiêng đầu, châm chước nói, “Không hẳn, nếu ngươi muốn thì ta thế nào cũng được. Có điều ta cảm thấy để mặc y đến năm 20 tuổi rồi bị quan phủ cưỡng ép gả cho một người mình không yêu thì tội lắm.”


Ở quốc gia này, không được tự do hôn nhân được coi là một chuyện khá thê thảm, cho nên lúc đầu Thức Yến gả về Vân gia mới bị người ta dèm pha nhiều như vậy. Có điều nếu là bố mẹ thì còn đỡ, ít nhất cũng sẽ vì con cái nhà mình suy nghĩ, chọn đối tượng tốt tốt chút, còn rơi vào tay quan phủ thì chỉ có ghép cặp trong danh sách thôi, tuổi tác gia cảnh tương đương là được.


Thức Yến trong lòng suy nghĩ, nếu như Ngôn Cửu nguyện ý, vậy y cũng sẽ giúp một tay.
“À đúng rồi, tướng công, Ngôn Cửu hôm nay tới tìm ta là để nói cho ta biết một chuyện.”


Vừa nhắc tới Ngôn Cửu đã bị hình ảnh tiểu công tử luôn tùy hứng nay bỗng dưng đỏ mặt cuống quít làm Hạ Việt ấn tượng quá sâu, vừa lên kiệu đã hỏi Thức Yến rồi lại bò lăn ra cười một thôi một hồi. Hiện tại chuyện này nói xong, Thức Yến chấn chỉnh tinh thần, thuật lại những gì hai người vừa nói trong đình.


Thức Yến vừa dứt câu, Hạ Việt đã bất khả tư nghị lắc đầu.
“Bò trên đầu tường nhìn lén? Trời lạnh như thế, hắn cũng có nghị lực phết, người bình thường không ai làm được đâu. Một lang quan gan dạ sáng suốt và hành động thông minh, chỉ tiếc là áp dụng sai chỗ.”


Thức Yến tuy rằng an ủi Ngôn Cửu để đối phương yên tâm, nhưng trong lòng thật ra cũng có chút lo lắng, y vội vàng hỏi trượng phu: “Tướng công, người nọ có khả năng chạy vào trong kinh, ngươi xem…”


Hạ Việt nắm tay phu lang, nhẹ nhàng siết chặt, nói: “Ngươi nói đúng, ta không lo hắn dám bán phương pháp vào kinh thành, đương nhiên, cho dù bán ta cũng chẳng quan tâm, dù sao Hỉ Cửu Túy cũng không bị ảnh hưởng gì.”


Nhưng một khắc sau, Hạ Việt dừng lại động tác trong tay, nam nhân híp mắt, mâu sắc tối sầm xuống: “Bất quá ta vẫn nên viết một lá thư cho Ôn Hữu Cung, nhờ đệ ấy lưu ý một chút. Chuyện ăn cắp bí quyết ta không so đo với hắn, nhưng hắn dám đối xử như vậy với một khanh quan bình thường, còn hại ngươi bị thương, cho dù có tống hắn vào trong lao, ta cũng không hả giận.”


Nghĩ đến lúc ấy, vạn nhất Thức Yến và đứa nhỏ trong bụng xảy ra chuyện gì, Hạ Việt chỉ hận không thể xé xác tên khốn kia ra. Trước đây hắn cứ tưởng là chuyện ngoài ý muốn, không tìm được chỗ xả nên đành đè nén trong lòng, chỉ cố gắng chăm sóc phu lang thật tốt. Hôm nay lại lòi ra một đứa cặn bã vì muốn cướp bí phương nhà mình mà ra tay đánh một lang quan, còn hại bảo bối của hắn bị thương.


Người nào đó luôn thích bao che bà xã nghĩ không trả thù thì còn lâu hắn mới ăn ngon được.
Thức Yến nhìn nam nhân ngồi bên cạnh mình, dáng vẻ xa lạ không còn chút ôn hòa nào của thường ngày, đáy lòng không hiểu sao lại tê dại.


Huống hồ, người kia đúng thật là xấu xa, Thức Yến mỗi lần nghĩ lại đều tức giận không thôi. Cho dù là ăn cắp phương pháp hay đánh người, đừng nói quan phủ, Dận thành mỗi người nhổ một bãi nước miếng cũng có thể làm tên khốn kia ch.ết đuối giữa đường lớn.






Truyện liên quan