Chương 83: Kết thúc
“Ca ca, cái này… gọi là ‘bò’ hả?”
Hữu Tự và Hữu Diễn ngồi cạnh giường, nhất tề nhìn chằm chằm đệ đệ nhà mình.
So với Nhị đệ đang nghiêng đầu, Hữu Tự có vẻ chín chắn hơn, chỉ là nét mặt cũng đang hiện ra nghi hoặc.
“Không phải bò đâu, chắc là…đang cố gắng di chuyển?”
“Di chuyển?” Hữu Diễn nghe đoạn, quay đầu lại nhìn.
Khi cả hai tiến vào đã thấy Tam đệ vừa được sáu tháng tuổi nhà mình ngồi trên giường, thân thể nhỏ xíu nghiêng về phía trước, mông cọ qua cọ lại trên giường.
Đối với hai đứa trẻ chỉ mới mấy tuổi mà nói, đây là một cảnh tượng rất thần kỳ, cho nên hai đứa chỉ biết ngơ ngác nhìn, chẳng biết phải làm sao cả.
“A a a! Té!!!”
Nhìn đệ đệ ngồi không vững nên bật ngửa ra sau, Hữu Diễn ngồi gần đó nhanh chóng nhào tới, dùng hai cánh tay bé bé đỡ lại. Tuy xung quanh có chèn đệm nhưng hắn vẫn sợ đệ đệ ngã đau.
Cục cưng ngã vào tay Nhị ca, nhóc con có vẻ kinh ngạc, hai mắt trừng to, vừa nhìn Hữu Diễn bên cạnh thì khanh khách cười thành tiếng.
Nhìn đệ đệ quơ tay quơ chân kêu a a, Hữu Diễn lúng túng, cẩn thận rút một tay ra rồi để em bé lại trên giường, hắn nằm úp sấp cạnh mép giường nhìn đệ đệ cười khúc khích.
Hữu Tự âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy búp bê vải đặt ở cuối giường mà ban nãy cục cưng cố với lấy, nhìn Tam đệ nắm rồi quơ trên không trung, hắn vội vã kéo Hữu Diễn ra, tránh bị búp bê đập vào mặt.
“Đệ đệ hoạt bát ghê, còn ngoan nữa, thật là dễ thương!”
Hữu Diễn rất thích người em này, hắn không phải chưa từng thấy cục cưng nhà người khác, bọn họ không phải là không khả ái, thế nhưng mỗi lần gào khóc thì quá khủng khiếp, cảm giác như trời cũng muốn sập xuống, trải qua tình huống này vài lần, Hữu Diễn đâm ra sợ hãi.
Nhưng đệ đệ nhà mình ngoan cực kỳ, rất ít khóc nháo, lại hay cười với mình nữa, trong mắt Hữu Diễn, cục cưng nhà người ta nào sánh được với đệ đệ đáng yêu nhà mình.
Hữu Tự nhìn hắn cười: “Cha nói lúc ta bé cũng không khóc mấy, chỉ có ngươi là quấy gần một canh giờ.”
Nghe đoạn, mặt Hữu Diễn đỏ bừng. Việc này hắn biết, hắn từng bám lấy phụ thân và cha, hỏi mình cùng đại ca khi còn bé có ngoan không, có gào khóc như lão Nhị nhà họ Giang không.
Hạ Việt đối với việc một đứa nhóc hỏi chuyện mình “khi còn bé” thật không còn gì để nói, nam nhân cố gắng nín cười, xác định nhi tử nhất định phải biết mới kể cho hắn nghe.
“…” Tại sao nhà có ba anh em mà chỉ có mình mình là không ngoan, Hữu Diễn uể oải cả người.
Nhìn hắn bĩu môi, Hữu Tự buồn cười kéo tay hắn một cái, ý bảo hắn nhìn giường.
Cục cưng từ lúc bọn họ nói chuyện phiếm thì cũng chơi chán, mới đầu, nhóc con ngồi ở đầu giường cố gắng với lấy búp bê vải ở cuối giường, lúc này lại ném ngược búp bê ra sau lưng, sau đó giãy dụa vài cái, thân thể nhúc nhích vặn vẹo.
Sắp biết bò rồi sao?! Hữu Diễn nhìn chằm chằm đệ đệ.
Hữu Tự vừa nhìn đã biết hắn đang suy nghĩ gì, nhịn không được mở miệng nói: “Không phải cha đã bảo đệ đệ còn nhỏ lắm sao, ngươi gấp cái gì.”
Nghe ca ca nói vậy, Hữu Diễn buồn bực rũ vai xuống. Tại mình hi vọng đệ đệ lớn nhanh một chút, biết bò rồi biết đi, đến khi chạy được là có thể chơi cùng mình chứ bộ.
Hữu Tự xoa đầu Nhị đệ, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Phụ thân nói chỉ đi một lát, sao bây giờ vẫn chưa về. Hắn sợ lát nữa Tam đệ mà khóc thì hắn và Hữu Diễn cũng không dỗ được.
Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Việt sải bước tiến vào.
“Phụ thân.” Hữu Tự gọi một tiếng, thở phào nhẹ nhõm.
“Xin lỗi, ta về trễ.” Hạ Việt cười xin lỗi con trai mình, sau đó lại thấy Nhị nhi tử níu lấy chân mình, kể cho mình nghe cảnh tượng em bé lắc mông ban nãy.
Thật ra Hạ Việt không phải là lần đầu tiên thấy cục cưng hoạt động kiểu này, cũng biết cục cưng chưa bò được nên mới dùng phương pháp như thế, nhìn vừa ngốc vừa đáng yêu.
Hắn ôm cục cưng lên, sờ sờ mông nhỏ, thấy tã vẫn khô ráo liền nhẹ giọng ru, chỉ là cục cưng rất phấn chấn, hình như không muốn ngủ trưa.
“Mấy đứa đi chơi đi.” Nam nhân nhìn hai đứa con đang đứng bên cạnh mình, “Nhớ là mai phải sang nhà Lạc thúc thúc ăn tiệc đầy tháng đấy nhé.”
Hữu Tự và Hữu Diễn đáp ứng, đồng loạt chạy ra cửa.
Lạc thúc thúc trong miệng đám nhỏ chính là trượng phu của Kỳ Vũ, tên là Lạc Thư Nhạn. Kỳ Vũ còn chưa được 24 tuổi, Lạc gia hình như muốn lấy thị lang nên cũng không ép buộc y, từ khi lấy nhau năm Kỳ Vũ 17 thì đây mới là đứa con thứ hai của bọn họ. Bất quá trong nhà đã có một khanh quan và một lang quan, coi như không còn gì tiếc nuối.
Hôm nay Thức Yến cùng Ngôn Cửu đi mua quà. Ngôn Cửu toàn sinh lang quan, không có khanh quan nên không biết phải chọn gì tặng tiểu khanh quan cả.
Lần trước đầy tháng của tiểu khanh quan nhà Thức Yến, y mang tặng một đôi vòng tay nạm ngọc quí, nói chờ em bé lớn rồi đeo, kết quả bị Kỳ Vũ trêu nói sao không mang tiểu lang quan nhà mình tới đính hôn luôn cho rồi. (Mẹ chồng thường tặng con dâu vòng vàng và đồ trang sức vào ngày cưới =]])
Hạ Việt nhớ tới liền muốn cười, lúc đó mặt Ngôn Cửu đỏ nhừ như cà chua chín, Quan Tư Phục phải dỗ mãi mới thôi.
Lại nói, Quan Tư Phục thực sự rất hiểu Ngôn Cửu, nam nhân này rõ ràng không phải người ngọt miệng, nhưng chỉ cần mấy câu là có thể vuốt được lông Ngôn Cửu. Hơn nữa, tựa hồ từ khi thành thân, Ngôn Cửu càng ngày càng thẳng thắn hơn, Hạ Việt thầm nghĩ, Quan Tư Phục quả nhiên rất biết cách dạy vợ.
Hắn ôm ôm vỗ vỗ một hồi, bảo bối nhỏ trong lòng hắn vẫn đang mở to hai mắt nhìn hắn, bốn mắt giao nhau, đứa nhỏ lại tiếp tục cười khanh khách.
Hạ Việt bị manh gần ch.ết nhưng vẫn cố gắng dỗ cục vàng cục bạc nhà mình đi ngủ, để đến chiều mệt lại thiếp đi, tối lại ngủ không được.
“Tiểu Gia Hủy, mau ngủ đi, không lát nữa cha ngươi về lại giận ta mất.”
Hắn đứng lên đi qua lại đi trong phòng, vừa đi vừa xoa lưng cho cục cưng, trong miệng thì thầm ru ngủ.
Cái tên Gia Hủy này là của Thức Yến đặt cho. Lúc y mang thai đứa nhỏ thì cây cam trong sân nở mùa hoa rực rỡ nhất trong những năm qua, Thức Yến rất thích ngồi trước cửa sổ ngắm chúng. Đến khi em bé chào đời thì cây cam vừa lúc cũng kết quả, y thấy hài tử cuộn tròn người nằm trong lòng mình, không hiểu sao liền nhớ đến mấy quả cam tròn xoe nặng trĩu, y liền đặt tên hài tử là Gia Hủy, có nghĩa là “loài cây tuyệt đẹp”. Hạ Việt cũng rất thích cái tên này.
Mất thời gian một nén nhang, nam nhân thật vất vả mới dỗ được em bé ngủ, Thức Yến cũng trở về.
Mới vừa vào phòng, y đã vội vã chạy đến bên phản nhỏ, thấy cục cưng đang ngủ say sưa lại còn uốn éo trong một tư thế kì quái mới nín cười yên tâm.
Hạ Việt đun rượu, thấy mặt y bị gió thổi đến mức ửng hồng liền đau lòng lấy tay áp lên. Mãi đến khi cảm thấy gò má của người kia không còn lạnh nữa, hắn mới buông tay ra để phu lang uống chút rượu cho ấm người.
Thức Yến kỳ thực cũng không lạnh lắm, y choàng kín áo khoác, mang lò sưởi, trên đầu còn đội mũ lông, bất quá bên ngoài gió hơi lớn, đi vào trong phòng ấm áp mới thấy lạnh.
Y cầm li rượu được trượng phu đun cho nhấp một ngụm, rượu thơm ngào ngạt trượt xuống cổ, cảm giác toàn thân như được tắm trong nước nóng, Thức Yến thoải mái híp mắt lại, một lát sau mới hỏi trượng phu: “Lò rượu hôm nay xong rồi đúng không?”
Hạ Việt gật đầu, lại rót thêm cho y một li: “Trưa nay Dĩ Ngao đã trở lại Bạch gia, ngươi xem hôm nào rảnh chúng ta dắt con về, cả nhà cùng nhau tụ họp ăn một bữa cơm.”
“Được, từ năm ngoái tới giờ ta vẫn chưa về thăm mọi người.” Thức Yến nghe xong rất vui vẻ, tính toán một chút, sau đó hỏi chuyện Dĩ Ngao ở lò rượu.
Năm nay Dĩ Ngao đã lên tới chức tương diêu, nói ngắn gọn thì tương diêu là trợ thủ của diêu sư, phụ trách giám sát quá trình lên men của cơm rượu. Diêu sư rất xem trọng hắn, Đỗ sư còn lén kể với Hạ Việt, lò rượu có ba tương diêu được đề bạt, Dĩ Ngao là người được diêu sư của Vân gia lựa chọn.
Biết đệ đệ có khả năng như vậy, Thức Yến vừa an tâm vừa tự hào. Nếu thuận lợi, từ diêu sư có thể trở thành đỗ sư. Bất quá còn phải chờ Dĩ Ngao quyết định, hồi đó y từng nghe đệ đệ nói hắn thích làm việc trong khâu lên men hơn.
Mặc dù Dĩ Ngao không dự định phấn đấu lên đỗ sư nhưng có thể làm diêu sư cũng đã rất giỏi, Bạch gia được phen nở mày nở mặt, con mình thật có tiền đồ.
Thức Yến còn đang vui vẻ, chợt nghe thấy phản nhỏ bên kia truyền đến một tiếng kêu mềm mại, phu phu đồng thời quay đầu sang nhìn, phát hiện cục cưng chỉ là trở mình mà thôi.
Tư thế của cục cưng lần này còn thần kỳ hơn, thân mình nhỏ bé cong lên trông như một chú tôm nhỏ, thế mà vẫn đang ngáy khò khò.
Hai người dời tầm mắt, nhìn về phía đối phương, sau đó nhịn không được cười thành tiếng.
Thức Yến đi tới, nhẹ nhàng nâng cái đầu đang ngửa ra sau của cục cưng, tránh lúc tỉnh dậy lại khó chịu.
“À, đúng rồi…” Hạ Việt nhìn động tác của Thức Yến, đột nhiên nhớ tới, “Hữu Cung gửi thư đến.”
“Vâng? Hắn viết cái gì?”
Hạ Việt khẽ nở nụ cười: “Ôn tam thiếu hạ sinh một lang quan.”
Nghe vậy, Thức Yến ngẩn ra, đến khi kịp phản ứng cũng không khỏi cười theo.
Ôn tam thiếu ban đầu còn định kén người ở rể, nhưng về sau cũng gả đi, năm năm trước đã thành thân. Vị trượng phu kia không phải người lạ, thậm chí Hạ Việt lần đầu lên Việt kinh còn gặp qua một lần, đó là người phụ trách thu chi trong cửa hàng vải Ôn gia.
Tiểu ca phòng thu chi thầm mến Ôn tam thiếu đã lâu, có điều lại cảm thấy mình đũa mốc chòi mâm son nên đành giấu kín tình cảm trong lòng, đúng là Ôn gia cũng không có ai phát hiện.
Kết quả, Ôn tam thiếu cũng chẳng hiểu vì sao, quanh co lòng vòng cuối cùng chấm luôn tiểu ca phòng thu chi, không bao lâu sau hai người kết hôn.
Ôn Hữu Cung cũng rất hài lòng với lang quan này, tuy rằng hôm đám cưới Hạ Việt bận quá, không thể phân thân đi dự được, nhưng nghe Ôn Hữu Cung kể lại, cũng tin đứa nhỏ kia rốt cục tìm được nửa còn lại của đời mình.
Có điều cái tính để ý chuyện lặt vặt của Ôn tam thiếu không phải nói sửa là sửa được ngay. Mấy năm nay hai người toàn sinh khanh quan, Ôn tam thiếu lại dở chứng cứng đầu, nhất định phải sinh một lang quan mới chịu. Ôn Hữu Cung từng dở khóc dở cười nói với Hạ Việt rằng hắn chưa từng thấy khanh quan nào tích cực với chuyện phòng the như thế, tốt xấu gì ở trước mặt huynh trưởng cũng phải thu liễm một chút, đây thì cả người đỏ bừng túm trượng phu về phòng, có ngốc mới không hiểu được chuyện gì sắp xảy ra.
Giằng co mấy lần, sau khi sinh liền tù tì ba khanh quan thì rốt cục cả hai đã có một lang quan. Trong thư, Ôn Hữu Cung cảm ơn trời cảm ơn đất cảm ơn thần linh, Hạ Việt đọc mà buồn cười không chịu được.
Thức Yến cũng khúc khích mãi, lát sau mới nói: “Tháng sau lên kinh chắc cũng không kịp tiệc đầy tháng, nhưng dù sao chúng ta cũng phải tặng quà.”
Hạ Việt kéo Thức Yến lại gần mình, hôn lên khóe môi y một cái: “Chuyện này giao cho phu nhân nha, vi phu tin tưởng ngươi.”
Cho dù đã thành thân gần tám năm, mỗi lần thân thiết với trượng phu, Thức Yến cũng vẫn nhịn không được đỏ mặt, vành tai trắng nõn kia làm lòng Hạ Việt ngứa ngáy, nhịn không được ngậm vào miệng cắn ʍút̼.
Khi hắn vừa ôm Thức Yến bị đùa đến mềm nhũn vào lòng thì ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân của bọn nhỏ.
Thấy khuôn mặt ửng đỏ của hai huynh đệ cùng vết nước ở đầu gối, Hạ Việt liền biết hai đứa vừa nghịch tuyết. Hắn gọi hạ nhân đem quần áo sạch vào, để bọn họ thay luôn trong phòng.
Quần áo khô ráo, cả người cũng ấm áp, hai huynh đệ liền chạy tới phản nhỏ, trèo lên ghế nhìn đệ đệ.
“A! Đệ đệ tỉnh rồi!” Hữu Diễn lanh lẹ vịn vào phản thò đầu qua nhìn, vừa lúc đối diện với một đôi mắt long lanh trong suốt.
Thức Yến giật bắn mình, nghĩ hóa ra lúc nãy khi mình nằm trong lòng tướng công thì cục cưng đã thức dậy, y liền hoảng hốt không thôi. Tuy biết rõ cục cưng không nhìn thấy động tác của bọn họ, mà cho dù có thấy thì cũng không hiểu, cơ mà Thức Yến vẫn không kìm được, mặt nóng phừng phừng.
Hữu Diễn thấy mặt y đỏ bừng liền tò mò hỏi cha làm sao vậy, Hạ Việt cười liếc mắt nhìn phu lang, nói y vừa uống rượu, Hữu Diễn tự nhiên là tin. Thức Yến im lặng, cũng không biết mình nên cảm tạ trượng phu giúp giải vây, hay là nên oán giận trượng phu đầu sỏ gây ra.
Thấy đệ đệ đã dậy, Hữu Diễn bèn quấn quít đòi phụ thân bế đệ đệ ra, hắn muốn chơi với đệ đệ, còn nói muốn ôm đệ đệ nữa.
Hạ Việt bị cuốn lấy có chút bất đắc dĩ, đưa tay nhấc cục cưng ra khỏi phản.
Hữu Diễn thấy phụ thân đồng ý liền cao hứng đạp giày xuống đất, bò lên trên giường vắt chân, tiếp nhận đệ đệ ôm ở trước người. Hữu Tự có chút không yên lòng, cũng ngồi vào bên cạnh, có gì sẽ đỡ ngay.
Thấy mấy anh em thương nhau như thế, trong lòng Hạ Việt và Thức Yến ấm áp vô cùng.
Tuy rằng hai đứa con trai đã về nhưng sắc trời còn sớm, cách một lúc nữa mới ăn cơm, vì vậy cả nhà liền ngồi trong phòng nói chuyện phiếm.
Lúc Thức Yến nói mấy ngày nữa sẽ về thăm ngoại công thì Hữu Diễn đã đưa Gia Hủy cho Hữu Tự ôm. Hắn sợ mình làm đệ đệ ngã, tuy đại ca chỉ lớn hơn hắn một tuổi nhưng trong lòng Hữu Diễn, đại ca so với mình chín chắn hơn nhiều.
“Dĩ Ngao tiểu cữu sắp lên làm đỗ sư sao?” Hữu Diễn khoanh chân ngồi trên ghế, hai tay cầm lấy bàn chân, thân trên nghiêng về phía trước, một bộ rất là hứng thú hỏi.
“…” Hạ Việt nhìn trưởng tử đang ngồi thẳng tắp còn thứ tử đang ngồi cong vẹo, có chút bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không biết, bất quá tiểu cữu hình như thích làm diêu sư hơn.”
“Tiểu cữu không làm đỗ sư sao?” Hữu Diễn nghiêng đầu tiếp tục hỏi, “Vậy sau này ai làm đỗ sư?”
Hữu Tự đột ngột ngẩng đầu lên nhìn, Hạ Việt có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, suy nghĩ một lát liền cười nói với Hữu Diễn: “Ta cũng không biết nữa, Hữu Diễn muốn làm không?”
Hữu Diễn rất dứt khoát lắc đầu: “Ta làm không nổi.”
Cái bộ dạng cau mày giả vờ nghiêm túc của đứa nhỏ chọc cho Hạ Việt bật cười, thằng nhóc hôi sữa này, sao lại chắc chắn mình làm không được cơ chứ?
Không ngờ, Hữu Tự ngồi cạnh chợt mở miệng: “Phụ thân, ta muốn làm.”
Hạ Việt và Thức Yến nghe thấy, hai người đều sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Hữu Diễn sáp vào: “Ca ca muốn làm đỗ sư sao?”
Hữu Tự nghiêm túc gật đầu, nhìn phụ thân và cha nói: “Ta muốn.”
Thức Yến kích động lại không dám nói gì, chỉ có thể lặng lẽ nắm ống tay áo của trượng phu.
Hạ Việt giật mình, trong lòng không biết là tư vị gì, vui mừng là đương nhiên, còn có một chút cảm xúc phức tạp khó tả thành lời của “Vân Hạ Việt”, người đã từng là chủ nhân của thân thể này.
Hắn đè nén tâm tư dưới đáy lòng, ngoài mặt chỉ cười cười, cố ý nói: “Hữu Tự nếu đi làm đỗ sư lo cất rượu, vậy chuyện buôn bán ai lo đây? Lên kế hoạch này, đặt tên cho rượu mới này, định giá này, còn phải giao tiếp với các thương gia và tửu tư nữa chứ, ai làm bây giờ?”
Hắn vừa dứt câu, Hữu Diễn liền bật dậy, tiếp lời nói: “Để ta!”
Tuy Hạ Việt đúng là cố ý trêu Hữu Diễn, nhưng thấy thứ tử trả lời nhanh vậy, hắn vẫn hơi kinh ngạc: “Ngươi?”
Hữu Diễn dùng sức gật đầu.
“Ta sẽ lo làm ăn, ca ca có thể an tâm cất rượu!”
Nhất thời, cả phòng đều lặng ngắt.
Cho dù biết hai đứa còn trẻ con, sau này lớn lên có thể sẽ thích cái khác, không còn chí hướng lúc bé nữa nhưng Hạ Việt và Thức Yến vẫn vô cùng hài lòng. Hài tử nhỏ như vậy lại quan tâm đến gia nghiệp đã là rất hiếm thấy, chỉ cần như vậy thôi, hai người cũng cảm thấy yên tâm biết chừng nào.
Hạ Việt đưa tay xoa đầu hai đứa con trai, một lát sau mới cất giọng nói: “Tốt! Sau này nhớ nói với tổ phụ và tổ cha, bọn họ nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Hữu Tự và Hữu Diễn đưa mắt nhìn nhau, nhất tề gật đầu. Hữu Diễn lập tức bò xuống, mang giày vào.
Hữu Tự đang ôm Gia Hủy cũng bước xuống, hắn nhìn nhìn Tam đệ trong lòng mình, tiểu lang quan có chút bất an, nhịn không được ngẩng đầu nói với phụ thân: “Phụ thân, người giúp ta buộc đệ đệ lại được không?”
Hữu Tự đang nói đến cách Hạ Việt thường dùng để bế cục cưng ra ngoài.
Đời trước, Hạ Việt thấy mấy người mẹ trẻ tuổi hay dùng địu cõng con, hắn ngược lại không phải cõng, mà là ôm. Dùng vải bông bọc hài tử lại rồi buộc ra sau cổ mình, hai tay không thả ra mà vẫn nâng chân em bé, chỉ là dùng ít sức và an toàn hơn mà thôi, cổ cũng không phải chịu lực lớn.
Hữu Tự còn nhỏ, sợ mình ôm không nổi làm cục cưng ngã liền muốn nhờ phụ thân giúp buộc cục cưng lại.
Biết hắn muốn đưa Gia Hủy sang chỗ hai gia gia, Hạ Việt cũng không ngăn lại, lấy một tấm vải nhỏ buộc cho hắn. Nam nhân buộc chặt nút thắt lại, bảo đảm Gia Hủy sẽ không bật ngửa ra sau, dù sao sang Bắc viện cũng gần, đến đó Vân phụ thân sẽ cởi ra cho.
“Đi thôi, cũng sắp đến giờ cơm rồi, hai đứa ở bên đấy ăn tối rồi hẵng về. Nếu tổ cha muốn giữ Gia Hủy thì cứ để Gia Hủy lại.”
Hữu Tự gật gật đầu, hai tay vẫn ôm chặt Tam đệ, Hữu Diễn ngoan ngoãn đứng cạnh, cả ba cùng nhau ra cửa, hướng về Bắc viện.
Các con đi rồi, Hạ Việt liền gọi người vào chia thức ăn. Hắn vừa quay đầu, chợt thấy phu lang có chút ý vị thâm trường nhìn mình.
“Làm sao vậy?” Hắn cười đi tới, ôm lấy eo Thức Yến.
Thức Yến nhìn hắn: “Tướng công, ngươi lại đuổi con sang Bắc viện rồi.”
Hạ Việt không phải là không hiểu ý đối phương, bất quá tâm tình hắn đang rất tốt, chẳng hề chột dạ cười đáp: “Mấy đứa muốn đi mà, sao lại gọi là đuổi được? Tháng này bọn họ chưa qua bồi phụ thân và cha ăn cơm, chưa kể tháng trước còn sang đó được mỗi bốn lần, có nhiều lắm đâu.”
Tuy rằng phụ tử ở Lạc Việt không giống như ở trái đất, bố mẹ luôn muốn cùng con cái ở chung một nhà. Còn ở Lạc Việt, sau khi hài tử trưởng thành tự lập, đa phụ có thể yên tâm buông tay, đời ai nấy lo. Nếu nhi tử có chuyện, phụ huynh đương nhiên sẽ giúp đỡ, nhưng đa số bọn họ sẽ cùng bạn đời của mình chăm sóc lẫn nhau.
Bởi vậy, Vân lão gia và Vân phụ thân không có ý kiến chuyện phu phu Hạ Việt ít ăn cơm với mình. Bất quá Hạ Việt lại nghĩ, cháu chắt thì không được như thế, một tháng phải đi thăm gia gia bốn lần, chưa kể cả nhà cùng ở trong Vân trạch, cũng không xa xôi gì.
Thức Yến không phải là không hiểu ý Hạ Việt, cũng không ngăn cấm đám nhỏ, có điều… y biết rõ tướng công nhà mình tống con sang chỗ ông nội không chỉ vì nguyên nhân này.
Bị phu lang nhìn thấu, Hạ Việt vẫn thản nhiên cười, thấy người hầu dọn cơm xong liền gọi phu lang dùng bữa.
Về phần nguyên nhân còn lại ấy à…
Hạ Việt thừa dịp Thức Yến đi tắm thì gọi hạ nhân của mình đến, bảo hắn sang Bắc viện nói với hai tiểu thiếu gia, ngày mai phải đi dự tiệc nên mình và Thức Yến sẽ ngủ sớm, mấy đứa không cần qua chào nữa.
Thấy hạ nhân rời đi, Hạ Việt đóng cửa lại, cài then, sau đó cởi ngoại bào cùng nội y ra bước vào phòng tắm.
Một tháng tối đa có bốn ngày như thế, hai người không cần bận tâm đến trưởng tử thứ tử, cũng không phải chăm sóc em bé, Thức Yến cũng có thể chuyên tâm ở trên người mình, hắn còn ngại bốn ngày quá ít đi.
Muốn cùng bà xã thân thiết có gì sai đâu nào.
Về phần ngày mai phải đi dự tiệc đầy tháng, Hạ Việt tỏ vẻ, làm từ giờ tới tối là được, cũng đủ thời gian để Thức Yến nghỉ ngơi rồi.
————————————————